Ma Đạo Tổ Sư Song Sinh Hồn


Ngụy Anh đứng trước một ngôi nhà tranh rách nát ở Vân Mộng, lãnh đạm nhìn ba tên khất cái Giang Phong Miên, Giang Trừng và Ngu Tử Diên.
Ngụy Vô Tiện nói đúng, giết người không phải là cách báo thù duy nhất, càng không phải cần kiếm lên, lấy đi mạng sống của kẻ thủ ác mới là báo thù, mà báo thù thực sự phải là nhìn bọn họ từ xem người khác là những con kiến biến thành thấp hèn không bằng cả con kiến, khiến kẻ thù từ trên thần đàn ngã xuống vũng bùn, nhìn bọn họ thống khổ giãy dụa.

Như thế, so với chính tay giết bọn họ, càng thêm sảng khoái.
Không sai, Giang thị hiện giờ chỉ có ba người ở đây chịu tội.

Lúc Liên Hoa Ổ bị huyết tẩy, Giang Yếm Ly vừa lúc đang ở Mi Sơn, không có mặt ở Liên Hoa Ổ.

Sau nữa, khi Kì Sơn Thanh Đàm Hội một lần nữa mở ra, gia chủ đương nhiệm của Mi Sơn Ngu thị là một vị huynh trưởng thứ xuất* của Ngu Tử Diên thấy Ôn Nhược Hàn không đề cập đến Giang Yếm Ly, thêm nữa, hắn sợ đích mẫu** làm chuyện hồ đồ, vì một cái nữ nhi đã gả ra ngoài mà liên lụy toàn tộc trên dưới Ngu thị nên hắn đã để Giang Yếm Ly lại, bảo nàng giúp đỡ chăm sóc đích mẫu.

Do sống cùng nhau, nên Giang Yếm Ly được Ngu lão phu nhân chỉ hôn cho một vị trưởng lão khác họ của Ngu thị.


Tính ra thì, nàng là người có kết cục tốt nhất ở Giang gia rồi.
* Huynh trưởng thứ xuất: nếu Ngu Tử Diên là con của vợ cả (chính thê), thì vị này là con trai của một người thiếp thất nào đó của Ngu lão tông chủ, vì sinh ra sớm hơn nên là huynh trưởng.
** Đích mẫu: là vợ cả (chính thê) của cha.
Về chuyện Giang Yếm Ly luôn mang Kim Tử Hiên trong tim, vì những lá thư mà Ngụy Anh bày ra trước mặt Ôn Nhược Hàn mà Ôn Nhược Hàn đã trực tiếp một chưởng đánh chết Kim Quang Thiện ở Thanh Đàm Hội.
Vì muốn nhổ cỏ tận gốc tránh đêm dài lắm mộng, thế nên tất cả những người mang họ Kim, không kể dòng chính hay chi thứ đều bị phế hết tu vi, giao cho người ta trông coi.

Vì ngừa chuyện có cá lọt lưới, tất cả những đứa con riêng, con hoang của Kim Quang Thiện đều bị lùng sục, nếu là phàm nhân thì trực tiếp cắt đứt con đường tu luyện, nếu là người phàm thì phế bỏ tu vi làm người thường.
Sắc lệnh ban xuống, những người hận Kim Quang Thiện nhất không phải là người Kim gia, mà là những người chưa từng được hưởng phước lành từ chuyện mình là con của Kim Quang Thiện, thế nhưng lại phải gánh chịu nghiệt báo của hắn.
Dù có người bất mãn hành động lần này của Ôn Nhược Hàn thực sự quá mức tàn nhẫn, nhưng hắn lại có thể đại nghĩa diệt thân, ở trước mặt mọi người đem hai đứa con trai trời đánh của hắn phế bỏ Kim Đan.

Chính việc này đã bịt được miệng của tất cả danh môn chính phái về lần ra tay tàn bạo này của Ôn Nhược Hàn.
"Vô Tiện, con xem, hai đứa con của Ôn thúc thúc đều bị phế cả rồi, con có thể nhận thúc làm nghĩa phụ, sau đó thúc đưa Ôn thị cho con, được không?" Ôn Nhược Hàn càng ngày càng thích Ngụy Anh, đứa bé này không kiêu ngạo không siểm nịnh, có tâm cơ có thủ đoạn, thực sự là nhân tài.
"Ai...!Ôn thúc thúc, chuyện qua rồi.

Con mang họ Ngụy, không họ Ôn, con cũng không định nhận Ôn thị." Ngụy Anh thoải mái tựa lưng vào ghế, lười nhác nhấm nháp danh tửu của Kì Sơn.
"Không thì con sửa họ Ôn đi." Ôn Nhược Hàn cười ha ha nói.
"Thôi thôi, con cảm thấy con họ Ngụy rất ổn." Ngụy Anh khoác tay nói.
"Vậy ta thì sao?" Ôn Nhược Hàn lo tới trắng tóc.

Hắn xưa giờ đam mê võ học, rất sợ đám công vụ phiền phức kia, vốn định là nhanh chóng tìm ra một người thừa kế nối nghiệp để hắn có thể an tâm tu luyện, ai ngờ đâu toàn là phế vật ăn hại, suýt nữa làm hại toàn bộ cơ nghiệp của Kì Sơn Ôn thị.

"Ôn thúc thúc, con không được thì còn cháu mà, thúc không cần gấp đâu." Ngụy Anh cười, buồn ngủ híp híp mắt.
"Con không hiểu đâu.

À phải, hôn sự của con với tiểu nhị của Lam gia đã thương lượng tới đâu rồi? Con yên tâm, có Ôn thúc thúc đây, bọn họ đừng hòng ức hiếp con." Ôn Nhược Hàn tự tin vỗ ngực nói.
Nghe Ôn Nhược Hàn nhắc đến chuyện thành thân, Ngụy Anh lộ vẻ chua sót.
Không phải Cô Tô Lam thị không muốn, mà là hắn không muốn, bằng không hắn trốn đến Kì Sơn làm gì?
"Không nhắc tới.

Con đi nha, Ôn thúc thúc." Ngụy Anh đứng dậy, xoay người rời đi.
"Con đi đâu?" Ôn Nhược Hàn thắc mắc.
"Đi dạo xung quanh." Ngụy Anh không hề quay đầu.

Thật ra có một số việc đã để lại bóng ma tâm lý cho hắn, bây giờ hắn, thực sự hơi sợ hãi khi phải đối mặt với Lam Trạm.
Sau khi Ngụy Anh đi được một khắc, Ôn Tình, Lam Trạm và Lam Hi Thần đến Kì Sơn.
"Ôn tông chủ, ngài từng gặp Ngụy Anh không?" Lam Trạm sốt ruột hỏi.

Ban đầu vốn là Ngụy Anh nói muốn đi thăm Ôn Nhược Hàn nên mới rời Cô Tô, lúc ấy Lam Trạm đang có chuyện gấp cần xử lý ngay nên y nói Ngụy Anh rằng khi hoàn thành sẽ đến Kì Sơn đón hắn.

Ai ngờ đợi Lam Trạm về Tĩnh Thất lấy đồ thì thấy lá thư Ngụy Anh để lại.
Ngụy Anh nói hắn có một vài vấn đề nghĩ mãi không thông, muốn ra ngoài một mình cho khuây khỏa, không biết ngày về.

Nếu Lam Trạm gặp được cô nương mình thích thì không cần quan tâm đến cảm nghĩ của hắn, có thể tổ chức đại điển lập khế ước.
Phong thư này như một chậu nước đã dội thẳng vào lòng Lam Trạm, từ lá thư có thể thấy rõ, Ngụy Anh không cần y.
Lam Trạm vội vàng chạy đến Kì Sơn thì gặp Ôn Tình và Lam Hi Thần.

Nghe được đầu đuôi ngọn nguồn, hai người cũng theo Lam Trạm tới, định bụng sẽ khuyên nhủ Ngụy Anh một chút, dù là khuyên không được thì cũng sẽ tìm được nguyên nhân khiến Ngụy Anh làm thế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận