Lúc Tiểu Trúc tỉnh lại Lạc Thịnh Vũ không ở bên cạnh, hắn hoảng hốt một trận, tưởng rằng hôm qua mình mơ. Thế nhưng vừa trở mình muốn ngồi dậy, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên được một ngón. Toàn thân ngã xuống đau gần chết, dường như không phải thân thể của chính mình, không nghe sai khiến. Hơn nữa chỗ khó mà mở miệng dưới thân vẫn còn khó chịu nóng rát.
Tiểu Trúc nhớ lại mình ngày hôm qua cũng không làm gì mà, sao lại mệt như thế. Vén chăn lên, chính mình toàn thân trần truồng, không mảnh vải che thân. Bỗng nhiên trên mặt liền đỏ bừng, những chuyện ấy không phải là mơ...
Hắn nhớ chính mình nằm dưới thân Lạc Thịnh Vũ kêu khóc, còn chủ động lắc mông hùa theo y. Nhất thời liền ngẩn ra, trên mặt đỏ đến nóng lên.
Lạc Thịnh Vũ thức dậy rất sớm, khi đó Tiểu Trúc nằm trong ngực y đang ngủ say. Y cười cười, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường mặc quần áo liền đi ra ngoài.
Mấy người Tiêu Hành Sở Diệu Y trong phòng cũng đã thu thập xong bao quần áo, chỉ chờ bọn họ dậy là có thể lên đường. Lạc Thịnh Vũ đi vào, nói: "Lạc mỗ đã tới chậm. Tiện nội tối hôm qua bị bệnh, sợ rằng mấy ngày nay gấp rút lên đường sẽ để lỡ hành trình."
"Vậy..." Tiêu Hành vừa nghe nói: "Đại hội võ lâm mấy ngày nữa sẽ bắt đầu."
"Không bằng như vậy." Lạc Thịnh Vũ nói: "Chúng ta tách ra lên đường, ta để Lạc Thịnh Nghĩa ép Mạnh Khanh đi theo Tiêu trang chủ trước, như vậy cũng không lỡ sự tình. Lạc mỗ mấy ngày nay hành trình chắc chắn là sẽ chậm, đợi cho tiện nội đỡ hơn, nhất định đuổi theo."
Sở Diệu Y nghe xong nhíu mày, Tiêu Hành ngược lại gật gật đầu, đành phải như vậy.
Lạc Thịnh Vũ trở về viện, gọi Lạc Thịnh Nghĩa và Lam Y tới, bảo gã mau mau dọn đồ chuẩn bị đi. Lạc Kiến Bắc còn canh giữ trong viện, Lạc Kiến Đông vẫn chưa trở về.
Đẩy cửa vào phòng, liền nhìn thấy người nọ bên trong vịn khung giường đứng bên giường, đương khoác quần áo lên người. Nhìn động tác có chút không nhịp nhàng, lảo đà lảo đảo.
Lạc Thịnh Vũ cầm áo dài màu lam trong tay, đi qua ôm hắn từ phía sau. Tiểu Trúc hoảng sợ, biết là Lạc Thịnh Vũ mới thở phào, nhưng rất nhanh đã toàn thân căng thẳng, xấu hổ cứng ngắc. Dây lưng áo lót hắn còn chưa có buộc, vắt trên bờ vai...
Lạc Thịnh Vũ cười thầm một tiếng, từ phía sau lưng thắt dây lưng cho hắn, lại đỡ hắn ngồi bên giường, nói: "Tỉnh sớm như vậy, có mệt hay không?"
Tiểu Trúc đỏ mặt, nghe lời nói ái muội của y, đêm qua hai người điên cuồng như thế nào, rành rành trước mắt, cằm thấp đến ngực, đánh chết cũng không ngẩng đầu.
Lạc Thịnh Vũ lại càng cười một trận "ha ha", cầm trường bào màu lam trên bàn qua, tự mình mặc vào giúp hắn. Trên đai lưng màu xanh nhạt còn khảm một viên bảo thạch màu lam, rất đẹp mắt.
Tiểu Trúc mặc y đùa nghịch, có chút kỳ lạ nhìn y, Lạc Thịnh Vũ cầm tới hiển nhiên không phải váy của nữ tử, không khỏi mở miệng nói: "Đây là..."
Lạc Thịnh Vũ không đáp, kéo hắn đến chỗ bàn trang điểm, cầm mạng tóc buộc chặt tóc cho hắn, nói: "Ngươi mặc bộ quần áo này quả nhiên rất đẹp mắt."
Người trong gương mày dài đến tóc mai, mắt phượng hơi dài, môi hơi mỏng, một thân trường bào nam tử, có vẻ lạnh lùng phóng khoáng. Lạc Thịnh Vũ cầm một lọn tóc dài của hắn lên hôn, nói: "Chúng ta phải lên đường rồi, lên trên xe ngựa lại ngủ nhé."
Tiểu Trúc gật đầu, vừa muốn đứng lên, cơ thể đã nhẹ hẫng, bị người ôm ngang. Hắn lập tức muốn giãy dụa xuống đất, nhưng Lạc Thịnh Vũ ôm rất gần, hơn nữa toàn thân hắn đâu cũng đau, căn bản là không có hơi sức gì. Đành phải im lặng ngoan ngoãn lại.
Lạc Thịnh Vũ hôn tai hắn, ôm người đi ra ngoài. Lạc Kiến Bắc thấy thế vội vàng theo sau.
Cửa lớn có hai cỗ xe ngựa, lúc Lạc Thịnh Vũ ôm Tiểu Trúc ra Tiêu Hành đang dìu Sở Diệu Y lên xe ngựa. Sở Diệu Y vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Trúc bị nam nhân ôm vào trong ngực, lập tức nhíu nhíu mày, con ngươi giật giật, thoáng dừng trong chốc lát liền chui vào trong xe ngựa.
Tiêu Hành chỉ nghĩ là Tiểu Trúc nữ giả nam trang, như vậy hành tẩu giang hồ cũng tiện, nói với Lạc Thịnh Vũ: "Vậy tại hạ đi trước một bước, Lạc huynh các ngươi mau chóng chạy tới nhé."
Lạc Thịnh Nghĩa lúc này mới đi ra, Mạnh Khanh bị hắn khiêng trên vai, người nọ cả người mềm nhũn, tựa hồ là điểm huyệt đạo không cựa quậy được. Mãi đến khi Lạc Thịnh Nghĩa thả gã lên ngựa, Mạnh Khanh vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Trúc một thân áo lam.
Mắt gã bỗng chốc mở to, thần sắc trên mặt không thể khống chế đều là kinh ngạc. Người nọ một thân trường bào màu xanh nhạt, tóc cũng búi lên, gương mặt đó Mạnh Khanh quá quen thuộc, không phải là chủ tử nhà mình Mạnh Trúc còn có thể là ai? Nhưng người nọ bây giờ quanh thân thiếu đi mấy phần không khí lạnh nhạt, đang ngước đầu tựa vào trong lòng Lạc Thịnh Vũ, tựa hồ là đang nghe đối phương nói chuyện.
Mạnh Khanh cực kỳ khiếp sợ, trong lòng chỉ còn lại một luồng phẫn hận, và một chút mất mát không biết phải làm sao. Gã không ngờ chủ tử nhà mình lại nhảy xuống từ đỉnh núi Vân Thiên cốc, càng không ngờ hắn lại mất trí nhớ, ngược lại thân cận với những người hại hắn như thế.
Mạnh Khanh không có cách nào nói chuyện cũng không có hơi sức động đậy, Lạc Thịnh Nghĩa xoay người lên ngựa vẫn còn trêu đùa gã. Lại đổi lấy cái trợn mắt hung hăng của người nọ, ánh mắt người nọ đỏ bừng, nhìn qua có chút đáng thương lại có chút đáng sợ. Lạc Thịnh Nghĩa sửng sốt, không đợi y nói, Tiêu Hành phía trước đã khởi hành, y đành phải từ biệt đại ca, theo sau.
Lạc Thịnh Vũ ôm Tiểu Trúc vào trong xe ngựa, Tiểu Trúc lúc này mới nhìn thấy trong xe ngựa đã ngồi một người, không phải Lam Y còn có thể là ai?
Lam Y nhìn thấy Tiểu Trúc cũng là sững sờ, lập tức liền rũ mắt xuống, không nói cái gì.
Lạc Thịnh Vũ rất thản nhiên, ngồi xuống, kéo Tiểu Trúc vào trong lòng, nói: "Nhắm mắt ngủ một lát."
"... À ừ." Tiểu Trúc có lệ đáp một tiếng, ép buộc nửa ngày như vậy, cả người đau xót, xe ngựa lại cực kỳ xóc, hắn sao có thể ngủ chứ.
"Tinh thần tốt như vậy, buổi tối..."
Tiểu Trúc cảm giác được hơi thở ấm áp bên tai, giật mình một cái, rụt cổ, ngay cả tai cũng đỏ, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Lam Y đối diện quét mắt liếc hai người, liền dịch ánh mắt đi.
Tiểu Trúc thật ra rất nhanh đã ngủ thiếp đi, dù sao đêm qua bị ép buộc cả một đêm, cũng không nhắm mắt được mấy. Nhưng còn chưa ngủ được say, đã rùng mình, mở mắt.
"Đánh thức ngươi." Lạc Thịnh Vũ đang muốn đặt hắn xuống, đã bị Tiểu Trúc theo bản năng nắm lấy tay áo, đưa tay sờ sờ tóc hắn nói: "Ngươi tiếp tục ngủ, ta đi ra ngoài một lát."
Tiểu Trúc không nói chuyện, chỉ ngồi dậy, bộ dáng kia tựa hồ cũng muốn đi theo. Lạc Thịnh Vũ chỉ cười cười, liền dắt tay hắn xuống xe ngựa.
Tiểu Trúc vừa ra cũng có chút há hốc mồm, bọn họ không phải muốn đi Sở gia sao? Sao lại đi về phía bắc? Xung quanh rất hoang vu, hai bên có một mộ bia, phía trên lưu lại vết máu, nhưng đã sạm đi nhiều, một mảnh đỏ đen, chính là chỗ lần trước Lạc Thịnh Vũ tìm được hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...