Ma Đô

_ Gia đối với ngươi như thế hảo ngươi còn dám nói gia bá đạo? Ngươi đúng là đồ ko có lương tâm- Đầu sói ôm Tô Tử Duyệt ngồi ở trên đùi mình, Tô Tử Duyệt mang thai so với trước trọng lượng tăng rất nhiều, loại cảm giác ôm lão bà nhi tử này khiến Đầu sói cảm thấy rất thỏa mãn. Hắn 1 tay sờ bụng Tô Tử Duyệt nói- Nhi tử của Gia tương lai khẳng định sẽ giống như gia, anh tuấn tiêu sái, anh hùng thiện chiến.

Đúng lúc này, Đầu sói liền cảm thấy tiểu tử tro bụng Tô Tử Duyệt cách qua lớp thịt bụng nàng giật giật cọ quậy, hắn ko khỏi ngốc nở nụ cười. Thỉ thấy Tô Tử Duyệt đột nhiên vẻ mặt ngưng trọng nói- Ta giống như sắp sinh.

Đầu sói sửng sốt, ôm Tô Tử Duyệt đem nàng thật cẩn thận phóng tới trên đệm cỏ, rồi mới hỏi- Vậy phải làm sao đây a? Ngươi hiện tại muốn làm cái gì? Uống nước? Ăn cơm?- Rồi mới lại chăm chú nhìn bụng Tô Tử Duyệt nói- Vậy gia hiện tại phải làm cái gì đây? Tiểu tử này sao nói đi ra liền đi ra, đúng là đứa trẻ biết nghe lời ha.

Tô Tử Duyệt nhìn bộ dáng Đầu sói liền biết hắn đang rất khẩn trương, nàng trấn an cười nói- Ngươi đừng hạt lo lắng, còn phải đau 1 hồi lâu nữa. Ngươi nếu ko có việc gì làm thì đi đun nước ấm đi.


_ Gia ko đi, gia muốn coi ngươi- Đầu sói ko chút nghĩ ngợi đáp.

Tô Tử Duyệt chán nản, rõ ràng là chính hắn nói muốn tìm việc làm, hiện tại chính mình thay hắn an bài việc, hắn lại ko chịu làm. Tô Tử Duyệt ko biết làm sao nói- Vậy ngươi dìu ta đứng lên, ta đi đun nước.

Đầu sói thế nào yên tâm Tô Tử Duyệt tự mình đi làm việc này, thế là liền chủ động đi đun nước. Tô Tử Duyệt im lặng nằm ở trên giường chờ đợi đau bụng sinh tiến thời điểm, đồng thời còn phải ứng phó Đầu sói, hắn cứ cách vài phút sẽ lại hỏi 1 câu- Có đau hay ko?

Tô Tử Duyệt sinh lần này rất đau, phía trước nàng tuy rẳng sinh qua mấy lần, tuy rằng cũng đau, nhưng về cơ bản thời gian sinh rất ngắn. Lúc này đây nàng đã rên hét rất lâu, hạ thân ko ngừng đổ máu. Tô Tử Duyệt lúc này đây nội tâm cũng rất hoảng, lúc trước ko có chảy nhiều máu như thế, nàng sợ hãi chính mình ko thể thuận sản, địa phương quỷ quái này liền thầy thuốc cũng ko có. Nàng cũng ko dám gọi Đầu sói đi tìm Mẫn Mặc, sợ hắn để chính mình 1 mình nằm đây lỡ xảy ra chuyện cũng ko ai biết tới.


Đầu sói lúc này đã muốn nổi nóng, mắng- Con mẹ nó! Thằng nhãi con này sao còn chưa chịu cấp gia cút ra ngoài! Tốt nhất là nó đừng có đi ra, nếu ra gia sẽ cho nó 1 trận! Ngươi ko sao chứ? Cần đi tìm mẹ ta ko?

Mẫu thân Đầu sói hôm qua đã tới, thấy ko có cái sự tình gì liền đi trở về, nào biết hôm nay Tô Tử Duyệt liền sinh. Tô Tử Duyệt nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu nói- Ngươi đừng đi, ta ko sao- Đầu sói cũng chưa bao giờ thấy nữ nhân sinh con, hắn cũng ko biết đều này rốt cuộc có được tính là bình thường ko. Kỳ thật Tô Tử Duyệt nội tâm cũng ko biết, nàng lúc mang cái thai này cũng ko giống so với những lần trước đó, nàng cũng ko biết cái dạng này có được tính là bình thường ko. Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, bỗng nhiên khóc lên, nói- Đầu sói, ngươi nói lần này ta có thể chết trước ngươi luôn hay ko?

_ Ngươi nói bậy cái gì!- Đầu sói an ủi nói- Tiểu sói con mới ra sinh thời điểm liền cái bàn tay cũng nhỏ xíu, ko có việc gì đâu, 1 hồi liền đi ra, ngươi kiên trì thêm 1 chút, ta sẽ đi kêu mẹ ta tới đây.

Tô Tử Duyệt đương nhiên ko tin lời của hắn, bàn tay nhỏ xíu làm sao có khả năng mất sức như thế. Nàng cầm cánh tay Đầu sói, 1 bên đau rên hét, 1 bên hữu khí vô lực nói- Ngươi ko được phép đi! Ta sợ ở 1 mình, ngươi nếu đi ta sẽ ko sinh nữa.


Đầu sói ko còn biện pháp, chỉ có thể tiếp tục ở tại chỗ này chịu đựng dày vò. Tô Tử Duyệt lúc này đây là từ buổi trưa thập phần ép buộc đến tận buổi sáng ngày thứ 2 hôm sau mới đem cục cưng tiểu sói sinh hạ ra, tiểu sói nhìn tay chân mủm mĩm tựa hồ rất khỏe mạnh. Còn Tô Tử Duyệt thì cả người giống như là chìm xuống đáy nước, cơ hồ chỉ còn 1 hơi. Lúc nàng cảm giác được cục cưng đi ra nói thời điểm, cả người đều thở dài nhẹ nhõm 1 hơi, trước mặt liền tối, rồi hôn mê luôn.

Đầu sói đem cục cưng bé bỏng mới sinh ra ôm đến trước ngực Tô Tử Duyệt, thằng nhãi con này rất khỏe mạnh, tuy rằng còn chưa có mở mắt, nhưng đã biết sờ soạng tìm được núm vú hấp sữa. Đầu sói thấy mẹ con các nàng bình an, thế này mới thở ra 1 ngụm. Tro khoảng thời gian từ đó tới nay hắn đều miễn cưỡng ngưỡng cổ chống đỡ ma khí sinh mệnh của mình dần tan đi, nhưng 1 thả lỏng này. Giây tiếp theo, miệng Đầu sói đau xót, thân thể bỗng nhiên trở nên giống như có ngàn cân trọng lượng, cả người khống chế ko được đổ gục xuống.

Hắn ngã rất mạnh ở trên mặt đất, lại ko cảm giác đau. Ko thể khống chế thân thể của chính mình, nhưng ý thức lại rất rõ ràng. Hắn giờ phút này chỉ mong Tô Tử Duyệt đừng ngủ lâu quá, hắn ko biết tinh thần của mình còn có thể ở lại tro thân thể được bao lâu, nếu như tinh thần tan, cho dù Tô Tử Duyệt khóc mù đôi mắt phỏng chừng cũng ko thể gọi dậy được sinh mạng của mình.

Tô Tử Duyệt lần này là ngủ thẳng tới nửa đêm mới tỉnh lại, cả người giống như là nát bấy. Tro bụng trống trơn, nhưng lại vô cùng đau đớn. Tô Tử Duyệt lúc này liền cảm thấy trên ngực nóng hầm hập, cúi đầu vừa xem, chỉ thấy vậy tiểu sói mới ra sinh ko lâu bú no liền ở trước ngực Tô Tử Duyệt nằm ngủ. Tô Tử Duyệt hơi cười, đoán là Đầu sói đem nó phóng lên. Nghĩ đến Đầu sói, nàng mạnh cả kinh.


Tô Tử Duyệt thật cẩn thận đem tiểu sói phóng qua 1 bên, rồi mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể ngồi dậy, chỉ thấy Đầu sói đang nằm ở trên mặt đất, ngực 1 chút phập phồng cũng ko có. Tô Tử Duyệt sợ tới mức chết khiếp, ko thèm để ý chính mình cả người huyết vấy bẩn, cường chống đỡ thân thể yếu ớt khẽ run lớt tới gần Đầu sói. Lớt đến bên người hắn, Tô Tử Duyệt tay nhẹ sờ, phát hiện thân thể hắn đã lạnh lẽo, hiển nhiên hắn đã chết lâu.

Tô Tử Duyệt sửng sốt rất lâu, thế này mới ý thức được sự tình nghiêm trọng thế nào, nàng mũi đau xót, nhịn ko được thất thanh khóc rống. Nàng lúc này là ko có bao nhiêu khí lực, nàng nằm ở trên thân thể lạnh lẽo của Đầu sói, ko ngừng mà thầm oán mình- Ô ô ô… ta cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi sẽ chết a! Ngươi đối ta như vậy hảo, ta thế nào bỏ được? Ô ô… đều do ta, ta sao lại ngủ lâu như vậy? Ngươi trước khi chết sao ko chịu gọi ta hả? Ta làm sao đây a? Ngươi chết oan như thế a… ta làm sao có thể công đạo đến gặp ba ma ngươi a? Này, này… ô ô…- Tô Tử Duyệt ghé vào trên thân Đầu sói khóc ko thành tiếng, vừa sinh xong đứa nhỏ nàng vốn là suy yếu ko bao lâu liền trước mặt 1 tối, lại hôn mê tiếp.

Đầu sói lúc này ý thức đã muốn phi thường mơ hồ, hắn căn bản ko có nghe được thanh âm của Tô Tử Duyệt. Nhưng là minh trung lại có 1 cổ sức lực đưa tinh thần cùng thể trọng hắn tụ hợp, ko biết qua bao lâu, hắn thế này mới chậm rãi có ý thức. Đợi tới lúc hắn hoàn toàn khôi phục ý thức của mình, tuy rằng còn chưa thể lập tức khống chế thân thể của chính mình. Hắn chỉ cảm thấy ngực giống như là bị ngăn chận, hô hấp rất cố sức. Hắn sau khi cố sức thở ra 1 hơi, này mới buông ra tâm đến. Vậy con mèo hoang kia động tác xem ra cũng ko quá chậm trễ.

Đầu sói cảm giác được ma khí của mình 1 lần nữa tụ hợp, tuy rằng chỉ có 1 nửa, nhưng hắn dựa vào ý chí cố gắng làm cho chính mình ở tro thời gian nhanh nhất thanh tỉnh lại. Sau khi mở 2 mắt, liền cảm thấy vui sướng chưa từng có. Ko chỉ là trọng sinh vui sướng, càng còn nhiều hơn là chính mình tìm được người thương yêu mình, tìm được gia của mình.

Đầu sói giờ phút này chỉ cảm thấy cảm khái ngàn vạn, nguyên lai đây chính là thần tích tro Ma đô truyền lưu. Hắn lúc này mới cảm giác được thế nào là sống trọn vẹn, như vậy cả đời, hắn chết cũng ko tiếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui