- Ông ấy cao tay thật!Khiến ba mình tin rằng có cháu trai rồi lập di chúc cho toàn bộ tài sản do đứa cháu thừa hưởng.Xong việc lại nói sự thật.Chỉ 1 câu nói thôi nhưng lại khiến ông cụ bị nhòi máu cơ tim chết ngay.
- Suỵt,nói khẽ chứ!
- Ờh!
Ko còn gì để nói,ko còn bình tĩnh để tự kiểm soát mình khi nghe lõm được mọi chuyện như thế,Hân ko thể đợi mời vào mà xông thẳng vào bên trong.Cánh cửa tung ra cái “rầm”,Hân bước đến đập 2 tay xuống bàn làm việc của ba mình thật mạnh,giọng giận dữ nói:
- Con đã biết hết mọi chuyện rồi!Sao ba lại có thể nhẫn tâm làm như vậy hả?
- Ây da,biết hết rồi àh?Ừm…nếu thế cũng tốt,ko cần phải nói dông dài!
- Con hỏi ba sao ba có thể làm như thế?Dù gì đó cũng là người sinh ra ba đó ba biết ko?Ba vì tài sản mà có thể quên hết tình cảm cha con sao?
- Ông già đó cũng đã già và gần chết rồi.Chết sớm hơn 1 chút thì có sao đâu chứ?
- Ông….-Hân nín lặng khi chính tai mình nghe ba của mình nói những lời vô tình lạnh nhạt như vậy.Ko còn thuốc chữa đối với 1 kẻ chỉ thích tiền và quyền lực như ba của mình,Hân xoay lưng định bỏ đi thì ba Hân đứng dậy nói:
- Khoan đi đã,kí vào tờ giấy này rồi muốn đi đâu thì đi.
Hân cầm sấp giấy ba mình lấy ra nhìn.Đó là giấy tờ chuyển nhượng.Ba Hân muốn Hân chuyển nhượng quyền thừa kế lại cho ông.Thật nực cười,Hân vừa cười vừa xé những tờ giấy đó ra quăng vào người ba mình rồi nói:
- Ông vì tiền mà mù quáng rồi sao?
- Hừ,muốn nói sao cũng được,kí vào đi.-vừa nói,ba Hân vừa lấy ra 1 sấp giấy khác thay thế
- Tôi ko kí.Tôi ko cho ông đạt được ý đồ đâu!
- Hừ,nếu vậy thì mài sẽ ko còn cơ hội gặp lại con bé đi cùng mài nữa!
- Ông…ông…dùng Ju để uy hiếp tôi sao?
- Sao lại nói uy hiếp chứ?Chỉ là trao đổi điều kiện thôi mà.Ko phải mài thương nó lắm sao?Nghe nói tình yêu bệnh hoạn của tụi mài rất mãnh liệt mà,mài bỏ tất cả vì nó cũng được mà!
“Bốp” 1 cái,Hân ko kiềm được mình đánh 1 cú vào mặt ba mình.Ông bị mất thăng bằng té nhào xuống ghế.Khóe miệng chảy máu.Hân quay lưng bỏ đi thì bất ngờ,ba Hân lấy 1 cây gậy đánh gôn ở trong góc đánh mạnh vào sau lưng Hân.Hân ko đỡ kịp nên cũng bị thương nhưng chưa kịp định thần lại thì ba Hân đánh tiếp vào người Hân ko ngừng,miệng nói giọng độc ác:
- Dám đánh tao hả?Đồ khốn,tao ài chết luôn.Ko cần chữ kí của mài,mài chết thì tài sản cũng là của tao.Tao ài chết,chết đi,chết đi….!
Hân đau đớn cố gắng tránh né và chạy đến gần bàn làm việc cầm những gì có trên bàn chọi về phía ba mình.Ba Hân vội buông cây gậy ra cầm cái ghế ngồi đối diện lên đỡ.Hân chọi hết mọi thứ trên bàn rồi thì lùi lại sát tấm kính to phía sau.Nhếch mép cười 1 nụ cười gian xảo,ba Hân ném cái ghế vào Hân nhưng Hân vội cúi người xuống né và cái ghế làm bể tấm kính văng ra ngoài rớt xuống đất.[đây là tầng cao nhất của tòa nhà nhá]Gió to ùa vào bên trong,Hân chưa kịp định thần lại thì ba Hân nhào tới bóp cổ Hân đè Hân ra ngoài.Những mảnh vụng của tấm kính đâm vào da thịt của Hân,Hân vừa đau đớn vừa ngộp thở cố gắng vùng vẫy.Vô tình,trong lúc giành co,mắt kính Hân rớt ra và để lộ 1 cặp mắt màu đỏ.Ba Hân giật mình liền buông tay ra đứng lùi lại phía sau thì trượt phải vũng nước do Hân lúc nãy quăng luôn cả ly nước trên bàn và thế là người té xuống là ông.
Nhanh tay,Hân chụp lại cánh tay của ông và cố gắng giữ chặt.Gương mặt ba Hân hoảng hốt nói:
- Mau..mau..kéo..ba..lên…cứu..cứu…ba…nhanh…lên….
Hân ko nói mà chỉ cố sức kéo nhưng do bị thương quá nhiều,Hân ko thể chịu nổi và trượt tay….ba Hân rơi x
uống trong tiếng la thảm thiết và cả Hân cũng la to:
- KO…O….O………OO….!
Vậy là 1 người nữa đã mất.Hân như người mất hồn tự trách mình đã ko giữ được tay ba và khiến mọi chuyện dẫn đến kết cục này.Hân chỉ biết tự nhốt mình trong phòng rồi tựa đầu vào Ju mà khóc.Ju ko biết phải khuyên thế nào và làm thế nào giúp Hân vượt qua chuyện này,Ju chỉ có thể khóc cùng Hân cho đến khi cả 2 thấm mệt và ngủ thiếp đi.
Đêm đó,trong phòng Hân bỗng có 1 cơn gió lạ thổi vào lạnh cả người.Hân bừng tỉnh dậy khi nghe tiếng gọi:
- Trả…lại…mạng….cho…ta….trả…lại…mạng…cho…ta….!
- Ba!!
Hân hoảng hốt khi thấy hồn ma của ba mình hiện về.Vẫn bộ đồ đẫm máu và hộp sọ đã nát bét đang chảy máu.Ông đang tiến đến gần Hân từng bước,từng bước…đòi mạng.
….Lần này ko như những lần trước.Người này là ba Hân.Vì Hân ko giữ tay ông kịp nên ông mới chết.Tuy ko trực tiếp nhưng cũng là gián tiếp nên Hân ko thể dùng sức mạnh giết cha mình 1 lần nữa.Hân ko dám…Rồi Ju cũng lờ mờ tỉnh dậy khi nghe tiếng động.Nhìn thấy ba Hân đang từng bước tiến lại Hân mà Hân ko nhúc nhích,Ju hoảng sợ liền chạy đến định giữ ông ta lại thì Ju lại xuyên qua người của ba Hân[nhờ có Hân nên Ju sống lại nên Ju có được khả năng thấy được ma như Hân nhưng Ju vẫn là 1 người bình thường ko thể chạm đến ma].Thấy Ju té,Hân liền chạy đến đỡ Ju dậy nói:
- Bây giờ Ju là người chứ có còn là ma đâu mà đòi giữ ba Hân lại?Mau chạy đi,mặc Hân!
- Ko được!Sao Ju có thể để Hân ở đây cho ba Hân đem đi chứ?Hân chết rồi thì còn Ju 1 mình sao?Hân để Ju lại 1 mình sao?
- Nhưng….
Hân cố nói nhưng chưa hết câu thì 1 bàn tay máu nắm lấy Ju và đẩy Ju ra khỏi Hân.Hân lo cho Ju nên chẳng còn nghĩ đến chuyện gì nữa kể cả ba Hân đang sát bên Hân.Rồi ông ấy đưa tay lên bóp lấy cổ Hân từ từ nhấc Hân lên cao.
Cảm nhận được có chuyện đang xảy ra,Ei lập tức đến phòng của Hân.Nhìn thấy tất cả mọi việc,Ei nói giọng ra lệnh:
- Bỏ Hân ra!
- Ei…!-Hân cố gắng nói trong sự nghẹt thở nhưng ba Hân ko buông Hân ra và vẫn bỏ mặc Ei qua 1 bên ko màng đến.Ju ko biết Ei là người có sức mạnh nên đến gần Ei nói:
- Ko đụng được vào người của hồn ma đâu.
- Hừ,ko đụng được chỉ có người bình thường như ngươi!-Ei liếc qua Ju 1 cái rồi bước đến chỗ Hân đưa 2 cánh tay lên rồi lẩm bẩm 1 cái gì đó trong miệng.Lập tức,ba Hân buông Hân ra và lùi ra xa.Ông chỉ vào Ei nói:
- Mài cũng giống nó!
- Đúng!
- Ai giúp nó tức là kẻ thù của ta.Ta sẽ giết luôn ngươi!
- Hừ,ông nghĩ mình đủ sức sao?
Ei chỉ ngón tay về phía ba Hân và 1 ngọn lửa màu tím bốc lên đốt cháy ông ấy.Thấy ba mình kêu la trong đau đớn,Hân đến gần Ei nói:
-Ngừng đi.Đừng làm vậy!Đừng làm hại ba tôi!
- Hân quên là ông ấy vừa muốn giết chết mình sao?
- Mặc kệ,Hân nói Ei ngừng lại đi!
- Ko!
Ei trả lời dứt khoát và tiếp tục dùng ngọn lửa của mình thêu cháy ba Hân.Ko thể thấy ba của mình như thế,Hân đành đánh Ei để ngưng ngọn lửa lại.Ei bị Hân đánh nên ngọn lửa cũng biến mất.Xoay qua nhìn Hân với cặp mắt giận dữ,Ei nói:
- Hân dám đánh Ei àh?
- Hân..Hân..xin lỗi.Chỉ còn cách đó Ei mới chịu ngưng lại!
- Hừ,từ trước giờ chưa ai dám đánh Ei cả.Kẻ nào vô lễ thì sẽ phải bị trừng phạt.
….Nói dứt lời thì Ei đưa tay mình lên.1 quả cầu lửa màu tím đang cháy sáng trên tay Ei.Ei liền quăng quả cầu về phía Hân.Theo phản xạ,Hân vội tránh qua 1 bên nhưng tránh bên này thì bên kia Ei lại tiếp tục với quả cầu lửa khác.Căn phòng của Hân phút chốc bốc cháy trong lửa nhưng mọi người làm trong nhà như là bị cho thuốc mê,ko ai hay biết và tỉnh dậy cả.Thấy Hân vất cả tránh né,Ju chạy đến ôm Ei lại cố ngăn Ei nhưng Ei hất tay Ju ra và Ju bay ra xa.
Thấy Ju bị Ei đánh bay ra xa,Hân hốt hoảng chạy lại đỡ Ju dậy lo lắng:
- Ju..Ju..ko sao chứ?
- Ko…ko…sao…!
Ju thấy gương mặt lo lắng của Hân nên cố chịu đau nói ko sao.Nhân lúc Hân đang lo cho Ju,Ei lại tiếp tục.Dường như khi tức giận lên rồi thì Ei sẽ ko còn kiêng nể nữa mà sẽ thẳng tay dù cho Ei có cảm tình với Hân.Thấy ngọn lửa bay đến,Hân định đưa tay lên đỡ thì đột nhiên 1 người lao ra đỡ giúp Hân.Người đó chính là ba của Hân.Ko chỉ Ei mà Hân cũng bất ngờ trước sự việc này.Hân vội đến gần ông nhìn ngọn lửa đang thêu đốt ông.Hân run run nói:
- Sao…sao…ông…ông…lại…làm..như..vậy…?
- Vì…ta…là..ba..con…Ta..ko..thể..nhìn..thấy…con…có..chuyện…được…!
- Tại…sao…sao..đến..lúc..này..ông…mới…coi..tôi…là…con…ông…?
- Ta..xin..lỗi…!Từ..khi..mẹ..con…sinh..con..ra..và…chết…thì..ta…như…1..người.điên..Ta..cho..rằng.tại..con..mẹ..con..mới..chết..nên.ta.ghét..con..Ta..xin..lỗi…!
Lời xin lỗi vừa thốt ra,hồn ma ba Hân bỗng tan biến ko còn 1 dấu vết.Hân chỉ biết gào lên trong nỗi đau:
- BA…A…A…..A…….A.A.A.A.A.A….!
Sau tiếng gào thét như 1 con thú hoang bị thương,cơ thể của Hân phát ra 1 ánh sáng màu đỏ rực của lửa.Ánh mắt đầy giận dữ của Hân nhìn vào Ei nhưng Ei ko 1 chút nao núng hay lo sợ mà còn mỉm cười nhìn Hân.Cơ thể Ei cũng phát ra ánh sáng tím.Ko cần những quả cầu lửa nữa mà Ei sẽ đánh tay đôi với Hân.2 người đánh với nhau như fim.Ei tung đấm thì Hân đỡ và trả lại = 1 cước.2 người cứ thế đánh qua đánh lại mặc cho lửa ngày càng to và Ju thì ko chịu nổi hơi khói cùng sức nóng của lửa nữa,cố gắng gọi Hân.
Thấy Ju ko chịu được,Hân mất tập trung và bị Ei đánh cho 1 phát bay ra bên ngoài vườn.Hân chưa kịp ngồi dậy thì Ei lại ra đến và nhào vào đánh Hân tiếp ko ngừng nghỉ.Trong lúc giành co,Hân dùng hết sức lực mình đẩy Ei văng đến bồn nước trong vườn.Vô tình hay do số trời,biểu tượng 1 vị tướng cầm kiếm đâm xuyên qua người Ei.
Hân ngồi dậy thở hổn hển nhìn Ei gục xuống,máu chảy đỏ cả bồn nước.Chợt nhớ lại Ju còn kẹt trong căn phòng đang bốc cháy,Hân vội chạy vào tìm Ju.
- Ju ơi…Ju…ơi….
- Khục…khục…Hân…Hân…-Ju vừa ho vừa gọi Hân
Hân chạy vào thì thấy Ju đang ngồi trong góc phòng.Đang định đến đưa Ju ra thì cái tủ trong phòng Hân do bị lửa đốt cháy mà ngã xuống chỗ của Ju….
…..1 năm sau…
- Hân ơi!
- Ơi,sao thế em iu?
- >”< Xem nà,đẹp ko?
- Wow,đẹp quá.Nhưng Hân thổi đẹp hơn nà.Đưa đây,Hân thổi cho xem.
- Ko thổi được cái to là chít nhá!
Hân cười rồi cầm lọ bọt thổi bong bóng:”phù…phù…”
Những bong bóng bay lên thật đẹp.Hân nói:
- Thấy chưa?Vậy mới là thổi bong bóng.
- >”< Biết hay rồi!
-
- Khi nào mình về Vn hả?
- Khi nào già thì về đó,còn giờ chưa đi du lịch hết thế giới mà?
- >__< nhưng nhớ cái nóng ở đó quá.Nhớ cả cơn mưa bất chợt thích thì mưa ào xuống nữa.
- Thế thì giờ đi về Vn thôi!
- Về liền giờ hả?
- Ừa,ko phải Ju nói nhớ sao?Nói là làm liền!
- Ye..ye..hì..hì..ngoan quá!
- Hè,chỉ ngoan với Ju thôi:p
- Hì..hì..
- Á,đau quá!
- Sao vậy?
- Ôm chặt quá nên đau chứ sao?
- >”< xin lỗi!1 năm rồi mà vẫn còn đau hả?
- Hì,đùa thôi,ko còn đau nữa.
- >.< Chỉ biết hù người ta thôi!
- Hì..hì…mà nhớ lại lúc đó,nếu Hân vì cứu Ju mà chết thành hồn ma.2 đứa mình lại ngược lại nhưng ko có ai có sức mạnh đặc biệt giúp Hân sống lại thì sao ta?
- Thì kệ.Cho Hân làm ma luôn!
- Éc??
- Hì,Hân có là ma hả?Yêu luôn:p
-
Hân-1 cô gái trẻ thừa hưởng 1 tài sản kếch xù của ông nội và cha mình tình nguyện đem toàn bộ tài sản thành lập 1 ngân quỹ dành cho những người cùng hoàn cảnh với mình.Nếu mình là les,đừng sợ cuộc sống sẽ có khó khăn,đừng sợ ánh mắt của mọi người,đừng cảm thấy tuyệt vọng,hãy cùng đấu tranh và vượt qua mọi thử thách để chứng minh giá trị bản thân của mình.Hạnh phúc sinh ra từ trong những hi sinh…tình yêu sẽ luôn là sức mạnh,hãy đặt niềm tin và hi vọng ở tương lai…
- Ju ơi..
