Ma Giới Đích Nữ Tế - Chàng Rể Ma Giới

Dịch giả: Tà Phiêu
Biên Dịch: Tà Phiêu
Nhóm Dịch: Đọa Lạc vương tộc

Trong mắt Trần Duệ, khuôn mặt mỹ lệ của Isabella tràn ngập nôn nóng và lo lắng, nhìn không ra chút sơ hở nào.
Tâm niệm Trần Duệ vừa động, kiên quyết lắc lắc đầu: “Không được! Ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ gia tộc, còn chưa hoàn thành nguyện vọng chân chính của mình, còn chưa…”
Isabella đang định nói, đột nhiên bàn tay nàng bị Trần Duệ nắm chặt lấy, ngay sau đó, ánh mắt như lửa nóng chiếu đến: “Ta còn chưa đi Quang Minh thánh sơn, chưa hái đóa tuyết đại lai tặng nàng! Cho nên, ta tuyệt sẽ không rời đi!”
Isabella cảm giác được sức nóng đôi tay, sau khi nghe hai câu cuối cùng, tròng mắt nàng khẽ lóe lên tia dị sắc.
Trần Duệ đã cảm giác được có người đang vội vã đến gần, trong lòng vừa động, hắn nắm chặt tay nàng, lại nói thêm: “Isa, kỳ thật ta đối với nàng…”
“Phu nhân!” Một thị nữ vội vã chạy đến, vừa đúng lúc nhìn thấy Trần Duệ nắm tay Isabella, liền đứng sững kinh ngạc, nhưng rồi lại đầy hoảng loạn báo cáo: “Không tốt rồi! Doulon tướng quân tự thân mang cấm vệ quân bao vây nơi này!”
Isabella nghe xong khẽ kinh ngạc, nàng cảm giác được trong tay có một cái hộp, hắn đã buông tay ra.
“Isa, lát nữa nàng đến gặp nhiếp chính vương, giao thứ này cho ông ấy, nói với ông ấy, đây là lễ vật ta mang đến. Đây có lẽ là cơ hội lật cuộc duy nhất của ta! Nhất định phải nhớ, tự tay giao cho Hắc Diệu điện hạ!”
Isabella còn chưa kịp nói gì thì lại có một thị nữ vội vã tới báo: “Doulon tướng quân đã xông vào!”
Trần Duệ hít sâu một hơi, đưa mắt ý bảo nàng cứ an tâm, thì lúc này một thanh âm vang vọng cả viện: “Isabella phu nhân, bản tướng quân phụng mệnh nhiếp chính vương điện hạ, suất quân tới bắt nghi phạm Charles, thỉnh phu nhân mau bắt người này, để tránh đả thương người vô tội trong phủ.”
Thanh âm kia nháy mắt đã hiện ra trước mặt, trước mặt Trần Duệ lúc này là một nam tử cường tráng cao lớn. Hắn mặt khải giáp ám hồng, gương mặt có vài phần giống với Sergei, nhãn thần mang theo sắc lăng lệ. Đây hẳn chính là phụ thân Sergei, đệ nhị tướng quân Doulon Andrews, sau người hắn là một đội binh sĩ võ trang đầy đủ.
Phân tích chi nhãn hiển thị, chủng tộc: đại ác ma (biến dị). Tổng hợp thực lực: A. Thể chất A, lực lượng A, tinh thần A, mẫn tiệp A.

Đại ác ma biến dị có thể đạt đến ma hoàng không ai không thân kinh bách chiến, luận chiến lực còn cao hơn vương tộc bình thường. Doulon này là ma hoàng trung giai, so với George tướng quân thì yếu hơn một bậc, nhưng là giờ này hẳn nhạc phụ đại nhân đã sắp tiếp cận ma đế…
“Hóa ra là Doulon tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, lần trước ở dạ vũ chúng ta đã gặp nhau. Tướng quân tới đúng lúc lắm, Isabella tiểu thư đã bắt được ta” Trần Duệ hờ hững cười, không có chút bộ dáng gặp nguy hiểm nào.
Doulon vung tay lên, mấy tên cấm vệ như lang như hổ hung hãn lao đến. Nhãn thần Trần Duệ vừa động, mấy tên cấm vệ đã thấy khí tức đáng sợ truyền đến, đồng thời run rẩy, nhất thời không dám tiến lên.
Doulon lông mày cau lại, đang định động thủ thì Trần Duệ nói: “Ta tự mình đi được.”
Nói xong, hắn cũng không nhìn Isabella mà đi luôn. Doulon hơi gật đầu với Isabella, rồi đi theo hắn.
Vừa ra ngoài, Doulon nói: “Charles các hạ, bất kể như nào, dũng khí của ngươi làm ta bội phục. Nhưng là ta phụng mệnh làm việc, trước khi có kết luận cuối cùng, ngươi không nên làm ra việc gì làm quan hệ giữa hai chúng ta không còn thoải mái.”
“Làm cung đình cố vấn cao cấp, ta nghĩ ta có quyền gặp Hắc Diệu điện hạ giải thích.”
Doulon hơi trầm ngâm gật đầu nói: “Trước đó, ngươi nên đeo xiềng xích này lên, đây là quy củ.”
Trần Duệ nhìn vào một tên cấm vệ quân bưng xiềng xích ám hồng sắc, hắn chậm chậm vươn tay ra. Ánh mắt hắn vẫn quan sát Doulon, đồng khổng Doulon khẽ co rút, động tác súc thế đợi phát như muốn công kích.
Lúc này, Trần Duệ cũng không chạy trốn hoặc phản kháng như trong tưởng tượng, mà để mặc xiềng xích trói lên người.
Doulon tuy kinh ngạc, nhưng vẫn thở phào một hơi. Dù sao Charles có thể giết chết bốn người Siding thì rất có thể là ma hoàng cấp, nếu như thật sự động thủ, chỉ sợ tốn sức một phen.
“Hiện tại, ta có thể gặp Hắc Diệu điện hạ rồi chứ?”
“Rất tiếc, người đeo gông xiềng không có quyền nói chuyện” Doulon lập tức trở mặt, trong ánh mắt hắn tràn ngập âm lãnh, nếu như đối phương đã bị ma pháp trận xiềng xích cầm cố, như vậy không có gì uy hiếp nữa!
Gông xiềng này là dùng ma pháp tài liệu cực phẩm chế thành, có thể giảm lực lượng của người bị xiềng xích xuống thấp nhất, không thể sử dụng thiên phú hoặc ma pháp, nhất là có tác dụng khắc chế đặc biệt đối với lĩnh vực, vì vậy cho dù là ma đế cũng không thể trốn thoát. Đương nhiên, do vấn đề khởi động ma pháp trận lâu dài, cho nên không thích hợp để sử dụng trong chiến đấu.
Đáp án của Doulon làm Trần Duệ im lặng không nói, trên thực tế, những biến hóa này cũng nằm trong dự liệu của hắn. Chỉ là, Doulon cũng không biết, chừng một năm trước, cũng có một bộ gông xiềng đeo trên nam nhân này, mà bộ gông xiềng kim tinh ma tỏa đó bị biến đổi triệt để làm linh khí. Bộ gông xiềng này cũng có thể chuyển hóa thành linh khí, cho nên Trần Duệ mới không chút phản kháng đeo gông xiềng. Nếu như hắn muốn, hắn tùy thời đều có thể biến đống gông xiềng trói được cả cường giả ma đế cấp này thành ma pháp phấn!

Doulon dẫn theo cấm vệ quân đi tới một địa phương sâm nghiêm, chính là bí ngục – nơi giam giữ trọng phạm!
“Doulon tướng quân!” Một tên mập mạp vội tiến lên nghênh đón, cúi đầu hành lễ với Doulon.
“Capone giám ngục trưởng, đây là nghi phạm trọng yếu Charles, bị nghi ngờ đã sát hại ba thành viên trọng yếu của nguyên lão gia tộc. Ngươi tự thân dẫn hắn tới nhà giam số 13 đi, không có mệnh lệnh của nhiếp chính vương, không được cho người nào gặp hắn, dù là Isabella phu nhân!”
Đây là tên sắc đảm bao thiên… Nghe nói còn chú ý đến cả đóa hoa đế đô Charles sao?
Còn có… Nhà giam số 13?
“Tuân mệnh!” Mập mạp tuy kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức áp giải Trần Duệ xuống.
Bên trong bí ngục, binh sĩ ngay ngắn trật tự, thủ vệ sâm nghiêm, mười bước lại có một người đứng canh. Vừa vào thông đạo, mùi ẩm ướt sộc vào mũi Trần Duệ, phía xa còn ẩn ẩn có thanh âm kêu gào.
“Lão tử là Capone, là giám ngục trưởng nơi này. Trong bí ngục này, ta lớn nhất!” Mập mạp vừa vào trong ngục giam, lập tức kiêu ngạo nói: “Dù cho trước kia ngươi là đại nhân vậy nào, thì cũng ném hết tôn nghiêm cao quý đến sau mông cho lão tử!”
Nghe mập mạp tuyên ngôn xong, Trần Duệ rất phối hợp gật gật đầu: “Capone đại nhân, ta hiểu.”
Mắt nhỏ Capone khẽ lóe lên hàn quang, tiến vào ngục giam có người ngạo mạn, có người bi phẫn, có người sợ hãi. Nhưng Charles này biểu hiện ra là không hề để ý, hắn ghét nhất là biểu tình này. Không ít người lúc mới vào cũng có biểu tình này, nhưng tin tưởng không lâu sau, biểu tình chán ghét này sẽ biến thành cầu xin, bởi vì tên này sẽ đến nhà giam số 13!
Trên đường, mỗi nhà giam đều hắc ám, ô uế vô cùng, phạm nhân vừa thấy có người đến là lớn tiếng kêu gào, thậm chí là vươn tay ra muốn nắm lấy cái gì đó. Có kẻ thì đờ đẫn ngồi trong ngục, phảng phất đã mất tất cả hy vọng, càng khiến người sợ hãi là những cảnh tượng tàn khốc, thanh âm kêu thảm vì bị tra tấn truyền đến, cho dù là kẻ bàng quan cũng không rét mà run.
Còn về nữ phạm nhân, đãi ngộ bi thảm không thể dùng chữ tả hết được.
Trên thực tế, những phòng giam này là để giam phạm nhân phổ thông, có thể tùy ý lăng nhục dụng hình. Trọng phạm có bí ngục chân chính, trong đó có thể là đại nhân vật, có thể là người có khả năng lật người, trừ phi là cấp trên truyền lệnh, nếu không sẽ không chịu đối đãi quá tệ. Charles trước mắt này giết chết thành viên nguyên lão gia tộc và vương tộc, hiển nhiên không nằm trong số này! Nhưng là nhà gia số 13 đã là một địa ngục thiên nhiên, không cần tra tấn dư thừa làm gì.
Lại nói, có thể giết chết thành viên nguyên lão gia tộc, nhất là Siding, thực lực tên Charles này nhất định không tầm thường… Mập mạp cũng có chút kiêng sợ đối với hung nhân, nhưng nhìn xiềng xích trên tay Trần Duệ, trong lòng hắn lại tự tin hơn không ít.

“Tốt rồi. Hiện tại giao hết vật phẩm dư thừa trên người ngươi ra đây, đợi đến khi ngươi ra ngoài, ta sẽ trả lại cho ngươi.”
“Đương nhiên có thể, chẳng qua, trong này chứa vật phẩm vô cùng quan trọng, ngươi phải bảo quản tốt đấy. Nếu không ngươi không gánh được hậu quả đâu” Trần Duệ không cần nghĩ ngợi đưa không gian giới chỉ qua: “Khi ta ra, phải trả lại đầy đủ.”
Mập mạp vừa nghe thấy có vật quý, lòng tham nổi lên, trực tiếp bỏ qua câu sau – một tử tù trăm phầm trăm, còn có thể đi ra sao?
Nhà giam số 13 là một nhà giam đơn độc, chính xác mà nói là ở dưới lòng đất, ven đường là những ma pháp trận ấn ký. Nơi này tuy âm lãnh ẩm ướt, nhưng không có mùi hư thối khó chịu, hình như còn rất thuần khiết, cả phòng giam rộng lớn không có ai khác, chỉ có một phạm nhân duy nhất là Trần Duệ!
“Charles các hạ, mời đi.”
Trần Duệ chầm chậm đi vào, cửa lao tự động đóng lại, Capone lộ ra nụ cười quỷ dị: “Chầm chậm hưởng thụ đi, ngày lành còn lại của ngươi không nhiều đâu.”
Nói xong, mập mạp xoay người rời đi, hắn nhịn không được muốn tìm chỗ kiểm kê tài vật trong không gian giới chỉ kia.
Nhà lao lóe lên quang mang kỳ dị, Trần Duệ chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, không ngờ vô cớ nặng hơn mấy chục lần, hóa ra là trọng lực tù lung!
Dù cho lực lượng của Trần Duệ bị xiềng xích cầm cố hơn nửa, nhưng hắn từng tu hành “nhiều năm” trong môi trường trọng thuật, loại trình độ này còn chưa đáng để hắn bận tâm.
Không lâu sau, siêu cấp hệ thống truyền đến thanh âm cảnh báo có độc tố, xem ra phòng giam số 13 này quả không tầm thường. Nhưng là, độc tố cũng chỉ để tăng thêm linh khí mà thôi, Trần Duệ kẻ đến không cự tuyệt, muỗi nhỏ thì cũng là thịt.
Chiêu đãi ở nhà giam số 13 không chỉ có vậy, ma pháp trận tù lung còn có thể hạn chế và suy yếu lực lượng tù phạm, ngoại trừ trọng lực và độc tố ra, mỗi giờ còn sẽ xuất hiện lôi điện công kích, trong ngoài dày vò làm phạm nhân khó mà chịu đựng.
Nhà giam này, vốn là dùng để tù cấm cường giả, có thể từng bước phá hủy ý chí và lực lượng của người bị cầm tù. Dưới tình huống tiêu hao lực lượng, chỉ riêng chịu trọng lực dày vò thôi đã rất khó chịu đựng rồi.
Đối với Trần Duệ mà nói, trọng lực và độc tố cơ bản không cần suy xét, lôi điện tuy có chút phiền toái, nhưng hắn có thể chất dẫn linh và kháng ma, làm uy lực lôi điện hạ đến thấp nhất, mà so sánh với lôi điện của Lola, những lôi điện này cũng chỉ có thể giúp hắn giết chết vi khuẩn trên người mà thôi!
Hiện tại chỉ cần an tâm giờ Isabella giao vật kia cho Hắc Diệu. Giết thành viên nguyên lão gia tộc là tội lớn, nhưng tin tưởng Hắc Diệu sẽ không thể cự tuyệt “lợi ích” kia, cho dù hắn có chọc thủng trời, thì Hắc Diệu cũng sẽ làm nữ oa nương nương ma giới bản thôi!
Nội thành đế đô, phủ đệ gia tộc Lincoln.
“Tộc trưởng đại nhân, phu nhân, Charles đã bị Doulon tướng quân áp giải tới bí ngục. Theo giám ngục trưởng Capone để lộ, đã giam giữ ở nhà giam số 13, đã mở toàn bộ ma pháp trận.”
Nữ nhân ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Quá tốt rồi! Shatre, chàng mau liên hệ với Capone, hung hăng giày vò Charles cho ta, quyết không thể để hung thủ giết chết hài tử của chúng ta dễ chịu được!”

“Đừng vội!” Tộc trưởng gia tộc Lincoln, Shatre trầm ổn hơn nhiều, chỉ khẽ cười lạnh: “Nhà giam số mười ba là do mấy vị đại sư và một vị tông sư liên hợp chế tạo nên, cả đế quốc cũng chỉ có một nơi đặc thù như vậy. Ở trong nhà giam sẽ chịu dày vò sống không bằng chết. Chỉ riêng độc lực cũng có thể xâm thực gần hết lực lượng của hắn, cho dù là cường giả ma đế cấp, dưới tình huống lực lượng bị cầm cố, cũng không thể chống đỡ. Cứ để hắn hưởng thụ mấy ngày đã, sau đó chúng ta lại ‘đến thăm’ vị cao cấp cố vấn đại nhân kia, tin tưởng có cách nghĩ này không chỉ có nhà chúng ta.”
“Đúng rồi, Isabella có phản ứng gì không?” Shatre hỏi một câu: “Nàng có đi tìm nhiếp chính vương cầu tình không?”
“Rất kỳ quái, nàng không có bất cứ động tĩnh gì.”
“Ngươi lui xuống đi, tiếp tục giám thị, nếu ả có động tĩnh gì lập tức hồi báo!”
“Dạ!”
Nội thành đế đô, trong phủ Isabella.
Isabella ngồi trong phòng, trên bàn có đặt một cái hộp đã được mở ra.
Trong phòng chỉ có mình nàng.
Ngón tay bạch ngọc nắm chặt một thứ, vẻ kinh ngạc trên mặt đã dần tan đi, nàng nhẹ nhàng nhắm tròng mắt lại, trong đầu hiện ra từng lời nói của nam nhân kia.
“Mỗi ngày ta đều nghĩ đến một nữ sĩ…”
“Ta còn chưa đi Quang Minh thánh sơn, chưa tự tay hái tuyết đạt lai tặng nàng…”
Rất lâu, lông mi thon dài hất lên, tròng mắt xanh như bảo thạch hiện ra, trong mắt là bi thương nhàn nhạt, lập tức biến thành lãnh tĩnh, cuối cùng quy về lãnh khốc!
“Phanh” một tiếng, đồ vậy trong tay nàng vỡ vụn, dịch thể màu đen qua kẽ hở năm ngón tay nàng vẩy xuống đất, nháy mắt tan biến không thấy.
Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui