Đỗ Thủy Thanh ưỡn đến mức sống lưng thẳng tắp, hàm răng cắn thật chặt, bàn tay cầm trường kiếm buông xuống bên người khẽ run, hắn không nháy mắt mà nhìn người ở trong cùng phía bên phải đang đứng trên đài cao mấy chục trượng kia, nhật quang đâm vào mắt hắn đau đớn.
Hắn thật sự không cam lòng.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều là con cháu hậu bối ưu tú trác việt nhất trong gia tộc, mặc dù sau đó tiến vào đối khí cảm, đệ nhất tiên môn yêu cầu tư chất đều cực cao, hắn cũng tin tưởng chính mình sẽ trở thành người kiệt xuất nhất trong những người cùng thế hệ. Trên thực tế cũng chính là như vậy: Dưới tài nguyên cùng điều kiện tương đồng, tốc độ tiến cảnh của hắn khiến rất nhiều con cháu tinh anh xung quanh đều cảm thấy thán phục, mà hắn cũng thủy chung là đệ tử có tu vi cao nhất trong các đệ tử, thiên phú hắn biểu hiện ra thậm chí khiến rất nhiều chấp sự cùng trưởng lão ngoại tông đều chủ động tạo thiện ý để kết thiện duyên.
Nhưng cũng vào lúc hắn xuân phong đắc ý nhất, nghĩ thầm mặc dù là đệ nhất tiên môn, chỉ cần cho ta thời gian ta vẫn có thể vượt qua những sư huynh nội tông thậm chí trưởng bối kia, hắn tao ngộ trận thất bại trước nay chưa từng có —— Cũng chính là trận cuối cùng của thi đấu ngoại tông năm trước, hắn gặp gỡ Vân Khởi.
Khi vừa vào ngoại tông hắn đã biết đến sự tồn tại của Vân Khởi, dường như trong ngoại tông đa số mọi người đều có thái độ mặt trái không tôn trọng đối với Vân Khởi, mặc dù hắn biết người kia đã nắm giữ giải quán quân mười năm liền trước đây, hắn vẫn cứ không đặt người này trong mắt. Dưới cái nhìn của hắn, người thiên tư ngu dốt mà luôn kiên trì chính là không có chút ý nghĩa nào ngu xuẩn cùng lãng phí thời gian, như loại “sư huynh” dựa vào thực lực hạn chế của ngoại tông mà cố thủ bất động sớm nên bị đào thải thôi, đây là thời đại thuộc về đệ tử mới trẻ tuổi của bọn họ, nên do bọn họ đến viết truyền kỳ mới; những đồ vật cổ xưa kia, hắn cũng không ngại tự tay lau sạch, vẫn như trước đánh bại những sư huynh đã tiến vào cảnh Linh Chủng như thế. —— Nhưng mà ngay ở sân quyết tái, hắn xem thường Vân Khởi dùng kiếm quyết cơ bản trẻ con ngốc vụng nhất của ngoại tông khiến hắn cũng xem không nổi, từng chiêu từng thức hoàn toàn không có góc chết phá hết thảy công kích của hắn, cuối cùng đưa hắn ra khỏi võ đài.
Thất bại đả kích hắn rất lớn, nhưng sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn sa sút, nên hắn phí hết tâm tư khổ cực truy đuổi gắt gao, cuối cùng thành đệ tử đột phá đến cảnh Linh Chủng sớm nhất trong các đệ tử ngoại tông lần này. Hắn một lần nữa đứng trước mặt người kia, nghe những người khác dùng ngôn từ sắc bén chế nhạo trào phúng, mà hắn đưa mắt từ trên cao xuống nhìn “sư huynh” vẫn là tu vi không tiến thêm năm ấy.
Không sai, từ trên cao nhìn xuống, hắn đã tự cho là như vậy, —— trước khi trưởng lão đốc sát xuất hiện.
Câu nói lúc gần đi của trưởng lão đốc sát dễ dàng đánh nát mọi thứ hắn tự phán định.
Hắn kiêu ngạo, nhưng hắn không ngốc, ngược lại hắn còn thông minh hơn nhiều người, vì lẽ đó hắn rất rõ ràng mình đắc tội nhân vật có thực quyền đứng sau tông chủ của đệ nhất tiên môn sẽ có hậu quả ra sao —— Gia tộc thực lực hùng hậu kia của hắn không giúp được hắn, thiên tư căn cốt trác tuyệt của bản thân hắn không giúp được hắn, pháp thuật tu vi hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng không giúp được hắn.
Hay là hắn nên giống những đệ tử xung quanh bắt đầu thấp thỏm lo âu, nghĩ biện pháp vào nội tông, xin Vân Khởi đã trở thành đệ tử thủ phong còn là đệ tử thủ phong đời thứ nhất của Hàn Quỳnh phong mở ra một con đường? Hay đây mới là phương pháp chính xác nhất sáng suốt nhất?
Hay là vậy đi… Nhưng hắn không cam lòng.
Đỗ Thủy Thanh cắn răng đến hàm răng đều có chút tê. Hắn càng nắm chặt thanh trường kiếm kia trong tay, dường như tâm thần buông lỏng đôi chút sẽ khiến nó rơi xuống từ bàn tay đầy mô hôi lạnh; hắn càng dùng sức nhìn người trên đài kia, phảng phất như chớp mắt một cái sẽ rơi vào kết quả khiến mình hối hận cả đời.
—— Bất luận như thế nào hắn đều muốn liều mạng một phen, chỉ một giải quán quân thi đấu ngoại tông là không đủ, hắn hi vọng phân lượng của chính mình càng nặng thêm một chút, cố gắng như vậy liền có thể khiến trưởng lão thủ phong sinh ra tâm ái tài tuyển hắn vào trong phong, có thể khiến trưởng lão đốc sát thấy kiêng dè… Xem như hắn hy vọng xa vời, hắn nhất định cũng phải thử một lần…
Các trưởng lão thủ phong cùng đệ tử thủ phong trên đài hoàn toàn không có cách nào lý giải đối với biểu tình thấy chết không sờn của Đỗ Thủy Thanh, người khởi xướng Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi hữu hạnh bàn quan trước đó cùng với Thiền Quyên trưởng lão vào lúc đó đã bao trùm thần thức nửa toà Đàn sơn đã nghe thấy ý vị gieo vạ lại biết rất rõ.
Vân Khởi đứng sau lưng Tô Diệp Tử nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tô Diệp Tử lười biếng chống cằm ngồi đằng kia khó hiểu chột dạ ngồi thẳng eo: “… Ta nhìn như ác nhân lấy quyền mưu tư vậy sao?”
Thiền Quyên trưởng lão không phập phồng gì cười một tiếng rất ngắn ngủi: “Ngày đó còn chưa lộ diện ngươi hay dùng bối phận đè ép mọi người toàn núi, ngươi không giống, một chút đều không giống.”
Tô Diệp Tử mang tính lựa chọn quên nửa câu đầu, một mặt thuần lương: “Ta cũng cảm thấy không phải vấn đề của ta.” Hắn quay đầu nhìn Vân Khởi, “Người kia đại khái chính là thù cũ của của đồ đệ rồi.”
Vân Khởi bất đắc dĩ liếc hắn một cái. Tô Diệp Tử trừng mắt nhìn, quay mặt trở lại.
“Hiện tại quay đầu về với Thiên Đấu phong chúng ta vẫn còn kịp.” Thiên Đấu trưởng lão cười đến tinh nghịch, sau đó tầm mắt làm như lơ đãng liếc mắt nhìn lên người Đỗ Thủy Thanh vẫn đứng thẳng tắp bên dưới một cái, “Đệ nhất thiên tài của Nam Sơn Đỗ gia, bây giờ xem ra lại như tiểu tức phụ chịu oan muốn thề sống chết phản kháng, Tô sư huynh đúng là… Công lực thâm hậu. Có điều tiểu tử này lại không đơn giản như vậy đâu. Nếu ta nhớ không nhầm, tuy rằng thi đấu năm trước vẫn là Vân Khởi sư điệt đoạt giải quán quân, nhưng thời gian của trận cuối lại dài hơn mười lần trước; như thế là kiếm quyết căn bản, tốc độ vận chuyển chân khí của Vân Khởi vào trận quyết tái năm trước chí ít nhiều hơn khi trước hai phiên.” Hắn cố ý dừng lại hai giây, sau đó mới chậm rãi xoay mặt lại, “Năm nay, hắn có thể đã là cảnh Linh Chủng. Thiên tài cảnh Linh Chung của Nam Sơn Đỗ gia, cùng đệ tử phổ thông mới vào cảnh Linh Chủng ngay cả chuyển hóa chân khí thành chân nguyên đều không quen, sự chênh lệch giữa bọn họ —— tin tưởng ta, nhất định rất xa.”
Vân Khởi nghiêng người, biểu hiện bình thản gật đầu: “Đa tạ sư thúc nhắc nhở.”
“Sách, thật là đủ vô vị.” Thiên Đấu trong miệng nói như vậy, trong ánh mắt lại rõ ràng hiện lên một tia hứng thú. Chỉ là mới kéo dài ba giây, hắn liền cứng cổ xoay chuyển một góc độ nho nhỏ, nhìn lại cái người đang nhìn hắn chăm chú đến sợ hãi, “Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?”
Tô Diệp Tử nâng cằm, đầu ngón trỏ rơi vào chỗ trống đặt trên môi chậm rãi điểm hai lần, sau đó hắn nở một nụ cười của sư huynh hiền lành với Thiên Đấu sư đệ có chút xù lông: “Ta vốn cho rằng ngươi đang nói đùa, vừa rồi đột nhiên phát hiện, ngươi chí ít bắt đầu từ lần trước đã ghi nhớ đồ đệ ngoan của ta, sư điệt của ngươi a.”
Thiên Đấu trưởng lão cứng đờ, không biết mình nghe ra chút sát ý từ câu nói sau cùng có phải ảo giác hay không: “… Ta chỉ là chăm chú xem thi đấu mà thôi, chuyện như vậy ta tin tưởng Húc Dương sư huynh, Thiền Quyên sư tỷ cùng Hồng Hoang sư đệ nhất định cũng nhìn ra rồi.”
Ba vị trưởng lão thủ phong làm cá trong chậu bị tai vạ, Hồng Hoang trưởng lão nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Hài tử của Đỗ gia kia vẫn còn đứng phía dưới kìa.”
Nhân vật chính hạ chiến thư bị lãng quên rất lâu bên dưới Đỗ Thủy Thanh đã đứng sắp muốn cứng rồi.
Tô Diệp Tử nghe thấy đệ nhất thiên tài Nam Sơn Đỗ gia được đề cập đến, đáy mắt xoẹt một tia tàn khốc, chỉ là xoẹt qua thực sự quá nhanh, Hồng Hoang trưởng lão ở gần cũng cảm thấy có khả năng là mình ảo giác, sau đó hắn liền nghe thấy người ngồi bên cạnh mình cười tủm tỉm lên tiếng:
“‘Đệ tử ngoại tông Đỗ Thủy Thanh’? Ta đã nhắc nhở ngươi rồi.” Âm thanh của Tô Diệp Tử tuyệt đối không tính là vang dội, nhẹ nhàng lọt vào trong tai của mọi người trên đài dưới đài, thậm chí còn mang theo một tia biếng nhác giống như chưa tỉnh ngủ, “Gọi hắn sư huynh, … Ngươi không có tư cách này.”
Tia biếng nhác này, lại ở ngay trên âm cuối cùng của cuối câu, đột nhiên xoay một cái, chuyển thành lãnh ý phong mang sắc bén.
“Đừng nói là ngươi, cho dù lão tổ tông Nam Sơn Đỗ gia đến đây, hắn cũng không tư cách đó!”
“…” Đỗ Thủy Thanh hơi đỏ mặt.
Hồng Hoang trưởng lão ở trên đài nhẹ nhàng truyền âm: “Tô sư huynh, ngữ khí có chút nặng.” “Ngữ khí nặng?” Tô Diệp Tử cười tủm tỉm quay lại, cũng không dùng mật âm, trên đài dưới đài đều có thể nghe thấy những gì hắn nói với Hồng Hoang trưởng lão rõ rõ ràng ràng, hắn vẫn cười đến ôn ôn nhu nhu, giống như không phát hiện, “Nếu Đỗ Thủy Thanh quay về phần mộ tổ tiên của Đỗ gia, chỉ vào quan tài của lão tổ tông của lão tổ tông Đỗ gia dùng ngữ khí vừa rồi ở bên dưới xin đối phương chỉ giáo, ngươi đoán ngữ khí của lão tổ tông Đỗ gia có nặng hay không?”
“…” Đỗ Thủy Thanh bên dưới sắc mặt lại trắng bệch.
Hồng Hoang trưởng lão trên đài yên lặng mà xoay mặt trở lại… Trước đây không có đồ đệ đi theo bên cạnh, đúng là không phát hiện Tô sư huynh bao che khuyết điểm như vậy a…
Thiên Đấu trưởng lão ở một bên xem trò vui không ngại lớn chuyện, lấy thần thức truyền mật âm cho Hồng Hoang trưởng lão: “Tô sư huynh lại tức giận, ngàn năm khó gặp… Ta chưa bao giờ thấy luôn.”
Thiền Quyên trưởng lão là người có thần hồn đạt đến cảnh giới cao nhất trong bốn vị trưởng lão thủ phong, đồng dạng nghe được, liếc nhìn Tô Diệp Tử một cái cũng không nhịn được nói chen vào: “Nhưng hành vi như vậy của Tô sư huynh, Chấp Pháp điện tất nhiên đều ghi chép, sau khi tông chủ xuất quan e rằng lại muốn trách tội…”
Mới nói được một nửa, Vân Khởi trước sau trầm mặc đứng sau lưng Tô Diệp Tử đột nhiên tiến lên nửa bước, “Sư phụ, thù cũ của ta thì để ta tự mình giải quyết đi.”
Mật đàm của ba vị trưởng lão trên đài im bặt, không hẹn mà cùng sắc mặt quái dị đồng loạt nhìn về phía Vân Khởi, nhưng đều không thể nhìn ra nửa điểm dị sắc trên mặt người kia, cũng nghiệm chứng không được suy đoán có chút hoảng sợ trong lòng kia: Nếu như muốn nghe được giao lưu thần thức giữa bọn họ, vậy thì lực thần hồn phải cao hơn cả Thiền Quyên trưởng lão. Nhưng mà Vân Khởi tu vi thấp như vậy, càng khó tu tập được lực thần hồn có thể so sánh được với đệ tử cảnh Linh Chủng đã là tốt rồi, làm sao lại có khả năng so với Thiền Quyên trưởng chứ?
Tô Diệp Tử ngẩn ra: “Ngươi chắc chắn?”
Vân Khởi hiếm khi do dự một chút, “Thắng thua cũng không liên quan đến ta.”
Luận điệu này làm đệ tử phía sau không nhịn được bĩu môi, Thiên Đấu trưởng lão rất hứng thú nhìn hắn: “Vậy ngươi hà tất gì phải tham gia thi đấu mười một lần?”
Lần này Vân Khởi dừng lại càng lâu: “… Đệ tử ngoại tông, có thể không tham gia thi đấu ngoại tông sao?”
“…”
Hai chữ “Đương nhiên” suýt chút nữa đã bật thốt lên, bao gồm cả Thiên Đấu trưởng lão trong bốn vị trưởng lão thủ phong cùng từng đệ tử đều nhanh chóng nhớ lại môn quy tông môn từ đầu tới đuôi một lần… Phát hiện đúng là không có nói đến quyền lợi đệ tử ngoại tông có thể không tham gia thi đấu. Dù sao ngoại trừ Vân Khởi ra, tất cả đệ tử ngoại tông đều phải trải qua khai sơn nạp đồ tra nghiệm tình huống khí cảm, căn cốt, đan điền, phàm là đan điền bị khoá không cách nào kết thành Linh Chủng căn bản liền không thể tuyển vào, mà những số ít đệ tử tu vi bản thân tiến triển chầm chậm mà thời gian dài không tiến vào cảnh Linh Chủng, lại không một ai có thể đoạt được giải quán quân, tự nhiên không ai quan tâm bọn họ có dự thi hay không.
—— Vì lẽ đó hóa ra bọn họ đã đem một hảo đệ tử căn chính hồng miêu, thuần lương chính trực, tuân thủ môn quy nghiêm ngặt như thế mà bỗng dưng vu hại oan uổng nhiều năm như vậy sao?
Vào lúc này Tô Diệp Tử cũng suy nghĩ rõ ràng, như cười như không nhìn bọn họ một chút, rồi mới chăm chú nhìn Vân Khởi: “Thế thì làm hết sức là tốt rồi.”
Vân Khởi lặng lẽ, không đáp lời cũng không từ chối.
“Vân Khởi có thể cùng ngươi giao đấu một trận.” Tô Diệp Tử đứng dậy, đi tới bên thành bục, mãi đến tận khi mũi chân cũng đã đạp lên chỗ lơ lửng mới dừng lại. Hai tay chạm lên lan can khắc ngọc thạch, Tô Diệp Tử nghiêng người về phía trước, giống như là muốn cúi xuống đi đến trước mặt Đỗ Thủy Thanh trong khoảng cách mấy chục trượng. Một sợi tóc đen liền theo động tác của hắn từ bên tai hắn lướt qua, buông xuống giữa không trung, hắn yên lặng nhìn Đỗ Thủy Thanh đứng thẳng bên dưới. Chỉ chốc lát sau, thanh âm gió nhẹ dễ nghe vang lên, mang theo một điểm hàn ý của tuyết tan cuối đông ——
“Nếu như ngươi thua thì sao?”
Đỗ Thủy Thanh cắn răng một cái: “Vậy thì ta liền rời khỏi Đàn tông!”
Chúng đệ tử trên đài dưới đài biểu tình hơi lạnh lẽo.
Tô Diệp Tử lại lắc đầu: “Không. Nếu như ngươi thua, ngươi nhất định phải ở lại Đàn tông.” Hắn dừng lại một chút, trong lúc mọi người không rõ thì khẽ mỉm cười, “Nhưng ngươi không thể tiến vào Tông Chủ phong, Húc Dương phong, Thiền Quyên phong, Thiên Đấu phong, Hồng Hoang phong bất kỳ một phong nào.”
Lời ấy vừa nói ra, bên dưới đầu tiên là lặng im, sau đó đều xôn xao thấp giọng nghị luận —— Nội tông thất phong, lại ngoại trừ Hàn Quỳnh phong không thu đệ tử cũng chính là phong của vị trưởng lão đốc sát này, thì chỉ còn lại phong thứ bảy của đệ tử nội tông phổ thông thôi. Lấy căn cốt thiên tư của Đỗ Thủy Thanh, mặc dù hắn rời Đàn tông, Tiên Vực cũng có những tiên môn khác đồng ý thu nhận hắn; mà nếu như ở lại phong thứ bảy, đó mới là uổng phí thiên phú của chính mình hơn phân nửa, uổng phí thời gian vốn có thể huy hoàng một đời.
“Không muốn đến phong thứ bảy sao? Hoặc là…” Tô Diệp Tử không nhanh không chậm bù đắp thêm một đao, “Ta không thu đệ tử, ngươi có thể bái Vân Khởi làm sư phụ a.”
“…” Sắc mặt của Đỗ Thủy Thanh đã trở thành kính vạn hoa.
Húc Dương trưởng lão trên đài đồng tình liếc mắt nhìn đệ tử sắp bị tức giận đến thổ huyết bên dưới kia, truyền âm cho Tô Diệp Tử: “Sư đệ nếu như tiếp tục chọc tức hắn, chờ một lát cho dù Vân Khởi thắng cũng có người nói hắn thắng không vẻ vang gì.”
Tô Diệp Tử nghe xong truyền âm thì bất động thanh sắc, vắng lặng một lúc sau đó hắn đón lấy các loại ánh mắt phức tạp bên dưới rồi nhoẻn miệng cười: “Nếu như Vân Khởi thua, ta liền đứng ở đây,” Ý cười trong lời nói của Tô Diệp Tử được thu lại, từng chữ đọc đến rõ ràng cường điệu, “—— Ngay ở trước mặt tất cả đệ tử ngoại tông cùng trưởng lão thủ phong, nhận sai xin lỗi ngươi.”
Thân hình của Vân Khởi ở phía sau hắn không xa khẽ chấn động, mà những người còn lại trên đài dưới đài lại đồng thời rơi vào trong tĩnh mịch cực kỳ nhất trí.
Chỉ chốc lát sau Thiên Đấu trưởng lão phục hồi tinh thần trước khó xử xoa xoa mi tâm, thấp giọng nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người vào giờ khắc này: “Tô sư huynh tàn nhẫn với Đỗ Thủy Thanh, đối với mình càng ác hơn a.”
Mọi người rất tán thành gật đầu.
Trưởng lão thực quyền đệ nhất trong đệ nhất tiên môn, nếu như thật sự phải đứng trước mặt tất cả trưởng lão đệ tử của Đàn tông, nhận sai xin lỗi một hậu bối không biết nhỏ hơn mình bao nhiêu, vậy thì đúng là anh danh trăm đời bị hủy hoại trong một ngày.
Có điều anh danh này, Thiên Đấu trưởng lão hoài nghi nhìn về phía Tô Diệp Tử —— Người này thật sự từng có sao?
Vào lúc tâm tư mọi người khác nhau rồi lại an tĩnh lặng lẽ, Vân Khởi hầu như luôn có thể xưng tụng là ngoan ngoãn nghe lời đi tới phía sau Tô Diệp Tử, cau mày, hiếm khi biểu hiện chống cự đối với sư mệnh: “Sư phụ, đây là chuyện của ta.”
Tô Diệp Tử tự nhiên nghe hiểu được ý trên mặt chữ của Vân Khởi, hắn cười xoay người, dựa vào lan canh khắc ngọc thạch, nghiêng đầu cười đến cực kỳ ôn nhu: “Đồ đệ ngoan, lời của vi sư đều không muốn nghe, đây là ngươi muốn khi sư diệt tổ à?”
Nụ cười này lại ôn nhu nhưng cũng không lưu lại cho Vân Khởi nửa khe hở từ chối, hắn đứng ở tại chỗ một lát, sau đó cúi người chào Tô Diệp Tử một cái, xoay người từ thang đá phía sau đài cao đi xuống. Trên đài dưới đài đều an tĩnh, chầm chậm gió từ bên kia đài trống trải bằng phẳng thổi đến một bên khác, mọi người đều không lên tiếng nhìn Vân Khởi đón gió đi thẳng về phía chính giữa sân đấu, trước mặt Đỗ Thủy Thanh.
“Ngươi nhất định muốn so đấu với ta một trận vào hôm nay sao?”
Lúc này Đỗ Thủy Thanh đang bị bức ép đến bên vách đá cheo leo, cũng không kiêng dè thân phận của người trước mắt này nữa, hắn hất cằm lên cười gằn một tiếng: “Làm sao, ngươi sợ sao?”
Vân Khởi không nói gì, nâng mắt lên nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...