Thanh Ngọc đang đứng ở trên một tảng đá nhìn tới, cảm thấy có một cảm giác rất là cổ quái.Hắn nhanh chóng hạ thấp người xuống, sau đó điều động Ma Chân Thân tỏa thần thức ra xung quanh thăm dò, muốn tìm kiếm tung tích đám người ngoại lai kia.Không biết bọn họ tới đây có mục đích gì?Thạch điện này thực ra lại là nơi nào?Thanh Ngọc cau mày trầm tư, nhẹ nhàng tiềm hành, sau đó chậm rãi đi đến phụ cận thạch điện, hắn ngẩng đầu quan sát xung quanh.Sau khi nhìn một hồi, vẻ nghi ngờ trên mặt Thanh Ngọc càng đậm hơn.Không biết đây là nơi cất giấu cái gì, mà hắn lại thấy trên bề mặt thạch điện này, ngẫu nhiên có từng tia Đạo vận lờ mờ lưu động.Liên tiếp mấy lần như vậy, Thanh Ngọc bất giác nhận định nơi này không tầm thường.Tất cả các loại vật liệu xây dựng lên nơi này hắn không hề giám định được.Thanh Ngọc nhìn nhanh xung quanh một chút, cũng không thấy dấu vết có người đã đến qua, chẳng lẽ mấy tên ngoại lai kia chưa tìm tới đây hay sao?Cổ quái!Trong lòng hắn phút chốc vô số ý niệm chuyển động trong đầu, theo bản năng cảm thấy cổ tích này vô cùng thần bí, không biết bên trong cất giấu bảo vật gì.Thanh Ngọc rón rén đi tới lối vào thạch điện, sau đó núp vào một bên, lặng lẽ quan sát tình hình.
Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc đám ngoại lai kia hình dạng ra sao, có phải người của Tiên Tộc hay không.Thanh Ngọc lắc mình trốn sau cánh cửa, âm thầm điều động Ma Chân Thân tỏa thần thức ra ngoài.“Không biết mấy tên kia có tu vi ra sao, nếu toàn bộ là Hóa Chân hay Độ Kiếp thì đúng là không ổn!”Thanh Ngọc thần sắc cẩn mật thầm nghĩ.Nhưng mới vừa chờ được hơn một khắc, Thanh Ngọc đột nhiên sắc mặt đại biến.Lúc này ở phụ cận, đột nhiên xuất hiện một đám sáu người một nữ năm nam.
Đầu lĩnh lại chính là Trần Phi Quỳnh, tiểu thị nữ của Thanh Ngọc!Năm nam nhân đi theo nàng đều mặc một thân hắc y, đeo mặt nạ trắng bạc hình mỏ quạ, che giấu hết một nửa gương mặt.Ấy vậy mà cả năm người này toàn bộ đều là tu sĩ Luyện Hư đỉnh phong!- Đinh! Hằng Thiên Tinh cho thiếu gia biết khu vực cổ tích này đã bị pháp tắc tinh cầu khống chế, tất cả tu sĩ bước vào đây tu vi đều tụt xuống dưới Thừa Đỉnh kỳ!Thanh Ngọc thở phào một hơi, vẫn còn may, cái hành tinh này chưa hố mình!Tu vi bị tụt xuống, hơn nữa còn không được sử dụng pháp tắc, Thanh Ngọc cũng an tâm hơn phần nào.
Nhưng nữ nhân Trần Phi Quỳnh kia thì…Được rồi, vốn dĩ Thanh Ngọc biết nàng tiền thân là một vị Thánh Chủ nào đó, hơn nữa cũng được đầu thai nhập thế vào Hằng Thiên Tinh, phải tu luyện lại từ đầu, nhưng không biết có mục đích gì.Trần Phi Quỳnh không hề biết nhất cử nhất động của nàng ở trong Linh Thánh Cung đều bị Thanh Ngọc nắm rõ trong lòng bàn tay, dù có sử dụng Thần khí cách âm thì cũng thế thôi.Linh Thánh Cung là Thánh khí a!Thanh Ngọc vốn dĩ muốn biết nhiều thông tin hơn, nên cứ để mặc Trần Phi Quỳnh tự tung tự tác, ai dè lại gặp được nàng ở đây.Lúc này, Trần Phi Quỳnh dẫn theo năm hắc y nhân kia bước tới, mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cửa thạch điện nơi mà Thanh Ngọc đang đứng.Nàng tựa hồ nhận thấy được có người ở đó, nhưng mà rõ ràng là mấy người các nàng vào đây đầu tiên mà? Chẳng lẽ là nàng cảm ứng sai lầm chăng?Trần Phi Quỳnh có chút không tin đứng tại chỗ, nàng khẽ nhắm hai mắt lại, đem thần thức của mình phóng ra ngoài.Kết quả tại khu vực phụ cận, ngoại trừ nhóm người các nàng ra, đích xác là không có sự tồn tại của người khác.
Nhưng khi thần thức đảo qua thạch điện, thì dường như phát hiện ra cái gì đó, điều này làm cho Trần Phi Quỳnh trong lòng mừng rỡ, trên mặt lộ vẻ tươi cười.Vừa rồi nhìn qua, nàng đã phát hiện thạch điện này đúng là nơi mình muốn tìm!Vật kia quả thực ở trong này.Trần Phi Quỳnh nhất thời hưng phấn, cũng không truy cứu tiếp chuyện có ai ở đây hay không, nàng tin tưởng rằng cho dù thực sự có người đi chăng nữa, cũng tuyệt sẽ không thể địch nổi những cường giả hùng mạnh sau lưng mình như vậy.Sáu người Trần Phi Quỳnh nhanh chóng bước tới, tiến vào cửa thạch điện.Thanh Ngọc lúc này vô cùng gấp gáp, nhanh chóng chạy thật sâu vào bên trong, tìm một chỗ an toàn ẩn nấp.Mặc kệ bên ngoài đám người Trần Phi Quỳnh tới đây là có mục đích gì, nếu nhìn thấy hắn lúc này, kết cục có lẽ không được ổn cho lắm?Vậy nên Thanh Ngọc muốn dùng đám người này làm đá dò đường trước, hắn chắc chắn rằng “bảo vật” ở trong thạch điện kia không dễ dàng mà lấy đi được như vậy.Hiện tại cứ tránh ở trong chỗ tối, để cho bọn họ đi tìm “bảo vật” trước đi, xong xuôi Thanh Ngọc sẽ tùy cơ mà ứng biến.Còn yêu nữ Trần Phi Quỳnh kia thì, hừ hừ!Cái mông cứ chờ đấy!Địa hình trong thạch điện cũng rất đơn giản, không có mê cung đường ngang ngõ tắt gì.Tiến vào cửa điện, đi qua một hành lang tối om, thì trước mắt đã là một đại sảnh trống không rộng lớn, chỉ có một vài bức tượng đá làm chỗ ẩn nấp.Có thể nói là không còn chỗ nào có thể đi được nữa, Thanh Ngọc bèn lách sau một bức tượng đá kỳ lân màu xám cao hơn năm trượng, chăm chú chờ đợi.Đám người Trần Phi Quỳnh kia, khẳng định là vì đại sảnh này mà đến, không biết là ở trong có kỳ trân dị bảo gì hấp dẫn được cường giả vượt cả vị diện tới đây.Thanh Ngọc cũng cố gắng nhờ Hệ thống giao tiếp với Hằng Thiên Tinh hỏi xem bảo vật kia là gì, nhưng không nhận được câu trả lời.Trước mắt hắn, tại trung ương đại sảnh là một tòa tiểu đài bạch ngọc.
Trên không trung của tiểu đài, có lơ lửng một cái rương đen, dài chừng một trượng, rộng cỡ hai thước, đang đóng chặt, bên ngoài có vô số Đạo vận lưu động, vừa thấy đã biết nhất định không phải là vật phàm.Thanh Ngọc cố gắng dùng thần thức của Chân Thân dò xét vài lần, nhưng không hề biết trong chiếc rương đen kia có gì, liền lập tức suy nghĩ đối sách.Cũng không phải hắn đối với “bảo vật” kia không động tâm, mà là đám người Trần Phi Quỳnh còn đang chuẩn bị tiến vào, hơn nữa xung quanh cái rương còn có một đạo kết giới cấm chế mà Thanh Ngọc chưa nhìn ra đẳng cấp.Hắn không cần nghĩ cũng có thể đoán được, đồ vật bên trong chiếc rương kia tuyệt không dễ lấy như vậy.Tốt nhất là cứ đứng im quan sát kỳ biến, tìm cơ hội ngư ông đắc lợi.Mà lúc này, đã có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến, xem ra đám người Trần Phi Quỳnh đã tiến vào trong thạch điện, sắp sửa đi đến nơi này.Thanh Ngọc cũng lập tức bế tâm tĩnh khí, đứng im một chỗ chờ đợi, không làm ra một cử động mảy may.Mới xong không được bao lâu, tại cửa thông đạo đã xuất hiện thân ảnh của Trần Phi Quỳnh và năm tên hắc y nhân kia.Nàng vừa bước vào, liền thản nhiên đưa mắt dò xét tình hình nơi này.
Khi bắt gặp cái rương đen trên đỉnh tiểu đài bạch ngọc, trong mắt Trần Phi Quỳnh dần dần toát ra sự vui mừng khó mà che giấu.
Nàng tuy đã nghe qua truyền thuyết về đồ vật trong cái rương đen ở nơi này, nhưng được nhìn thấy tận mắt thì vẫn hơn.Trần Phi Quỳnh tiến sâu vào trong đại điện, sau đó năm hắc y nhân cũng đi tới, bảo vệ phía sau lưng nàng, âm thầm dò xét xung quanh.Trần Phi Quỳnh nhìn về phía cái rương, lẩm bẩm nói:- Vật kia xem ra là ở trong cái rương này!Thanh Ngọc đứng sau bức tượng kỳ lân ở cách đó không xa, tất cả đều nghe rõ ràng, không khỏi âm thầm tò mò, muốn biết xem rốt cuộc trong rương đen này có thứ gì?Thanh âm mềm mại của Trần Phi Quỳnh vang lên, tràn ngập sự uy nghiêm của thượng vị giả:- Nơi này chắc chắn có thủ hộ giả, đừng manh động, cẩn thận một chút.Một tên hắc y nhân cúi đầu cung kính đáp:- Thánh Chủ, để chúng thuộc hạ đi dò xét.Trần Phi Quỳnh ngắm nghía khắp nơi, nói:- Chia nhau ra tìm kiếm khắp đại điện này xem có ẩn giấu bẫy rập gì không.Trần Phi Quỳnh ra lệnh, sau đó lập tức năm tên hắc y nhân bủa ra xung quanh tìm kiếm sục sạo khắp nơi.Thanh Ngọc vội vã nép mình vào sau bức tượng kỳ lân, hắn rất muốn thi triển Độn Địa Thuật chui xuống đất để trốn, nhưng tại nơi đây lại không thể nào làm được!Một tên hắc y nhân đã tiến lại sát phía bức tượng nơi Thanh Ngọc ẩn nấp, chuẩn bị ngó đầu vào quan sát.Thanh Ngọc đang loay hoay không biết làm sao cho tốt.Nếu bị đám người này bắt được hắn cũng không sợ hãi cho lắm, bởi vì Thanh Ngọc đang nắm linh hồn bản nguyên của Trần Phi Quỳnh trong tay.Nếu mang sinh tử Thánh Chủ của bọn hắn ra dọa, chưa chắc đám người kia đã dám làm gì.Tên hắc y nhân đã tiến sát lại gần, khoảng cách chỉ còn ba bước chân…Hai bước…Một bước….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...