Ma Hoàng Đại Quản Gia


Trên bờ con rạch nhỏ, một vị công tử diện mạo tuấn tú và một vị nữ tử xinh đẹp thân vận hồng y cùng nhau chơi đùa.

Hai người đuổi bắt nhau, tiếng cười vang vọng trên mặt hồ u tĩnh.

Lạc Vân Thường nhìn hai bóng người liếc mắt đưa tình, trong lòng không khỏi có chút bi thương.

Nhưng là vì trọng chấn gia tộc, vẫn kiên trì bước tới: "Hiếu Đình ca.."

Sắc mặt dần trầm xuống, công tử tuấn tú kia lạnh lùng liếc Lạc Vân Thường một cái nói: "Lạc Vân Thường, ta đã nói với cô rất rõ ràng.

Từ nay về sau, ta với cô không còn quan hệ, trong mắt của ta chỉ có một mình Vũ Phi muội muội mà thôi."

"Đúng vậy, thức thời liền cút nhanh đi, Hiếu Đình ca từ lâu đã không thích ngươi rồi." Hồng y nữ tử kia nâng mắt, cười nhạo nhìn về phía nàng.

Kìm nén cắn môi, Lạc Vân Thường trong mắt phủ kín một tầng sương mù.

Nàng vẫn còn mơ hồ nhớ, năm đó khi Lạc Thái hai nhà còn giao hảo, cha mẹ hai bên vì họ định ra hôn ước cho hai đứa trẻ.

Nàng cùng Thái Hiếu Đình cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, hai người thề non hẹn biển, suốt đời không rời.

Cho nên, khi Lạc gia gặp nạn, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là tìm vị hôn phu này nương tựa.

Nhưng mà, làm cho người ta không nghĩ tới chính là, nàng mang theo đệ đệ đi đến Thái gia, nhiều lần bị từ chối.

Hơn nữa, bên người Thái Hiếu Đình lại có một Tôn gia tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo, Tôn Vũ Phi.

Bắt đầu từ khi đó, nàng liền hiểu được, nàng đã không còn có thể vào Thái gia.


Nhưng mà vì trọng chấn gia tộc, nàng vẫn hy vọng Thái gia có thể nể tình giao hảo xưa kia của hai nhà, trợ giúp Lạc gia một tay.

Chỉ là không ai từng nghĩ, Thái gia gia chủ Thái Vinh đối với chuyện này cũng lãnh mạc đến dị thường, một chút ý định ra tay cũng không có.

Nàng cùng đệ đệ ở lại Thái gia mười ngày, chỉ là vì có thể mượn Thái gia trợ giúp, thấy Thái Vinh không thèm để ý tới, nàng đành phải đến xin sự giúp đỡ của Thái Hiếu Đình.

"Hiếu Đình ca, muội không mong huynh có thể thực hiện hôn ước năm đó, chỉ hy vọng huynh có thể khuyên bá phụ, nể tình giao hảo ngày xưa giữa hai nhà, giúp Lạc gia một phen."

"Việc này không liên quan gì tới tra, cô đến gặp cha ta nói đi." Thái Hiếu Đình phất tay áo, lạnh lùng nói.

Phịch!

Lạc Vân Thường quỳ xuống, hai hàng nước mắt trong veo không ngăn được chảy xuống.

"Hiếu Đình ca, nếu huynh không đồng ý, Vân Thường hôm nay liền quỳ đến chết ở chỗ này."

Nhìn nàng một lúc lâu, Thái Hiếu Đình mày không khỏi cau, trên mặt hiện ra vẻ do dự.

Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng bốp giòn giã vang lên, Tôn Vũ Phi đã đứng ở giữa hai người, một tát đánh vào trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Vân Thường, lực đánh vô cùng lớn khiến nàng không khỏi ngã về phía sau, một vệt máu chảy dài bên miệng.

"Hừ, tiện nhân, Thái Hiếu Đình là người của ta, ngươi từ nay về sau cách hắn xa một chú." Tôn Vũ Phi quắc mắt nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp theo lại xoay người nhìn về phía Thái Hiếu Đình, quát lên: "Huynh về sau cách nữ nhân này xa một chút, nếu để ta phát hiện huynh cùng nàng ta còn có quan hệ gì, ta tuyệt không buông tha cho huynh."

Thân mình không khỏi không lanh trí, Thái Hiếu Đình vội vàng gật đầu, thề nói: "Vũ Phi, muội yên tâm, trong tâm của ta chỉ có muội, nữ nhân khác ở trong mắt ta đều chỉ là cặn bã mà thôi."

Trong mắt Thái Hiếu Đình tỏa ra sự chân thành, nhìn về phía Tôn Vũ Phi với ánh mắt ngoan hiền giống như một con chó Nhật.

Tôn Vũ Phi hài lòng gật đầu, nhưng ánh mắt Lạc Vân Thường chỉ còn một mảnh tro tàn.


Nàng hiểu rằng hy vọng duy nhất trong lòng cũng đã hoàn toàn tan biến.

Bốp!

Bỗng nhiên, một bóng đen xuất hiện, tiếp theo là hai tiếng tát vang dội.

Tôn Vũ Phi cùng Thái Hiếu Đình còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, trên mặt đã in hai dấu tay đỏ tươi.

Trác Phàm đứng chắn trước Lạc Vân Thường, sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn hai người kia: "Một đôi gian phu dâm phụ, dám phá hỏng đại sự của lão tử!"

"Ngươi là kẻ nào?"

Tôn Vũ Phi cùng Thái Hiếu Đình nhìn kẻ trước mắt, nhất thời cảm thấy kinh hãi.

Bọn họ đều là đệ tử thiên tài của Phong Lâm Thành, tụ khí cảnh đã vượt ngoài hàng cao thủ, trong những kẻ cùng lứa không có người giỏi hơn.

Tuy nhiên, Trác Phàm nhìn qua cũng xấp xỉ tuổi họ, nhưng tốc độ ra tay lại nhanh đến kinh người, bọn họ thế nhưng ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có, thậm chí còn bị đánh hai bạt tay.

Ở nơi này từ lúc nào xuất hiện nhân vật như thế?

Lúc này, Bàng thống lĩnh cùng Lạc Vân Hải cũng từ phía sau chạy đến, nâng Lạc Vân Thường đang ở dưới đất dậy.

Nhìn thấy dáng người gầy gò trước mặt, Bàng thống lĩnh trong lòng kinh ngạc còn hơn cả hai người kia.

Tuy rằng hắn là cao thủ tụ khí cảnh tứ trọng, mà Thái Hiếu Đình chỉ là tụ khí cảnh tam trọng, nhưng hắn dù sao cũng là hạ nhân, công pháp vũ kỹ tu luyện làm sao có thể so với thế gia đệ tử.

Cho nên nếu thật sự động thủ, hắn chưa hẳn có thể thắng được Thái Hiếu Đình.


Chỉ là, thế gia đệ tử như thế cũng bị Trác Phàm dễ dàng tát cho một cái không thể né tránh.

Nghĩ đến lúc trước Trác Phàm ở trong rừng thể hiện ra thực lực, Bàng thống lĩnh thật sự khó có thể tưởng tượng hắn làm sao trong thời gian ngắn lại trở nên cường đại như thế.

Không để ý đến chất vất của hai kẻ kia, cùng mang một ánh mắt kinh ngạc như Bàng thống lĩnh, Trác Phàm quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Vân Thường lê hoa đái vũ*, dáng vẻ khổ sở đầy ủy khuất, trong lòng bất giác nhói lên.

(*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa.

Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)

"Tâm ma chết tiệt." Trác Phàm nghiến răng nghiến lợi nói.

Trong lòng hắn hiểu rõ, với tâm tính của Ma Hoàng hắn, sớm đã nhìn thấu hết thảy cực khổ thế gian, làm sao lại có thể vì một tiểu nha đầu chịu nhục mà đau lòng.

Chỉ có thể quy kết là do khối thân thể của chủ nhân trước đây vì nàng mà thương tâm phẫn nộ rồi.

"Ài, xem ra lão tử phải mất một đoạn thời gian dài dây dưa cùng với Lạc gia đây."

Trong lòng Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, tay nâng lên thay Lạc Vân Thường lau khô nước mắt, nhàn nhạt nói: "Chúng ta đi."

Ngẩng lên nhìn Trác Phàm, Lạc Vân Thường khẽ gật đầu, dưới tình huống này, bọn họ ở Thái gia cũng không cần ngu ngốc cầu xin nữa.

Vì thế nàng ôm lấy Lạc Vân Hải đang mang vẻ mặt khổ sở, dưới sự nâng đỡ của Bàng thống lĩnh hướng ra ngoài mà bước đi.

"Hừ, đánh người rồi còn muốn đi, không tiện nghi như vậy đâu."

Đột nhiên, Tôn Vũ Phi giọng mềm mại nói một tiếng, cản đường bọn họ, Thái Hiếu Đình thấy thế cũng vội vàng đệm vào nói: "Lạc Vân Thường, cô nghĩ đây là nơi nào, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"

Lạc Vân Thường thấy vậy, cõi lòng đầy bi phẫn, song quyền bất giác siết chặt.


Nàng hiện tại thực sự hối hận, hối hận vì sao phải đến tìm Thái gia nương tựa.

Đối mặt với hai kẻ gây sự này, lại là ở trong địa bàn của người ta, nàng chỉ cảm thấy tràn ngập phẫn nộ không thể phát tiết.

Nếu chỉ có một mình, nàng tình nguyện ngọc nát đá tan cũng muốn bảo trụ tôn nghiêm, nhưng mà bên người nàng còn có đệ đệ.

Nếu cậu gặp chuyện không may, nàng không dám nhìn mặt cha mẹ nơi chín suối.

"Ngươi..

Các ngươi muốn thế nào?" Lạc Vân Thường giọng run rẩy nói.

"Hừ, rất đơn giản, tất cả các ngươi đều quỳ xuống dập đầu với chúng ta ba cái là có thể rời đi, nếu không.." Tôn Vũ Phi cười ác độc, ngón tay lại trỏ Trác Phàm mà nói, "Nhất là hắn!"

Cắn chặt răng, Bàng thống lĩnh hai mắt đỏ ngầu, hận không thể xông lên liều mạng với hai kẻ này, quá khi dễ người khác rồi.

Lạc Vân Thường do dự trong chốc lác, hai mắt từ từ nhắm lại, song chậm rãi khom hai đầu gối.

"Đều quỳ xuống."

Tất cả mọi người đều có thể nghe được giọng nói của Lạc Vân Thường đã trở nên nghẹn ngào.

Tôn Vũ Phi lại thêm cao ngạo ngẩng đầu, lộ ra nụ cười đầy đắc ý.

Binh!

Nhưng mà, đám người Lạc Vân Thường còn chưa quỳ xuống, cùng với một tiếng gào đau đớn, hai người Tôn Vũ Phi cùng Thái Hiếu Đình đã quỳ rạp xuống đất trước.

Chẳng qua, thay vì nói là quỳ, thà nói rằng hai đầu gối bị đạp mà ngã mạnh xuống đất.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui