Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc bằng việc bách gia tiên môn thần phục, huyền môn cúi người, xưng Ôn Chiêu thành người đứng đầu tiên môn - Tiên Tôn.
Ôn Chiêu đưa tay sờ nhẹ số vải dệt đỏ rực bên cạnh, tháng sau là sinh nhật hai mươi tuổi của hắn, cũng là lễ cập quan của hắn.
Ngày đó, hắn chính thức kế nhiệm vị trí Tông chủ của Kì Sơn Ôn thị, là Tiên tôn đứng đầu huyền môn.
Từ trên xuống dưới Kì Sơn đều tất bật, những thứ cần chuẩn bị rất nhiều, bất quá tâm tư của Ôn Chiêu không đặt ở đây.
Xưng bá tiên môn không chỉ là cưỡng bức, còn có lợi dụ.
Hắn có thể dùng vũ lực bắt buộc thế gia thay đổi, dùng thực lực tuyệt đối bắt mỗi người thực hiện nghĩa vụ của mình, nhưng chung quy đều là ép buộc ngượng ngạo, chỉ có thể duy trì hòa bình nhất thời.
Chỉ có cách khiến tiên môn cùng bình dân cùng đạt lợi ích mới có thể giải quyết mâu thuẫn.
Những gia tộc thực lòng quy phục Ôn Chiêu, hắn tất nhiên sẽ không bạc đãi.
Trên tay hắn có Phong Tà Bàn cùng Chiêu Âm Kỳ cùng kha khá pháp khí trợ giúp săn đêm, vốn là trang bị chuyên dụng của tu sĩ Kì Sơn Ôn thị, hiện giờ đem ra làm phần thưởng ban cho mấy gia tộc có gia phong chính trưc; đồng thời ra lệnh cho Nhiếp Hoài Tang mở cửa hàng buôn bán những trang bị này đó cho tu sĩ, giảm bớt gánh nặng khi đi săn đêm.
Phần lớn tông vụ được an bài xuống khiến hắn tâm phiền ý loạn, thêm vài phần buồn bực.
Bây giờ, hắn mong muốn đi tìm Lam Vong Cơ, nghe hắn đàn một khúc.
Sau khi Thanh Đàm Hội chấm dứt, theo lý thì đại biểu các gia tộc đều phải trở về, nhưng trước khi Lam Vong Cơ đi thì đã bị Ôn Tình cản lại.
"Hàm Quang Quân dừng bước!" Ôn Tình, là trợ công thứ hai, kiên trì nói: "Nghe nói Thanh Tâm Âm của Cô Tô Lam thị có công hiệu tĩnh tâm tu thân, Thiếu tông chủ lấy linh oán hai khí tu luyện, gần nhất lại buồn bực không thôi, Hàm Quang Quân có thể ở lại Kì Sơn mấy ngày vì Thiếu tông chủ tương trợ một phần chứ?"
Kì thực cái gọi là buồn bực không thôi chính là tâm tình Ôn Chiêu không được tốt, chỉ muốn tìm lý do giữ người ở lại...!
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó đưa mắt sang Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần, là trợ công thứ nhất cùng máy đọc đệ đệ, ôn hòa trả lời: "Nếu Vong Cơ muốn ở lại, tự nhiên là được."
Thế nên, Lam Vong Cơ ở lại Kì Sơn.
Đương nhiên, Kì Sơn có người chuyên môn sắp xếp phòng nghỉ cho khách, Ôn Chiêu cho Hồng y đi chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho Lam Vong Cơ.
Thân là một lệ quỷ đi theo Ôn Chiêu thật lâu, nhìn thấy toàn bộ quá trình du lịch của Ôn Chiêu, Hồng y bỏ qua tất cả các phòng khách khác, đưa Lam Vong Cơ đến thiên điện của Chiêu Dương Điện, ở cách vách với Ôn Chiêu.
Tiểu tỷ tỷ vẻ mặt tươi cười, ẩn sâu công cùng danh.
Hiện tại cuộc sống của Ôn Chiêu tương đối đơn giản, buổi sáng ở trong thư phòng xử lý tông vụ sự vụ của Kì Sơn, buổi chiều nghe đàn ở chỗ của Lam Vong Cơ, cùng nhau xem một ít sách cổ, dùng bữa tối xong thì cùng nhau về Chiêu Dương Điện.
Ban đầu, trên tay hắn vẫn quấn quanh mạt ngạch của Lam Vong Cơ, nhưng sợ bản thân dùng bút lông không cẩn thận làm dơ mạt ngạch, hắn dứt khoát đem mạt ngạch thay thế dây cột tóc, buộc trên đầu.
Hắn không biết hiện tại quan hệ giữa hắn và Lam Vong Cơ là gì.
Là bằng hữu nhưng lại không giống, trừ bỏ không ngủ cùng một phòng thì bọn họ hận không thể thời thời khắc khắc dính bên nhau.
Hai người cứ tiếp tục quan hệ như vậy, dù sao Ôn Chiêu cũng cảm thấy như vầy rất tốt, chỉ cần ở cùng một chỗ với Lam Vong Cơ, hắn liền cảm thấy vui vẻ, trong lòng ngọt ngào.
Bất quá, hắn có cảm giác Lam Vong Cơ đang gạt hắn chuyện gì, vài lần hắn thấy Lam Vong Cơ như muốn nói gì đó, sau cùng vẫn nói sang vấn đề khác.
Kì Sơn cũng có mấy người như vậy, đều là muốn nói lại thôi.
Không quan hệ, mỗi người đều có bí mật nhỏ của mình, Ôn Chiêu tự nhủ.
Lam Trạm là bằng hữu tốt nhất của mình, bản thân phải tôn trọng hắn.
——
Thời gian một tháng trôi qua như thoi đưa, chớp mắt liền đến lễ cập quan của Ôn Chiêu.
Ôn Nhược Hàn xuất quan, dù sao đi nữa đây cũng là lễ cập quan cả đời chỉ có một lần của Ôn Chiêu, hơn nữa, đây còn là đại điển kế nhiệm vị trí Tông chủ của Kì Sơn Ôn thị, đương nhiên hắn là người chủ trì.
Mới nhìn thấy Ôn Chiêu, Ôn Nhược Hàn đã bị mạt ngạch trắng tinh trên tóc Ôn Chiêu dọa sợ.
Mạt ngạch của Cô Tô Lam thị...!
Ôn Nhược Hàn nuốt xuống nghi hoặc, hàn huyên với Ôn Chiêu vài câu, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Chiêu Nhi, con có người trong lòng sao?"
Người trong lòng...!Ôn Chiêu sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lên một thân ảnh màu trắng.
Nghĩ gì vậy? Lam Trạm là bằng hữu, cùng người trong lòng không có quan hệ! Ôn Chiêu lắc đầu: "Không có!"
Ôn Nhược Hàn suýt hôn mê, mạt ngạch của Cô Tô Lam thị ngoài cha mẹ thê nhi thì không thể đụng vào.
Dám dùng mạt ngạch của người ta làm thành dây cột tóc mà ngươi còn dám nói mình không có người trong lòng?
Khoan! Chẳng lẽ người nào của Lam thị đào góc tường nhà hắn, Ôn Chiêu nhận một người thuộc Cô Tô Lam thị làm cha?
Suy nghĩ quá nhiều...!
Ôn Nhược Hàn tiếp tục hỏi: "Chiêu Nhi, mạt ngạch trên tóc con là sao?"
Ôn Chiêu nghiêng đầu, nói: "Lam Trạm tặng cho con, hắn là bằng hữu của con!"
Bằng hữu...!Ôn Nhược Hàn phức tạp nhìn Ôn Chiêu, á khẩu không nói thêm được gì.
Chiêu Nhi! Người ta không muốn xem con làm bằng hữu, người ta chính là muốn cưới con về làm đạo lữ!
Ôn Chiêu khó hiểu.
Thế giới này làm sao vậy? Tại sao cả cậu cũng cũng trở nên kì lạ...!
Ôn Tình đứng một bên nhìn thấy giá trị tình thương thấp đến âm, từ nội tâm cảm thấy mình nên cho Ôn Chiêu học bổ túc một lớp thường thức tình yêu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...