Ma Đô

Tô Tử Duyệt hít 1 hơi, hỏi- Sói?- Nói xong, nàng thăm dò hướng phía sau Đầu sói nhìn.

Đầu sói vội vàng lóe đi thân mình, cảnh giác hỏi- Ngươi nhìn cái gì?

Tô Tử Duyệt nói- Thấy được lỗ tai, thử xem có đuôi hay ko thui.

Đầu sói chớp đôi mắt suy nghĩ 1 chút, rồi bỗng nhiên nở nụ cười. Hắn cười tới xấu xa, lộ ra 2 cái răng nanh. Hắn bắt lấy tay Tô Tử Duyệt, hướng phía sau của mình sờ soạng, vừa nói- Hiện tại ko có, bất quá ngươi hảo hảo sờ phía sau gia, cái đuôi nói ko chừng liền đi ra.

Tô Tử Duyệt dùng sức rút tay về, rồi mới trừng mắt nhìn hắn liếc 1 cái, rồi ko thèm nói nữa.

Đầu sói cũng hiểu ép tới cùng cũng ko thú vị, hắn sờ sờ cái mũi nói- Chậc chậc, ngươi con mèo hoang này, như vậy liền tức giận? Gia cũng chưa làm gì a- Sau khi suy nghĩ 1 chút, hắn 1 tay nâng Tô Tử Duyệt lên trên đầu vai nói- Đi thôi, gia đói bụng, mang ngươi tìm đồ ăn.

Đầu sói khiêng Tô Tử Duyệt hồi đến chỗ ở của mình, đó là 1 cái sơn động ẩn nấp rất tốt, bên ngoài cửa động mọc 1 loại thực vật cao lớn 1 cách kỳ quái, nếu từ xa nhìn lại căn bản sẽ ko phát hiện nơi này có cái sơn động. Tro sơn động có 1 đống lửa trại, đã cháy hết từ lâu.


Đầu sói sau khi mang Tô Tử Duyệt đi vào bên tro, đem nàng đặt ở trên nguyên vẹn đệm cỏ. Vậy phía dưới đệm cỏ có rất nhiều cỏ khô, rất là mềm mại. Sau đó đầu sói lại từ trên mặt đất nhặt lên mấy nhánh cây, quăng đến tro đám củi đã cháy khô kia. Hắn theo bên cạnh cầm lấy 1 cái chén gỗ đưa cho Tô Tử Duyệt nói- Uống nước đi, ngươi tại đây chờ gia, gia đi săn đồ ăn ngon cho ngươi.

Tô Tử Duyệt nhận chén gỗ, còn dùng 1 loại ánh mắt kỳ lạ nhìn Đầu sói, nói- Ngươi còn có thể gọt chén gỗ sao? Xem ko ra nha.

Đầu sói chỉ ý cười, nói- Lão mẹ ta dạy, nhóm lửa cũng là bà chỉ- Đầu sói nói những lời này thời điểm, Tô Tử Duyệt đang uống nước tro chén. Sau khi nghe xong lời của hắn, nhất thời kịch liệt ho khan đứng lên. Đầu sói ko biết làm sao vỗ lưng Tô Tử Duyệt nói- Đã lớn như thế, liền uống nước cũng bị sặc sao?

Chờ Tô Tử Duyệt sau khi thật vất vả thuận khí, nói- Ngươi nói mẹ ngươi bà… ở lại Ma đô?

_ Đúng- Đầu sói có chút tự hào nói.

_ Vậy ngươi có biết nàng là ở thời điểm nào đến ko?- Tô Tử Duyệt vội hỏi.

Đầu sói nhăn mi suy nghĩ rất lâu sau nói- Thật lâu trước kia, lúc đó có 1 vị Ma vương khác. Tại gia nhìn vậy thôi chứ thật sự đã lớn tuổi rất nhiều rồi.

Tô Tử Duyệt sau khi nghe xong gương mặt lập tức sáng ngời, cự mãng trước khi chết cùng nàng nói qua liên quan đến hắn trước kia sự tình, kẻ thần bí ma quỷ vẫn muốn trừ bỏ chính mình vô cùng có khả năng là bằng hữu phụ thân hắn. Nếu nàng có thể tìm được cha mẹ Đầu sói hỏi thăm 1 chút năm đó 1 số việc, đối với việc Mẫn Mặc bắt ra được kẻ thần bí núp sau bức màn nhất định sẽ có ích. Tuy rằng bọn họ ko nhất định sẽ biết nhiều, nhưng mặc kệ manh mối đối bọn nàng mà nói đều có ích. Nghĩ đến đây, nàng đối Đầu sói nói- Ko biết có thời gian nào rảnh có thể đi thăm mẫu thân của ngươi 1 chút hay ko?

Đầu sói nghe Tô Tử Duyệt nói xong, có chút kinh ngạc nhìn nàng. Hắn suy nghĩ 1 chút nói- Cũng phải ko thể, chỉ là lão ba ta có chút đáng ghét. Cấp ngày nào đó gia cao hứng liền mang ngươi đi gặp, cũng ko có gì ghê gớm.

Tô Tử Duyệt nghe xong, hướng Đầu sói cười. Đầu sói lại có chút xấu hổ, hắn ko được tự nhiên sờ sờ cái mũi, xoay người đi ra ngoài kiếm ăn. Tô Tử Duyệt 1 mình ở tro sơn động dùng nhánh cây chụm lại làm lửa trại, hướng bên tro động kiếm thêm chút nhánh cây. Tro sơn động nơi nơi đều có xương cốt Đầu sói ăn dư để lại, có chút âm trầm. Dù sao Tô Tử Duyệt rảnh thì cũng chỉ biết ngồi mơ màng, liền đứng dậy đem là đó xương cốt quăng ra ngoài cửa động.


Cấp Đầu sói trở lại tro sơn động, nhìn thấy là 1 cái sơn động cực kỳ sạch sẽ, nếu ko phải Tô Tử Duyệt ngồi ở đệm cỏ, hắn còn cho rằng chính mình đi lộn động. Đầu sói nhịn ko được nhếch miệng cười, rồi mới hỏi Tô Tử Duyệt- Ngươi sao lại ko bỏ chạy a?

_ Vì cái gì phải chạy?- Tô Tử Duyệt kinh ngạc hỏi.

Đầu sói nâng tay sờ sờ lỗ tai lông xù của mình nói- Năm đó mẹ ta cũng chạy trốn vài lần, bất quá đều bị lão nhân kia bắt trở lại.

Tô Tử Duyệt cười nói- Xem ra cha mẹ ngươi tình cảm rất tốt.

Đầu sói hắc hắc cười, rồi mới đem con mồi khiêng trên vai dỡ bỏ xuống. Con mồi này hắn đã lột da tẩy sạch ở bên ngoài, đây là lão ba dạy hắn, nói nữ nhân nhân loại rất thích được chiều chuộng, ko thể để bọn họ sát sinh lột da. Đầu sói thân thủ ở trên phần bụng mềm mại của loài ma quỷ ko biết là gì kéo ra 1 miếng thịt, xiên qua nhánh cây, rồi mới đặt ở hỏa thượng nướng. Chính hắn cũng từ trên đùi nó trực tiếp kéo xuống 1 miếng thịt phóng vào tro miệng ăn.

Tô Tử Duyệt nhìn hắn 1 cái, cũng ko nói gì. Nàng cầm lấy cái nhánh cây phủ thịt kia, ko ngừng mà lẩm nhẩm ở hỏa thượng nướng, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia đợi phân thịt nướng chín của mình. Đầu sói thấy nàng như thế ngoan, ngược lại cảm thấy nội tâm có chút ko yên. Điều này sao cùng lão ba dạy khác nhau hoàn toàn như thế? Nàng ko những ko mắng nhiếc chính mình ăn thịt tươi, hơn nữa còn có ý đồ chạy trốn nhiều lần nữa?

Lúc này, Tô Tử Duyệt mở miệng nói- Đầu sói, ngươi có thể… giúp ta làm y phục được ko? Tựa như bộ trên người ngươi vậy, cùng giầy nữa.

Đầu sói lần đầu tiên nghe được Tô Tử Duyệt gọi tên của mình, cả người ko khỏi giật mình, hắn lần đầu cảm thấy tên của mình nghe đi ra cũng rất êm tai. Hắn vỗ ngực nói- Ngươi yên tâm, gia lần khác sẽ bắt mấy con ma quỷ có bộ lông đẹp mịn làm y phục cho ngươi, cam đoan ngươi sẽ thích.


Nghe Đầu sói nói da lông đẹp tốt, Tô Tử Duyệt liền nghĩ đến Bạch Khổng Tước cũng là 1 loài ma quỷ có lông cánh xinh đẹp, cảm thấy là đó xinh đẹp ma quỷ cũng nên chừa lại 1 vài người cho những nữ nhân đáng thương sống tro Ma đô này. Suy nghĩ 1 chút nàng nói- Ko cần quá đẹp, dễ nhìn là được rồi.

Chỉ chốc lát, Tô Tử Duyệt nướng thịt liền chín, mùi thịt 4 phía. Nàng ko khỏi nuốt nước miếng, rồi mới cầm nhánh cây 1 bên thổi vậy khối thịt, 1 bên mở cái miệng nhỏ cắn ăn. Nàng ăn thời điểm, Đầu sói đôi mắt ko chớp ngắm nhìn chăm chú. Tô Tử Duyệt bị hắn nhìn có chút ko được tự nhiên, nhăn mi nói- Ngươi ko ăn nhìn ta làm gì?

Đầu sói nhếch miệng cười, lộ ra 2 cái răng nanh, nói- Ngươi ăn bộ dáng thật là đẹp mắt, hắc hắc. Gia thích.

Tô Tử Duyệt trừng mắt liếc hắn 1 cái, rồi mới tiếp tục ăn phần thịt của mình.

Sau khi ăn xong, Tô Tử Duyệt đem là đó xương cốt đều quăng hết ra bên ngoài sơn động. Mà Đầu sói thì vẫn luôn đi theo sau lưng nàng xoay tới xoay lui, 2 mắt bao hàm chờ mong nhìn Tô Tử Duyệt. Nếu hắn là 1 con chó, giờ phút này hắn nhất định ở lắc lắc ve vẩy đuôi. Tô Tử Duyệt đương nhiên biết tro đầu hắn suy nghĩ cái gì, cho nên nàng cố ý thả chậm động tác, ko vội ko hoảng ở tro sơn động đi tới đi lui.

Cuối cùng Đầu sói thật sự nhịn ko được, đem nàng ôm lấy, nói- Ngươi xoay tới xoay lui làm cái gì, nhanh chút cùng gia làm đứng đắn việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui