Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn một lúc lâu, nhìn đến mức Tiểu Trúc cũng sắp cúi đầu thấp đến bàn chân, nhìn đến trong lòng hắn phát hoảng, nghĩ có phải bị người nhìn ra là đồ giả hay không.
Lạc Thịnh Vũ trước kia chưa từng thấy Sở Diệu Y, đương nhiên không biết hắn là giả. Xem xét cẩn thận người gầy gò trước mắt nửa ngày, không mở miệng nói chuyện.
Phòng vũ khí mặc dù không phải là cấm địa gì, nhưng nằm bên trong viện của y, vì thế không có người tùy ý tiến vào. Vừa rồi y cảm giác được trong phòng này có tiếng hít thở, qua đây coi. Liền nhìn thấy một bóng người đứng bên trong, cầm trong tay Đoạn Thủy kiếm.
Bóng người kia rất mơ hồ, Lạc Thịnh Vũ nhất thời nín thở ngưng thần, y cảm thấy hoa mắt, cho là ma đầu họ Mạnh kia lén lút ẩn vào, muốn lấy lại bảo kiếm của hắn. Nhưng vừa nhìn lại phát hiện không phải, người nọ mặc váy dài, tóc vấn lên, thì ra là thê tử của mình.
Nhắc tới cũng không có khả năng, ma đầu họ Mạnh kia từ một tháng trước đã rơi xuống vực, mặc dù vẫn chưa tìm được thi thể, nhưng có lẽ võ công cao tới đâu cũng không thể nào sống sót.
"Nàng đến đây làm gì?"
Lạc Thịnh Vũ cuối cùng lên tiếng, Tiểu Trúc cảm thấy có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nếu y không nói chuyện, e là mình cũng sợ đến nhũn ra rồi.
"Ta, ta không tìm thấy đường..." Tiểu Trúc lí nha lí nhí nói.
"Hừ" Lạc Thịnh Vũ cười lạnh một tiếng, nói: "Lý do hay thật. Không biết đường đi cũng không biết tìm hạ nhân hỏi sao? "
Tiểu Trúc cắn cắn môi, cúi đầu không nói lời nào. Hắn đã tìm nha hoàn để hỏi, có điều càng đi càng không quen. Mặc dù rất muốn giải thích rõ, nhưng cứ cúi đầu không lên tiếng. Hắn đang nghĩ, Lạc trang chủ chắc chắn giống như tiểu thư, khi tức giận không thích nghe người khác nói chuyện, càng nói nguyên do, lại càng nổi giận càng không vui.
Sắc mặt Lạc Thịnh Vũ càng khó coi hơn, y và suy nghĩ của Tiểu Trúc đương nhiên là hoàn toàn trái ngược, cho rằng nàng bắt đầu giở thói đại tiểu thư, cảm thấy mình ủy khuất không chịu nói.
Lạc Thịnh Vũ không lên tiếng, Tiểu Trúc cũng không mở lời, hai người yên lặng đứng. Tiểu Trúc cúi đầu, hai tay nắm, lặng lẽ đếm chỉ màu trên tay áo mình.
Lạc Thịnh Vũ tựa hồ là không chịu nổi, đi tới giơ tay lên kẹp cằm Tiểu Trúc lại, sức tay rất lớn. Tiểu Trúc mở to mắt phượng, có chút khiếp sợ, nhất thời ánh mắt bất định, miệng cũng khẽ há, chỉ ngây ngốc nhìn ánh mắt y.
Lạc Thịnh Vũ cũng thoáng sửng sốt, ánh mắt đối phương trong nháy mắt có cảm giác quen thuộc. Trong đôi mắt đen láy rất sạch sẽ, có hình bóng mình, bên trong còn rõ ràng viết đang khiếp sợ, kinh ngạc và không hiểu, khiến người ta đọc rất rõ ràng. Ánh mắt sạch sẽ như vậy y chưa từng thấy, nhất thời lại khiến y có chút hứng thú.
Lông mi Tiểu Trúc rất dài, hai người cách rất gần, lông mi dài kia mặc dù không cong, lại tựa cây quạt nhỏ, dường như có thể quét đến mặt y.
Tiểu Trúc ngẩn ra, hắn thật sự không kịp phản ứng đối phương muốn làm gì. Bỗng nhiên nghe thấy Lạc Thịnh Vũ cười cười, ngón tay nâng cằm y lên trên, cúi đầu liền hôn lên cánh môi đỏ tươi.
Thân thể Tiểu Trúc cứng đờ, đầu óc vốn không tôt lại càng không dùng được, hoàn toàn không hiểu hai người bọn họ đang làm cái gì. Dẫu sao chuyện trước khi mất trí nhớ hắn không nhớ rõ, sau khi mất trí nhớ cũng không có người đối xử với hắn như thế.
Ánh mắt hắn vẫn còn mở, lông mi khẽ run rẩy, giống như có chút sợ, tần suất run rẩy rất nhanh. Hai người cách rất gần, hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Lạc Thịnh Vũ. Môi bị đối phương làm cho ngứa, có lúc lại tê tê, khiến hắn cảm thấy thoải mái lại khó chịu.
Đầu lưỡi người nọ quét môi dưới hắn một cái, lập tức liền đưa vào quấy nhiễu, làm Tiểu Trúc cũng quên phải hít thở.
Chờ hắn nghẹn đến đỏ cả mặt, Lạc Thịnh Vũ mới buông hắn ra, ngón tay xoa cánh môi hắn, nói: "Thì ra hương vị cũng không tệ lắm."
"Hả...?" Tiểu Trúc hoàn hồn vội vàng hít thở ngụm lớn, hắn nào biết Lạc Thịnh Vũ đang nói chuyện nụ hôn của hai người, chỉ cảm thấy trên môi mình căng căng tê tê, vươn đầu lưỡi liếm liếm, mà đầu lưỡi vừa lúc đụng phải ngón tay Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ không khỏi khẽ cười nói: "Không ngờ bản lĩnh dụ dỗ người của đại tiểu thư Sở gia cũng không tệ lắm? Xem ra mấy ngày nay không có thân thiết với nàng, nàng lại không chịu nổi, muốn hôm nay đòi lại cả sao?"
Trong lòng Tiểu Trúc ngạc nhiên, vốn đã không hiểu bọn họ đang làm gì, nhưng nghe y nói gì mà "mấy ngày nay" "thân thiết", lập tức liền cảnh giác, giơ tay lên chợt đẩy y ra. Tiểu thư nói, vạn vạn không thể hành phòng thân thiết với Lạc Thịnh Vũ, nếu không sẽ lộ tẩy. Còn nói cái gì mà, nếu như y quấn lấy ngươi ngươi liền giả bộ bệnh gì gì đó.
Ánh mắt Tiểu Trúc dao động, lập tức muốn giả bệnh trốn đi. Có điều chút tâm tư này của hắn hoàn toàn viết trong ánh mắt, khiến Lạc Thịnh Vũ thấy mà buồn cười.
"Ta, ta... ta không thoải mái." Tiểu Trúc "ta" nửa ngày mới phun ra được khỏi cổ họng.
"Không thoải mái?" Lạc Thịnh Vũ vươn tay ôm eo hắn, ái muội nói:"Có cần ta đưa nàng về phòng không?"
"A!" Ánh mắt Tiểu Trúc sáng lên, thầm nghĩ biện pháp này quả nhiên dùng tốt, đâu nghe ra giọng điệu đối phương ái muội biết bao nhiêu, "Tự ta quay về là được rồi, không cần đưa ta."
"Thì ra là tỷ tỷ tới, chẳng trách trang chủ vội vội vàng vàng đi ra ngoài, lâu như vậy cũng không thấy trở về."
Tiểu Trúc nghe thấy thanh âm, nhìn lại phía cửa, liền thấy một nữ tử mặc áo sa màu lam đứng đó vịn khung cửa, nữ nhân tên Lam Y hắn đã gặp mấy ngày trước.
Tiểu Trúc nhìn thời cơ vừa lúc, nữ nhân kia đang kéo cánh tay Lạc Thịnh Vũ khẽ nói nhỏ, chính mình liền nói: "Ta đi về ttarước." Nói xong không chờ bọn họ nói nữa, vội vội vàng vàng đi ra ngoài viện.
Y Lam cười cười, biểu tình trên mặt rất dịu dàng, nói: "Tỷ tỷ đi vội vàng quá, xem ra là không thích thiếp, ngay cả một lát cũng không muốn nán lại." Lạc Thịnh Vũ lại không nói gì.
Tiểu Trúc ra khỏi viện, đi phía trước vài bước liền dừng lại... Hắn không biết nên đi đâu...
Đúng lúc đối diện có hai nam tử đi tới, đều trang phục đen, hắn nhận ra, hai người này là hai người hầu bên cạnh Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Kiến Đông cùng Lạc Kiến Bắc đi vội vội vàng vàng, nhìn thấy phu nhân trang chủ phía trước đều chậm bước chân, dừng lại hành lễ. Mặc dù nhìn ra, chủ tử không quá quan tâm đến phu nhân mới tới. Nhưng đám gia tướng bọn hắn lại không thể không cung kính với nàng. Dù sao từ nhỏ đã chịu huấn luyện nghiêm khắc, nắm rất rõ cấp bậc lễ nghĩa. Đối với bốn thị thiếp của chủ tử, bọn họ chưa bao giờ lại xưng là "phu nhân", nhưng Sở Diệu Y này là chính thê cưới hỏi đàng hoàng, cung kính cũng hẳn là.
"Đợi chút... Các ngươi biết viện ta ở đi thế nào không?" Tiểu Trúc vội vàng gọi hai người lại, có chút ngượng ngùng cười cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...