Bảo bảo hỉ nộ vô thường làm sao bây giờ? Bảo bảo tránh né hắn, không muốn gần gũi với hắn làm sao bây giờ?
Bùi Thanh không có kinh nghiệm nuôi trẻ. Chuyện con nhện đủ để hắn hiểu được mình cách tiêu chuẩn người cha còn rất xa. Hắn rất ưu sầu.
Hôm nay hắn muốn đem giấu Phì Phì đi miễn cho Manh Manh lại bị hù dọa lần nữa.
Thế nhưng giấu ở đâu? Giấu ở Phù Ngọc cung tuyệt đối sẽ bị Manh Manh bắt gặp, còn đưa vào trong núi thì hắn lại không yên lòng.
Bùi Thanh nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng quyết định Phì Phì đến rừng Mật Nguyệt ở ngọn núi sau Phù Ngọc cung. Rừng Mật Nguyệt là nơi thời gian như ngừng lại, ở đó không trông được cảnh mặt trời lên, càng không nhìn thấy cảnh mặt trời xuống. Trong rừng Mật Nguyệt, cho dù là không khí cũng đều bị ngưng đọng. Từ xưa đến nay, rừng Mật Nguyệt là nơi mà đệ tử Phù Ngọc không thể đặt chân vào. Dù đây là nơi gây tổn hại cho người tu tiên nhưng đối với thần thú thượng cổ như Phì Phì thì là nơi tu luyện và chơi đùa tốt nhất.
Phì Phì không biết tâm tư của chủ nhân, nó dụi vào lòng Bùi Thanh, đầu lưỡi trắng trẻo liếm láp tay của hắn liên tục. Bùi Thanh bóp miệng của nó, Phì Phì bắt đầu nghẹn ngào giãy dụa.
... Thật đáng yêu.
Thật tâm Bùi Thanh không nỡ rời khỏi thú cưng nhưng vừa nghĩ tới Manh Manh, hắn chỉ có thể nhẫn tâm làm vậy.
Đến rừng Mật Nguyệt, Bùi Thanh phá kết giới. Khu rừng tĩnh mịch hắc ám vô biên vô hạn, đứng ngay bìa rừng dường như còn có thể nghe thấy tiếng mãnh thú gào thét.
Bùi Thanh chậm rãi bước vào, dã thú trong rừng đã lâu không thấy người sống, khẽ ngửi thấy hơi thở con mồi, bọn chúng điên dại lao ra ngoài.
Bùi Thanh quét mắt một lượt, bọn mãnh thú đang hùng hổ lao tới bỗng cứng đờ, mất sinh khí ngã lăn quay ra đất.
Hắn buông mi mắt, tìm một chỗ trống đặt Phì Phì xuống.
"Đi thôi."
Phì Phì rất thích nơi này, đắc ý nhảy nhót khám phá từng bước một.
Tối quá! Bùi Thanh lo rằng Phì Phì sẽ sợ hãi, hắn niệm một câu chú kêu gọi hàng ngàn đom đóm bay đến.
Ánh sáng từ đom đóm xua đi màn u tối, chiếu sáng cả một vùng, để lộ rõ những kỳ hoa dị thảo.
Phì Phì đùa giỡn với đom đóm, vui vẻ đến quên cả trời đất.
Bùi Thanh chớp mắt, hắn thở dài rồi quay người rời đi.
Phì Phì đang chơi đùa bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nó quay đầu, đôi mắt ươn ướt trông theo bóng lưng hắn dần khuất xa...
Phì Phì nghiêng đầu thắc mắc, sau đó dường như hiểu ra điều gì đó, nó kêu meo meo nghẹn ngào lao về phía hắn, móng vuốt bám lấy áo bào hắn thật chặt.
"Ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi."
"Meo meo..." Phì Phì dụi dụi liên tục vào người hắn, dáng vẻ đáng thương biết bao.
"Ngoan nào." Bùi Thanh cúi xuống ôm nó lên, đôi môi lướt qua tai nó, "Nghe lời đi."
"Meo meo..."
Bùi Thanh buông nó xuống, dịu dàng xoa đầu nó rồi quay đi.
Phì Phì vẫy vẫy đuôi, ánh mắt lưu luyến cứ tìm kiếm bóng hình hắn đang xa dần.
Sau khi tiễn đưa Phì Phì, trong lòng Bùi Thanh trống rỗng một khoảng lớn. Hắn niệm chú, bay về phía Tiên Lục Các.
Tiên Lục Các giống như thư viện ở nhân gian, nơi đó chứa đựng toàn bộ lịch sự vạn năm qua của tiên giới cũng như tất cả sách tiên về đủ loại chú pháp. Sau khi bay đến đó, Bùi Thanh liếc mắt phát hiện được mấy cuốn sách nằm lọt thỏm trong góc như Nuôi trẻ bảo điển, Trở thành bảo mẫu tiên giới, Bảo mẫu nhân gian nuôi trẻ như thế nào?... đủ thể lọai tâm kinh nuôi dạy trẻ con.
Bùi Thanh quan sát bốn bề vắng vẻ, rút một quyển sách vờ mở ra đọc sau đó gom góp hết các tựa sách vừa rồi biến nhỏ lại rồi đẩy vào trong chiếc nhẫn.
"Phù Ngọc Tiên Tôn?"
Người vừa lên tiếng là Thu Lục Quân của Tiên Lục Các.
Thu Lục Quân kinh ngạc nhìn hắn, vội vàng cúi chào, "Không biết Bùi Thanh Tiên Tôn đại giá quang lâm nên không thể nghênh tiếp từ xa..."
"Không sao."
"Bùi Thanh Tiên Tôn định tìm sách nào thế?"
Bùi Thanh chớp mắt một cái, "Thiên Sơn lục, ta đã tìm được rồi."
"Vậy à..." Thu Lục Quân lẩm bẩm, bỗng dừng mắt ngay tay hắn, "Tiên Tôn, quyển sách kia trên tay ngài... Quên trả lại."
Bùi Thanh cúi đầu, quyển sách Nuôi trẻ bảo điển đúng lúc đang ở trên tay hắn, mấy quyển kia đã cho vào nhẫn hết rồi, còn mỗi quyển này đang...lủng lẳng trên tay.
"..."
Cái này có vẻ khó xử nhỉ!
Nhưng Bùi Thanh vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ, niệm chú cho sách vào trong nhẫn rồi vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, "Ta lấy Thiên Sơn lục đi trước, cáo từ."
Thu Lục Quân: "..."
Đúng là chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như Tiên Tôn!
Thật sự được mở rộng tầm mắt...
Trở lại Thương Ngô điện, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy cục thịt nhỏ đang dùng pháp lực đào bới thứ gì đó.
Nàng vừa mới tới thời kỳ trúc cơ, linh khí cực kì yếu. Lúc này, cục thịt nhỏ nheo đôi mắt nghiêm túc, gương mặt mũm mĩm đỏ bừng cả lên.
Thật... thật là đáng yêu.
Bùi Thanh rất muốn ôm Thu Giác vào lòng vuốt ve nhưng hắn cố gắng nhẫn nhịn lại.
Bùi Thanh tiến lên mấy bước, hắn thấy rõ ràng nàng đang đào hố.
Nàng dùng được tiên pháp đào hố.
Bùi Thanh há mồm rất muốn hỏi, nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ đến trong Nuôi trẻ tâm kinh có một đoạn thế này:
Đôi lúc trong quá trình hài tử trưởng thành, người lớn nên giả vờ yếu ớt, ngây thơ, ngu ngốc một chốc để con trẻ ngày càng tin tưởng để gần gũi với mình.
Yếu ớt...
Cả đời Bùi Thanh chưa từng ở tình trạng yếu ớt nhu nhược lần nào, cái này với hắn mà nói thật sự là một việc cần kỹ thuật cao.
Còn giả ngu...có thể thử xem sao.
Nghĩ vậy, Bùi Thanh cố tình ngã lăn ra đấy, gương mặt không biểu cảm kêu la, "Ui da, ta té rồi, Manh Manh mau lại hôn ta thì ta mới đứng dậy được..."
Chiêu này học được từ đứa trẻ Vinh Liên ngày đầu đi học, lúc đó thằng bé cũng té trước mặt mẹ nó như vậy.
Bàn tay đang chuyên tâm đào hố khẽ run lên, Thu Giác quay đầu, trừng trừng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Bùi Thanh. Hắn đang nhìn nàng, con ngươi không chút gợn sóng.
Thu Giác: "..."
"Manh Manh, hôn ta."
"... Ông đang làm gì?"
Bùi Thanh, "Ta bị ngã."
Sao ông không ngã chết luôn đi?
Thu Giác quay người liếc nhìn hắn khinh thường, xem ra đào cái hố này vô dụng rồi. Nàng vốn muốn thừa dịp bất ngờ, đẩy Bùi Thanh xuống đó, không trị chết hắn cũng làm hắn nhếch nhác một phen. Kết quả...
Lãng phí sức lực quá!
Có điều đặt cái bẫy này cũng không uổng, biết đâu có kẻ nào đó bị mù rơi vào? Ví dụ như tên ngốc Tử Nguyệt kia, hắc hắc hắc...
"Manh Manh, trên mặt đất rất mát."
Bùi Thanh đổi sang tư thế khác, người nằm nghiêng, tay đỡ đầu, tay để trên thân, tư thái ưu nhã, ánh mắt lười biếng như con mèo Ba Tư quý tộc.
Còn Thu Giác...
Chỉ cảm thấy hắn là tên thiểu năng trí tuệ.
Nàng bỗng dưng thấy khó hiểu. Bùi Thanh có phải tu luyện nhầm đâu đó thành người có vấn đề thế này không? Bây giờ nàng chỉ mong mình trở lại bình thường để không chung đụng với lão ngốc này nữa, nếu không nàng cũng sẽ ngốc nghếch mất thôi!
Thu Giác hậm hực bước từng bước nhỏ xíu về phía hắn.
Bùi Thanh sáng mắt lên, kích động vạn phần.
Manh Manh muốn tới hôn hắn, Manh Manh muốn tới hôn hắn, cuối cùng Manh Manh cũng muốn tới hôn hắn. Quả nhiên làm theo sách vô cùng đúng đắn! Xem ra sau này hắn phải giả vờ ngu ngơ thêm mới được.
Bùi Thanh trưng ánh mắt mong đợi nhìn nàng.
Đôi mắt sáng trong của Thu Giác lạnh nhạt nhìn ai kia.
Nàng cười gian một tiếng, nhấc chân lên giẫm mạnh xuống mặt hắn.
Bùi Thanh: "..."
Bùi Thanh: "???"
Bùi Thanh: QAQ! QAQ!
"Ui da, trượt chân."
Xí!
Bản tọa có thân với chó cũng không muốn thân với Bùi lão tặc. Lão muốn thân thiết với nàng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, lão tặc nhân tác quái!
Trông thấy dấu chân nho nhỏ in rõ ràng trên gương mặt kia, trong bụng Thu Giác rất đắc ý, khóe miệng há rộng cười to, quay người muốn biến khỏi đây.
Nhưng nàng vừa nhấc chân lên liền bị hắn kéo lại.
Bàn tay thô ráp to lớn nhưng dịu dành nắm chặt, Thu Giác thoáng giật mình: Lão không giận đến nỗi chặt chân của nàng đi chứ?
Nàng quay đầu nhìn hắn.
Bùi Thanh rũ mi mắt, hàng mi đen dài phủ xuống in hai bóng đen trên gương mặt trắng mịn.
Hắn mím môi, "Giày hư."
Thu Giác cúi đầu xem thử, đúng thật là giày bị thủng một lỗ to.
Bùi Thanh niệm một câu chú, chiếc giày rắc lập tức quay lại trạng thái hoàn hảo như ban đầu.
Hắn hài lòng cười một tiếng, "Đẹp lại rồi."
"..."
Thu Giác rất cảm động, sau đó lại cho hắn một cước.
Bùi Thanh quả nhiên có bệnh!
Thu Giác quay đầu bực tức bước đi, nhưng nàng quên béng là sau lưng mình vừa mới đào hố xong, không để ý liền bước hụt một cái, lọt tọt xuống hố.
Bùi Thanh cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng khuê nữ biến mất không thấy gì nữa...
Tu vi bé tí tẹo của nàng đã dùng hết để sắp bẫy, bây giờ muốn bay cũng không nổi.
Thật là mất mặt quá đi, mặc dù hố không sâu nhưng cũng rất đau!!
Thu Giác chậm chạp bò lên, phủ hết bụi đất dính trên người rồi dùng tay áo chùi mặt, kết quả một mảng áo đỏ thẫm, nàng bị chảy máu mũi.
Thu Giác rất tức giận.
Từ khi lưu lạc đến đây, nàng chẳng có một ngày tốt lành!
Bùi Thanh vội vàng đưa nàng ra khỏi hố, mặc dù bộ dạng nàng có chút đáng thương, nhưng... Hắn vẫn rất muốn cười a! Làm sao bây giờ?
"Hôn sẽ hết đau." Bùi Thanh kề miệng sát má nàng.
Thu Giác càng tức, xòe móng vuốt ra, "Ta không muốn để ý đến ông."
Bùi Thanh, "Lần sau không được tự ý đào hố nữa."
"Đều do lỗi của ông!" Bùi lão tặc chính là ôn thần! Ôn thần! Nàng ghét hắn, cả đời ghét hắn.
"Ừm, là lỗi của ta." Bùi Thanh lau sạch bụi bẩn trên mặt nàng, rồi dùng phép làm máu mũi nàng ngừng chảy.
Thu Giác... Càng tức giận hơn!
Bùi Thanh ôm Thu Giác. Trong sách bảo rằng cha con phải có nhiều hành động gần gũi với nhau, có tác động qua lại để mối quan hệ ngày càng khắng khít, ví dụ như ăn cơm cùng nhau, tắm cùng nhau, ngủ cùng nhau.
Bây giờ Manh Manh đang tức giận, là cơ hội tốt để làm những chuyện này!
Hai chân nàng hiện dính đất cát bẩn vô cùng, vừa hay thuận tiện để tắm rửa...
Sau khi hạ quyết tâm, Bùi Thanh ôm nàng dạo bước đến Bích Thanh Trì.
Thu Giác nhìn ao nước sóng gợn lăn tăn, bỗng nhiên trong lòng nảy lên dự cảm không tốt.
"Ông muốn làm gì?"
"Tắm rửa."
Thu Giác ngưng thở, giãy giụa trong lòng hắn, 'Ta không muốn, ta không muốn. Ông mau thả ta xuống!"
"Nghe lời nào." Bùi Thanh vỗ mông của nàng, thần sắc nghiêm túc, "Trẻ con không tắm sạch sẽ bị sâu cắn đó."
Lão lại còn dám coi nàng là đứa trẻ ba tuổi?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...