Một hòa thượng không biết đã đứng trong đình viện từ lúc nào.
Hòa thượng vận tố y, trong tay cầm một đóa bồ công anh, chậm rãi bước về phía Phi Ưng.
Phi Ưng không biết nên như thế nào giết hắn, bởi vì trên người hòa thượng này không có một tia sát khí.
Người này như một dòng nước, vô thanh vô tức chảy qua, lại dẫn theo áp bức khó diễn tả, giống như có thể bao phủ người khác trong khoảnh khắc.
Đó là một hòa thượng sâu không lường được.
“Ngươi là ai?”, Phi Ưng hỏi.
“Ta là hòa thượng vân du, vừa vặn đi qua nơi đây, ngửi được mùi máu tươi liền đến xem, thấy thí chủ đại khai sát giới, đặc biệt tới khuyên thí chủ.”
“Bọn hắn muốn giết ta, ta vì sao không thể giết bọn hắn?”
“Người nếu sát sinh, sau khi chết rơi xuống địa ngục chịu núi đao chảo dầu, không được đầu thai làm người, thí chủ tội gì vì người khác mà tự mình tạo hạ oan nghiệt?”
“Ta đã nợ máu như biển, không sợ thêm một hai cái nữa đâu.”
“Ngã phật từ bi, phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật. Thí chủ nếu có thể nghe bần tăng khuyên giải, cũng coi như là tích một phần công đức. Ta đã điểm huyệt đạo của những người này, trong một canh giờ không thể nhúc nhích, thí chủ sao không nhân đây rời đi, cũng không cần tổn hại nhân mạng nữa?”
Hòa thượng khí phách kinh người, Phi Ưng không có cách nào áp chế được.
“Ngươi rốt cuộc là ai?!”
“Bất kể thế nào, ta không phải kẻ địch”, bồ công anh trong tay hòa thượng rơi rụng, phiêu tán tựa bông vải, đậu trên nền đất đỏ máu, như là đang siêu độ cho những người bị Phi Ưng giết. Hòa thượng nói, “Thí chủ nếu ngươi không đi, viện binh đến rồi sẽ đi không được nữa.”
Phương Lan Sinh chạy đến, giữ chặt Phi Ưng: “Đừng đánh nữa, chúng ta đem tên họ Giả này về Ngự Thiên sơn rồi tính tiếp!”
Hòa thượng kia nghe được mấy chữ Ngự Thiên sơn, lại sửng sốt: “Các ngươi là người của Ngự Thiên sơn?”
Phi Ưng vẫn bất động: “Ngươi biết Ngự Thiên sơn?”
“Ở Ngự Thiên sơn ta có một cố nhân, bần tăng lần này đi đến tận đây, chính là vì tìm người đó”, hòa thượng trầm ngâm một lát mới nói tiếp, “Thí chủ có thể mang ta cùng lên Ngự Thiên sơn không?”
“Ta làm sao tin được ngươi?”
Hòa thượng lấy trong người ra một túi nhỏ bằng tơ lụa, thứ hàng thượng phẩm này cùng với y phục mộc mạc của hắn thật không tương xứng. Khi hắn mở túi lụa ra, bên trong là một chiếc ngân trâm đính một đóa mai xanh biếc.
“Nhất túy mai hoa, tiếu vũ thanh y”, trong mắt hòa thượng dâng lên một tầng chua xót, “Cố nhân của bần tăng, là Hạ Tiểu Mai.”
***
Khi Nguyên Phương cùng Địch Nhân Kiệt đi ra khỏi phòng, Cung Khánh Đông đã dẫn dụ địch nhân tới Tiềm Long Giản, dựa theo chỉ thị của quân sư, trói cả đám lại. Nguyên Phương muốn đi tra hỏi một chút, Địch Nhân Kiệt cũng quấn lấy cậu đòi theo, chẳng những quấn lấy, còn như bôi cao lên da dán chặt vào cậu. Nguyên Phương gỡ ra không được, chỉ có thể trừng mắt: “Nếu ngươi cũng đến, Tấn Lỗi liền muốn giết người.”
