Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân Vật
Uống một hớp canh nóng do a tỷ nấu, lại nhớ đến vết thương lần trước ta đâm hắn, ta nói:"Vết thương lần trước thế nào"Nguỵ Vô Tiện:"Khỏi lâu rồi"Ta: "Ừ."Ngưng một hồi, lại nói: "Mấy ngày thì khỏi?"Ngụy Vô Tiện lại cười nói: "Chưa tới bảy ngày, ta nói với ngươi rồi, có Ôn Tình ở đó, không thành vấn đề.
Cơ mà, con mẹ ngươi không ngờ đâm thật."Ta ăn một miếng ngó sen, nói: "Là ngươi bảo nó đánh nát tay ta trước.
Ngươi bảy ngày, còn tay ta thì treo hơn một tháng."Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nói: "Không ác chút thì sao mà giống? Dù gì cũng là tay trái, không ảnh hưởng ngươi viết chữ.
Thương gân động cốt một trăm ngày, treo ba tháng cũng chẳng nhiều."Lặng thinh một hồi, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng trả lời lắp ba lắp bắp của Ôn Ninh.Dẫu sao đi chăng nữa, ta vẫn chỉ hy vọng hắn từ bỏ đám người Ôn Gia kia, cùng ta quay trở về Vân Mộng thực hiện lời hứa Vân Mộng Song Kiệt của hắn nói với ta."Ngươi định như thế này mãi sao, không có dự định gì à, vẫn nhất quyết không cùng ta quay về Vân Mộng sao"Nguỵ Vô Tiện nói:"Ta đi rồi, đám người Ôn Tình Ôn Ninh phải làm sao đây"Vẫn là vì chuyện này mà ta cùng hắn lại đôi co tiếp một hồi, giữa chúng ta có lẽ luôn bị ngăn cách bởi một bức tường mang tên Ôn Tình Ôn Ninh, có lẽ hắn sẽ không bao giờ trở về Vân Mộng cùng ta là thật, có thuyết phục đi chăng nữa vẫn là không thể.Cuối cùng, ta uống một hơi cạn sạch canh, lại nói:"Uy phong.
Tài ba.
Không hổ là Di Lăng lão tổ."Nguỵ Vô Tiện không thể tiễn ta cùng a tỷ được, bị người khác nhìn thấy thì sẽ không hay, vở kịch từ trước tới nay bọn ta diễn đều tan như làn khói, cuối cùng ta cùng a tỷ rời đi trước, lần chia ly này giữa ta và hắn không biết bao giờ mới có thể gặp lại.Có lẽ là rất lâu rất lâu sau đó, cũng có lẽ là rất nhanh.Nguỵ Vô Tiện, dù ngươi không trở về Vân Mộng Giang Thị nữa, chỉ xin ngươi nhất định phải bình bình an an mà sống, đừng để ta phải lo lắng cho ngươi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...