Ma Đạo Tổ Sư Ngoại Truyện Nhân Vật
"Này là đang làm gì" Ta nhìn hắn một cách tức giận, cuối cùng hỏi tiếp.
"Không nhìn ra à, xây nhà a" Nguỵ Vô Tiện cứ như vậy mà tuỳ ý trả lời ta.
Từ chân núi lên đây, ta thấy người cuốc đất, lại thấy người chặt cây đốn gỗ, thì ra hắn thật sự có ý định xây nhà, trồng trọt, thì ra hắn không phải là nói đùa cùng ta.
Thì ra hắn không phải là một ý định nhất thời nổi hứng của hắn, thì ra hắn đã tính đường ở đây lâu dài.
Hắn nói với ta, hắn từng ở đây ba tháng, từ bé đến lớn hắn đều ở cùng ta, chẳng phải ba tháng kia chính là ba tháng mà Giang Thị diệt môn, hắn thì biến mất chính là ba tháng mà hắn phải sống ở cái ngọn núi đầy oán linh này sao?Trầm mặc một hồi, ta mới nói: "Không về Liên Hoa Ổ?"Ngụy Vô Tiện nhìn ta, cười cợt như trước: "Di lăng với Vân Mộng gần như thế, lúc nào muốn về thì len lén về chứ.
"Ta lại giễu cợt hắn: "Ngươi nghĩ cũng hay nhỉ.
"Ta còn định nói gì đó, thấy bên đùi chợt nặng, cúi xuống vừa vặn thấy một đứa trẻ con khoảng hai ba tuổi đang ôm đùi ta, đứa trẻ có gương mặt phúng phích, đang dương dôi mắt to tròn lên nhìn ta.
Chỗ này của Nguỵ Vô Tiện lại còn có cả trẻ con?Đứa trẻ trông cũng vô cùng dễ thương, nhưng đáng tiếc hắn lại gặp phải ta, ta nhìn Nguỵ Vô Tiện giận giữ, bắt hắn gỡ đứa trẻ ra cho ta.
Nguỵ Vô Tiện rất thành thục mà gỡ đứa trẻ ra khỏi người ta, đem nó đưa cho một bà lão lớn tuổi bồng đi.
Hừ, đội quân hùng mạnh nào chứ, xem ra chỗ này của hắn cũng chỉ có người già trẻ con mà thôi.
Bà cụ kia vội vàng dắt cháu ngoại rời đi, nhóc con đi đến liêu xiêu, vừa đi vẫn còn vừa ngoái đầu lại, ta liền được đà chế giễu nói: "Mấy gia chủ kia còn tưởng ngươi lôi kéo nào tàn dư nghịch đảng đến chiếm núi làm vua, dựng lên đại kỳ, hóa ra là một đám lão nhược phu nhũ, dưa méo táo rạn"Nguỵ Vô Tiện chỉ biết cười tự diễu, cuối cùng ta mới hỏi hắn việc chính mà ta đến đây:"Ôn Ninh đâu".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...