"Tĩnh....!không động.....".
Lam Hi Thần ngồi dậy, muốn đến gần hơn để xem thì câu nói này cắt ngang hành động của y.
Nhiếp Minh Quyết không quay qua.
Hai mắt hắn vẫn không mở, giọng nói của hắn dù là nhỏ nhưng cũng trầm khàn như thường.
Lam Hi Thần đành nằm xuống, chăm chú nhìn hắn, hắn lại vẫn miệt mài làm mỗi hành động kia với ngọn lửa đang cháy, miệng vẫn lẩm bẩm mãi ba từ "Tĩnh", "Không động".
Ngọn lửa trong bếp bỗng nhiên bùng lên dữ dội, tàn lửa lan ra ngoài.
Nhiếp Minh Quyết vẫn kiên quyết nhắm mắt, nhưng là hơi lắc đầu, mày kiếm gắt gao siết chặt giống như suy nghĩ của hắn đang bị quấy nhiễu.
Bàn tay trong bếp lửa "rắc" một tiếng đồng bóp nát hai hòn than đỏ rực, kế đó quơ quào trong như thể muốn cằm nắm cái gì đó trong đám lửa.
Đương lúc Lam Hi Thần hốt hoảng nhảy xuống muốn xem tình hình, quên mất cái chân bị thương của vừa đáp đất đã truyền đến cơn đau, hai mắt y trợn lên khi thấy Nhiếp Minh Quyết rút hai tay ra, một luồng hỏa khí theo tay hắn theo đó bay ra khỏi khỏi đám lửa trong bếp.
Dựa vào cách mà Nhiếp Minh Quyết chuyển động tay, hỏa khí kia giống như một con rắn lửa uốn lượn với khí thế hừng hực tựa hồ muốn thiêu cháy mọi thứ nó sắp chạm vào.
Hỏa khí quay cuồng loạn xạ, bay về phía A Dứu.
Con vật tuy hoảng hốt nhưng vẫn còn tỉnh táo, quơ tay túm được một trong chín cái đuôi của Lam Hi Thần kéo lại, đẩy y chắn trước người nó
Nhiếp Minh Quyết thu tay lại, hỏa khí kia lập tức biến mất.
Lam Hi Thần còn chưa kịp hoàn hồn thì Nhiếp Minh Quyết đã ngã ngồi ra đất, một tay ôm ngực thở dốc.
Bàn tay ấy siết chặt vạt áo, cái siết tay kêu răng rắc, Lam Hi Thần mơ hồ cảm nhận hắn đang muốn tự siết lấy lồng ngực.
Gương mặt Nhiếp Minh Quyết cũng trở nên vặn vẹo khó coi.
Y chưa từng nhìn thấy hắn bộ dáng chật vật như lúc này bao giờ.
Mới đầu Lam Hi Thần còn tưởng Nhiếp Minh Quyết lại sắp bị tẩu hỏa, thế nhưng khi y đánh bạo tới gần, hắn chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt lướt nhẹ qua Lam Hi Thần và A Dứu, hơi thở cũng dần dần bình ổn.
Hắn khẽ thở dài một hơi, thoáng chút bất an nói "Xin lỗi, ta lại làm các ngươi sợ sao?".
Câu này đối với Lam Hi Thần là lạ, nhưng A Dứu lại như quen thuộc mà gật đầu.
Lại? Có nghĩa là trước khi Lam Hi Thần tới đây, Nhiếp Minh Quyết đều sẽ biểu hiện như vậy mỗi đêm?
Nhiếp Minh Quyết nâng tay, vuốt đầu Lam Hi Thần một cái, thấp giọng nói "Ngủ tiếp đi! Giờ thì ta sẽ không luyện nữa, không cần sợ".
Lam Hi Thần có điểm chần chừ nhìn hai tay hắn, lại hơi nâng mắt nhìn hắn, muốn nói là y không phải sợ mà là lo lắng, nhưng mà không biết làm sao để nói.
A Dứu rất nhanh bò lên chái bếp mà yên lặng nằm xuống, duy có cái đuôi xù lông của nó là không chịu yên, vỗ bạch bạch và góc cột.
Nhiếp Minh Quyết không thấy Lam Hi Thần quay về chỗ, hai mày nhíu nhíu lại nửa không vui nửa không hiểu y muốn gì.
Lam Hi Thần chẳng thể làm gì hơn, lặng lẽ quay về chiếc giường rơm nằm xuống, thấy hắn ôm trán nhìn chằm chằm vào đống lửa như nghĩ ngợi gì đấy, sắc mặt đã giãn đi phần nào buồn bực mà thay vào đó là một chút mệt mỏi.
Bỗng nhiên Nhiếp Minh Quyết liếc mắt qua, Lam Hi Thần như kẻ làm việc xấu bị bắt tang tại trận, sợ hắn sẽ nổi giận nên co người lại thành một cục bông, lấy một cái đuôi che lại mắt, sau đó không có một tiếng động nào vang lên làm y chìm vào giấc ngủ tự bao giờ.
Trong giấc ngủ, y cảm thấy chính mình đang ở một vùng đầy băng tuyết lạnh thấu xương, cả người chỉ có một bộ y phục mỏng manh không đủ giữ ấm, thế là y nằm co ro giữa lớp tuyết, mỗi lần thở ra đều có thể đóng thành băng.
Rồi sau đó cơ thể bỗng nhiên có một luồng nhiệt bao phủ, cảm thấy từ từ ấm lại.
Một đêm như vậy liền trôi qua.
Đợi khi Lam Hi Thần tỉnh lại, trước mắt không phải là Nhiếp Minh Quyết, mà là Tự San.
Lam Hi Thần thức dậy, theo bản năng sờ sờ trán, đưa mắt nhìn bên cạnh tìm mạt ngạch, chợt nhớ ra mình đang là một con hồ ly, mạt ngạch cũng đã sớm mất rồi.
Tự San thấy y sờ đầu liền trưng ra biểu cảm kinh ngạc rồi tới lo lắng, hỏi "Sao thế hả Tiểu Lam? Đêm qua không thích ứng được nhiệt độ biến đổi của nơi này cho nên bị sốt rồi phải không?".
Lam Hi Thần nhìn hắn, đầu lắc lắc ý nói là không phải.
Tự San thế nhưng lại không hiểu, tưởng y bị choáng váng nên tặc lưỡi "Ta biểt mà! Tội nghiệp ngươi ghê chưa? Nhưng mà không sao, từ từ rồi cũng sẽ quen.
Không khí ở đây là như vậy, thay đổi thất thường lắm".
Lam Hi Thần nghe vậy chỉ nghĩ: nơi tiên cảnh thế này mà không khí lại không tốt hơn ở Nhân giới một tí nào sao? Đột nhiên phát hiện bên người có một lớp vải còn đang che nửa người, chính là chiếc áo của Nhiếp Minh Quyết hôm qua.
Hắn vậy mà không có lấy lại sao?
Y đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại chỉ vào chiếc áo, nâng mắt nhìn Tự San.
Cậu ta mới đầu ngẩn ra không hiểu, ngay sau đó cười xòa, nói "Muốn tìm Nhiếp Minh Quyết sao?".
Lam Hi Thần gật đầu.
Tự San nói "Hắn đi đốn củi từ sớm rồi, phải đến chiều mới về.
Hắn nhờ ta coi chừng ngươi giúp.
Ngươi có đói bụng không?".
Lam Hi Thần hạ mi mắt, ủ rũ gật đầu.
Tự San cười hì hì một tiếng, kế đó chìa ra một dĩa có ba quả trứng luộc đã bóc sẵn vỏ, nói "Đây là trứng gà, ban sáng Nhiếp Minh Quyết đã luộc sẵn, ta cũng vừa mới bóc vỏ xong, ngươi mau đi kẻo nguội".
Lại là trứng gà sao?
Tuy rằng nội tâm kêu gào ngán ngẩm, nhưng mà hiện tại coi như có còn đỡ hơn không.
Nếu y mà tỏ thái độ, nhất định sẽ bị ghét bỏ không cho ăn nữa.
Y không muốn chết sớm vì đói đâu!
Tự San hỏi "Ngươi tự ăn hay là để ta đúc cho ngươi ăn".
Lam Hi Thần lắc đầu.
Tự San nói "Thế thì thôi".
Kêu một tiếng để bày tỏ lời cảm ơn, Lam Hi Thần sau đó chỉ đành mặc kệ tác phong bình thường, ăn uống theo kiểu một con vật thật sự, chỉ là hành động có chút chậm chạp.
Tự San chống cằm "Ngươi thế mà còn ngoan hơn con tiểu quỷ kia nhiều.
Hy vọng là Nhiếp Minh Quyết sẽ đem chuyện này xin với giáo chủ, rồi ông ấy sẽ chấp nhận cho ngươi ở đây, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa.
Bằng không cuộc sống ta ở chỗ này sẽ tẻ nhạt lắm! Nói ngươi nghe nha, từ lúc ta theo giáo chủ đến giờ này, phải nói là rất buồn tẻ.
Không có mấy người ta có thể nói chuyện.
Vừa hay ngày trước Nhiếp Minh Quyết tới, ta còn tưởng sẽ tìm được một cái bạn bè, ai ngờ giáo chủ lại chỉ thị hắn phải tầm đạo, ngày ngày khổ luyện.
Thế là chúng ta số gặp thì đếm trên đầu ngón tay, cũng chẳng nói được hơn mười câu.
Ta đúng là số khổ, chẳng có bạn bè gì cả! Tiểu Lam, ngươi thấy ta có tội không?".
Lam Hi Thần một bên ăn, một bên hơi nâng mắt nhìn Tự San.
Đại để cậu ta nói cái gì y không chú ý lắm, nhưng mà nói tới Nhiếp Minh Quyết khổ luyện, y liền nhớ tới sự việc đêm qua thì không khỏi thắc mắc: pháp môn tu hành của Thông Thiên giáo chủ này thật lạ, đưa tay vào lửa chính là khổ luyện sao?
Tự San hơi nghiêng đầu nhìn tới đống tro tàn trong bếp, thở dài, nói "Ta xem, Nhiếp Minh Quyết lại thất bại nữa rồi, giáo chủ hẳn lại không vui đâu.
Ta thực thắc mắc, năm đó không phải giáo chủ cũng là phá lệ dạy cho "người kia" môn phép thần thông sao, nhưng lại đối với Nhiếp Minh Quyết thì đổi thành một cái kỳ công dị môn khác?".
Người kia? Là ai?
Trong lúc Lam Hi Thần tò mò, Tự San giơ tay ra nhưng sau đó rụt lại, có lẽ vì nhớ đến hôm trước y né tránh, cậu ta cho rằng y đang sợ mình nên lần này không dám tùy tiện động vào.
Lam Hi Thần nhìn cậu ta trưng ra vẻ mặt muốn mà không được, trong lòng không nhịn được thầm cười.
Thôi vậy, bây giờ không có mạt ngạch, cho cậu ta sờ một chút cũng không sao.
Huống hồ cậu ta còn có ơn đem cho y tấm đệm lót mềm mại, còn bóc vỏ trứng cho y nữa cơ mà.
Lam Hi Thần giương đôi mắt hiền hòa nhìn tiểu tiên đồng trước mắt.
Tự San bị mị lực của đôi mắt hồ ly thu hút, lí nhí hỏi "Ta.....có thể chạm vào ngươi không?".
Lam Hi Thần chậm rãi gật đầu.
Tự San cười hào hứng, đưa tay sờ sờ trên trán y, sau đó vuốt dọc sống lưng, nhưng mà ai biết được, càng vuốt càng thích, chẳng bao lâu sau Tự San vươn hai tay, bế thốc y vào lòng, vuốt ve như một con mèo.
Lam Hi Thần không biết làm sao chống cự, đành nằm yên trong lòng tiểu tiên đồng, trong lòng thập phần bất nhẫn nghĩ tới trước nay có được bao nhiêu người chạm vào mình, thế mà từ khi biến thành một con vật, liền ai cũng muốn chạm liền chạm.
Rất may, Tự San chỉ bế một chút rồi đặt y xuống, dặn dò y không được ra ngoài, sau đó thì chạy đi làm việc
Buổi chiều Nhiếp Minh Quyết đốn củi trở về, thời gian yên tĩnh để nghỉ ngơi của Lam Hi Thần không còn, chính là vì A Dứu gây rối.
Không chỉ có vậy, liên tiếp những mấy ngày liền, những gì y ăn chỉ có trứng gà, trứng gà và trứng gà.
Thật là muốn hỏi Thông Thiên giáo chủ, rằng tiên phủ của ông ấy thiếu tiền tới mức một cân rau cũng không mua được hay sao?
Lam Hi Thần ở trong cái nhà bếp tối om đó được hai ngày, vì vết thương ở chân chưa lành nên y cũng không thể đi đâu hết, cả ngày nằm im một chỗ đâm ra buồn tẻ.
Cái này chẳng giống bế quan chút nào, ít ra bế quan còn có thể được yên ắng, còn nằm ở đây, lúc nào cũng bị làm phiền.
Ban ngày, khi Nhiếp Minh Quyết đi đốn củi sớm, Tự San nếu không phải làm việc thì sẽ đến chơi với y.
A Dứu có lẽ ở một mình sinh ra chán nản, luôn đi theo Tự San, dĩ nhiên là nó cũng đến nhà bếp.
Có điều A Dứu không thân thiện như Tự San, mỗi lần gặp Lam Hi Thần, nó hết cào cắn lại đá đạp.
Lam Hi Thần dù bực mình nhưng nghĩ mình dù gì cũng là một nam nhân, không nên tính toán với một con sóc, thế nên đều im lặng, mỗi lần gặp nó đều né tránh sau lưng Tự San để yên thân.
Ai ngờ A Dứu tưởng Lam Hi Thần sợ nó, càng ngày càng hung dữ, có một lần còn giẫm vào cái chân bị thương của y, hại y bị thương càng thêm nặng.
Tự San trông thấy liền nổi giận, lấy tay vỗ đầu nó một cái, nó hậm hực nhìn cậu ta, kêu mấy tiếng oán thán rồi chạy đi, nhưng mà sau đó nó vẫn tìm tới.
Tóm lại, trừ khi có Nhiếp Minh Quyết ở đó, nếu không A Dứu sẽ không chịu ngoan ngoãn ngồi yên.
Lam Hi Thần không biết con sóc này được Nhiếp Minh Quyết cứu như thế nào, nhưng biểu cảm nó vừa mến lại vừa sợ hắn, nghĩ rằng Lam Hi Thần chiếm đi sự quan tâm vốn dành cho nó thì chắc hẳn là Nhiếp Minh Quyết thật sự có đại ân với nó.
Nhiếp Minh Quyết vẫn ngày ngày lặp đi đi lặp lại việc đốn củi, đun nước, rồi đưa tay vào lò lửa luyện cái loại thần công gì đó.
Đôi khi Lam Hi Thần thắc mắc, rốt cuộc Thông Thiên giáo chủ kia có thực sự nhận hắn làm đồ đệ hay không, nếu có thì tại sao không dạy cho hắn những loại công pháp khác mà cứ phải để tay vào lửa? Mà khiến Lam Hi Thần càng khó hiểu hơn, chẳng những bắt Nhiếp Minh Quyết cho tay vào lửa để luyện công, mà vị Thông Thiên giáo chủ kia cứ như đang....!lén dạy cho Nhiếp Minh Quyết.
Chỉ khi đêm đến, Nhiếp Minh Quyết mới được phép luyện loại thần công đó, ngay cả ở trước mặt Tự San cũng phải tỏ ra như bình thường.
Sau đó vết thương trên chân của Lam Hi Thần lành lại.
Tuy rằng không còn chảy máu, nhưng đau rát thì không mất đi.
Có lẽ cảm thấy y tội nghiệp, Tự San thi thoảng vẫn lén bế Lam Hi Thần ra ngoài để y có dịp tham quan nơi đây.
Hóa ra cung Bích Du này tuy rằng hiu quạnh nhưng cảnh vật lại vô cùng có sức sống.
Có một gian tẩm điện rất lớn dùng làm nơi ở của Thông Thiên giáo chủ, còn mấy chục cái tẩm điện nhỏ khác đa phần là nơi ở của những môn đồ trước đây và tiên đồng.
Trong khuôn viên Bích Du cung còn trồng rất nhiều hoa thược dược, có vài cây gỗ bách tùng đan xen, coi như màu sắc đều rất hài hòa.
Một ngày Lam Hi Thần thức dậy không thấy bát sữa Tự San để trước mặt, nhà bếp thì vắng tanh, bên ngoài lại có tiếng hô hào.
Tưởng rằng xảy ra chuyện lớn, Lam Hi Thần rất lo lắng liền đánh liều chạy ra ngoài tìm kiếm, hy vọng là Nhiếp Minh Quyết vẫn ổn.
Y theo tiếng huyên náo kia lần mò mãi cũng tới một pháp đài.
Y biết nơi đó, đài Đồng Thanh.
Đã có lần Tự San dẫn y tham quan một vòng.
Hôm nay pháp đài có rất nhiều, thậm chí là tới gần ngàn người tề tựu.
Ngồi ở trên chỗ cao nhất của pháp đài là một đạo nhân tóc hoa râm, râu dài tới ngực, không nhìn rõ mặt nhưng lại thấy được từ đỉnh đầu vị đạo nhân đó phát ra hào quang ngũ sắc.
Chẳng lẽ đó chính là Thông Thiên giáo chủ?
Vì hiếu kỳ, Lam Hi Thần định lén phi tới gần hơn để được diện kiến, nào ngờ đạp trúng cái đuôi của A Dứu cũng đang lén đứng xem.
Con vật trợn mắt, Lam Hi Thần cũng hốt hoảng nhìn nó muốn nói xin lỗi, nào ngờ nó giơ móng vuốt lên.
Trước khi bị cào vào người, Lam Hi Thần nhanh chóng chạy đi, con vật hung dữ một mực đuổi theo sau.
Vì quá vội vã, y chạy trên lớp ngói dẫn ra pháp đài, mà A Dứu không thể ngờ là có tốc độ nhanh gấp năm lần y, chớp mắt đã đuổi tới sau lưng.
A Dứu quơ tay toan muốn túm lấy một trong chín cái đuôi phía sau, vận đen chiếu xuống khiến Lam Hi Thần trượt chân rớt từ trên nóc xuống, "bịch" một tiếng thật vang, cảm giác hình như vừa chạm phải cánh tay một người, mà người đó lại vì bất ngờ nên không kịp giữ lấy, kết quả Lam Hi Thần từ cánh tay người đó rơi một mạch thành đoàn xuống pháp đài.
Thời điểm đầu bị đập vào mấy bậc thang, bỗng nhiên cả người nhẹ hẫng như có dải lụa mềm đỡ mà đặt y an toàn tiếp đất.
Lam Hi Thần choáng váng, lắc lắc đầu hai cái cho tỉnh rồi nhìn xung quanh, thấy vô số kẻ người có thú có đang ngồi xếp bằng, tròn mắt nhìn y như sinh vật lạ.
Lam Hi Thần ái ngại ngẩn đầu nhìn lên, phát hiện phía trên pháp đài là đạo nhân có hào quang lúc nãy, khuôn mặt bây giờ nhìn rõ mới thấy được một nét vuông vức đầy đặn biểu thị người có tấm lòng nhân hậu.
Có điều tư thế ngồi của đạo nhân đó hơi kỳ quặc.
Một tay ông ta đưa ra, trên tay còn cầm một ly trà.
Chắc chắn lúc nãy lão đang định uống trà, vậy mà bị Lam Hi Thần rơi xuống trúng cánh tay.
Y khổ sở nhìn lên, thấy A Dứu như kẻ tòng phạm sợ tội, nấp ngay phía sau đỉnh lọng mà nhìn y, như thể muốn y gánh tội thay nó.
Lam Hi Thần nhìn đến gương mặt đạo nhân kia nhíu mày, thầm nghĩ phen này bản thân xong rồi.
Bỗng nhiên có người lớn tiếng quát "Yêu vật to gan! Dám xông vào cấm địa của giáo chủ!".
Rồi sau đó có một ánh kiếm lóe đến, trước khi nó đâm thẳng vào Lam Hi Thần, đã có một thân ảnh chắn trước y, nói "Xin thủ hạ lưu tình".
Lam Hi Thần mừng rỡ ngẩn đầu.
May mà Nhiếp Minh Quyết cứu mình kịp lúc, không thì cái mạng nhỏ này coi như xong!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...