Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu - Mộ Vũ Hề Hề [bh]

Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, Lạc Huyền Ca thu thập đồ đạc xong, được trợ lý mới đến đón đi đoàn phim quay phim.


Nửa đường, trợ lý định cùng Lạc Huyền Ca trò chuyện mấy câu, kết quả phát hiện Lạc Huyền Ca luôn luôn cầm kịch bản đọc thuộc thoại, trợ lý trộm thay Hứa Tụ cao hứng một trận, xem ra đây là một vị nghệ sĩ có tiền đồ, có lẽ Hứa Tụ đang nghênh đón bước ngoặt trong sự nghiệp.

Nhớ đến Hứa Tụ nhiều năm trước, đúng là nữ cường nhân mà tâm khảm nàng luôn noi theo a. Đáng tiếc, bị đống cặn bã Lý Điềm hại!

Lạc Huyền Ca đang ghi nhớ lời thoại, mơ hồ có thể cảm giác được khí tức trên người trợ lý bên cạnh biến hóa rất nhanh rất quái dị, rõ ràng một giây trước vẫn hiền lành ôn hòa như di mẫu, một giây sau đã trở thành tuyệt thế cô hiệp có mối hận giết vợ đoạt thê.

Kỹ lưỡng nhìn trợ lý một hồi, Lạc Huyền Ca lúc này mới nhớ tới, vừa rồi nàng luôn nhìn chằm chằm vào kịch bản, không chú ý cùng trợ lý giao lưu, liền buông xuống kịch bản, 'thân thiết hữu hảo' chào hỏi trợ lý.

"Chào, ta là Lạc Huyền Ca. Mới vừa xuất đạo, vẫn còn là một người mới không biết gì, nếu ta có chỗ nào làm không đúng, xin hãy chỉ bảo nhiều hơn." Thái độ thả rất thấp, đúng mực, chắc cũng đủ rồi.

Tiểu trợ lý thụ sủng nhược kinh gật đầu liên tục: "Không dám không dám, ta là Khổng Nhiên, sau này chính là trợ lý riêng của ngươi, có chuyện gì cứ gọi ta."

"Ừ, cảm ơn." Lạc Huyền Ca chào hỏi, lại đổi trở về mặt khối băng, lờ đờ nhìn kịch bản trong tay, kỳ thực chuyện kể trong thế giới này rất thú vị, các loại ý tưởng đều rất to gan.

Ngay ở bên trong kịch bản, đã có một ít miêu tả liên quan tới quy củ giang hồ Minh triều không khớp rồi. Võ lâm Minh chủ ở phương diện nào đó mà nói, là hoàn toàn trung thành với triều đình, cả cái giang hồ cũng chỉ có Ma giáo mới đại nghịch bất đạo cãi lại triều đình, nhưng mà câu chuyện này lại viết Võ lâm Minh chủ công khai kháng chỉ, thậm chí nhục mạ mệnh quan triều đình, loại chuyện này ở thời Đại Minh chỉ có người Ma giáo mới làm ra được, có thể thấy người viết truyện không tra kỹ chuyện khi đó.

Bất quá Lạc Huyền Ca cũng không có ý định chỉ rõ, chưa nói đến chuyện nguyên thân học lịch sử phế, chỉ riêng số người có thể biết được giang hồ Đại Minh 800 năm trước thôi, trên thế giới này đã sợ là đếm trên đầu ngón tay.

Chờ đến đoàn phim, Lạc Huyền Ca dẫn đầu từ trên xe bước xuống, đúng lúc cách đó không xa An Nhược Thủy cũng vừa vặn xuống xe, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lạc Huyền Ca lộ ra nụ cười vui sướng, nhưng còn chưa bắt đầu chào hỏi, An Nhược Thủy đã ngoảnh đầu đi không nhìn nàng, một giây sau An Nhược Thủy liền theo thợ trang điểm của đoàn phim bọn họ vào đoàn phim.

Lạc Huyền Ca đi theo trợ lý Khổng Nhiên, ở bên trong Ảnh Thị Thành quẹo tới quẹo lui rốt cuộc tìm được 'hào trạch Phong gia Giang Nam' trong truyền thuyết, Lạc Huyền Ca nhìn trạch viện đời sau làm ra, tuy rằng cùng Đại Minh trong ký ức có chút tương tự, nhưng mà cuối cùng vẫn không phải trạch viện trong trí nhớ, nơi này có quá nhiều hơi thở hiện đại, không có cảm giác nguyên thủy thuần túy trong ký ức.

"Tiểu Lạc tới rồi a."


Xa xa đạo diễn chạy chậm tới, tỏ ra hết sức nhiệt tình với Lạc Huyền Ca: "Tới đây tới đây, hôm nay cử hành nghi thức khai máy, ngươi theo ta tới đây."

Lạc Huyền Ca tuy không hiểu, nhưng cũng âm thầm quan sát động tác những người khác, lắng nghe đạo diễn nói.

Sau nghi thức khai máy, Lạc Huyền Ca nhìn cả đoàn phim bắt đầu bận rộn, thân là nữ chính, nàng chỉ cần chờ thợ trang điểm tới an bài, bất quá ngay ở thời điểm Lạc Huyền Ca tiếp tục lật xem ghi nhớ lời thoại cơ bản, một vị nữ nhân tóc ngắn mang mắt kiếng gọng vàng, trong ngực ôm quyển sổ đi tới trước mặt Lạc Huyền Ca, đem Lạc Huyền Ca trên dưới quan sát một cái, cuối cùng 'chậc chậc' lắc đầu nói: "Không ngờ đạo diễn lại chọn ngươi..."

"Ớ? Xin hỏi có vấn đề gì không?" Lạc Huyền Ca cũng không biết thứ mang danh giải thưởng lớn là do An Nhược Thủy lâm thời rút ra, cho nên cả đoàn phim đều chưa từng thấy được tài nghệ thật sự của Lạc Huyền Ca trước đó, đều hết sức khinh bỉ vị tân nhân nhảy dù này, thậm chí còn có ý nghĩa đen tối, nói không chừng Lạc Huyền Ca là chơi thủ đoạn gì mới có thể vào đoàn.

Ngày đó lúc thử vai, phần lớn người đoàn phim đều đến đông đủ, cũng bày tỏ tâm phục khẩu phục diễn xuất của Lạc Huyền Ca, nhưng mà vị nữ biên kịch đại nhân trước mắt này, ngày đó bởi vì giận dỗi với đám người đạo diễn, không có đến đoàn xem. Sau khi ra sức tranh thủ lần cuối, đạo diễn rốt cuộc vẫn buông tha nữ diễn viên dự định ban đầu, thay vị tân nhân nhảy dù Lạc Huyền Ca này, nữ biên kịch cũng chỉ đành nhận mệnh tới đoàn phim.

Bất quá bộ phim này là cải biên, cho nên có khác biệt rất lớn với nguyên tác, nữ biên kịch nhìn Lạc Huyền Ca một cái, đưa lên một nụ cười không quá thiện ý, sau đó liền đi tới khu nghỉ ngơi của phim trường.

Lạc Huyền Ca đầu đầy sương mù nhìn nữ nhân kia uốn éo eo thon rời khỏi, đờ đẫn trợn mắt nhìn, nữ nhân vừa rồi có địch ý rất lớn đối với nàng, nhưng mà nàng vô cùng xác định mình chưa từng gặp mặt nữ nhân kia.

Hứa Như xa xa thấy Lạc Huyền Ca cùng biên kịch giằng co, trong lòng thầm nói không tốt, cùng người đại diện nói một tiếng liền chạy tới.

Nhưng mà vẫn trễ một bước, nữ biên kịch đã rời khỏi, Hứa Như cùng Lạc Huyền Ca nhìn bóng lưng nữ biên kịch, nàng tốt bụng nói: "Đó là biên kịch nổi danh đanh thép trong nghề, tên Hà Nhàn Dịch, có thể nói trong một bộ phim nàng muốn ai nổi người đó có thể nổi, muốn ai bị dìm là có thể để cho bị dìm, ngươi ngàn vạn lần chớ cùng nàng xung đột chính diện."

"Cảm ơn, ta ghi nhớ." Trên mặt Lạc Huyền Ca treo nụ cười thuần lương, bởi vì không muốn để cho người khác lo âu quan tâm nàng, mà đáy lòng lại cười âm hiểm vô cùng, Lạc Huyền Ca nàng không phải ai muốn chèn ép là có thể chèn ép được.

Hứa Như thấy Lạc Huyền Ca nghe lọt, cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là bạn thân của muội muội, ở thời điểm muội muội nguy hiểm nhất khó khăn nhất thống khổ nhất, như cũ bồi ở bên người, loại bằng hữu này đáng giá thâm giao, Hứa Như có thể giúp tự nhiên sẽ giúp nhiều một chút.

Đến lúc Hứa Như rời khỏi, Lạc Huyền Ca cũng bị thợ trang điểm mang đi.

Xa xa tiểu trợ lý Khổng Nhiên lập tức đem những tin tức này, lần lượt hồi báo cho Hứa Tụ, lúc Khổng Nhiên cất di động dự định đi chuẩn bị bữa trưa cho Lạc Huyền Ca, kết quả phát hiện Lý Điềm ngồi chờ trong góc, Khổng Nhiên nhìn chằm chằm Lý Điềm một hồi, lại thấy Lý Điềm ánh mắt giảo hoạt nhìn chằm chằm phòng hóa trang.


Không cần nghĩ nhiều cũng biết, Lý Điềm chắc lại muốn tới đào góc tường, thật là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Khổng Nhiên hận không thể tiến lên đánh chết cái đồ tiểu nhân dối trá này.

...

Kỳ thực cái này oan uổng Lý Điềm, lần này thật không có ý định tới đào góc tường, dẫu sao nàng hiện tại chỉ là một trợ lý quèn, hơn nữa còn là trợ lý quèn chuyên biệt của tổng tài An thị, muốn mang cũng chỉ có thể mang một mình An Nhược Thủy, nàng sở dĩ tới là vì tò mò thực lực chân thật phát huy ở hiện trường của Lạc Huyền Ca. Dẫu sao, thật sự hướng về phía ống kính cùng diễn viên khác hợp tác quay phim, không giống với thời điểm thử vai một mình.

Lý Điềm nhìn một hồi, thấy không ai phát hiện nàng (mới là lạ), liền lại nhẹ nhàng rón rén chạy ra ngoài.

Lý Điềm trở lại đoàn phim của An Nhược Thủy, nơi này đang tiến hành quay khẩn trương, An Nhược Thủy diễn công chúa, giờ phút này đang không buồn không lo phụng bồi hoàng đế ngắm hoa ở hoa viên.

Nhắc tới An Nhược Thủy, đại đa số người trước tiên chú ý tới chính là diễn xuất của nàng, dẫu sao cái chức danh Ảnh hậu của nàng là danh xứng với thực, chú ý tiếp theo chính là tài sản của An Nhược Thủy, cuối cùng mọi người mới sẽ cảm thán đến người, nữ thần có thể là mỹ nữ, nhưng mỹ nữ có tiền lại có thực lực tuyệt đối là nữ thần.

Lý Điềm ngồi chồm hổm một bên, cầm giấy bút viết viết vẽ vẽ, nhìn qua một cái có thể sẽ cảm thấy nàng đang vẽ bậy, nhìn kỹ liền có thể phát hiện, nàng ở trên một tờ giấy không lớn không nhỏ viết đầy thế cục của giới giải trí hiện nay, thậm chí phân tích mỗi một bước đi bây giờ của Lạc Huyền Ca, tương lai sẽ phát triển thành dạng gì, còn có đường diễn của An Nhược Thủy về sau có thể mở rộng làm sao, thuận tiện cũng đem cả nhóm Hứa Như lên kỹ lưỡng phân tích.

Ngồi xổm ở đó viết cho váng đầu hoa mắt chân tê dại, thậm chí An Nhược Thủy đã vào phòng nghỉ ngơi, nàng vẫn còn tiếp tục viết viết vẽ vẽ, nghe nói có vài vị nữ diễn viên dự định tái xuất lần nữa, phát triển sau này của các nàng ở giới giải trí, cũng bị Lý Điềm nhân tiện hoạch định dự tính một chút.

Nhớ bài học của năm năm trước, Lý Điềm hiện tại chỉ dám hoạch định đường đi của nữ minh tinh, nhóm nam tài tử... Lý Điềm từ đầu đến cuối cho rằng đám nam nhân quá giảo hoạt, làm nàng thường xuyên nhìn sai!

Bảy năm trước, rõ ràng phân tích ra tám vị nam tài tử có tiền đồ hơn, có thể nổi nhanh hơn tốc độ hơn, bọn họ có thể mang đến lợi ích lớn hơn cho Hứa Tụ với tư cách là người đại diện, Lý Điềm coi như đoán trúng mở đầu, lại không tính được hồi kết, nàng chưa từng nghĩ rằng mấy tên kia ở trước mặt người khác che giấu bại hoại tốt như vậy, khiến nàng không nhìn ra được một tia sơ hở nào.

Mà nàng cũng không ngờ, đặt tám vị nữ minh tinh chung một chỗ, các nàng đều phẩm hạnh tốt đẹp cố gắng vươn lên, thế mà lại có thể nhìn hợp nhãn nhau!

Thất bại, Lý Điềm tự nhận là một người đại diện thất bại!

An Nhược Thủy liếc mắt trang giấy trong tay Lý Điềm một cái, nàng ngồi xuống bên cạnh Lý Điềm, liên tục hai ba động tĩnh khiến cho Lý Điềm hoàn hồn rời khỏi thế giới riêng, ngẩng đầu nhìn An Nhược Thủy ngồi bên cạnh, nàng cười ha hả giải thích: "Nhất thời ngứa tay, viết chơi. Ta đi chuẩn bị bữa trưa cho ngươi."


"Đợi một chút." An Nhược Thủy liền gọi lại Lý Điềm, cũng may nàng đang ở bên cạnh, ngay lúc Lý Điềm chân tê đến muốn ngã xuống, nàng lập tức đứng dậy đỡ Lý Điềm.

Lý Điềm mặt đầy lúng túng: "Ngoài ý muốn, đây là ngoài ý muốn!"

"Trước ngồi đi. Đem chân xoa một hồi, rất nhanh sẽ tốt hơn." An Nhược Thủy vừa nói, vừa dự định ngồi xổm người xuống giúp nàng xoa xoa.

Lý Điềm vội vàng ngăn cản: "Không cần không cần! Để tự ta làm..."

An Nhược Thủy đang muốn bảo nàng đừng cậy mạnh, lại nghe được đạo diễn kêu mình, chỉ đành để cho Lý Điềm tự xoa, nàng đi tìm đạo diễn.

Lý Điềm chờ An Nhược Thủy đi, thở phào nhẹ nhõm thật dài, cho nàng thêm mười lá gan cũng không dám để cho An Nhược Thủy giúp nàng xoa chân nha, nếu mà An tổng biết, tháng sau... Không, tiền lương nửa năm sau đều bị trừ sạch!

Lý Điềm lại nhìn một chút tờ giấy trong tay, phía trên viết đầy kế hoạch sắp đặt liên quan tới đường sự nghiệp tương lai của Lạc Huyền Ca, nếu để cho An Nhược Thủy biết, nói không chừng sẽ lại tức giận xù lông, chuyện lần trước chú ý nhau đến bây giờ nàng còn không quên!

...

An Nhược Thủy cũng không biết trợ lý nhà mình giấu mình, trù tính đường sự nghiệp cho vợ mình, giờ phút này nàng đang cùng đạo diễn thương lượng màn diễn vừa quay, đạo diễn cảm thấy nói về phương diện tâm tình, vẫn có một ít chi tiết không thích hợp.

Đạo diễn chỉ kịch bản, nói với An Nhược Thủy: "Ngươi diễn chính là công chúa, Tuyên Dương công chúa trong lịch sử, nữ đế tương lai! Hiện tại, thời thiếu nữ đơn thuần tốt đẹp của công chúa ngươi đều có thể diễn ra được, nhưng mà ngươi cẩn thận sang đây xem, có phải còn thiếu cái gì?"

"Sách sử ghi lại, Tuyên Dương vào năm bảy tuổi cải trang vi hành, bị đạo tặc cướp đi; một lần đi mất bảy năm, mười bốn tuổi mới được hoàng thất tìm về. Tiểu công chúa sinh ra cao quý, đột nhiên lưu lạc dân gian, cách bảy năm mới được tìm về, nàng làm sao còn có cái loại ngây thơ thiếu nữ đó."

An Nhược Thủy không hiểu rõ lắm đoạn lịch sử kia, Đại Minh ở trong lịch sử vẫn là một triều đại rất được tranh cãi, phim quay về thời kỳ này có rất nhiều, ví dụ như Lạc Huyền Ca ở bên cạnh quay chính là chuyện phong tuyết giang hồ Đại Minh, còn có một ít triều đình phân tranh. Thời đại kia tuy rằng hết sức hấp dẫn, nhưng mà phim về Tuyên Dương nữ đế, lại vẫn chưa có người nào chân chính quay ra được.

Trước kia cũng không phải không có đạo diễn động tới ý niệm này, chỉ là nữ diễn viên trong giới đều xa lánh nhân vật Tuyên Dương, giai đoạn đầu là tiểu công chúa chanh chua cao ngạo được cưng chìu, thời kỳ giữa là một loại phong cách đại gia khuê tú biểu hiện rất quái dị, đến giai đoạn sau là nữ đế lòng dạ ác độc yêu thích nam sắc. Tuổi già lại rất kỳ lạ lựa chọn nhường ngôi hoàng đế, Tuyên Dương nữ đế rời cung du sơn ngoạn thủy, mà nam sủng trong hậu cung nàng, cũng trong đêm đó biến mất vô ảnh vô tung, thậm chí tìm khắp mọi sử liệu ghi lại đều không tìm được những nam sủng kia từ đâu tới, lại vì sao biến mất.

Có người nói nữ đế giết bọn họ, cũng có người nói nữ đế thả bọn họ, còn có một cách nói vớ vẩn, những nam sủng kia kỳ thực là cùng một vị dị nhân giang hồ hóa trang mà thành, là người mà trong lòng nữ đế thích nhất. Dĩ nhiên, loại cách nói vớ vẩn này người có lý trí đều sẽ không tin tưởng.

Ban đầu An Nhược Thủy thấy bộ phim này, bản năng là muốn từ chối, nhưng mà đạo diễn tìm nàng thương lượng một thời gian rất dài, cuối cùng kết quả đàm phán là, An Nhược Thủy có thể diễn, nhưng mà nếu kết quả cuối cùng không phát triển theo dự liệu, vậy thì bộ phim này sẽ không chọn phát sóng.


An Nhược Thủy không thiếu tiền, vị đạo diễn điên kia cũng không thiếu tiền, người của cả đoàn phim thiếu tiền, nhưng mà không sao, nhà đầu tư là An thị, chỉ cần quay tốt bộ phim này, tiền không thành vấn đề. Cho nên, đoàn phim điên này có chút khác người, dưới sự dẫn dắt của đạo diễn điên, chọn một đám diễn viên điên cuồng vì nghệ thuật ném đầu lâu vẩy máu nóng, cứ như vậy bắt đầu quay lặng yên không tiếng động.

Bởi vì phải bảo đảm cảm giác nghệ thuật hoàn mỹ, cho nên bộ phim này không có bất kỳ giai đoạn quảng cáo trước nào, thậm chí nhân viên đoàn phim còn đều ký kết hiệp nghị giữ bí mật, từ bắt đầu quay đến kết thúc quay, không cho phép tiết lộ một chút nào ra ngoài.

Giờ phút này An Nhược Thủy rất buồn, cái nhân vật Tuyên Dương công chúa này, nàng không nắm chắc được, bởi vì không lãnh hội được cái loại tâm cảnh đó, cũng không biết biến hóa đột nhiên từ Tuyên Dương công chúa đến Tuyên Dương nữ đế là bởi vì cái gì, chính sử ghi lại quá ít, mà dã sử ghi lại quá nhiều... dẫn đến An Nhược Thủy không phân rõ thật thật giả giả của những tin tức kia.

Nhìn kịch bản trong tay, đột nhiên lòng nặng như chì, nhân vật Tuyên Dương này quá khó nắm bắt, nàng đoán không ra thấy không rõ, nếu qua loa hồ đồ mà quay, bộ phim này sợ là phải hủy trên tay nàng, nhưng mà nàng quả thực không tìm được phương pháp khác để đi cảm thụ nội tâm vị nữ hoàng tuyệt thế này.

Lý Điềm xa xa nhìn, cũng có thể nhìn ra An Nhược Thủy giấu giếm tâm tình nôn nóng, nàng đứng lên hất hất chân, cảm giác dễ chịu hơn một chút liền từ từ đi tới bên cạnh An Nhược Thủy: "Thế nào? Quay có vấn đề gì không?"

"Ta khả năng vẫn là không diễn được nhân vật này." An Nhược Thủy giọng nói chán chường cùng thất ý, làm nàng giật nảy mình.

Lý Điềm trấn an nói: "Thả lỏng bản thân đi, hơn nữa... Tuyên Dương không chỉ là một nhân vật. Ngươi dùng ánh mắt phân tích kịch bản, đi phân tích vị nữ hoàng này, rất có thể điểm xuất phát chính là lỗi."

An Nhược Thủy siết chặt kịch bản trên tay, kịch bản ở trong tay nàng hiện ra nếp nhăn, An Nhược Thủy nhàn nhạt thở dài: "Sách sử ghi lại rất hỗn loạn, hơn nữa chính sử dã sử mọi người bàn tán xôn xao, cho dù là tìm đủ mười đại chuyên gia lịch sử trong nước, bọn họ cũng không thể bảo đảm có thể nghiên cứu thông suốt Tuyên Dương người này."

"Điều này cũng đúng, dù sao cũng là nhân vật lịch sử, hậu nhân chúng ta có muốn làm quen tìm hiểu thế nào đi nữa, cũng không thấy được bộ mặt chân thật nhất." Lý Điềm đối với việc này cũng rất không biết làm sao, kỳ thực nhận bộ phim này còn là nàng đề nghị, bởi vì bộ phim này sẽ là một bước ngoặt trọng đại trong nghiệp diễn của An Nhược Thủy, một tác phẩm cùng một tác phẩm kinh điển, là hoàn toàn không thể so sánh, nếu có thể diễn ra bảy tám phần thần thái của Tuyên Dương nữ đế, bộ phim này chính là thành công, mức độ kinh điển nói chung có thể lưu danh muôn đời.

Bất quá ngược lại nàng có hơi chỉ vì cái lợi trước mắt, quên mất việc liệu An Nhược Thủy có thể tiếp nhận quay với độ khó như vậy hay không.

Căn cứ sử liệu ghi lại, có chuyên gia nói, Tuyên Dương lúc sinh thời khả năng có chứng tinh thần phân liệt, bất quá những thứ này cũng không trải qua chính sử chứng minh, không thể tính là thật.

Đến buổi chiều, tiếp tục quay, An Nhược Thủy chỉ cảm thấy diễn xuất của bản thân bắt đầu thẳng tắp hạ xuống, thậm chí ngay cả lời thoại cơ bản cũng có thể nhớ nhầm, càng thêm chán chường ngồi một bên, hai mắt vô thần nhìn vai phụ khác diễn.

...

Giờ phút này, Lạc Huyền Ca ở đoàn phim cách vách tinh thần sáng láng quay xong đi ra, tuy rằng trong ngày đầu tiên biên kịch lâm thời đổi kịch bản cho nàng, nhưng may mà không quá khó, ở hiện trường lâm trận mài thương ghi nhớ lời thoại, những thứ khác đều không thay đổi, Lạc Huyền Ca cảm thán một tiếng, hóa ra diễn xuất đơn giản thú vị như vậy a!

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận