Tô Tử Duyệt nâng tay cọ cọ vết máu dính trên mặt, khóc nói- Ngươi người này sao như thế chán ghét, đều như vậy còn muốn làm ta nhớ thương đến chết. Ngươi trước thượng điểm dược đi, huyết đều nhanh chảy khô- Tô Tử Duyệt nói xong, liền bắt đầu tìm cốc dược phía trước ko biết bị ném lăn đến chỗ nào.
Cự mãng đè lại Tô Tử Duyệt, ko để ý đến lời của nàng, mà là nói- Ngươi nói nếu ta ở lúc trước nhận thức người là ngươi mà ko phải Bùi Diệp, kết quả có thể hay ko cùng hiện tại ko giống như vậy?
Cự mãng giờ phút này đã muốn thở ko ra được khí, mắt mở cũng ko nổi nữa. Tô Tử Duyệt liên tục lắc đầu nói- Thế giới này thượng nào có nhiều nếu như thế? Nghe lời, nhanh chút trị vết thương trên thân ngươi đi- Nói xong, Tô Tử Duyệt đem cầu xin ánh mắt lạc đến trên thân người khởi xướng Mẫn Mặc, nói- Cho hắn điểm dược đi? Hắn sắp chịu ko nổi.
Mà Mẫn Mặc chỉ là vẻ mặt hờ hững nhìn Tô Tử Duyệt cùng cự mãng, rồi mới nói- Hắn ko thể sống tiếp được.
Tô Tử Duyệt cả giận nói- Ngươi nói bậy cái gì! Mau cứu hắn!
Cự mãng giờ phút này ngược lại thoải mái cười nói- Tử Duyệt, hắn là cái dạng gì người, ngươi nay nhận rõ chứ- Hắn nâng tay sờ sờ Tô Tử Duyệt bằng phẳng bụng, nói- Chỉ tiếc chúng ta liền cái đứa nhỏ đều ko có… đây là báo ứng… ai kêu ta giết đứa nhỏ còn chưa xuất thế của mình… đến chết cũng ko thể…- Cự mãng thanh âm dần dần nhỏ đi xuống, làm Tô Tử Duyệt ý thức được ko thích hợp thời điểm, hắn đã tắt thở.
Tô Tử Duyệt mờ mịt ôm thân thể cự mãng, nàng quả thực ko thể tin được trước mặt này hết thảy đều là thật sự. Nàng vừa mới biết mục đích cự mãng, thậm chí còn ko kịp mắng hắn, hận hắn, trước mặt người cũng đã chết. Như vậy bưu hãn 1 người, cứ như vậy dễ dàng bị Mẫn Mặc 1 chưởng đánh chết, nhưng lại là vì cứu chính mình. Kêu nàng làm thế nào có thể nhận chuyện này là thực? Tô Tử Duyệt ngẩng đầu, bất lực hỏi- Hắn thật sự đã chết?
Vậy mỹ thiếu niên thấy thế liền nhích lại gần, cẩn thận kiểm tra hơi thở cùng với nhịp tim của cự mãng sau đó trịnh trọng gật gật đầu, nói- Phải…- Do dự 1 chút, lại bỗng nhiên nói- Hắn phía trước còn nói có hắn ở đây ngươi sẽ ko xảy ra chuyện gì, ko ngờ rằng đúng là thật sự, cư nhiên 1 chút cũng ko tổn thương đến ngươi…
Sau khi nghe được hỏa hồ trả lời khẳng định, hắn còn lại tro lời nói Tô Tử Duyệt đã muốn nghe ko vào. Nàng giờ phút này tro đầu 1 mảnh hỗn loạn, cơ hồ đánh mất năng lực tự hỏi. Qua rất lâu sau đó, Tô Tử Duyệt mới nhẹ nhàng nói- Liền đem hắn chôn ở nơi này đi, cùng phụ thân và nhi tử của hắn cùng 1 chỗ.
Mẫn Mặc nghe xong, ko tiếng động phất phất tay, ý bảo đại gia giúp Tô Tử Duyệt đào hố. Qua lai mọi thứ xong xuôi, Tô Tử Duyệt cùng Bùi Diệp hợp lực đem thi thể cự mãng thả xuống. Bùi Diệp trước sau như 1 kiên cường, nàng trừ bỏ vừa rồi vì đứa nhỏ của nàng khóc, ở sau khi nhìn thấy thi thể cự mãng thế nhưng 1 giọt nước mắt đều ko lưu. Nhưng thật ra Tô Tử Duyệt, nước mắt vẫn rơi như cũ. Này 2 cái nữ nhân là lần đầu tiên bình tâm tĩnh khí hiệp lực làm việc, còn là mai táng nam nhân đem 2 người các nàng vận mệnh thắt cùng 1 chỗ.
Sau khi làm xong này hết thảy, Mẫn Mặc nói- Đều trở về đi, trời sắp tối rồi, ko an toàn.
Tô Tử Duyệt sau khi hờ hững nhìn hắn 1 cái, cất bước vừa muốn rời khỏi, lại vang lên lời mà cự mãng từng đối nàng nói qua. Hắn nói sau này sẽ ko để cho chính mình chân trần đi đường nữa, hắn nói sau này sẽ đều ôm chính mình đi đường. Nhưng giữa bọn họ đã ko còn sau này, Tô Tử Duyệt cười khổ 1 tiếng đi theo phía sau báo đen ly khai. Tô Tử Duyệt giờ phút này ko muốn đi bình luận cự mãng là đúng hay sai, nàng ko muốn nghĩ hắn từng có ý đồ sát hại chính mình, cũng ko nguyện nghĩ hắn vừa rồi cứu chính mình. Mặc kệ như thế nào, người đã mất, nghĩ cái gì đều ko còn quan trọng.
Chờ sau khi đám người cùng báo đen toàn bộ rời khỏi, Mẫn Mặc 1 mình đứng ở trước mộ phần cự mãng. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vậy vừa mới kiến thành nấm mồ, ko biết nội tâm suy nghĩ cái gì. Tiểu hồ ly thấy thế, do dự 1 chút, cuối cùng ko có rời khỏi, mà là đi đến bên người Mẫn Mặc. Hắn nhìn góc cạnh mặt Mẫn Mặc hỏi- Baba suy nghĩ chuyện gì?
Mẫn Mặc ko có trả lời vấn đề của hắn, mà là phản hỏi- Ngươi cảm thấy hắn là người như thế nào?
Tiểu hồ ly cẩn thận quan sát biểu tình Mẫn Mặc, ý đồ đoán hắn giờ phút này muốn nghe lời gì. Nhưng mà hắn phát hiện theo Mẫn Mặc biểu tình thượng hắn cũng ko thể moi ra cái tin tức gì hữu dụng đến, liền đành phải thật thà hồi đáp- Ta bội phục phương pháp hắn lừa gạt Bùi Diệp, đủ hung ác. Đầu tiên là dùng mọi cách đối nàng hảo, làm cho nàng yêu phải chính mình. Ở sau khi Bùi Diệp sinh hạ đứa nhỏ làm bộ chết rồi sống lại, làm cho Bùi Diệp nghĩ bọn họ thật lòng yêu nhau, hơn nữa cam tâm tình nguyện vì hắn làm việc. Lại ở tro khoảng thời gian nàng trở lại động quật, đứa nhỏ còn đang ấp trứng vẫn chưa xuất thế của bọn họ hắn liền tự tay giết chết đứa nhỏ của mình, nhằm bảo toàn chính mình. Bao gồm mấy lần gặp gỡ Bùi Diệp sau đó cũng đối nàng giấu diếm thiên y vô phùng, nếu ko phải Bùi Diệp chính miệng nói đi ra, ta sẽ ko nghĩ đến- Tiểu hồ ly sau khi nói xong, lại quan sát 1 chút biểu tình Mẫn Mặc, phát hiện hắn vẫn như cũ ko động đậy, liền nói tiếp : Bất quá mặc kệ thế nào, hắn đều đã chết, hắn vẫn là bại bởi chính hắn.
