Tô Tử Duyệt đứng lên, đôi tay nắm chặt cấp chính mình bơm hơi rồi mới nói- Cũng chỉ có thể từ từ tìm sơ hở, nhưng dù gì cũng có cố gắng tìm hiểu, cách thành công sẽ ko xa. Cố lên!
Mẫn Mặc đem hình ảnh lúc này của Tô Tử Duyệt lưu ở tro đáy mắt, khóe miệng nhịn ko được hơi hơi giơ lên, nàng mấy ngày nay tựa hồ vẫn luôn tiêu trầm. Mẫn Mặc nhịn ko được thân thủ lôi kéo, Tô Tử Duyệt liền ngã ngồi ở tro lòng hắn. Rất lâu ko bị hắn như vậy ôm qua, nàng có chút ko quen giật người, rồi mới liền nhớ tới. Mẫn Mặc gắt gao vòng nàng, đè thấp thanh âm nói- Để cho ta ôm 1 cái, đã lâu rồi chưa được ôm ngươi.
Mẫn Mặc lúc này có chút động tác làm nũng khiến cho Tô Tử Duyệt do dự 1 chút, sau đó liền kệ hắn vậy. Mẫn Mặc tựa đầu để ở chỗ gáy Tô Tử Duyệt, nhẹ nhàng cọ 2 hạ nói- Có biện pháp nào có thể khiến ngươi ko còn hận ta ko?
Tô Tử Duyệt nói- Ta ko hận ngươi.
_ Vậy thích ta ko?- Mẫn Mặc có chút được 1 tấc lại muốn tiến 1 thước hỏi.
_ Ko biết…- Tô Tử Duyệt do dự 1 chút mới đáp.
_ Trước kia ko phải như thế này- Mẫn Mặc nói.
Tô Tử Duyệt ko biết nên thế nào trả lời hắn, cho nên đành phải lựa chọn bảo trì lặng yên.
Mẫn Mặc đặt tay chậm rãi ở kiều đồn Tô Tử Duyệt, hắn vuốt phẳng lớp da lông phủ bên ngoài nói- Tuyết thỏ, hắn thế nhưng nhẫn tâm xuống tay. Nếu ngươi thấy bộ dáng bọn nó, nhất định ko đành lòng đem lớp da lông này xuyên ở trên thân. Dù sao hiện tại cũng ko có việc gì quan trọng, ko bằng mang ngươi qua bên kia đi dạo 1 chút thế nào?
Tô Tử Duyệt quay lại chủy Mẫn Mặc 1 quyền, sẵng giọng- Ngươi thật là đáng ghét, êm đẹp nói mấy thứ đó làm gì, chớ dọa người.
Mẫn Mặc tay lại hạnh kiểm xấu lướt qua trước ngực nàng, bị Tô Tử Duyệt cản trở về. Mẫn Mặc nói- Dọa người liền thoát đi, ta ko thích ngươi xuyên quần áo người khác làm cho ngươi.
_ Vậy ngươi làm cho ta 1 bộ đi- Tử Duyệt nói.
_ Cho dù là loại lông thú quý hiếm nào, chỉ cần ngươi nói ra, ta liền tìm cho ngươi- Mẫn Mặc nói. (Mẫn đại gia ah!!! – Milk)
_ Quên đi, nào có đạo lý nào quân vương xách đao đi giết con dân của mình- Tô Tử Duyệt nói.
Mẫn Mặc ko tiếp lời của nàng, mà là nói- Ta mang bọn hắn đến đây, bọn hắn sẽ biết vị trí của ngươi.
Tô Tử Duyệt đầu tiên là sửng sốt 1 chút, rồi mới phản ứng lại- Ngươi là nói 2 cái nội vụ kia? Ngươi hoài nghi bọn hắn?
_ Là do ta muốn bài trừ khả năng chính là bọn hắn- Mẫn Mặc nói tiếp.
Tô Tử Duyệt có thể hiểu rõ hắn nội tâm hắn nghĩ gì, dù sao cũng là người nhìn chính mình trưởng thành, hắn nhất định ko hy vọng bọn hắn chính là nội gian, cho nên trước hết thử bọn hắn, muốn bài trừ khả năng là bọn hắn. Nhưng nàng lập tức nghĩ đến vấn đề an nguy của mình, lớn giọng nói- Vậy nếu là thật, ta phải làm sao đây?
Mẫn Mặc đem Tô Tử Duyệt ôm sát, nói- Chúng ta ko thể luôn ở vị trí bị động, cần phải nhanh bắt được bọn hắn, ta chỉ có thể thử.
Tô Tử Duyệt thở dài nói- Hazz, quên đi, ai kêu ta muốn làm Vương hậu chứ. Chỗ ta có câu: Ta ko vào địa ngục, ai vào địa ngục? Bất quá nói ngược lại, ngươi có thể bảo vệ tốt ta ko đó, ta còn muốn lưu mạng báo thù rửa hận nữa. Ta lỡ như có cái gì ko hay xảy ra, thành quỷ cũng ko bỏ qua ngươi.
Mẫn Mặc ban qua đầu Tô Tử Duyệt, ko nói 2 lời liền đối cánh môi đỏ thẫm củaa nàng hôn đi xuống. Hắn ko lưu tình chút nào công thành đoạt đất, răng cắn cánh môi mềm mại của nàng. Rồi mới dùng đầu lưỡi khiêu khai 2 hàm răng thẳng đều của Tô Tử Duyệt, tìm được cái lưỡi thơm tho của nàng ko ngừng mà khiêu khích.
_ Ngô… ngươi…- Tô Tử Duyệt chỉ có thể phát ra chút kháng nghị thanh.
Mẫn Mặc sợ nàng trốn, liền lấy tay nắm sau ót của nàng, chặt đứt đường lui của nàng. Tô Tử Duyệt bị Mẫn Mặc hôn, hắn đầu lưỡi linh hoạt câu cái lưỡi của nàng, làm cho nàng ko tự giác liền bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn. 2 người đầu lưỡi dây dưa cùng 1 chỗ, trao đổi lẫn nhau nước bọt. 2 người hôn tới vong tình thời điểm, chợt nghe 1 tiếng ho khan ko ưng thuận.
Vậy thanh âm nghe như là Đầu sói, Tô Tử Duyệt nhất thời sinh ra 1 loại cảm giác sau lưng chồng vụng trộm rồi bị người bắt gian ngay tại giường. Nàng vội vàng né đầu muốn đi xem rốt cuộc là cái tình huống gì, nhưng đầu lại bị Mẫn Mặc gắt gao khống chế. Dưới tình thế cấp bách nàng liền cắn Mẫn Mặc 1 ngụm, thẳng đến huyết tinh hương vị ở tro miệng tản ra, Mẫn Mặc mới ko tình nguyện buông ra nàng.
Mẫn Mặc xoa xoa vết máu trên môi, đối Đầu sói nói- Nhìn như thế lâu đều ko lên tiếng, ta còn cho rằng ngươi sẽ vẫn xem tiếp được.
Tô Tử Duyệt miệng dính ko ít máu Mẫn Mặc, nếm thử thì thấy có 1 chút hương vị ngọt ngào. Tô Tử Duyệt nhịn ko được đem ánh mắt dừng ở phần môi Mẫn Mặc bị cắn phá, đang xác định rốt cuộc là hương vị máu của hắn cùng người khác ko giống nhau, hay là chính mình sinh ra ảo giác.
Đầu sói nhìn Tô Tử Duyệt ngay trước mặt mình còn minh mục trương đảm nhìn chăm chú miệng nam nhân khác, chỉ cảm thấy tro bụng có 1 đoàn hỏa ko ngừng hướng lên trên chạy qua. Hắn ko thèm để ý Ma vương còn đứng đó, đi tới 1 tay kéo Tô Tử Duyệt vào tro lòng mình, khiển trách- Còn xem nữa? Ăn ngon như vậy sao? Làm như miệng Gia ngươi chưa từng ăn qua.
Tô Tử Duyệt lúc này mới hồi phục tinh thần lại, có tật giật mình nàng cũng ko dám thay chính mình biện giải, xấu hổ hướng Đầu sói hắc hắc cười ko ngừng. Đầu sói trừng mắt liếc hắn 1 cái, rồi mới đem nàng từ dưới bế lên, 1 bên vừa đi vừa nói- Gia nếu ko tới tìm ngươi, ngươi thật ko quay về?
_ Ta ko có, chính là nói 1 hồi liền quên mất thời gian- Tô Tử Duyệt có chút chột dạ nhìn Đầu sói 1 cái.
Đầu sói nói- Ngươi có mấy nam nhân gia mặc kệ, nhưng hiện tại ngươi chỉ có 1 mình gia thui, gia ko cho phép ngươi muốn nam nhân khác.
_ Bá đạo- Tô Tử Duyệt mân mê cái miệng nhỏ nhắn than thở 1 câu.
_ Đừng nghĩ ngươi nhỏ giọng nói chuyện gia liền nghe ko thấy- Đầu sói thanh âm ở trên đỉnh đầu Tô Tử Duyệt vang lên. Tô Tử Duyệt ở nội tâm phiên cái xem thường, rồi mới hướng Mẫn Mặc phất phất tay. Chợt nghe Đầu sói nói- Còn xem nữa? Luyến tiếc đến thế sao?
Mẫn Mặc nhìn bọn họ bóng dáng đi xa, Tô Tử Duyệt độ ấm giống như còn tro lòng của mình. Tô Tử Duyệt lúc trước khi xuất hiện hắn vẫn chỉ luôn ở 1 mình, có thể khi đó lại ko biết thế nào là cô đơn. Nhưng sau khi gặp phải nàng, nếu nàng ko tại bên người, hắn sẽ cảm thấy nội tâm có chút vắng vẻ. Mẫn Mặc ngồi 1 mình rất lâu mới đứng dậy rời khỏi.
Đầu sói sau khi mang Tô Tử Duyệt về nhà, đem nàng phóng tới trên đệm cỏ mềm mại cả người liền đặt ở trên thân Tô Tử Duyệt. Hắn 1 câu vô nghĩa đều ko có liền hôn ở môi Tô Tử Duyệt, giống như là muốn đem hương vị Mẫn Mặc còn lại ở trên thân nàng tẩy đi. Hắn điên cuồng cắn môi Tô Tử Duyệt, hôn nàng khiến ko thể hô hấp. Tới lúc môi Đầu sói rời khỏi, môi Tô Tử Duyệt đã muốn hơi sưng đỏ lên.
Tô Tử Duyệt sờ môi của mình có hơi hơi đau đớn nói- Ngươi thật là, nhẹ chút sẽ chết a ── – Ko đợi nàng nói xong, Đầu sói đã xốc lên váy của nàng, đem vậy kiên đĩnh gậy th*t sáp nhập hoa huy*t của Tô Tử Duyệt. Tuy rằng phía trước vừa mới hôn môi qua, nhưng hoa huy*t phía dưới của nàng cũng ko đủ ướt át, cho nên Đầu sói tiến vào thời điểm nàng liền thét lên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...