Hóa ra thần tiên không thể chấp nhận trên thế gian tồn tại những loài linh vật có khả năng tự nắm giữ lấy vận mệnh của mình.
Trong lòng Lam Hi Thần chấn động.
Vậy thì bọn họ còn tu tiên để làm gì?
Nhiếp Minh Quyết khẽ lẩm bẩm "Vậy ra đó là lý do mà không một ai ở cõi phàm tục vượt qua cảnh giới Kim Tiên?".
Tôn Ngộ Không gật đầu "Cho nên nếu ngươi không muốn bị kẻ khác tùy ý xoay chuyển vận mệnh của mình hay như cách mà đám đệ tử của Chân Võ Đại Đế gài bẫy ngươi đêm qua, ngươi tốt nhất hãy chuyên chú đi thật vững trên con đường lệnh sư đã mở sẵn cho ngươi.
Không chỉ vì ngươi, mà còn là vì những người ngươi yêu thương, muốn bảo vệ bọn họ, cũng giống như lão Tôn và đám khỉ ở Hoa Quả Sơn vậy".
Nhiếp Minh Quyết nói "Nhưng giả như ta nắm được mệnh cách của chính mình, mà vẫn không thể thay đổi một số chuyện thì sao? Tỷ như....!một sự công bằng?".
Tôn Ngộ Không nói "Trên thế gian này, phàm cái gì cũng có mặt trái mặt phải.
Công bằng không nhất thiết phải là công bằng.
Có một lần ta hỏi Thích Ca Như Lai một chuyện, ngài ấy cũng giải thích tương tự như vậy.
Số là trên đường lấy kinh, đánh đông dẹp bắc, nhưng không ít lần suýt nữa đánh được yêu quái thì lại có thần tiên đến cứu chúng, ai cũng nói rằng “xin Đại Thánh nể tình tha mạng cho nghiệt súc”.
Chúng làm điều xấu, sư phụ lão Tôn suýt thành miếng ngon của chúng, sao lại còn được bênh che, vậy thì công bằng ở đâu? Ngươi biết khi đó Như Lai nói gì với ta không?".
Nhiếp Minh Quyết chậm rãi lắc đầu.
Tôn Ngộ Không nói tiếp "Như Lai nói lão Tôn chỉ biết một mà không biết đến hai ba.
Những kẻ bị lão Tôn đánh chết thì hoặc là bọn người trần xấu xa độc ác, hoặc là bọn tiểu yêu cầy cáo thành tinh, cùng lắm là bọn yêu tinh tự tu luyện nhiều đời mà thành, cao thủ nhất cũng chỉ đến cỡ Ngưu Ma Vương mà thôi.
Còn những bọn kia, chúng là tên tiểu đồng Hoàng Mi của Đức Phật Di Lặc, con Trâu Xanh của Thái Thượng Lão Quân, con Sư Tử của Văn Thù Bồ Tát, con Voi Trắng của Phổ Hiền Bồ Tát…, đánh chết chúng thì các vị lấy gì mà sai phái.
Lại như Khuê Mộc Lang trong hàng Nhị Thập Bát Tú.
Lại như con Thỏ Ngọc là vật yêu của Hằng Nga đêm đêm vẫn ôm khi đi ngủ.
Lại như hai đứa tiểu đồng quạt lò luyện thuốc của cung Huyền Đô.
Lại như con Nữ Yêu nhưng lại là con nuôi của Lý Thiên Vương, em gái của Na Tra Thái Tử…Ngay cả ở cái xứ man di bên bờ Đông Hải dân chúng còn có câu “vuốt mặt phải nể mũi”, “đánh chó phải ngó mặt chủ”, “đánh chuột đừng để vỡ bình”, thì lão Tôn ít nhất phải hiểu ra chứ.
Thiên Đình được xây đặt trên mười mấy cái trụ, bị lão Tôn múa gậy đánh lung tung, không phải chỉ chết mấy con vật cưng đâu.
Làm xiêu vẹo mấy cái trụ ấy thì Thiên Đình nghiêng ngả, Vương Mẫu lấy chỗ nào bày Hội Bàn Đào, Thái Thượng Lão Quân lấy chỗ nào bày tiệc Kim Đơn.
Nếu cứ xảy ra những chuyện như thế thì tình hình bất ổn thế nào, Ngọc Hoàng Thượng Đế có an tâm ngồi trên thiên đình để mà bàn việc tổ chức các hội hè được không?".
Thở dài một hơi, Tôn Ngộ không nói tiếp "Sau khi nghe Như Lai giảng, lão Tôn mới nhận ra khi ấy mình mới đúng là NGỘ KHÔNG, mới được hoàn toàn giác ngộ.
Sờ lên đầu, thấy nhẹ bỗng, không còn thấy cái vòng kim cô.
Như Lai còn bảo là lão Tôn tính tình ngang tàng ngay thẳng.
Sau khi đắc đạo muốn thế nào thì nói ra đi, ngài sẽ thuận cho.
Trong lòng lão Tôn khi ấy có khoảng trống mênh mông.
Thấy Cửa Phật không hợp với mình, nghĩ đến điều lớn có khi lại quên chuyện nhỏ, biết đâu có lúc lại dẫm lên hạt gạo.
Còn nếu “bó thân” lên ở Thiên Đình thì cùng lắm chỉ ngang hàng với mấy Thiên Tướng “lơ láo”, bọn chúng ngoài mặt thì cười gọi “Đại Thánh”, trong bụng vẫn coi mình là Bật Mã Ôn.
Ở hai nơi ấy thì lại phải đội Kim Cô mất thôi.
Không quên lời ước hẹn với bầy khỉ con quê nhà rằng khi nào bảo vệ sư phụ thành công thì trở về.
Bèn thưa với Như Lai rằng xin được hoàn tục về quê.
Như Lai hoan hỷ chấp thuận, lão Tôn nói lời từ biệt với Bát Giới, Sa Tăng, xoa đầu Bạch Mã.
Cuối cùng sụp lạy Đường Tam Tạng ba lạy, đứng lên lùi ra cửa điện trở về Hoa Quả Sơn.
Trên đường về, rẽ xuống biển chào Tứ Hải Long Vương, trả lại cây gậy Như Ý, uống vài chén rượu chia tay, bảo Long Vương nếu có mở tiệc vui cua cá thì đừng quên cho người đến mời.
Ban đầu nghe có vẻ như một kẻ vứt bỏ tạp niệm để tu hành, nhưng về sau mới là kẻ được hưởng lợi nhất.
Cũng như ngày trước chịu bao khổ cực, về sau lão Tôn trở thành một kẻ tự tại chẳng ai quản được, không những nắm được mệnh của mình mà còn khiến kẻ khác nể phục".
Dứt lời liền vỗ vai Nhiếp Minh Quyết "Cho nên Minh Quyết, cái gọi là công bằng chẳng qua là nếm trái đắng trước, ăn được quả ngọt sau.
Hiểu không?".
Nhiếp Minh Quyết trầm mặt một chút, sau đó khom người "Sư đệ đã hiểu, tạ sư huynh chỉ dạy".
Tôn Ngộ Không gật đầu "Vậy thì tốt! Ta và nhị sư tỷ hiện giờ đều đặt niềm tin ở ngươi, đừng để sư tôn thất vọng.
Thôi, lão Tôn phải quay về Hoa Quả Sơn".
Nhiếp Minh Quyết nói "Sư huynh không từ biệt sư tôn?".
Tôn Ngộ Không nói "Lệnh sư đã quá quen tính cách này của lão Tôn rồi.
Vả lại......".
Sau khi kéo dài một hơi ngập ngừng, Tôn Ngộ Không mới nói "Lão Tôn sợ gặp thì lại lưu luyến không nỡ rời đi.
Ngươi giúp lão Tôn chuyển lời cho lệnh sư vậy".
Nhiếp Minh Quyết cung tay.
Tôn Ngộ Không huýt sáo.
Một áng mấy nhẹ bây tới, hắn nhảy lên áng mây đó, trước khi đi còn nói "Đợi có lúc rãnh, lão Tôn sẽ lại tới đây, ngươi nên nhớ khi đó lão Tôn mà ngủ thì đừng có tùy tiện đánh thức ta.
À, mà có khi lần sau gặp lại, lão Tôn với ngươi có thể không còn xưng huynh gọi đệ mà ngược lại là lão Tôn đến bái kiến ngươi ấy chứ?".
Để lại Nhiếp Minh Quyết không hiểu rõ câu nói đầy ẩn ý đó, Tôn Ngộ Không chắp tay sau lưng, tiêu sái đằng vân bay đi mất.
Nhiếp Minh Quyết khẽ lẩm bẩm "Nếm trái đắng trước, ăn quả ngọt sau", kế đó đưa tay tới nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu y, cười nhạt, nói "Tiểu hồ ly biết chăng, ta đột nhiên phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng”.
Lam Hi Thần chớp mắt nhìn hắn, như thể muốn hỏi là chuyện gì.
Nhiếp Minh Quyết có thể không nhận ra nên không tiếp tục trả lời, trực tiếp đi về phía trước.
Bọn họ xuống tới chân núi lúc này đã muốn vào chiều tà.
Trong ánh hoàng hôn mờ ảo, Nhiếp Minh Quyết trước chọn một chỗ hoang vắng gần một thác nước, kế đó tìm vài cành cây khô để nhóm lửa.
Do hắn là hung thi, không cần ngủ, cũng không cần dựng lều để ở, chỉ tùy tiện tìm một phiến đá lớn để ngồi.
Đêm đến, Nhiếp Minh Quyết vẫn như cũ làm việc luyện hỏa pháp.
Lam Hi Thần nằm lặng im bên cạnh, nghe tiếng gió thổi vù vù bên mấy khe đá như tiếng hổ gầm báo rống, làm cho y kinh hãi không thôi.
Có vẻ như nhờ vào lời chỉ dạy của Tôn Ngộ Không, hoặc cũng là do hoàn cảnh thay đổi, Nhiếp Minh Quyết tối đó đã thành công.
Hắn đã có thể điều khiển lửa cháy hoặc tắt theo ý của mình, hoặc là đôi tay đã tạo nên hỏa quyền cuồn cuộn.
Vòng tròn ma pháp trên trán hắn đã mờ đi phần nào.
Sáng ra, Lam Hi Thần còn kinh ngạc nhìn thấy da thịt của hắn đã giống với một người bình thường.
Thông Thiên giáo chủ biết được thì rất là vui mừng, kế đó giao cho hắn năm quyển trục, kêu hắn đem về nghiền ngẫm ra môn công pháp thứ hai là Thủy pháp.
Thủy pháp so với hỏa pháp độ khó lại hơn gấp ba, bởi nước tuy tĩnh nhưng lại không tĩnh, nhưng cái đặc biệt ở chỗ là luyện tập.
Chính là....tập dưỡng sinh?
Năm quyển trục đó ứng với năm động tác mà nếu làm nhanh như chớp ở trong nước cũng đủ tạo ra một đợt sóng cuộn mãnh liệt.
Có điều một trong năm động tác đó môt tả theo cách đứng của chim hạc.
Một chân co lên, gót chân và sau gáy đối nhau, lưng đổ dốc xuống phía sau, hai tay duỗi ra, cả người liên tục gập rồi dãn.
Yêu cầu của động tác này là phải mềm mại, mau chậm đều lúc, nhưng với thân hình thô cứng to lớn như Nhiếp Minh Quyết mà đòi hỏi mềm mại thì.....mỗi lần luyện tới động tác này, Lam Hi Thần thật sự không thể kìm được mà cười lăn lộn, kết quả khi chuyển sang động tác hoàn toàn gập người trong nước, y liền bị hắn lôi luôn xuống nước, còn nói "Tiểu hồ ly, tập cái này thú vị lắm! Ngươi cũng cùng tập đi thôi".
Thú vị!
Thú vị cái đầu của ngươi!
Thú vị đâu không thấy, chỉ thấy mấy lần suýt nốc một bụng nước.
Đã vậy kẻ nào đó còn không có lương tâm, còn vốc nước làm ướt bộ lông của y, sau đó ném lên ném xuống như ném cục bông đã ướt nước tựa hồ vui vẻ lắm, còn nói "Ta xem ngươi cũng thích thú đấy!".
Lam Hi Thần không thể bơi ra khỏi tay hắn, chỉ có thể ủy khuất mà nhìn, trong đầu chỉ muốn hỏi con mắt nào của hắn thấy rằng y thích thú?
Nhưng mà có một điều phải thừa nhận, nước thật sự rất mát, làm người ta thật có cảm giác muốn đi tắm.
"Tiểu hồ ly, nước mát như vậy hay là để chúng ta cùng tắm đi!".
Sau đó chỉ nghe tiếng vải bị kéo khỏi người, đến khi Lam Hi Thần định hình thì đã thấy Nhiếp Minh Quyết nửa người trên trần như nhộng, lộ ra một lớp da thịt đỏ au rắn chắc, chi chít những vết sẹo lớn nhỏ ngang dọc khiến y một phen trố mắt.
Không ngờ trên người hắn lại có nhiều đạo vết thương như vậy! Nhưng mà.....!màu da hắn thật thu hút, là đại biểu của một nam nhân đại cường tráng!
"Xem nào, để ta chà lông cho ngươi cái đã.
Nghe nói hồ ly rất thích chà lông trong nước, để ta xem có phải hay không".
Nhiếp Minh Quyết không để tâm cái mặt đã đơ ra như tượng của Lam Hi Thần, xốc y lên vai, vốc nước vuốt lên lưng của y.
Đột nhiên Lam Hi Thần giật bắn.
Cái tư thế này, nói là bám lên vai cũng không hẳn, đúng hơn là giống như đang....ôm vai.
Thịch.
Thịch.
Thịch.....
Tiếng gì thế? Là tiếng tim đập ư? Cơ mà, sao tim mình lại đập nhanh như vậy? Chết rồi, cả người nóng quá, chắc chắn là bị sốt rồi! Ngâm trong nước lạnh giữa trời nắng nóng nhất định là đã phát sốt rồi!
Lam Hi Thần rít khẽ một tiếng rồi quẫy đuôi khiến nước tát vào mặt Nhiếp Minh Quyết làm cho hắn bất ngờ, buông ra lực đạo, Lam Hi Thần liền phóng nhanh lên bờ, tìm một bụi râm nào đó trú vào, lắc mình cho nước rơi ra để bộ oong mau khô.
Nhiếp Minh Quyết vuốt mặt, vẫy tay kêu "Làm sao thế? Ta còn chưa chà xong cho ngươi cơ mà?".
Bây giờ so với lúc này lại càng nhìn rõ hơn, nom Nhiếp Minh Quyết như một mặt trời đỏ lựng, nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Lam Hi Thần hơi thở ngày một sâu vội đưa chân vuốt trán, lại cảm thấy không chỉ trán mà cả người cũng đều nóng lên.
Chẳng lẽ không phải do mình ngâm nước nên mới phát sốt sao? Nhìn người khác tắm cũng bị phát sốt sao? Nhưng là nam nhân với nhau cũng có thể phát sốt sao?
Trời ơi!
Lam Hi Thần cảm thấy chính mình quả thật có vấn đề rồi, liền quay đầu đi, lấy hai cái đuôi túm chặt hai mắt, trong đầu ngấm ngầm niệm lại bốn ngàn gia quy.
Bốn ngàn gia quy, điều thứ nhất....khoan đã, nhà mình có bốn ngàn gia quy cơ à? Có từ lúc nào vậy? Đầu tiên là không được ccái gì vậy? Sao y chẳng nhớ gì hết? Y là ai vậy nhỉ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...