"Cái gì? Thật sự là Liễu Ngọc Phong sao?!" Mặt Mạc Vô Vi lập tức trắng bệch.
"Chính là hắn! Giáo chủ đối xử với hắn tốt là thế, hắn lại đi lấy oán trả ơn!" Quân Thanh Cửu híp mắt, căm hận nói.
"Nhưng sao hắn lại làm thế? Vô lý, thật vô lý..." Mạc Vô Vi hoàn toàn không muốn tin Liễu Ngọc Phong lại là "hung thủ" giết hại cha cậu, cho nên, tuy đại sư huynh đã nói chắc như đinh đóng cột, nhưng cậu vẫn cố gắng bào chữa cho Liễu Ngọc Phong trong vô thức.
Quân Thanh Cửu vội rèn sắt ngay khi còn nóng, "Hắn làm vậy tất có mục đích. Mục đích của hắn chính là "Vô cực bí tịch"."
Mạc Vô Vi trợn tròn mắt: "Cái gì? Hắn cũng muốn có quyển bí tịch đó sao?"
"Chứ còn gì nữa, nếu không sao hắn lại vứt bỏ hết thanh danh, chạy lên Thanh Vân giáo đòi cưới Mị nhi chứ? May mà sau đó Mị nhi đào hôn, nếu không muội ấy đã trở thành con cờ trong tay tên gian ác đó rồi! Sau đó Sa Vấn Thiên tập kích giáo, hắn sợ y đoạt được tiên cơ, bèn đi trước một bước đánh giáo chủ trọng thương, ép hỏi ông ấy về "Vô cực bí tịch". Giáo chủ đúng là một người ngoan cường, một chữ cũng không nói, sau tự đoạn kinh mạch mà chết."
Mạc Vô Vi lắc đầu, lẩm bẩm: "Không, không thể nào như vậy được... Thế tại sao những ngày qua hắn không giết đệ, ngược lại còn đối xử với đệ rất tốt?"
"Sao đệ ngốc vậy? Tất nhiên là do hắn muốn moi thông tin từ miệng đệ rồi. Đệ đơn thuần như thế, nếu huynh mà không đến, chắc đệ đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền!"
Mạc Vô Vi ngơ ngác, trong mắt tràn ngập thống khổ: "Huynh nói đúng, hèn gì mấy ngày nay hắn lại như thế với đệ... Đệ còn tưởng những lời đó của hắn là thật, đệ đúng là đồ ngốc mà! Không được, đệ không thể để tên gian xảo đó đạt được mục đích!"
Nói xong, Mạc Vô Vi cắn mạnh vào môi dưới, tay siết chặt thành quyền.
Quân Thanh Cửu thấy đã lừa được Mạc Vô Vi, trong lòng đắc ý lắm, "Vô Vi, bằng bất cứ giá nào đệ cũng không được giao "Vô cực bí tịch" cho Liễu Ngọc Phong!"
Mạc Vô Vi mím môi, kiên định nói: "Đại sư huynh cứ yên tâm, đệ thà chết cũng không tiết lộ dù chỉ là một chữ!"
Hóa ra thằng ngu này biết "Vô cực bí tịch" thật! Quân Thanh Cửu cả kinh.
Quân Thanh Cửu đến đây là để dụ Mạc Vô Vi về, bước đầu xem như đã thành công, gã không khỏi mừng thầm.
"Vô Vi, đệ không nên ở lại nơi này nữa, quá nguy hiểm. Chi bằng nhân lúc bọn chúng chưa phát hiện ra, hai ta mau chóng đào tẩu đi."
Mạc Vô Vi lắc đầu: "Cả Vương Chí Viễn lẫn Liễu Ngọc Phong đều là cao thủ, e rằng chúng ta chạy chưa được bao xa thì đã bị chúng tóm rồi. Hơn nữa, đệ đã thề với lòng, rằng phải tự tay giết chết hung thủ, báo thù cho cha. Tạm thời đệ không thể theo huynh được."
"Đệ vừa nói rồi còn gì, Liễu Ngọc Phong là cao thủ, một mình đệ làm sao giết được hắn? Đệ vẫn nên đi với huynh đi, thoát khỏi chỗ này, chúng ta sẽ cùng bàn bạc kỹ càng, được không?"
Mạc Vô Vi nói: "Đại sư huynh không biết rồi, Liễu Ngọc Phong trúng độc vẫn chưa lành, chiều nay đám Vương Chí Viễn sẽ giúp hắn ép độc dư ra. Đến thời điểm mấu chốt, đệ sẽ nhân cơ hội đánh lén, chắc có thể giết được hắn."
Quân Thanh Cửu suy nghĩ: "Đúng là cơ hội ngàn năm có một, vậy huynh sẽ ở lại hỗ trợ đệ."
Mạc Vô Vi không đồng ý: "Không được, nếu Liễu Ngọc Phong biết hai ta gặp nhau, đệ với huynh ai cũng đừng hòng thoát. Hơn nữa, lý nào hắn lại bỏ qua một nhân chứng quan trọng như huynh?"
Tất nhiên hắn sẽ bỏ qua, vì người giết cha ngươi có phải là hắn đâu, mắc gì hắn phải giết ta diệt khẩu! Quân Thanh Cửu nghĩ thầm, nhưng vì đại nghiệp lừa Mạc Vô Vi, gã đành thuận theo ý cậu.
"Sư huynh, việc huynh đến tìm đệ chỉ có hai tiểu đồng gác cửa biết thôi. Để giữ bí mật, đệ đề nghị trói bọn họ lại, giấu đi, có như vậy bọn người trong cốc mới không hoài nghi đệ được."
Quân Thanh Cửu gật đầu: "Đệ nói phải."
Dứt lời, gã phi thân đến trước mặt hai tiểu đồng nọ, nhanh như cắt điểm huyệt chúng, sau đó kéo hai tiểu đồng đã bất tỉnh nhân sự vào một bụi cỏ um tùm.
Giải quyết xong tiểu đồng, vẻ mặt Mạc Vô Vi như tráng sĩ ra trận, quyết trả thù này: "Đại sư huynh, lần này có lẽ đệ sẽ lành ít dữ nhiều, huynh cứ chờ ở ngoài này. Nếu đến giờ Tý (0h00 sáng) mà vẫn chưa thấy đệ ra, thì huynh cứ rời đi trước, mặc kệ đệ."
"Vô Vi, đệ phải cẩn thận đó!" Quân Thanh Cửu lo lắng dặn dò.
Mạc Vô Vi gật đầu: "Đệ biết rồi. Huynh mau trốn đi." Nói rồi, cậu xoay người đi vào trong cốc.
Quân Thanh Cửu nhìn theo bóng lưng của Mạc Vô Vi, nhếch mép, lặng lẽ bám theo.
"Vô Vi, ngươi mới đi đâu đó?" Mạc Vô Vi định về phòng mình, nửa đường lại vô tình gặp phải Vương Chí Viễn.
"À, chuyện đó... Ta xuống bếp lục đồ ăn thôi à." Mạc Vô Vi chột dạ né tránh ánh mắt của Vương Chí Viễn.
"Vậy hả? Chiều nay tiến hành chữa trị cho Ngọc Phong, ngươi đừng có chạy lung tung, kẻo lúc cần lại tìm không thấy người, làm lỡ đại sự."
"Ta biết rồi, ta về phòng đây." Mạc Vô Vi nói xong thì vội vã đi ngay. Vương Chí Viễn nhìn theo cậu, nhíu mày.
Sau khi tạm biệt Mạc Vô Vi, Vương Chí Viễn liền đến thăm Liễu Ngọc Phong.
Liễu Ngọc Phong đang nằm nghỉ, thấy Vương Chí Viễn đến bèn muốn đứng dậy đón.
Vương Chí Viễn vội bước tới dìu hắn ngồi xuống giường.
"Ngọc Phong, đệ thấy trong người sao rồi?"
Liễu Ngọc Phong cười đáp: "Đỡ hơn hôm qua nhiều rồi, ngực cũng không còn đau nữa."
"Vậy thì tốt. Đệ ráng nghỉ ngơi dưỡng sức nha, chiều nay bọn huynh sẽ giúp đệ ép độc ra."
"Khiến đại ca phải nhọc lòng rồi."
Thời gian đã đến, Chu Tử Nguyệt tới phòng của Liễu Ngọc Phong, Vương Chí Viễn cũng đã có mặt.
"Chí Viễn ca ca, châm và thuốc đã sẵn sàng, có thể bắt đầu rồi."
Vương Chí Viễn nói: "Giờ chỉ còn đợi Vô Vi nữa thôi."
Lúc Mạc Vô Vi vừa đẩy cửa vào, ba người bên trong đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Liễu Ngọc Phong để trần thân trên, ngồi xếp bằng. Da thịt hắn trắng nõn, mịn màng, toát ra một loại sức hút khó có thể diễn tả. Mạc Vô Vi nhìn thấy cảnh này, chẳng hiểu sao mặt cậu lại nóng ran, đành quay sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng nữa.
Chu Tử Nguyệt thấy mọi người đã đến đủ, liền bước tới đóng kỹ cửa phòng, nói: "Bắt đầu thôi."
Vương Chí Viễn ngồi xếp bằng sau lưng Liễu Ngọc Phong, lặng lẽ truyền nội lực vào cơ thể Liễu Ngọc Phong thông qua hai tay đang đặt trên lưng hắn.
Chu Tử Nguyệt đứng bên cạnh cực kì cẩn thận ghim từng châm một lên người Liễu Ngọc Phong.
Liễu Ngọc Phong nhắm chặt mắt, tuy không phát ra một tiếng kêu nào, nhưng thân trên ướt đẫm mồ hôi của hắn đã thể hiện rõ đau đớn hắn đang phải chịu. Một châm đâm vào da thịt, chân mày hắn lại nhíu chặt thêm một phần. Mạc Vô Vi nhìn mà còn thấy đau thay cho Liễu Ngọc Phong, càng thêm lo lắng cho hắn.
Chợt nhận ra tâm tình của mình không đúng, Mạc Vô Vi yên lặng tự tặng cho mình một cái tát: Mau tỉnh lại đi Mạc Vô Vi, đừng bị hắn mê hoặc! Không được chùn bước, đây là cơ hội duy nhất của ngươi!
Một canh giờ trôi qua, quá trình ép độc tiến vào giai đoạn then chốt.
Mạc Vô Vi tự nói với lòng: Mau ra tay đi, nếu không sẽ không kịp nữa đâu...
Đúng lúc Mạc Vô Vi đang do dự, "Rầm!" một tiếng, cửa phòng bị người đá tung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...