Mẫn Mặc nghe đến đó, bỗng nhiên nở nụ cười, nói- Ngươi thật nghĩ như thế? Ngươi sai lầm rồi, hắn mới là người thắng chân chính.
Tiểu hồ ly ngạc nhiên nhìn Mẫn Mặc liếc mắt 1 cái nói- Sao lại thắng, người đã chết, baba làm mọi chuyện rối rắm rồi.
Mẫn Mặc thở dài- Thông minh như hắn, vì cái gì hội đột nhiên chạy đi tìm Bùi Diệp ngả bài? Ko phải là vì hắn có bao nhiêu yêu Tô Tử Duyệt, mà là hắn đã sớm tính đến Bùi Diệp hội nguyên nhân tham sống mà đứng ra bán đứng hắn, Bùi Diệp muốn bán đứng hắn tất nhiên liền sẽ tìm đến ta. Hắn nếu như thật sự để ý Tô Tử Duyệt, sao lại hội cường ôm nàng cùng ta dây dưa? Hắn bức ta ở trước mặt Tô Tử Duyệt ra tay…- Mẫn Mặc nói tới đây dừng rất lâu mới theo nói tiếp : Hắn cuối cùng chiến thắng ko phải Tô Tử Duyệt, mà là chính hắn. Hắn muốn Tô Tử Duyệt hận ta, hắn muốn ta chết. Tuy rằng hắn chết ở trước, nhưng hắn đã đạt được mục đích.
Tiểu hồ ly nghe xong, ko khỏi lại đem ánh mắt rơi xuống phần mộ của cự mãng. Ko thể ko nói, hắn giờ phút này thật có chút bội phục này cự mãng, vô luận là từ vũ lực thượng, hay là theo trí tuệ thượng. Bất quá hắn đúng lúc đánh gãy suy nghĩ của mình, đối Mẫn Mặc nói- Tô Tử Duyệt là cái người mềm lòng, nàng thời gian nghịch đảo nhất định cũng sẽ luyến tiếc lúc ngươi chết. Cho dù nội tâm có ngăn cách, nhưng ngươi còn 1 đoạn thời gian làm cho nàng 1 lần nữa yêu ngươi.
Mẫn Mặc nghe vậy cười khổ 1 tiếng, nói- Ngươi cho rằng có bao nhiêu nữ nhân có thể quên được chuyện người tro lòng nằm trước ngực mình tắt thở? Mặc kệ bọn hắn phía trước có cái gì ân oán, hắn là nam nhân duy nhất chết đi trước mặt Tô Tử Duyệt. Ngươi cảm thấy Tô Tử Duyệt hội quên chuyện này? Mặc kệ thế nào, cái kết này đều đã muốn chặt chẽ thắt ở nội tâm nàng. Ko giải được, vì người thắt chuông đã chết.
Tiểu hồ ly trương há mồm, lại ko biết nên thế nào an ủi Mẫn Mặc, đành phải tiếp tục bảo trì lặng yên. 2 người cứ như vậy ở tro này đứng yên thật lâu, tiểu hồ ly ko biết Mẫn Mặc nội tâm suy nghĩ cái gì. Thẳng đến mặt trời lạc núi, Mẫn Mặc mới ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi mới hít sâu 1 hơi. Hắn đối tiểu hồ ly nói- Trở về đi, còn phải đi tra phụ thân của tên mãng xà cùng vị bằng hữu kia của hắn, Bùi Diệp từng nhắc qua.
Tiểu hồ ly thấy Mẫn Mặc đã tỉnh táo trở lại, thế này mới thoáng thở dài nhẹ nhõm 1 hơi, rồi mới theo hắn đi trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...