Hắn nói rất chân thành, rất tha thiết nhưng cũng rất nghiêm túc, như thể muốn khắc sâu vào ký ức tuổi thơ của hai đứa trẻ.
Lam Tư Truy cũng thôi khóc, chuyên chú nghe hắn nói từng câu từng chữ.
Cho dù còn quá nhỏ không hiểu hết nhưng cả hai vẫn luôn tin vào lời nói ấy, mãi về sau vẫn thường hay chạy xuống núi ngắm cây Ngô Đồng này, luôn luôn dõi mắt chờ đợi một đôi cánh rực rỡ chao liệng.
Dù thời gian trôi qua rất nhanh, dù sau này đã trở thành những thiếu niên mà vẫn chưa chờ được đôi cánh ấy xuất hiện, nhưng niềm hy vọng đó không bao giờ vụt tắt.
Giống hệt như khoảng ký ức trong tuổi thơ của Lam Hi Thần, của Nhiếp Minh Quyết, và của Lam Vong Cơ đã từng làm như thế.
Lam Cảnh Nghi nói "Hổ gia gia, như thế nào mới là chính nhân quân tử?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi muốn trở thành chính nhân quân tử sao?".
Lam Cảnh Nghi nói "Đúng a!".
Nhiếp Minh Quyết nói "Đại khái là phải biết dũng cảm, không sợ trời không sợ đất, gây lỗi dám nhận, thấy gì nói nấy không được đảo lộn thị phi, và còn....".
Lam Hi Thần cười gượng "Đại ca, nó vẫn còn là một đứa nhỏ, không hiểu hết những lời ngươi nói đâu".
Nhiếp Minh Quyết nói "Chính vì còn nhỏ nên mới phải dạy, không hiểu thì cũng phải ghi nhớ cho tới lớn.
Hay ngươi muốn nó sau này ngoan cố khó dạy như Hoài Tang và tam đệ của ngươi?".
Lam Hi Thần chỉ còn nước lắc đầu.
Lam Cảnh Nghi lại hùng hổ "Được, ta sẽ làm như hổ gia gia nói: Làm một quân tử cái gì cũng không sợ".
Nhiếp Minh Quyết nghe vậy, rất chi hài lòng, còn bật cười ha hả vài tiếng.
Trừ Nhiếp Hoài Tang và Lam Vong Cơ, đây là đứa nhỏ đầu tiên mà Lam Hi Thần nhìn thấy Nhiếp Minh Quyết cõng, và là đứa trẻ thứ hai sau Lam Vong Cơ lần đầu gặp đã không sợ hắn.
Nhìn cách Nhiếp Minh Quyết hành xử, cũng có thể coi như hắn cũng có điểm thích trẻ con.
Nếu hắn có thể thu liễm khí tức được một chút thì hay biết mấy!
Nhìn tới Lam Tư Truy, y khẽ thở dài, hỏi "Tư Truy, ngươi có muốn hái hoa không? Ta cõng ngươi nhé!".
Hai mắt Lam Tư Truy sáng rỡ lên, nhiệt tình gật đầu, nhưng rồi lại nói "Trạch Vu Quân đừng cõng, ta chỉ muốn bế".
Lam Hi Thần mỉm cười, nói "Được rồi".
Lam Cảnh Nghi thấy Lam Tư Truy được Lam Hi Thần bế lên, liền nói "Hổ gia gia, hay là ngươi cõng Tư Truy luôn được không?".
Lam Hi Thần nói "Không được đâu, làm sao có thể cõng một lúc hai người?".
Lam Cảnh Nghi gãi gãi đầu, vẻ mặt nhăn lại như đang tìm một giải pháp tốt hơn.
Lam Tư Truy vẫn còn sợ Nhiếp Minh Quyết, vội nói "Không cần, ta có thể hái được mà.
Cảnh Nghi ngươi nhìn nè....".
Cậu ta vươn tay bẻ một cành nặng trĩu hoa xuống.
Dĩ nhiên là cành hoa đó vừa tầm với nên không có gì là khó khăn để hái.
Nhiếp Minh Quyết nói "Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện".
Lam Cảnh Nghi đột nhiên kêu "Ơ! Hình như có một cái tổ chim!".
Đúng là cách đó hơi cao có một cái tổ bằng rơm, cũng không biết là tổ chim gì.
Lam Cảnh Nghi vươn người muốn nhìn cho được, thế nhưng Nhiếp Minh Quyết có cao chín thước nhưng so với cây Ngô Đồng kia vẫn là có giới hạn.
Lam Cảnh Nghi phát giác mình cứ thế này sẽ không nhìn được tổ chim kia, vì vậy buồn bực nói "Hổ gia gia vậy mà thấp quá! Đắc tội!".
Nhiếp Minh Quyết còn không kịp phản ứng, Lam Cảnh Nghi vịn đầu hắn, một chân rút qua để cùng chỗ với chân còn lại, sau đó cong cả hai chân đạp lên vai hắn đứng dậy, nhoài người nhìn vào cái tổ chim kia, la lớn "Oa, mấy con chim non thật là dễ thương!".
Lam Hi Thần hốt hoảng, muốn nói cậu ta coi chừng, thế nhưng Nhiếp Minh Quyết giơ tay ngăn lại, miệng ra khẩu hình hai chữ "Không sao".
Mà Lam Cảnh Nghi rất thỏa mãn, nói "Ta nhìn được rồi, Tư Truy ngươi có muốn nhìn không?".
Lam Tư Truy lắc đầu nguầy nguậy.
Lam Cảnh Nghi dẩu môi, nói "Chán thế! Ta muốn xuống....hổ gia gia có đau không?".
Nhiếp Minh Quyết đặt cậu ta xuống đất, nói "Ngươi cũng biết ta đau sao?".
Lam Cảnh Nghi lẩm bẩm "Nhưng ta nhỏ thế này đạp một chút đã đau đâu?".
Lam Hi Thần vội đặt Lam Tư Truy xuống, lại kéo Lam Cảnh Nghi lại, nói "Cảnh Nghi hôm nay ngươi thật nghịch ngợm a! Mau xin lỗi Xích Phong Tôn đi".
Nhiếp Minh Quyết nói "Không cần đâu, trẻ con mà!".
Lam Cảnh Nghi nói "Hổ gia gia thật tốt!".
"Đại ca nhìn vậy thế nhưng đối với trẻ nhỏ thật là rộng rãi, khiến cho ta và Hoài Tang ghen tỵ quá!".
Một thanh âm trong trẻo hòa ái cất lên, Nhiếp Minh Quyết khẽ liếc mắt, không nói không rằng hậm hực quay mặt đi chỗ khác.
Lam Hi Thần thì gọi "A Dao, ngươi đến từ lúc nào vậy?".
Kim Quang Dao cung kính "Đại ca, nhị ca, ta chỉ vừa đến thôi".
Lam Hi Thần đỡ tay hắn, cười "Đã lâu không thấy ngươi đến.
Kim Lân Đài thế nào, có ổn không?".
Kim Quang Dao nói "Tạ nhị ca quan tâm, vẫn ỗn.
Đại ca là đưa Hoài Tang đến mượn sách tự học sao?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi biết rõ còn hỏi?".
Lam Hi Thần thấy hai người nói chuyện không hề vui vẻ, liền giục hai đứa nhỏ "Nào, mau chào Liễm Phương Tôn đi, đây là tam nghĩa đệ của ta".
Lam Cảnh Nghi, Lam Tư Truy hướng Kim Quang Dao đồng chào, thế nhưng Lam Cảnh Nghi lại nói "Vì sao lúc nãy Liễm Phương Tôn đến mà không lên tiếng, ở sau lưng âm thầm xuất hiện, có phải là có ý đồ xấu?".
Kim Quang Dao trân mắt nhìn cậu ta, ngạc nhiên đến không chớp được mắt.
Lam Hi Thần vội trách khẽ "Cảnh Nghi không được vô lễ.
Gia quy cấm phán xét người khác!".
Lam Cảnh Nghi chỉ vào Nhiếp Minh Quyết, nói "Nhưng lúc nãy hổ gia gia nói thấy gì nói nấy không được che dấu mới là quân tử, còn nữa gia quy cấm phán xét nhưng là ở sau lưng người khác.
Ta nói ngay trước mặt hắn kia mà!".
Lam Hi Thần ".....".
Sau đó y nhíu nhíu mày, gọi "Cảnh Nghi".
Lam Tư Truy vội đưa tay kéo Lam Cảnh Nghi lại, lắc lắc đầu ý bảo đừng nói nữa.
Lam Cảnh Nghi mơ hồ cảm thấy y có điểm tức giận, vì vậy rụt cổ không dám nói nữa, đưa mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết như trách cứ hắn có phải dạy sai mình rồi không?
Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao, khó xử nói "A Dao ngươi đừng giận nhé! Cũng tại bình thường ta chiều hư nó.
Sau này ta sẽ dạy dỗ lại".
Kim Quang cười trừ "Không có gì đâu nhị ca, trẻ con luôn vô tư nghĩ gì nói nấy mà.
A Lăng nhà đệ so với đứa nhỏ này sợ là còn hơn thế nữa ấy chứ! Nhưng mà nhị ca, sao lúc nào bên mình ngươi cũng đều là trẻ con thế này? Ta nghe Hoài Tang từng kể khi nhỏ là ngươi chăm hắn và Lam nhị công tử, hiện tại thì là hai đứa bé này, tương lai cũng không biết sẽ là con cái nhà ai nữa? Có khi nào ngươi có số trông trẻ hay không? Nếu đúng như thế, xem ra ngươi thật sự có duyên với trẻ con nha.
Đây có lẽ là một loại hồng phúc!".
Lam Hi Thần tuy rằng cười không nói, nhưng trong lòng mang một chút ý nghĩ không đúng.
Hồi nhỏ Lam Vong Cơ và Nhiếp Hoài Tang không mấy thân thiết, nhiều nhất cũng chỉ có Nhiếp Hoài Tang nói được vài câu rồi tách ra, không được như hai đứa trẻ hiện tại.
Nhưng mà lần đầu Lam Vong Cơ và Nhiếp Hoài Tang đứng cùng một chỗ, lại là xảy ra một vụ tai nạn, giờ nhớ đến mà Lam Hi Thần còn sởn gai óc.
Nhiếp Minh Quyết xoa đầu Lam Cảnh Nghi, nói "Đừng có ở đó nói dông nói dài.
Đến cả trẻ con cũng nói ngươi có tâm thuật bất chính, ta thấy ngươi xem lại mấy việc làm của ngươi thì hay hơn nhiều".
Kim Quang Dao không biết nói gì hơn, đành cười giả lả.
Lam Hi Thần cảm thấy có vẻ như một tháng qua mình viện cớ nói trong nhà có việc mà để Kim Quang Dao thay y đến đàn cho Nhiếp Minh Quyết, quan hệ giữa hai người hình như không có chuyển biến tốt hơn, chẳng lẽ y dùng sai cách?
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi đến đây có việc gì?".
Kim Quang Dao ngập ngừng một chút, lấy từ trong tay áo một tấm thiệp đỏ đưa cho Lam Hi Thần, lại nói "Đến mời nhị ca tới dự hôn lễ".
Lam Hi Thần nhận tấm thiệp, không mở ra mà hỏi luôn "Dự hôn lễ? Của ai?".
Kim thị không phải vừa mới có tang, vây quét Loạn Táng Cương cũng vừa kết thúc, sao chưa gì lại tổ chức một cái hôn lễ?
Kim Quang Dao thấp giọng "Của ta".
Lam Hi Thần nhìn hắn, rất đỗi ngạc nhiên nói "Đệ thú thê? Sao trước giờ ta chưa nghe qua?".
Nói xong mới biết mình hỏi thừa.
Đây là chuyện riêng tư của hắn, cần gì phải nói với người khác.
Chẳng qua hai người trước nay thân thiết, y lại không biết Kim Quang Dao trong lòng có ai đó, đến nay đưa thiệp cưới thì có điểm bất ngờ.
Kim Quang Dao nói "Thật ra ta cũng không biết nàng có tình cảm với mình.
Nàng là con gái của Tần Thương Nghiệp, thuộc hạ của phụ thân ta, trước đây ta đã từng cứu nàng một mạng trong trận Xạ Nhật.
Sau khi vây quét Loạn Táng Cương về, gia phụ của nàng đến trước của nhà mở lời muốn được kết hôn.
Nữ nhi nhà người ta đã chịu thiệt mở lời trước, phụ thân và ta cũng không nỡ từ chối.
Vì thế....đành tiến tới việc thành thân".
Lam Hi Thần "À" lên một tiếng, lại nhớ trong trận Xạ Nhật năm đó lúc hắn còn là thuộc hạ dưới trướng Nhiếp Minh Quyết đã hăng hái xông pha đến mức nào, nếu trong lúc đó xuất hiện cảnh anh hùng cứu mỹ nhân rồi khiến nàng kia tương tư thì cũng không có gì lạ.
Nhiếp Minh Quyết nói "Con gái của Tần Thương Nghiệp sao? Trợ thủ dưới tay Kim Quang Thiện? Vừa khéo lại giúp ngươi có chỗ dựa đấy chứ!".
Sắc mặt Kim Quang Dao cứng đờ, thấp thoáng lộ ra một tia ảm đạm.
Lam Hi Thần vội nói lảng "Kìa đại ca, A Dao thú thê, đây là chuyện vui của hắn kia mà, chúng ta nên chúc mừng hắn mới phải! Chỗ dựa gì ở đây? Nói đến, A Dao là tam đệ mà đã sắp thú thê, đại ca ngươi là người lớn nhất trong Tam tôn, cái này....!sao lại là đi sau tam đệ rồi?".
Hiển nhiên mấy lời này cũng chỉ có Lam Hi Thần dám nói, dù là Nhiếp Hoài Tang cũng chỉ sợ sớm đã bị quát đến nhũn người.
Đại ý thì Lam Hi Thần cũng chỉ là đùa một chút, tưởng rằng Nhiếp Minh Quyết cùng lắm là bực bội trách một câu, vậy mà hắn lại bình thản đáp "Không vội".
Tuy rằng chỉ là một lời nói bình thường, nhưng để ý kỹ vẫn thấy có chút bất thường.
Kim Quang Dao là người nghe ra điểm kỳ lạ đầu tiên, hắn ngớ người hỏi "Đại ca, "không vội" là ý gì? Lẽ nào ngươi đã có ý trung nhân?".
Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, đáp như không đáp vào câu hỏi "Cái tài lường trước đoán sau của ngươi càng ngày càng tiến bộ, xem ra theo Kim Quang Thiện mới thực là đúng đắn, dễ dàng cho ngươi phát huy loại bản lĩnh này!".
Kim Quang Dao đang muốn hỏi han, thình lình như bị dội một chậu nước lạnh xuống đầu, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên gượng gạo, đưa mắt nhìn Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần cũng theo hắn mà cười trừ, nhưng không nhịn được tò mò hỏi "Thế...đại ca, nàng kia là tiên tử nhà nào vậy, vừa khéo lại trúng được mắt xanh của ngươi?".
Chúng tiên tử trong bách gia xưa nay hiếm khi nào thấy ai tiếp xúc gần với Nhiếp Minh Quyết, chủ yếu là vì sợ cái bộ dáng trong băng có lửa của hắn, đa phần đều chỉ âm thầm ngưỡng mộ, như cái hồi đi săn ở Bách Phượng Sơn cũng không nàng nào dám ném thẳng hoa tặng hắn.
Tiên tử, à không, đại tẩu tương lai của nhị tôn là người nào, Lam Hi Thần và Kim Quang Dao thực sự là tò mò vô hạn!
Nhiếp Minh Quyết không quá để ý đến hai con người sắp trợn mắt trước mặt, tiện tay hái một cành Ngô Đồng xuống đưa cho Lam Cảnh Nghi, nói "Lát nữa đem về tìm một cái lọ cắm vào, sau này không cần hiếu kỳ xuống núi xem cho mất công".
Lại quay qua hai người kia, ung dung nói "Cũng không biết là có thể thành duyên hay không, tạm thời đừng hỏi nữa".
Lam Hi Thần và Kim Quang Dao bốn mắt nhìn nhau, cục tò mò trong đầu lại càng thêm lớn, nhưng là Lam Hi Thần cũng không dám và không tiện hỏi tiếp bởi dù sao cũng là việc riêng của hắn.
Gia quy cấm xen vào chuyện của người khác.
Bất quá, về sau hỏi Nhiếp Hoài Tang một chút là được.
Kim Quang Dao thấy không khí trở nên khó xử, liền nói "Lúc nãy có ghé qua Bất Tịnh Thế nhưng khách khanh nói đại ca mang Hoài Tang đến đây, ta đã để thiệp ở đó rồi.
Ngày mười lăm tháng sau, hy vọng đại ca nhị ca tới dự".
Lam Hi Thần nói "Tất nhiên được chứ, đại ca?".
Nhiếp Minh Quyết khẽ gật đầu.
Sau đó Lam Hi Thần trở về, trong đầu vẽ ra một trăm món quà tốt nhất để làm quà cưới.
Nghĩ tới nghĩ lui trước giờ quà từ Lam thị rất là.....!nhàm chán.
Tranh, cổ thư, hoặc cá biệt nhất là nhạc cụ.
Nhưng đây là tam đệ kết nghĩa của mình, không thể dùng tới mấy món đồ đơn sơ đó được.
Hơn hai ngày sau đó, Lam Hi Thần quyết định xuống trấn đặt mua từ những thương nhân một đôi uyên ương chạm từ ngọc, với hy vọng phu thê hai người kia có thể như đôi chim này, mãi mãi quấn quít không rời, chung thủy yêu thương nhau suốt đời.
Y đã tự cho rằng đó là ý kiến sáng suốt nhất đời mình từ trước đến nay, nhưng y đâu có biết, Kim Quang Dao và Tần Tố vĩnh viễn cũng không thể như đôi chim uyên ương ngọc thạch kia.
Mười lăm tháng sau vừa khéo Lam Vong Cơ sẽ xuất quan, Lam Hi Thần trong lòng tính toán, dự định sẽ đợi Kim Quang Dao bái đường xong rồi về, không ở dự tiệc.
Dù sao vẫn là Lam Vong Cơ quan trọng hơn, hắn sợ là vẫn còn chưa có thông suốt, xuất quan rồi chưa chắc sẽ không gây chuyện.
Chuyện Kim Quang Dao thành thân sớm trở thành một chủ đề bàn tán cũng như ghen tỵ.
Chỉ có Kim Quang Dao là người duy nhất không thấy như vậy.
Trước ngày thành thân một đêm, Lam Hi Thần mang theo món quà cưới đến tặng cho Kim Quang Dao, sẵn tiện nói xin lỗi vì sẽ không ở lại dự tiệc.
Điều khiến y ngạc nhiên khi bước vào phòng, trái với cách một tân lang với tâm trạng vui mừng sẽ chào đón nghĩa huynh, Kim Quang Dao ngồi một góc, ủ rũ, thất thần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh thêu chữ "Hỷ" to tướng, như thể đang tự hỏi đó là gì.
Lam Hi Thần chậm rãi gọi "A Dao".
Kim Quang Dao như người tỉnh mộng, giật mình nhìn y, vội đứng dậy nói "Nhị ca đến từ khi nào, sao không cho người thông báo trước?".
Lam Hi Thần đỡ tay hắn, nói "Ta chỉ vừa tới thôi.
Lúc nãy có môn sinh nói ngươi đang ở trong phòng nên ta tự mình vào, còn phải phiền ngươi thứ ta tội thất lễ".
Kim Quang Dao nói "Sao ta có thể trách nhị ca? Phải rồi, ngươi đến sớm như vậy, lại còn tới tìm ta là có chuyện gì không?".
Lam Hi Thần đưa chiếc hộp được bọc lụa đỏ cho hắn, cười, nói "Tặng phu thê ngươi".
Kim Quang Dao đón lấy cái hộp, trầm ngâm một lúc mới nói "Đa tạ nhị ca, nhưng sao lại tặng sớm như vậy?".
Lam Hi Thần nói "Ngày mai ta chỉ có thể dự đến lúc ngươi bái đường xong.
Trùng hợp là ngày mai Vong Cơ xuất quan.
Ngươi cũng biết hắn đối với chuyện của Ngụy công tử đã kích động đến thế nào mà.
Ta sợ hắn xuất quan nhưng vẫn không nghĩ thông suốt, sợ hắn sẽ làm ra mấy chuyện không nên".
Kim Quang Dao nói "Thì ra là vậy".
Lam Hi Thần nói "A Dao, xin lỗi ngươi".
Kim Quang Dao nói "Không sao đâu nhị ca, dù sao Lam nhị công tử trước giờ luôn là mối bận tâm của ngươi.
Đôi khi, ta thật cảm thấy ghen tỵ với hắn, có một huynh trưởng vì hắn mà suy nghĩ lo lắng".
Lam Hi Thần nghe trong giọng nói của hắn có điều khác lạ, liền hỏi "A Dao, ngươi làm sao thế? Hôm nay hình như tâm trạng ngươi không tốt?".
Kim Quang Dao lắc đầu "Không có gì đâu, nhị ca đừng lo".
Trầm mặt một chút, hắn hơi run giọng hỏi "Nhị ca, ngươi đã bao giờ.....".
Câu nói ngập ngừng, lửng lơ, như thể không biết có nên tiếp túc hay không.
Lam Hi Thần tủm tỉm cười, cảm thấy hắn về điểm này thật là giống hệt như Lam Vong Cơ mỗi lần muốn hỏi y một vấn đề nào đó.
Bộ dáng cứ như đang loay hoay tìm từ ngữ cho thích hợp, chỉ còn thiếu nước vò đầu bức tóc.
Những người nhỏ tuổi quả là đáng yêu như nhau!
Lam Hi Thần mở lời "A Dao, ngươi muốn hỏi ta cái gì?".
Kim Quang Dao ngước lên nhìn y, trong mắt thấp thoáng một tia ảm đảm "Nhị ca, ngươi đã yêu ai bao giờ chưa?".
Lam Hi Thần sửng sốt, trong đầu đột nhiên nghĩ ngợi sao tự dưng Kim Quang Dao lại hỏi câu này? Không lẽ hắn lấy Tần Tố vốn không vì yêu nàng? Hắn chắc là muốn hỏi y là để học cách làm thế nào để yêu một người đây mà! Hầy! Xem ra phải chỉ cho hắn từ cái đơn giản nhất!
Y liền gật đầu, nói "Có".
Kim Quang Dao nín thở, hỏi "Làm sao nhị ca biết?".
Lam Hi Thần lấy tay mình diễn tả, dùng hết sự chân thành và hiểu biết truyền đạt cho hắn "Bởi vì nó giống như một thứ gì đó vô hình trong đầu.
Có thể không nhìn thấy, không nghe được nhưng lại có thể cảm nhận rất rõ.
Không ai có thể cho ta biết, chỉ duy nhất bản thân ta tự nhận ra, thông qua cảm nhận".
Kim Quang Dao ngẩn người, sau đó lại hỏi "Vậy....ta có thể yêu hơn một người cùng lúc không?".
Lam Hi Thần tròn mắt, hỏi ngược lại "A Dao, không lẽ....!không lẽ trong lòng ngươi đã có người khác mà không phải Tần Tố?".
Kim Quang Dao vội cười trừ "À không, ta thấy nhị ca có vẻ thấu đáo nên chỉ muốn biết thêm, rằng tình yêu có thể san sẻ được không hay nó chỉ là một loại tình cảm mà ta phải giữ riêng trong lòng, giống như một sự ích kỷ?".
Lam Hi Thần vui vẻ đặt tay lên vai hắn, nói "Không có không có, không có gì là ích kỷ cả.
Có thể yêu cùng lúc nhiều người đấy chứ! Chẳng hạn như ngươi có thể yêu phụ mẫu, huynh đệ, tôn nhi, à, sắp tới còn có thê tử và con cái của ngươi.
A Dao ngươi không cần lo lắng đâu! Thật ra tình yêu cũng giống như kiến thức ngươi có được vậy, dần dần sẽ tăng theo thời gian.
Quan trong nhất chỉ cần ngươi và Tần Tố biết quan tâm cảm thông lẫn nhau, và còn....".
Kim Quang Dao cắt ngang "Được rồi nhị ca, ta đã hiểu".
Lam Hi Thần nghiêng đầu "Thật?".
Kim Quang Dao nở nụ cười thấp thoáng gượng gạo "Thật.
Dù sao cũng đa tạ món quà của ngươi".
Đấy! A Dao thật thông minh! Xem ra hắn ít nhiều cũng đã tiếp thu được những gì y giải thích.
Lam Hi Thần cực kỳ hài lòng với công tác tư tưởng vừa rồi.
May mắn Kim Quang Dao còn thấu đáo hơn Lam Vong Cơ, đỡ mất công y nói đến gãy lưỡi mà hắn vẫn không ngộ ra được.
Trong lòng y thầm nghĩ phải chi đệ đệ cũng được một phần ngoan ngoãn như nghĩa đệ thì có phải tốt hơn không?
Ngày hôm sau trong không khí náo nhiệt ở Đấu Nghiên sảnh, đôi tân lang tân nương hỷ phục đỏ thắm bước vào.
Hướng hai người Kim Quang Thiện và Kim phu nhân bái lạy.
Nhìn bọn họ, trong lòng Lam Hi Thần cảm khái: đời người trừ hòa thượng khổ hạnh ra thì ít nhất sẽ có một lần thành thân, được hướng song đường bái lạy, tuyên bố với cả thiên hạ rằng từ nay ta và người chính thức là một đôi phu thê.
Thế nhưng ngày xưa phụ mẫu chính mình lại là lén lút bái đường, mẫu thân cũng vì thế mà chịu nhiều thiệt thòi, mà nàng thì vẫn nguyện ý ở bên cạnh Thanh Hành Quân, có lẽ là vì chữ "yêu".
Hiện tại, Lam Vong Cơ, có lẽ chính là như vậy.
Trong lúc hành lễ bái đường, Lam Hi Thần trông thấy có một cậu bé chừng hai ba tuổi ngồi bên cạnh Giang Trừng, mình mặc một chiếc áo kim tinh tuyết lãng, mi tâm điểm một nốt chu sa, bộ dạng nhìn thoáng qua liền cứ tưởng là một Kim Tử Hiên thu nhỏ.
Chắc hẳn là tiểu công tử Kim Lăng.
Tội nghiệp! Nhỏ như thế mà đã mất cả cha lẫn mẹ, so với y và Vong Cơ lúc trước xác thực đáng thương hơn nhiều.
Mà Giang Trừng đã lâu không thấy, sắc mặt hắn hiện tại vô cùng cáu gắt khó chịu, chỉ sợ so với Nhiếp Minh Quyết đã muốn bằng rồi.
Không biết trải qua sự việc ở Loạn Táng Cương, bên phía Giang thị đã trở nên thế nào?
Kim Quang Thiện trước nay đối với Kim Quang Dao vẫn luôn hờ hững lạnh nhạt nhưng hôm nay lại nói cười vui vẻ, không biết có phải vì thấy dưới gối chỉ còn một mình đứa con này hay là vì nể mặt Tần Thương Nghiệp? Kim phu nhân từ khi Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly ra đi, thần sắc bà ta do đau buồn quá độ mà đã không còn như trước, đờ đẫn cứ như người mất hồn, hai mắt chỉ đăm đăm nhìn về phía Kim Lăng, như thể muốn tìm chút dáng dấp của nhi tử và nhi tức.
Lam Hi Thần đại khái chỉ nhìn sơ như vậy, phu thê Kim Quang Dao bái đường xong y cũng chào hỏi rồi ra về, sau đó mới phát hiện Nhiếp Minh Quyết so với mình còn về sớm hơn.
Bởi vì xích mích với Kim Quang Thiện về chuyện đài quan sát, hắn có thể tới đây đã là
chịu giữ thể diện cho Kim Quang Dao lắm rồi.
Sau cùng chỉ còn mỗi Nhiếp Hoài Tang ở lại uống rượu chung vui với tam nghĩa ca.
Thật là nhẹ lòng khi nghe môn sinh nói Lam nhị công tử hôm nay không ra ngoài, chỉ ở trong Hàn Thất tấu đàn.
Lam Hi Thần có đến xem, nghe qua khúc tấu thì biết Lam Vong Cơ đang vấn linh.
Những câu hỏi hắn muốn hỏi đều là người kia đang ở đâu, thậm chí còn hỏi có còn sống hay không, bao giờ thì quay về? Lam Hi Thần chỉ có thể thở dài.
Sau đó Lam Vong Cơ ra ngoài.
Việc đầu tiên là xuống Thải Y trấn.
Y không biết hắn muốn làm gì, chỉ biết lúc chiều tà có một môn sinh tới báo Hàm Quang Quân mua rất nhiều rượu đem vào Hàn Thất.
Không biết hắn đã uống bao nhiêu vò mà say rượu làm loạn trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, một hai đòi tìm đồ.
Y hỏi hắn muốn tìm gì, hắn nói là sáo, y đưa một cây sáo ngọc cho hắn, hắn lại mãnh liệt quăng đi nói rằng không phải.
Lam Vong Cơ thiếu điều muốn lật tung Vân Thâm Bất Tri Xứ lên mà vẫn không tìm được thứ hắn muốn, nhưng khi tìm thấy một cây sắt mà Ôn thị làm rơi trước kia, bình thản in nó vào ngực trái.
Lam Khải Nhân biết chuyện giận đến cực điểm.
Thế nhưng đệ đệ của y vẫn làm như không thấy, co người nằm trên nền đất, tay ôm lấy dấu sắt kia ở ngực.
Lam Hi Thần thấy hắn như vậy, tạm thời không để hắn gặp Lam Tư Truy.
Phải mất một năm sau đó Lam Vong Cơ mới thật sự bình tĩnh trở lại, thôi không còn gây chuyện nữa.
Lúc đó Lam Hi Thần mới dám dẫn Lam Tư Truy đến gặp hắn, để bọn họ cố nhân trùng phùng.
Cũng từ đó, hễ lần nào y dắt Lam Cảnh Nghi ra sau núi cho thỏ ăn cũng sẽ thấy Lam Tư Truy ngồi giữa một đống bông trắng, miệng gặm củ cà rốt như thể gặm kẹo hồ lô, vậy mà Lam Vong Cơ vẫn như thể không có gì, đợi cậu ta gặm xong liền đưa củ khác.
Những lúc ấy Lam Hi Thần vừa thương đệ đệ mà vừa thương đứa nhỏ.
Lam Vong Cơ mà cứ chăm sóc kiểu này, Lam Tư Truy sẽ sớm thành thỏ mất thôi!
Còn Lam Khải Nhân, vì để tránh đám môn sinh học theo Hàm Quang Quân và cũng để ngấm ngầm dạy dỗ hắn, lão đã cho khắc thêm một ngàn gia quy lên đá gia quy trước cổng sơn môn.
Ba ngàn gia quy chính thức lên tới con số bốn ngàn.
Hại môn sinh từ lớn đến nhỏ ai cũng khóc không ra nước mắt.
Mọi người cứ tưởng chuyện sẽ bình thản như vậy mà trôi qua.
Nhưng đến năm thứ tư sau khi Di Lăng lão tổ chết, tuy rằng Lam Vong Cơ quay về phong thái như cũ khiến Vân Thâm Bất Tri Xứ được yên tĩnh, thế nhưng bên ngoài nơi đây lại không được như vậy.
Tần Tố vừa hạ sinh đứa con trai đầu lòng sau một năm thành thân, đặt là Như Tùng, tự Bách Quang thì đương kim Kim phu nhân qua đời.
Ngay sau đó Kim Lân Đài đón thêm một người mới nữa là Mạc Huyền Vũ, nghe đâu là con ngoài giá thú của Kim Quang Thiện.
Nhiếp Minh Quyết vì chuyện xây đài quan sát ở Thanh Hà mà cùng cha con Kim Quang Dao lời qua tiếng lại suýt nữa xung đột vũ khí, bệnh tình của hắn cũng vì thế mà lại càng thêm nghiêm trọng.
Lam Hi Thần chỉ hy vọng Kim Quang Dao sẽ có thể giúp y một tay, giúp Nhiếp Minh Quyết sớm ngày hồi phục, bởi y hy vọng hắn sẽ là ngoại lệ trong các đời gia chủ Nhiếp thị.
Một năm sau đó, Kim Quang Thiện đột ngột qua đời, Kim Quang Dao thượng vị tiên đốc thống lĩnh bách gia, bắt đầu kéo theo hàng loạt biến cố về sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...