Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
Nhóm Dịch: Đọa Lạc vương tộc
Ba ngày trôi qua, vẫn không có hồi âm gì. Trong lòng Trần Duệ có chút kỳ quái. Tuy không biết Isabella bên kia có gặp vấn đề gì không nhưng hắn sẽ không hoàn toàn đặt hết hy vọng vào nữ nhân đó. Vào lúc này, thứ đáng tin tưởng nhất chỉ có thể là chính bản thân mình.
Chẳng qua, hắn có một thu hoạch bất ngờ trong mấy ngày này. Đó là ma pháp trận suy yếu trên xiềng xích và nhà giam.
Trần Duệ từng thử qua, xiềng xích và nhà giam đều có tác dụng khắc chế lực lượng lĩnh vực đặc thù. Là một đại hành gia về ma pháp trận cũng là chế khí đại sư đỉnh cấp, Trần Duệ cảm thấy rất hứng thú với loại ma pháp trận cầm cố này.
Hắn không chỉ hứng thú với ma pháp trận mà còn đột nhiên có cách nghĩ, thông qua loại ma pháp trận này để suy diễn ảo diệu trong lĩnh vực.
Cho dù là những người chế tạo ra khí cụ này, những đại sư hoặc tông sư đã quá cố cũng không hề nghĩ được, có một ngày sẽ có người sản sinh ra cách nghĩ đó. Họ cũng không ngờ được, người có cách nghĩ đó là một tên siêu cấp chế khí sư và ma pháp trận đại sư mang trên mình kỹ năng biến thái "Độ sâu phân tích". Bởi vì nó thật sự là khác xa thực tiễn.
Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Dịch thơ:
Núi sông ngỡ chẳng đường vô,
Liễu rậm hoa thưa lại có làng.
Trích:
Câu này rất sâu sắc. Ngày xưa cách đây ngàn năm, xóm làng rất thưa thớt. Tôi như thấy tác giả trên đường lãng du, đi qua hết núi này sông nọ tưởng như hết lối đi rồi, ko tìm nổi chỗ xóm thôn để nghỉ chân. Bất chợt lại nhìn thấy một rặng liễu mờ tối (không biết từ ám này có nghĩa giống từ ám quẻ không), có lẽ tác giả lưỡng lự nghĩ: mấy lần gặp rặng liễu kiểu này rồi mà đi theo đường này toàn lạc lối, mù mịt thêm! Không biết có nên tiến tiếp không đây? Không tìm được nơi nghỉ chân thì rất dễ bị thú dữ tấn công.
Thay đổi góc nhìn sự việc, Trần Duệ nghĩ đến một số chỗ thuộc phạm trù mà trước kia mình chưa nghĩ đến. Tri thức ma pháp trận và chế khí đem đến tác dụng tương đối then chốt. Tùy theo sự vận hành của độ sâu phân tích, cho dù không thể phá giải hoàn toàn ma pháp trận phức tạp và thâm ảo kia thì hắn cũng có thể lần theo dấu vết mà suy diễn ra lĩnh vực.
Những ma pháp trận cầm cố này khiến cho Trần Duệ không cách nào thí nghiệm được cảm ngộ với lĩnh vực mới. Nhưng hắn lại có siêu cấp hệ thống, có thể thoải mái thử nghiệm ở trong huấn luyện trường hơn nữa lại còn không bị hạn chế bởi thời gian hiện thực.
Sau khi tiến vào sân huấn luyện chọn môi trường lôi điện đặc thù, Trần Duệ để thân thể thích ứng được với sự "tẩy lễ" của lôi điện. Kết hợp với sự lĩnh ngộ hai mặt và lý giải của bản thân, trị số kinh nghiệm của Pháp cảnh cuối cùng đã bắt đầu tăng lên không ngừng.
Mấy ngày này cũng có người tới đưa cơm đều để lại ở bên ngoài nhà giam. Cái nhà giam này rất kỳ diệu, bên trong có trường trọng lực, bên ngoài lại không có điểm cảm giác nào. Trần Duệ không sợ hạ độc nhưng lại không thể nuốt nổi mấy món ăn rác rưởi này. Trong trữ vật thương khố có thức ăn nhưng vì phòng ngừa giám thị nên hắn phải đợi đến đêm khuya mới dám ăn.
Xét ở mặt ngoài, "Charles" đã ba ngày không ăn không uống, cũng không biết là tuyệt thực hay là hắn bị dày vò đến độ không có khí lực vươn tay ra khỏi nhà giam lấy đồ ăn nữa.
Đến ngày thứ tư, trước nhà giam số mười ba cuối cùng cũng xuất hiện một người. Nhưng mà đó lại là một người ngoài ý liệu của Trần Duệ. Quân vụ đại thần, Rommel.
"Charles các hạ."
Tròng mắt đang nhắm của Trần Duệ từ từ mở ra, nhìn Rommel một cái.
"Các hạ chịu ủy khuất rồi" Rommel nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Rommel đại nhân đến để cười ta sao?" Trần Duệ có chút hết hơi nói một câu, dường như muốn kiệt lực duy trì ngữ điệu bình tĩnh dưới áp bách của trọng lực nhưng lại không che dấu nổi trạng thái hư nhược.
Rommel nhìn rõ mọi thứ, lắc lắc đầu: "Ta tới giúp Charles các hạ, còn mang tới lý do mà các hạ không cách nào cự tuyệt."
"Không cách nào cự tuyệt?"
"Chẳng lẽ Charles các hạ không muốn rời khỏi nơi quỷ quái đáng chết này?"
Ngữ khí của Trần Duệ mang theo một tia khinh miệt: "Người của tam đại gia tộc thêm người của vương tộc, nhất là cái tên kế thừa Lincoln gia tộc đều là chết ở trong tay ta. Đại nhân cho là ta có thể muốn là rời khỏi ư? Đúng rồi, chắc là rời khỏi lúc xử quyết hả?"
"Như vậy đi, chúng ta cùng đổi góc độ để nhìn sự việc. Loudan là người kế thừa của Lincoln gia tộc đúng là không sai nhưng hắn còn là con của vị phu nhân vương tộc bàng hệ gả đến Lincoln gia tộc, là huyết mạch của Đọa Thiên Sứ vương tộc. Thân phận người thừa kế mà hắn có được là do tộc trưởng Sartre đã chịu nhiều áp lực từ vương tộc. Ai cũng không muốn cơ nghiệp gia tộc mình khổ cực thành lập cuối cùng lại gộp vào với vương tộc. Còn nguyên lão gia tộc Siding chỉ là một tên nữ tế ở rể mà thôi, tuy có thực lực và tiềm lực nhưng dù sao cũng là ngoại nhân, hơn nữa, người đã chết làm sao có thể tiếp tục cung cấp giá trị chứ? Còn về Pierce và tên bàng hệ vương tộc kia... Ta có thể đại biểu thế lực của nguyên lão gia tộc hứa hẹn, chỉ cần các hạ có thể cung cấp đầy đủ lợi ích, mọi chuyện cũ trước kia đều có thể bỏ qua hết."
Rommel dừng lại một chút, liếc mắt nhìn xem khuôn mặt không biểu tình của Trần Duệ, lại nói thêm: "Theo ta được biết, Charles các hạ chắc hẳn là giống với Nero đại nhân, đều là quý tộc nhân loại... Tình báo này không cần giấu diếm, ta đã xác định được. Hiện tại, điều ta cảm thấy hứng thú là các hạ có thể mang lại lợi ích gì cho ta? Có lẽ nó sẽ xứng với phong thưởng cố vấn cao cấp của cung đình chứ?"
"Không thể không khen đại nhân một câu. Khứu giác của đại nhân rất linh mẫn, không ngờ lại nghe ngóng được mùi của lợi ích" Trần Duệ khen một câu, trong lòng cũng không thấy quá bất ngờ. Chuyện lần này, thân phận của Samuel khẳng định cũng sẽ bị liệt vào hạng bị điều tra. Thân phận nhân loại sẽ không thể giấu nổi người trong nội bộ. Một ít chuyện của Xích U cũng sẽ bị tiết lộ ra, ví như chuyện hợp tác với Kanita và Trác Thiết.
"Đáng tiếc, trong tay ta không hề có lợi ích cho đại nhân."
Rommel hơi bất ngờ: "Ngay cả là ta đại biểu cho nguyên lão gia tộc cũng không có tư cách này?"
Trần Duệ không hề trả lời ngay mà hứng thú hỏi một câu: "Ta nhớ tướng quân Duolun từng nói qua, không có lệnh của nhiếp chính vương thì bất cứ ai cũng không được đến đây gặp ta. Hôm nay Rommel đại nhân tới, là đại biểu cho nguyên lão gia tộc hay là đại biểu cho nhiếp chính vương điện hạ?"
Đây là sự cự tuyệt biến tướng sao, Rommel nhíu mày: "Charles các hạ, các hạ hình như rất trấn định, hay là các hạ còn ôm một chút kỳ vọng... hoặc có thể nói là huyễn tưởng với nữ nhân nào đó?"
Trần Duệ không tiếp lời, chỉ là chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn.
"Các hạ là một người rất cố chấp, khiến cho người ta kính nể. Nhưng ta không thể không than thở một tiếng, các hạ đã bị nữ nhân kia lợi dụng rồi" Rommel cười lạnh nói: "Có lẽ các hạ nghĩ, ta vốn là đối thủ của Isabella, nàng xúi dục các hạ giết chết ta, sắp đặt phu xe Jardel. Cho nên vì diệt trừ các hạ - người đứng trung trận tuyến với địch nhân, ta chỉ thị cho bọn Loudan phục kích các hạ, đáng tiếc là chúng đều bị các hạ giết chết. Nhưng nếu như ta nói, người đứng sau sắp đặt chuyện phục kích không phải là ta thì các hạ có tin không?"
Trần Duệ vẫn im lặng không lên tiếng.
"Theo tình báo mới nhất của ta, trước khi các hạ bị Duolun tướng quân mang đi đã giao cho nàng một món đồ, dặn nàng phải chuyển cho nhiếp chính vương điện hạ. Nhưng các hạ lại không biết rằng, nàng cho đến giờ cũng không hề đi gặp nhiếp chính vương."
Ánh mắt Trần Duệ chợt lóe, cuối cùng lướt qua một tia kinh ngạc: hôm nay, ý tứ tới nơi này của Rommel rất rõ ràng. Đó là thèm muốn lợi ích to lớn mà hắn nắm giữ. Xét theo phương diện này, nguyên lão gia tộc hoặc Rommel phái quân đi phục kích là rất nhỏ. Đương nhiên, cũng có thể sau khi chuyện tình phục kích phát sinh, họ mới phát hiện được sự tồn tại của lợi ích to lớn đó.
Isabella là người đứng sau màn, tuy nghe không logic nhưng dù sao cũng là một đối tượng đáng hoài nghi.
Nếu như là thật thì động cơ của nàng là gì? "Charles" chết rồi, lợi ích của Hắc Diệu cũng tan biến, chẳng lẽ là vì khiêu khích quan hệ giữa Hắc Diệu và nguyên lão gia tộc? Isabella không phải là thân tín của Hắc Diệu sao? Hay là quyết định này có liên quan đến thế lực thần bí kia?
Nữ nhân này mặt ngoài thì thân mật với hắn vô cùng, thậm chí còn có vài phần ái muội nhưng sau lưng lại động sát thủ. Xem ra, nàng không hề phụ cái tên man đà la hoa.
Trần Duệ liên tưởng đến tình cảnh lúc đầu Loudan bị dụ tự bạo, lại liên tưởng đến "tà cổ" mình từng trúng phải, trong lòng đã hiểu được một chút.
Rommel nhìn bộ dáng trầm tư của Trần Duệ, đánh rắn tùy côn lại nói một câu: "Với tình cảnh hiện giờ của các hạ, ta cần gì phải lừa gạt các hạ, chỉ cần các hạ đáp ứng hợp tác. Nguyên lão gia tộc chúng ta là người bị hại trong chuyện này, tự nhiên có thể chủ động bỏ đi việc hỏi tội các hạ. Khi mọi chân tướng được phơi bày, nữ nhân tâm ngoan thủ lạt kia sẽ nhận được trừng phạt thích đáng. Đến lúc đó, các hạ muốn xử trí nàng ra sao cũng được hết."
Đề nghị này nhất thời khiến cho mọi suy nghĩ của Trần Duệ vận chuyển nhanh chóng, Isabella là thủ hạ có tài dưới trướng Hắc Diệu mà Hắc Diệu lại chịu chế ước của nguyên lão gia tộc. Nếu như hợp tác cùng nguyên lão gia tộc, hắn có thể gây lên một ít xung đột giữa hai bên. Sự việc phát triển lâu dài là có thể dao động căn cơ của Hắc Diệu. Nhưng mà thế giới nhân loại và vụ làm ăn kia đều là bịa đặt, gọi là lợi ích to lớn nhưng trước mắt chỉ là lúc cấp vốn, còn chưa tới khi thu hoạch, đến khi thu hoạch thế nào cũng bị lộ ra. Mà trong kế hoạch của hắn, Hắc Diệu mới là trung tâm phát động, không thể thay đổi. Cho nên, hiện tại hắn không thể hợp tác cùng nguyên lão gia tộc, hơn nữa còn muốn qua chuyện này chứng minh sự kiên định của mình với Hắc Diệu.
Thật ra, chỉ cần khiến cho Hắc Diệu đứng về phía hắn trong chuyện này thì cũng có thể đào thêm hố sâu mâu thuẫn giữa hai bên. Lúc đầu, hắn giết chết bổn tên kia, sau đó không hề hủy thi diệt tích cũng là vì nguyên nhân này. Nếu muốn đạt thành mục đích thì biện pháp duy nhất là làm cho Hắc Diệu nhìn thấy lợi ích càng lớn hơn, đủ đến hắn đối lập với nguyên lão gia tộc.
"Rất tiếc, ta không thể tin tưởng đại nhân" Trần Duệ nghĩ thông điểm này, ánh mặt lộ ra vẻ kiên định, hơi gian nan giơ tay lên, chỉ chỉ nhà giam: "Mặc dù đại nhân nói có đạo lý. Mặc dù... ở dưới tình huống này."
Con ngươi của Rommel hơi co rút lại: "Charles các hạ, chuyện cười này... hình như chẳng buồn cười chút nào. Tuy ta vẫn luôn nhẫn nại với các hạ nhưng... Nhưng những lão gia hỏa sau lưng ta kia, vào thời điểm này vừa vặn lại là mấy kẻ nóng tính. Các hạ nên suy xét rõ ràng, đây chính là đại sự liên quan đến tính mạng đó!"
Trần Duệ không cần nghĩ ngợi đã đáp lại: "Ta nghĩ ta đã suy xét cẩn thận rồi, hơn nữa cũng sẽ không thay đổi. Quân vụ đại thân các hạ, nói chuyện dưới hoàn cảnh trọng lực và độc tố này quá phí sức, xin thứ cho ta thất lễ."
Nhìn Trần Duệ nhắm mắt, không trả lời nữa, lông mày Rommel khẽ nhướng lên: "Đây có lẽ là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời các hạ."
Nghe tiếng bước chân đi xa dần của Rommel, Trần Duệ chậm rãi mở mắt. Lần này Rommel đến đây càng khiến cho hắn càng thêm hoài nghi Isabella. Đương nhiên, hắn cũng chưa từng tín nhiệm đóa man đà la hoa này. Chỉ là hiện tại hắn vẫn bị động chờ đợi ở bí ngục này, cần phải tìm một cơ hội chủ động xuất kích.
Do vẫn một mực suy diễn ma pháp trận cầm cố, trước khi Rommel tới không lâu, Trần Duệ đã lĩnh ngộ đến một thời khắc then chốt, tùy thời có thể đâm thủng lớp giấy mỏng kia, nắm chặt tia cảm ngộ quý báu như có như không kia. Trước hết, hắn cứ tiến nhập sân huấn luyện để tu hành cho tốt đã rồi nói.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Trần Duệ đang ở trong sân huấn luyện bị cảnh báo dị dạng mà bừng tỉnh. Tròng mắt mở ra, đã thấy trước mắt nhiều thêm ba người.
Hắn chỉ nhận ra một kẻ cầm đầu trong số đó, tộc trưởng Lincoln gia tộc, Sartre Lincoln.
Đây là một trong những tộc trưởng của nguyên lão gia tộc, tổng hợp thực lực đã đạt tới A-, ma hoàng sơ đoạn. Lúc này, ánh mắt luôn mang ý cười đã lấp lánh hàn quang băng lãnh.
Ngoài ra, hai người kia có một là nam, một là nữ, đều là đại ma vương sơ giai, trên khuôn mặt lộ ra hận ý.
Từ thế thái của ba người thì hắn có thể khẳng định bọn họ không giống như Rommel đến đây thương nghị cùng hắn. Chắc hẳn là sau khi đàm phán thất bại, ba người này bắt đầu có thù báo thù, có oán báo oán.
Đối phương chủ động tìm đến, chắc hẳn là một thời cơ tốt nhất để Trần Duệ phát động. Nhưng hai tên đại ma vương kia thì thôi chứ tên Sartre này là ma hoàng, hắn liệu có cơ hội không?
"Charles, ta không biết ngươi có thù oán gì với nhi tử Loudan của ta, không ngờ lại có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn khiến hắn thi cốt vô tồn" Sartre điềm nhiên nói: "Hai người kia, một là vợ của Siding - Lysa, một là cháu trai của Pierce - Tongte. Hôm nay, ngươi sẽ không được chết dễ dàng."
Trước nhà giam đột nhiên xuất hiện thanh âm và ảnh tượng kỳ dị.
"Phải nói lại, nguyên nhân thất bại của các ngươi là bởi vì có người cung cấp tình báo sai..."
"Lần này ngươi bị người khác lợi dụng, ta cũng không muốn kết oán quá sâu với Lincoln gia tộc. Ta có thể bỏ qua cho ngươi nhưng trước hết, ngươi phải nói ra là ai đã cung cấp hành tung và tình báo của ta, là ai sai các ngươi đến giết ta?"
Sau đó là quang mang ngân sắc bạo liệt.
Đây chính là cảnh tượng Trần Duệ dùng lưu ảnh thạch để "sao" lại.
Sartre hơi lộ ra dị sắc, lông mày cau lại.
"Nhi tử của ngươi không phải do ta giết mà là bị người lợi dụng. Sau đó, người kia lại dùng thủ đoạn đặc biệt dẫn phát lực lượng nào đó lưu lại trên người con trai ngươi khiến hắn tự bạo mà chết" Trần Duệ lắc lắc đầu. Ánh mắt rơi trên người Lysa và Tongte "Còn về ba người Siding kia, ta không có thù hận gì với họ. Nếu bọn họ tới giết ta, chắc hẳn là có giác ngộ sẽ bị giết. Đây là quy tắc cơ bản nhất."
Sartre đã khôi phục từ trong kinh dị, lãnh đạm nói: "Ta không biết ngươi làm sao mà vừa rồi có thể chế tạo ra những huyễn tượng kia, nhưng... cho dù Loudan không phải do ngươi giết thì cũng là vì ngươi mà chết! Hôm nay, không cần biết ngươi có hoa ngôn xảo ngữ thế nào cũng khó thoát khỏi chuyện bị bầm thây vạn đoạn."
Chẳng lẽ hắn muốn tới giết ta. Ta phải tiếp tục ngoan ngoãn bó tay sao? Trần Duệ vốn định châm biếm vài lời nhưng lý luận cùng loại người như Sartre thì hiển nhiên là không có ý nghĩa gì hết.
Thế lực của nguyên lão gia tộc to lớn căn bản sẽ không quản cái gì gọi là đúng, cái gì gọi là sai, nào có để ý bên mình không có đạo lý chút nào. Thêm đàm phán lợi ích với Rommel thất bại nữa, hiện nay hắn đã trở thành đầu nguồn của tất cả mọi tội lỗi. Hôm nay, họ không có khả năng chịu để yên.
Nắm đấm mới là đạo lý thực sự. Rất nhiều lúc đau xót về "đạo lý" này nhưng lại không thể không thừa nhận đạo lý này.
"Ngươi cho là hôm nay ngươi có thể giết ta?" Trần Duệ nhàn nhạt hỏi lại một câu. Kỳ thực ngay khi Sartre xuất hiện, hắn đã ngấm ngầm ấp ủ và điều chỉnh lực lượng của mình.
"Ngươi có thể chiến thắng đám người Siding và Pierce liên thủ, thực chắc hẳn là đã tiếp cận cảnh giới ma hoàng thậm chí là đã đạt tới cảnh giới ma hoàng. Ta đã qua nhiều năm không chiến đấu rồi, không nắm chắc có thể thắng được ngươi nhưng..." Trên người Sartre bốc lên quang diễm mắt thường có thể trông thấy, đã tính trước trong lòng nói: "Nơi này là nhà giam thứ mười ba trong bí ngục. Đối phó với một kẻ bị nhốt trong này bảy ngày, lại còn không ăn không uống thì phần thắng của ta là trăm phần trăm! Hiện tại, ta muốn hỏi ngươi, lát nữa, ma pháp trận của nhà giam rút đi, ngươi có còn khí lực để đứng chịu chết không?"
Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...