Tấn Lỗi theo phía sau đã sớm hết sạch kiên nhẫn, Bách Thắng đao hàn khí ầm ầm.
Ngày tháng tình tự còn dài, hảo hán nên cân nhắc thiệt thòi trước mắt, bảo mệnh quan trọng hơn. Địch Nhân Kiệt đành cách Nguyên Phương nửa bước, lại giơ Kỳ Lân đao ra nói với cậu: “Huynh dắt ta đi.”
Nguyên Phương lườm hắn một cái, thấp giọng mắng: “Lưu manh.”
Tấn Lỗi phát hiện có cái gì đó không đúng lắm.
Quân sư cùng Địch Nhân Kiệt đóng cửa mật đàm, Tấn Lỗi đương nhiên sẽ không đi nghe lén. Khi hai người bước ra, Địch Nhân Kiệt từ dưới cằm đến má trái một mảng đỏ rực, nhưng không giống như đang thẹn thùng, mà giống như bị ai đánh. Cái người bị đánh lại còn híp mắt cười vẻ rất đắc ý. Quân sư lại càng kỳ quái, sau khi ra khỏi phòng thì dứt khoát không nhìn thẳng vào Địch Nhân Kiệt nữa, bị tên vô lại kia quấn lấy cũng không nói gì, chỉ khẽ cười.
Tấn Lỗi không biết ảo diệu bên trong, nhưng y phát hiện từ khi Địch Nhân Kiệt đến đây, quân sư sẽ thường lộ ra những vẻ mặt khác hẳn ngày thường. Ví như là đắc ý, hay coi thường, hay cao hứng, hay ghét bỏ, tuy quân sư chưa tự phát hiện được, nhưng những người ở chung sớm chiều như Tấn Lỗi nhìn vào đều thấy kinh ngạc vạn phần.
Tấn Lỗi luôn luôn cảm thấy quân sư gợn sóng không sợ hãi, như thế nào từ lúc Địch Nhân Kiệt đến đây, quân sư liền thay đổi? Không phải hắn ta dùng yêu pháp gì đấy chứ? (đúng là dùng yêu-pháp nha, tình yêu của Kiệt ca làm Phương Nhi rung động dòi *cười lưu manh*)
Nghĩ đến đây, Tấn Lỗi đối Địch Nhân Kiệt lại càng tràn ngập địch ý. Nói đến cùng, nếu không phải hắn đến đây, Phương Lan Sinh cũng sẽ không chạy mất, Lan Sinh không chạy, Tấn Lỗi cũng không cần lo lắng như vậy.
Tấn Lỗi chỉ biết oán hận Địch Nhân Kiệt, lại không chú ý mình tâm tư toàn bộ đặt trên người Phương Lan Sinh.
Cung Khánh Đông trói chặt một đám người từ Tiềm Long giản tha về, Địch Nhân Kiệt thấy thủ pháp trói người của cậu ta rất tốt, nhịn không được lãnh giáo: “Cung huynh tay nghề thật tốt, là học từ đâu vậy?”
“Chỉ là công phu bàng môn tả đạo đầu đường xó chợ, không đáng nhắc tới”, Cung Khánh Đông cười híp mắt, “Địch huynh nếu có hứng thú học, ta có thể cho mượn một quyển sách về xem”. Nói xong lấy trong ngực áo ra một quyển sách, ngoài bìa có mấy chữ thảo to đùng: “Ba mươi sáu pháp trói người.”
Địch Nhân Kiệt ý vị thâm trường “Nga ~” một tiếng: “Cám ơn Cung huynh, vật ấy rất tốt, hiện nay không tiện, ngày khác lãnh giáo.”
Tấn Lỗi tuy rằng nghe không hiểu hai người này thảo luận cái gì, lại tự dưng cảm thấy được bên kia chướng khí mù mịt, thật sự nhắm mắt làm ngơ: “Quân sư, những người này xử trí như thế nào?”
“Bọn họ là đến dò đường, hẳn là có ám hiệu liên lạc, chúng ta hỏi cho ra ám hiệu, dụ Dương Tĩnh vào rừng”, Nguyên Phương xem xét một chút, chọn lấy một người, đánh ngất xỉu những người còn lại rồi ngồi xổm xuống hỏi: “Ám hiệu của các ngươi là gì? Nói ra, ta liền tha cho ngươi một mạng.”
Người nọ bày ra bộ dáng cương liệt: “Các ngươi một đám ma giáo! Muốn giết cứ giết! Bổn đại gia tuyệt đối sẽ không nói!”
“Không cần phải nói không cần phải nói.” Địch Nhân Kiệt cùng Cung Khánh Đông thảo luận xong, cũng đến ngồi xuống bên cạnh Nguyên Phương, tùy tay lật tới lật lui bọc vải trên người tên kia, “Trên người tiên phong của Dương Tĩnh đều mang theo hai chi tên lệnh, một chi là khả thi, một chi là rút lui.” Hắn quả nhiên lấy ra hai tên lệnh, một màu đỏ một màu lam.
“Cái nào là khả thi?”
“Ta cũng không rõ. Ôi chao, mau trả lời đi! Cái nào là khả thi?”
Người nọ nghiến răng: “Địch Nhân Kiệt ngươi là tên phản đồ! Thân là mệnh quan triều đình mà lại đi giúp ma giáo!”
“Giúp người mình thích có cái gì không đúng?” Địch Nhân Kiệt vẻ mặt đương nhiên, cầm lấy cái màu lam, “Cái này hả?”
Khóe miệng người nọ giật giật.
Địch Nhân Kiệt lại hỏi: “Hay là màu đỏ?”
Người nọ đảo tròn mắt.
Địch Nhân Kiệt đứng lên, đem tên lệnh giao cho Tấn Lỗi: “Hai chi đều thả mới là khả thi.”
Người nọ tức giận đến kêu to: “Làm sao ngươi biết?!”
Địch Nhân Kiệt nhún nhún vai: “Ngươi vừa mới nói cho ta biết a.”
Tấn Lỗi thở dài, chưa thấy qua lời nói khách sáo nào nghe ra muốn ăn đập như vậy.
Người nọ lại nói kháy, Vương Nguyên Phương chỉ đành một chưởng đánh ngất xỉu gã.
“Đã lâu không thấy huynh bạo lực đó.” Địch Nhân Kiệt trêu đùa.
Nguyên Phương cũng không cam chịu yếu thế: “Đáng tiếc xuống tay nhẹ đánh không chết ngươi.”
“Dương Tĩnh thật ra cũng rất tâm cơ, dù chúng ta thả tên lệnh nhưng không ai trở về truyền lời, cũng sẽ không chắc chắn dụ được hắn”, Địch Nhân Kiệt vừa nói vừa cười, nhìn không ra là đang nói chuyện đứng đắn.
Cung Khánh Đông ở bên cạnh vui vẻ: “Có gì khó đâu, kêu Tiểu Mai tới giải quyết là được.”
“Hạ Tiểu Mai? Hắn bộ dạng lại không giống những người này.”
“Cải trang là giống thôi”, Cung Khánh Đông đang nói, Hạ Tiểu Mai đi đến, trong tay cầm cái gì, vừa thấy Nguyên Phương liền nhét vật đó vào tay cậu.
“Đây là cái gì?”
“Thứ mà Dương Tĩnh phải lấy. Giả lão gia mấy hôm trước mới đưa cho Giả Bảo Ngọc, chính Giả Bảo Ngọc cũng không biết bọn hắn muốn tìm cái này”, Tiểu Mai chỉ vào vật kia, “Ta dùng chút thủ đoạn mới xác định được, ừm, Giả Bảo Ngọc ngất mất tiêu rồi.”
Địch Nhân Kiệt nhìn Hạ Tiểu Mai hé ra khuôn mặt xinh đẹp, bỗng nhiên thực không muốn biết Giả Bảo Ngọc sao lại ngất đi.
Vương Nguyên Phương cầm món đồ Tiểu Mai lấy được, nhìn không ra manh mối gì.
Tấn Lỗi sắc mặt lại thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...