Tiểu Trúc cảm giác có mấy viên đá vụn rất nhỏ đập lên người mình, đau không thể nói rõ, lại khiến hắn có loại cảm giác bị sét đánh. Trên mộ bia rạn nứt nhuộm một vài vết máu, màu đỏ tươi, chậm rãi chảy xuống, kéo ra một dấu vết rất dài.
Lạc Thịnh Vũ vươn tay rút Đoạn Thủy kiếm xuống. Y đợi tại Tiêu trang cả đêm, người phái ra không thu hoạch được gì, đợi đến khi sắc trời hơi sáng Lạc Kiến Đông tiến vào nói là có tin tức, vừa rồi nhìn thấy phu nhân ở bên ngoài Tiêu trang, đi về phía bắc.
Lạc Thịnh Vũ không khỏi nhíu mày, nếu tìm được rồi vì sao không mau chóng mang về? Lạc Kiến Đông trầm mặc hồi lâu cũng phát hiện khí áp của chủ tử nhà mình thấp hơn, nói: "Gã nói chủ tử chỉ bảo gã tìm người, cũng không bảo gã mang về..."
Lạc Thịnh Vũ một tay kéo Tiểu Trúc dậy, người nọ còn ngơ ngác nhìn chằm chằm mộ bia rỉ máu, ánh mắt có chút rã rời, tựa như không tìm được tiêu cự.
"Đừng nhìn."
Ánh mắt Tiểu Trúc giật giật, vốn dại ra cơ hồ quên mất đau đớn trên vai, lúc này bị y kéo, kêu rên một tiếng. Lạc Thịnh Vũ lúc này mới cảm thấy sức tay mình hơi lớn, cẩn thận ôm lấy bờ vai hắn, nói: "Chúng ta trở về."
Tiểu Trúc gật gật đầu, con ngươi giật giật, trong lỗ mũi tràn ngập mùi máu tươi, kích thích hắn đau đầu, trong óc vang ầm ầm, tựa như sắp nứt ra. Hắn chỉ cảm thấy rất buồn nôn, lại như tê dại, dường như đã từng thấy ở nơi nào...
Tiểu Trúc bị Lạc Thịnh Vũ bế lên, vừa quay người lại, liền nhìn thấy giữa màu máu chỗ mộ bia rạn nứt có thứ gì đó sáng ngời, bị ánh nắng thoáng qua mới phát giác.
"Chờ một chút," Tiểu Trúc giữ chặt tay áo y, nói: "Trên mộ bia kia có cái gì."
Bước chân Lạc Thịnh Vũ dừng lại, xoay người nhìn, quả nhiên, chỗ rạn nứt của mộ bia kia, giữa đá khảm một thứ gì đó sáng long lanh, thoạt nhìn giống một loại kim loại.
Nhíu nhíu mày, Lạc Thịnh Vũ vẫn là ôm hắn qua xem, thứ sáng long lanh ấy, hình dạng giống như là một cái chìa khóa, cắm ở chỗ rạn nứt của tấm bia đá, nếu không phải vừa rồi thi thể người bịt mặt kia vừa vặn đụng bể tấm bia đá, căn bản không thể phát hiện. Bên cạnh còn có khóa vòng, người có con mắt tinh đời chỉ cần nhìn một cái là biết một cơ quan giấu vô cùng ảo diệu.
Tiểu Trúc nhìn nhìn, không nén nổi quan sát nhìn mộ bia này, đột nhiên cả người rùng mình một cái, có chút sợ hãi. Cũng nói không ra rốt cuộc là cảm giác gì, rất quỷ dị.
Lạc Thịnh Vũ cảm thấy người trong lòng run lên, cánh tay siết chặt hơn. Nâng tay rút vật kim loại giống như chìa khóa ấy xuống, lại nhẹ nhàng đụng vào cơ quan, nhưng không kéo ra, nói: "Chúng ta đi về trước xem thương thế cho nàng."
"A, vậy..."
Tiểu Trúc vừa mở miệng, Lạc Thịnh Vũ đã ôm hắn sải bước trở về, nói: "Ta gọi Kiến Đông qua đây xem, chờ vết thương của nàng khỏi hẵng nói."
"À ừ..." Tiểu Trúc gật gật đầu, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người Lạc Thịnh Vũ rất ấm áp, mặc dù vết thương trên vai rất đau, nhưng trong lòng cuối cùng cũng kiên định hơn nhiều, sợ hãi cùng tủi thân tất cả đều xua tan sạch sẽ. Thở phào, đột nhiên lại nghĩ đến Mạnh Hiểu, mở to hai mắt kéo tay áo y nói: "Đúng rồi! Phải đi cứu nàng!"
Lạc Thịnh Vũ đè Tiểu Trúc trong lòng lại, thiếu chút nữa bị hắn giãy ngã ra ngoài, nói: "Cứu người nào? Nàng đừng động đậy."
"Là..." Tiểu Trúc bị y hỏi không khỏi có chút do dự, hắn nghĩ Lạc Thịnh Vũ ghét Mạnh Hiểu Mạnh Khanh như thế, sao trở lại cứu nàng chứ?! Vì thế nói: "Vừa rồi sau khi ta hôn mê bị những người đó mang đi, là một cô nương đã cứu ta, nàng, sau đó nàng để cho ta chạy, những người đó không chừng còn đang đuổi theo nàng đấy, ngươi mau sai người đi cứu nàng đi!"
Lạc Thịnh Vũ nhìn hắn sốt ruột, sắc mặt lại vẫn là trắng bệch, tóc tản ra, ngay cả cái trâm cột tóc cũng không biết đi đằng nào, mặt xám mày tro. Nâng tay vuốt tóc trên trán cho hắn, nói: "Ta sẽ sai người đi, nàng đừng sốt ruột."
Tiểu Trúc nghe y nói mới yên tâm, mím môi cười cười, tựa đầu lên vai Lạc Thịnh Vũ. Hắn một đêm không ngủ, bản thân rất mệt mỏi, lại thế nào cũng không dám thả lỏng, lúc này cảm thấy mình an toàn, còn chưa cảm giác buồn ngủ đã ngủ thiếp đi.
Lạc Thịnh Vũ cảm giác được người trong lòng mình hít thở kéo dài, chắc chắn là cả đêm không ngủ. Động tác nhẹ hơn chút, phát động khinh công rất nhanh chạy về Tiêu trang.
Sở Diệu Y nghe nói Lạc Thịnh Vũ mang theo Tiểu Trúc trở lại, cau mày liễu, do dự một lát liền muốn đi theo Tiêu Hành cùng ra ngoài đón. Rất xa đã nhìn thấy Tiểu Trúc hình như đang ngủ, tựa vào trong ngực Lạc Thịnh Vũ, bị người nọ cẩn thận ôm, chẳng qua là bộ dạng nhìn qua có chút chật vật.
Sở Diệu Y vừa muốn mở miệng, thoáng nhìn ánh mắt Lạc Thịnh Vũ không khỏi hô hấp cứng lại, phía sau lưng hơi lạnh run, không khỏi nghẹn trong cổ họng.
Lạc Thịnh Vũ khẽ nói: "Phiền toái Tiêu trang chủ kêu đại phu đến một phen, tiện nội bị thương." Nói xong vội ôm Tiểu Trúc vào viện dừng chân.
Còn chưa đi vào trong viện đã nghe thấy bên trong có tiếng người mắng, cái gì mà "Lạc Thịnh Nghĩa ngươi con mẹ nó thả ta ra ngoài!" các loại, thanh âm ấy không phải Mạnh Khanh còn có thể là ai?
Tiểu Trúc ngủ mơ hồ, nghe thấy tiếng động liền mở mắt nhìn, nửa ngày mới phát giác, mình đã về tới Tiêu trang, trong lòng không khỏi cảm khái một trận.
Lạc Thịnh Vũ có chút không vui, vào sân liền nhìn thấy Lạc Thịnh Nghĩa khí định thần nhàn ngồi bên cạnh bàn đá uống trà, Mạnh Khanh trong phòng vẫn còn đang chửi ầm lên.
Lạc Thịnh Nghĩa ngẩng đầu thấy đại ca và chị dâu nhà mình đã trở lại, vội vàng đứng lên đón hai bước, nói: "Đại ca các ngươi đã về?! Vậy thật tốt quá! Chị dâu đây là bị thương, ta đi gọi đại phu."
"Không cần, ngươi làm cho người trong phòng im lặng là được." Dứt lời, Lạc Thịnh Vũ liền ôm Tiểu Trúc vào phòng.
Tiểu Trúc bị y đặt trên giường, nghiêng người nằm, lại đắp chăn, không khỏi có chút không thoải mái, trên người mình đều là đất. Nhớ ra xuống giường, thế nhưng đối phương lại không cho.
Mạnh Khanh bên ngoài quả nhiên không mắng chửi người nữa, không biết Lạc Thịnh Nghĩa dùng biện pháp gì. Rất nhanh Lục Hoàn liền tiến vào, nhìn sắc mặt Tiểu Trúc tái nhợt, trên người đều là máu, không khỏi có chút hoảng.
Lạc Thịnh Vũ sai Lục Hoàn đi chuẩn bị một ít nước nóng, chờ đại phu xem qua thương thế cho Tiểu Trúc rồi rửa mặt một phen. Tiểu Trúc vừa nghe có chút căng thẳng, đại phu đến đây mình không phải sẽ lộ tẩy sao, vội vàng nói: "Ta, ta không sao, không cần đại phu..."
Lúc Lục Hoàn trở lại trong phòng ngoài phòng rất nhiều người, Tiêu Hành và Lạc Thịnh Nghĩa ở ngoài cửa, vào phòng liền thấy Sở Diệu Y cũng ở đây, ngoài ra còn có đại phu và Lạc Thịnh Vũ. Tiểu Trúc rúc trong giường, nói gì cũng không cho đại phu xem, trong mắt đều là hoảng sợ.
Lục Hoàn vừa nhìn, liền biết Tiểu Trúc là sợ thân phận mình lộ tẩy, không muốn để đại phu xem thương thế. Nhưng trên y phục hắn đều là vết máu, nói vậy thương thế không nhẹ. Lập tức cũng là cũng không có chủ ý, đây không xem dám chắc không được, cũng sắp khóc, nhìn nhìn tiểu thư nhà mình Sở Diệu Y, nghĩ tiểu thư có lẽ có biện pháp tốt.
Lại nghe Sở Diệu Y nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ mau để đại phu xem thử, ngươi xem trên y phục đều là máu, thế này không xem sao được chứ? Tỷ tỷ đừng sợ, vị đại phu này thật là danh y nổi danh nhất nơi này."
Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn Sở Diệu Y, không hiểu được nàng là có ý gì. Ngây người một lát cắn môi lắc đầu, một câu cũng không nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...