Gã không ngừng nói "Ngươi sẽ có được thứ mình muốn nếu giúp ta.
Ta hiểu cảm giác phải sống khi bị kẻ khác cô lập xa lánh.
Thật không công bằng, đúng không? Cách duy nhất để ngươi thoát khỏi chuyện đó, là làm mãnh tướng dưới tay ta".
Mạnh Dao bất bình "Quỷ Quân, sao lại.....".
Hãn Thanh Thương liếc hắn một cái khiến cho hắn ngậm miệng, sau đó gã lại nói giọng mềm mỏng với Nhiếp Minh Quyết "Chỉ cần giúp ta, ngươi sẽ có được thứ ngươi muốn".
Nhiếp Minh Quyết mơ hồ nói theo "Thứ ta muốn.....".
Hãn Thanh Thương nói "Phải! Khi ta cai trị Lục giới, ngươi sẽ là một quỷ tướng đắc lực của ta, không ai có thể ngăn cản ngươi.
Mọi đau khổ trong thế giới nhỏ bé của ngươi, sẽ chỉ còn là hồi ức dĩ vãng".
Nhiếp Minh Quyết nói "Mọi đau khổ trong thế giới nhỏ bé....".
Hãn Thanh Thương không để hắn nói hết câu, xoay người hắn lại đối diện phía Lam Hi Thần "Bây giờ, việc ngươi phải làm là đến đó, lấy một giọt máu của tên kia nhỏ xuống lưỡi kiếm rồi đợi thanh kiếm ấy về đúng chỗ của nó, ngươi sẽ có mọi thứ".
Gã đẩy Nhiếp Minh Quyết về phía trước, hắn đi vài bước, thẳng tiến về phía Lam Hi Thần, miệng vẫn mơ hồ lặp lại "Thứ ta muốn".
Hãn Thanh Thương phấn khích thúc giục "Đúng rồi! Cứ đi như vậy.
Nhanh lên và đặt kiếm về đúng chỗ cho ta".
Như bị thôi miên kéo đi, Nhiếp Minh Quyết từng bước vô thức tiến về phía Lam Hi Thần đang ngồi, hai tròng mắt trở nên đen đặc, miệng vẫn cứ không ngừng lẩm bẩm "Thứ ta muốn.....".
Lúc này Thủy Kỳ Lân dùng lực ở hai chân trước đạp mạnh đá bay Thao Thiết ra xa, nhảy bổ lên toan cắn nát viên pha lê ở đỉnh cột đá, trong tức khắc Thao Thiết liền lấy lực vừa nhanh như chớp lao tới vồ lên cổ Thủy Kỳ Lân cắn nhào xuống đất, nhân tiện còn nửa cắn nửa lôi càng thêm xa cột đá, mặc cho Thủy Kỳ Lân dùng sức đạp mình Thao Thiết bay ra, nó vẫn ngoan cố cắn ở cổ không buông.
Hãn Thanh Thương bật cười ha hả rồi dang hai tay lên, hướng mặt về phía cột đá, nói lớn "Thời khắc này đã đến, hỡi đấng Ma tổ chí tôn, mượn thần lực của bảy phép màu do Tạo Hóa ban phát, xin dâng chút sinh khí để Ma tổ phục sinh".
Gã vừa nói dứt câu, viên pha lê liền tỏa sáng.
Cùng lúc đó sáu thần khí rung lên dữ dội, mọi người còn đang hoang mang thì "viu" một tiếng xé gió như một mũi tên vừa mới bắn khỏi cung, Trần Tình của Ngụy Vô Tiện phóng một luồng ánh sáng đỏ về phía viên pha lê.
Bởi vì trước đó, sáu thần khí đều đã bị Hãn Thanh Thương nhuốm qua một giọt máu của bọn họ, riêng Tống Lam do không phải người nên đã dùng một sợi tóc buộc chặt lên bội kiếm.
Khi viên pha lê kia phát huy linh lực, tự động nó sẽ hấp thu linh lực từ bảy món thần khí được truyền từ chủ nhân.
Lam Hi Thần trông thấy, không khỏi kinh hoảng nhìn về phía Nhiếp Minh Quyết, liên tục gọi "Minh Quyết huynh! Đừng! Dừng lại đi!".
Thế nhưng bước chân hắn vẫn cứ đều đặn tiến về phía Lam Hi Thần, mỗi lúc một gần.
Lúc hắn vô thức đi qua Mạnh Dao, cặp mắt của Mạnh Dao sắc lẻm nhìn vào hắn, lại nhìn tới Lam Hi Thần, cười một tiếng mỉa mai y "Ngươi không phải xem hắn luôn là người chính nghĩa bất khuất sao? Giờ thì hắn cũng đã bị Quỷ quân sai khiến rồi còn gì? Rốt cuộc hắn cũng giống như ta đấy thôi, Hi Thần à".
Lam Hi Thần không còn tâm trí gì cho mấy lời đó hay là bác bỏ, dẫu rằng y là người duy nhất hiểu Nhiếp Minh Quyết sẽ không bị điều khiển nếu trong người hắn không có phần Sát khí Hỗn độn trong người, rất dễ dung nạp bởi những thứ tà lực khi tiếp xúc.
Nhưng mà lúc này ruột gan y nóng như lửa đốt, chỉ cầu mong Nhiếp Minh Quyết hãy mau mau thức tỉnh, phần Nguyên khí Hỗn độn kia phải nhanh chóng trỗi dậy.
Lúc này, Tam Độc ở chỗ Giang Trừng phóng một luồng ánh sáng tím về phía viên pha lê.
Kế đó là bội kiếm của Tống Lam mang màu cam sắc cũng phóng theo về phía đó.
Mới đó mà đã có ba màu tụ vào hợp điểm.
Hãn Thanh Thương quay lại nhìn, vô cùng thỏa mãn thúc giục "Đúng rồi! Nhanh lên! Ngươi sắp làm được rồi!".
Kim Lăng chợt kêu lên một tiếng, hóa ra trong lúc quan sát sự việc, bội kiếm của cậu ta đột nhiên phát sáng rồi phóng màu vàng sắc về phía viên pha lê làm cậu ta hết hồn.
Hãn Thanh Thương vẫn thúc giục "Nào! Nhanh lên! Ngươi sắp đạt được rồi.
Nhanh lên!".
Nhiếp Minh Quyết mơ hồ "Điều ta muốn....".
Lúc này bước chân hắn cách Lam Hi Thần chỉ còn năm bước, mà Tị Trần và Phiến thiết cũng đã lần lượt phóng hai luồng điện thanh và lục sắc về phía viên pha lê.
Bây giờ chỉ còn lại mỗi lam sắc do Lam Hi Thần chủ đạo.
Y nhìn Nhiếp Minh Quyết tiến về phía mình ngày càng gần, thiếu nước liều mình chạy tới, nhưng tay vừa chạm vào màng mỏng kết giới đã bị giật đau rát phải thục trở về.
Đến khi hắn không còn cách y bước chân nào nửa mới gỡ kiếm từ sau lưng hắn đem về phía mình, Lam Hi Thần tìm cách né tránh, gọi lớn "Minh Quyết! Tỉnh lại đi! Hãn Thanh Thương! Ngươi không thể khống chế hắn như vậy được!".
Đáp lại y chỉ là một tràng cười lớn của Hãn Thanh Thương.
Nhiếp Minh Quyết với đôi con ngươi đen đặc vô hồn, xuyên qua kết giới bắt lấy một bàn tay của Lam Hi Thần kéo ra.
Y run rẩy nhìn bàn tay chai sần mang chút lạnh lẽo cầm ngón tay trỏ của mình, bàn tay đó vừa mới không lâu còn nắm chặt trong sự mừng rỡ, mà giờ phút này vì tà lực điểu khiển lại không tiếc đem ngón trỏ của mình cứa thẳng qua lưỡi kiếm trong suốt.
Mọi chuyện đã không thể cứu vãn, Sóc Nguyệt nhuốm máu, bay lên phát một luồng lam sắc rực sáng phóng về phía viên pha lê.
Thất khí thất sắc đều đã tụ về một chỗ, theo đường truyền tạo nên một dải cầu vồng vô cùng đẹp mắt, sau đó từ viên pha lê chiếu bảy sắc xuống chỗ của Hỗn Nguyên kiếm.
Thanh kiếm rung lên dữ dội, thiếu nước tự nó nhổ khỏi mặt đất mà bay thẳng lên trời.
Hãn Thanh Thương thống khoái hét lớn "Được rồi!".
Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn thấy cảnh đó không khỏi kinh hãi la một tiếng "Không xong!".
Thao Thiết vốn đang cắn chặt cổ của Thủy Kỳ Lân, mà thụy thú lúc này đoán chừng đã tiêu hao không ít sức nên có phần yếu thế, bị Thao Thiết dùng một chân đạp lên mình, hướng Hỗn Nguyên kiếm rống lớn.
Ba con Cùng Kỳ, Đào Ngột và Hỗn Độn nghe thế cũng đồng theo thủ lĩnh thi nhau rống từng hồi dài.
Cả một vùng Huyết Sát vực bị trận âm thanh này làm cho băng thiên liệt địa.
Bốn luồng sóng âm này tràn ra tứ phía nhưng lại giao nhau tại chỗ của Hỗn Nguyên kiếm, khiến cho thanh kiếm kia như chịu một lực hút, dần dần nhúc nhích nảy lên khỏi mặt đất khoảng hai ba phân.
Nếu muốn ngưng lại, một trong bảy thần khí phải bị thiếu đi, hiện tại duy nhất chỉ có Sóc Nguyệt, mà để lấy đi nó, Lam Hi Thần tất nhiên không làm được vì bị giam trong kết giới, người duy nhất có thể làm lại bị tà lực điều khiển.
Nhiếp Hoài Tang kêu đến khản cả giọng "Ca ca.....tỉnh lại.....ca ca.....ngươi không thể như thế được......".
Lam Hi Thần nắm lấy tay Nhiếp Minh Quyết, van nài "Tỉnh lại đi! Minh Quyết huynh, ta xin ngươi, tỉnh lại đi! Ngươi không phải đã nói, sẽ luôn bảo vệ ta sao? Đây không phải cách ngươi bảo vệ cho ta đâu!".
Y cúi gầm mặt xuống, từng giọt nước mắt nóng hổi tuôn ra, cũng chính vì cúi xuống, Lam Hi Thần đã không nhìn thấy phản ứng tiếp theo của Nhiếp Minh Quyết.
Chỉ nghe hắn khẽ rên một tiếng, đến khi y cảm nhận có bàn tay áp lên mặt mình, bên tai là thanh âm vỗ về "Đừng khóc" liền ngỡ ngàng ngẩn đầu lên, mới phát hiện Nhiếp Minh Quyết đã thanh tỉnh, hai mắt hắn đã không còn đen dã mà trở lại là đôi mắt sâu thẳm như núi.
Hắn nhìn ngón tay bị thương của y, run giọng "Ta xin lỗi, là ta vô dụng làm hại đến ngươi.
May mà..ta.....!khống chế......".
Hắn còn chưa nói hết câu đã cúi đầu xuống, phun ra một ngụm tinh huyết bắn vào nửa lớp y bào bên dưới của Lam Hi Thần.
Hiển nhiên vì đột ngột trấn áp tà lực, sát khí nhất thời bị nguyên khí đè lại dẫn đến huyết mạch rối loạn.
Lam Hi Thần nấc một tiếng, vội nắm chặt lấy tay hắn "Không! Không sao hết! Ta không trách ngươi! Ngươi tỉnh lại là tốt rồi".
Nhiếp Hoài Tang thoáng thở nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía Hãn Thanh Thương, lo ngại nói "Ca ca tỉnh lại thì tốt, nhưng bây giờ chuyện đã trở nên xấu đi.
Chúng ta không lẽ phải để La Hầu hồi sinh như vậy sao?".
Nhiếp Minh Quyết ngoái đầu nhìn về phía đối diện, Lam Hi Thần lại nghe hắn lẩm bẩm "Trước khi đến đây.....ông ta đã nói.....Quả nhiên là như vậy!".
Lam Hi Thần không nghe rõ hắn đang nói gì và có ý nghĩa gì, chỉ thấy hắn quay lại hết nhìn y thì ngẩn lên nhìn Sóc Nguyệt rồi lại nhìn y, trong ánh mắt có một tai mong chờ hiện rõ.
Tuy rằng không hiểu rõ, nhưng Lam Hi Thần không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đáp ứng "Hiện giờ chỉ có Sóc Nguyệt là không bị kìm kẹp, Minh Quyết huynh, nhờ cả vào ngươi".
Y nhìn hắn, bằng ánh mắt tha thiết và niềm tin chắc chắn, khiến cho Nhiếp Minh Quyết lấy đó làm động lực.
Hắn gật đầu, giơ tay thu Sóc Nguyệt xuống, cầm chặt chuôi kiếm, quay đầu lại nhìn Hãn Thanh Thương.
Gã vẫn chưa phát giác Nhiếp Minh Quyết đã hồi tỉnh, mắt thấy kiếm linh đột ngột bị thu về mang theo thần khí biến mất, dẫn đến luồng lam sắc không còn, lúc này mới hoảng hốt hét "Cái gì vậy?".
Nhiếp Minh Quyết nắm chặt Sóc Nguyệt, cả người quay lại, đanh thép nói "Những thứ do ác quỷ ngươi cho, ta không thèm vào đâu".
Nói rồi lùi một chân về phía sau lấy đà, không đợi lâu mà phóng Sóc Nguyệt bay thẳng về phía viên cột đá đối diện.
Lực đạo cực lớn.
Tốc độ lại nhanh.
Hãn Thanh Thương lẫn Mạnh Dao đều không kịp ngăn lại.
Chỉ đến khi nghe một tiếng "rắc" giòn tan, mới phát giác được Sóc Nguyệt đã cắm phập vào viên pha lê kia.
Một cái chớp mắt, nó dần dần nứt toạt ra, sáu thần khí còn lại thôi không phóng quang sắc về phía nó nữa.
Hãn Thanh Thương hét lớn "Không!".
Viên pha lê nứt thành từng mảnh, bảy luồng quang sắc phóng ra ồ ạt, khiến cả một vùng trời ngập trong bảy sắc một lúc lâu rồi tiêu biến.
Mắt thấy chuyện tốt bị phá hỏng, Hãn Thanh Thương trợn mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết, luống cuống hỏi "Ngươi.....!ngươi.....sao ngươi có thể áp chế được tà lực của ta?".
Nhiếp Minh Quyết chạm rãi lau đi huyết dịch bên khoé môi, quay lưng thu lại Sóc Nguyệt vào trong tay, đoạn đi thẳng về phía trước, hiên ngang nói "Tại sao lại không? Ta hấp thu tà lực được, thì cũng áp chế được nó trong cơ thể, lại còn hóa thành linh lực của chính mình.
Nếu ngươi không sợ mất hết pháp lực thì cứ việc tống hết vào người ta, ta cũng không ngại nhận đâu".
Hãn Thanh Thương vẻ mặt vô cùng hoang mang, giáng một đòn khí đen đánh tới.
Nhiếp Minh Quyết cầm Sóc Nguyệt quay vài vòng trong tay, tạo thành một luồng gió ghê người thổi bay tà khí đó ngược trở về phía Hãn Thanh Thương.
Gã lập tức né đi, chỗ bị tà khí đó ập đến chịu đòn lực mà nổ "uỳnh" một tiếng thật lớn.
Mọi người lập tức trố mắt vì một màn này.
Không hẳn vì Nhiếp Minh Quyết dư sức ra đòn phản công, mà là vì hắn có thể dùng được Sóc Nguyệt.
Kim Lăng chớp mắt không thôi "Hắn có thể dùng được bội kiếm của Trạch Vu Quân?" rồi lại vô thức nhìn sang Ngụy Vô Tiện "Không phải khi bội kiếm biến thành thần khí, chỉ có chủ nhân của nó mới dùng được sao? Lần trước ta lại không dùng được Tam Độc cơ đấy".
Ngụy Vô Tiện nghệch ra "Ngươi đừng có vừa nhìn vừa hỏi ta như thế? Chuyện này ta không biết đâu mà trả lời".
Lam Vong Cơ cũng không nhịn được mà hỏi "Huynh trưởng, chuyện này có phải có ẩn tình?".
Trái với mọi người, Lam Hi Thần bình thản nhìn Nhiếp Minh Quyết dùng Sóc Nguyệt tung ra những chiêu thức tương ứng với Hỏa Thủy Địa Phong, không khỏi cảm thán mà nói "Ta thật là đúng đắn khi giao Sóc Nguyệt cho hắn!".
Đối với y mà nói, chuyện này không có gì là ngạc nhiên.
Vốn dĩ khi tới đảo Bồng Lai giao Sóc Nguyệt cho Nhiếp Minh Quyết, y đã ngấm ngầm để nó nhận hắn làm chủ bằng cách phong ấn khí tức của chính mình, nhưng vẫn để khí tức của chính nó tỏa ra, gặp người đầu tiên dùng nó mà vận truyền khí tức thì nó sẽ nhận người đó làm chủ.
Ví như một thanh kiếm linh bình thường, người đầu tiên dùng nó sẽ là chủ nhân của nó.
Tất nhiên nếu chủ nhân cũ vận lực, nó vẫn sẽ quay trở về tay người đó.
Lam Hi Thần chỉ áp dụng phương pháp này một cách may rủi lên thần khí, không ngờ nó lại có hiệu quả không sai.
Hiện giờ, dù là y hay Nhiếp Minh Quyết đều có thể dùng được Sóc Nguyệt.
Nói cách khác, chủ nhân của Sóc Nguyệt từ lúc ở đảo Bồng Lai đã không chỉ có mình Lam Hi Thần, mà Nhiếp Minh Quyết cũng là chủ nhân của nó.
Cho nên lúc này Lam Hi Thần không vận lực, Sóc Nguyệt sẽ do đích thân Nhiếp Minh Quyết điều khiển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...