- Ơiiii….!
- I £øvë ÿøµ!
- ¶¥¶ë †øö!
….Hân và Ju đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thử thách,khó khăn và cuối cùng thì họ cũng đã có thể hạnh phúc bên nhau.Thế nhưng ko chỉ riêng Hân và Ju mà những người còn lại,ai cũng có 1 kết cục thích đáng với mình…Về Huy,anh chàng tốt bụng,chung tình của chúng ta sau khi chia tay với Ju buồn 1 thời gian thì 1 hạnh phúc mới cũng đến với Huy.Huy cũng đã quen được 1 người con gái khác hiền lành,đáng yêu hợp với mình.
Còn Thy thì phải trả giá cho những việc gì mình đã làm.Sau khi biết chuyện Ju ko sao hết,còn thằng đàn em của mình thì trở thành người tàn phế,nghe hắn thuật lại mọi chuyện.Thy ko tin nhưng việc hắn bị tàn phế thì ko còn cách giải thích nào khác.Đang suy nghĩ nên làm gì thì Thy bị vướng vào diện tình nghi của cảnh sát vì đã có người tố cáo mọi chuyện xấu của Thy.Lúc này thì trước pháp luật,tiền của ko còn có thể giúp Thy.Ba mẹ Thy ko biết làm gì giúp con gái thì Thy lại bị ám ảnh của chính quá khứ sống 2 mặt của mình.Dần dần,Thy bị bệnh rối loạn tâm thần và phải vào bệnh viện sống như 1 người điên.Có lẽ như thế vẫn tốt hơn cho Thy khi phải lựa chọn giữa ngồi tù và ở trong bệnh viện.
Vậy còn ba mẹ của Ju?….Sau khi qua Anh tìm Ju.Họ đã được Hân tiếp đón đưa về nhà.Hân và Ju đã can đảm nói hết tất cả.Đương nhiên là họ đã kích động và phản đối kịch liệt.Làm sao có thể chấp nhận được chuyện này?Ju là đứa con gái duy nhất của họ mà.Đứa con cưng của họ…giờ lại yêu 1 người đồng giới….đau khổ,buồn bã,dùng hết mọi cách từ mềm dẻo đến cứng rắn để ngăn cản nhưng tình yêu của Ju và Hân đã sâu đậm đến khắc sâu rồi.Chẳng thể nào tách ra được nữa….Ba mẹ Ju chỉ còn biết cách chấp nhận và hi vọng cho tình yêu đó sẽ giúp cả 2 đứng vững trước dư luận xã hội và những thách thức của cuộc đời…
Rồi còn người cuối cùng…Ei!Cứ tưởng như thế là kết thúc mọi chuyện nhưng Hân đã quên mất 1 người.Đó là bà lão luôn theo Ei.Chứng kiến cảnh Hân và Ei giao đấu với nhau và nhìn thấy Ei bị đâm xuyên người chết nhưng bà lão vẫn ko xuất hiện cứu chủ nhân mà vẫn âm thầm theo dõi.Điều gì khiến bà ấy làm thế?Đơn giản chỉ vì lòng tin.Ei là kẻ bất tử,ko bao giờ chết.Sự thật đúng là thế,Ei đã ko chết mà chỉ là bị thương và được bà lão bí mật đem đi.Ei vẫn là con người bí ẩn ko hiểu rõ được rốt cuộc cô ấy là người như thế nào?Tại sao lại có sức mạnh đó?Tại sao Ei lại là người bất tử?….Có lẽ trong 1 tương lai ko xa,Hân và Ju sẽ gặp lại Ei và tiếp tục giải đáp những bí ẩn còn ẩn chứa
trong sức mạnh kì lạ kia….Câu chuyện của Hân có lẽ sẽ bước sang 1 trang mới….1 trang mang tên thám hiểm và phiêu lưu.Cả Hân và Ju sẽ đối mặt với những chuyện kì lạ trên đời mà loài người vẫn chưa khám phá ra được bằng khoa học.
[Àh mà họ còn chưa khám phá ra sự kì diệu trong tình yêu les mà,làm sao mà khám phá đến những chuyện khác? ]
The End Bạn đang tại website .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...