Nàng vừa dứt lời, Nam Cung Nguyên Khang trợn mắt há miệng.
Đàm Triết thì bừng bừng xúc động, chắp tay hình chữ thập như sắp xá nàng ta một xá "Ôi trời Phách Xương công chúa của ta ơi! Từ lúc nào mà ngươi lại hiểu chuyện tới như vậy? Ngươi có phải đang bị ai đoạt xá không thế?".
Ôn Ninh quay qua cậu ta, trừng mắt "Cái gì mà "của ta"?".
Đàm Triết lắp bắp "À.....!là....!là Phách Xương công chúa thôi! Không có "của ta" gì cả!".
Ngụy Vô Tiện nghe nói có quà đáp lễ liền có chút hào hứng "Còn có phần đáp lễ sao? Là quà gì thế? Có phải rượu không? Ma giới có loại rượu gì ngon sao?".
Lam Vong Cơ không nhanh không chậm mà đè vai hắn ấn ngồi xuống, ngăn cản hắn đang muốn đứng lên chồm tới chờ túm lấy mấy hũ rượu trong tưởng tượng.
Bắc Đường Lạc Vi khinh xuy một tiếng, nói "Rượu? Ta như thế nào lại đi đáp lễ cái thứ dở òm đó? Phần đáp lễ của ta còn hấp dẫn hơn nhiều, chắc chắn sẽ khiến các ngươi rất thích".
Ôn Ninh không giấu được vẻ nôn nao "Đó là gì thế? Ta có phần không?".
Ánh mắt Bắc Đường Lạc Vi lướt qua tất cả, cuối cùng dừng trên người Tống Lam đang lơ đễnh nhìn chỗ khác, nàng ta nhướn nhướn mày "Có! Ai cũng có phần, cho nên hãy tập trung nhìn để tiếp nhận! Sau đây ta sẽ trình bày một đoạn vũ khúc mà ta rất thích".
Lần này thì đến cả Lam Vong Cơ cũng không nhịn được mà trợn mắt kinh ngạc.
Đông Phương Trường Nguyệt đập bàn một tiếng, tức giận nói "A Vi, ngươi đang nói hồ đồ cái gì vậy? Đường đường là một Nữ Quân tương lai, sao có thể tùy tiện hiến vũ?".
Nam Cung Nguyên Khang kéo Lam Hi Thần lại gần, biến ra vô số khăn lụa trắng đắp lên người y rồi lại biến ra những cái khác tự đắp lên người hắn, làm cho y vô cùng ngạc nhiên, buộc miệng hỏi "Nguyên Khang huynh, thế này là sao?".
Nam Cung Nguyên Khang tặc lưỡi "Phòng trước cho chắc! Lỡ lát nữa bà chằn đó dùng cây quạt múa tới múa lui mà không cẩn thận, lại phóng lông vũ ra ghim vào người chúng ta thì thôi rồi.
Cơ mà, nàng ta biết múa ư? Sao trước giờ ta lại không biết? Bắc Đường Ma Quân có cho nữ nhi nhà mình học múa nữa cơ à?".
Bắc Đường Lạc Vi bỉu môi trừng Nam Cung Nguyên Khang, xua tay nói "Không phải lo, ta sẽ không dùng U Xương phiến để múa đâu" rồi quay qua tất cả, nhíu mày "Sao các ngươi không hào hứng gì cả vậy? Bộ không muốn thấy mỹ nhân hiến vũ sao?".
Đông Phương Trường Nguyệt đứng bật dậy, lạnh giọng "A Vi! Ngươi có nghe ta nói không?".
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta lúc này đỏ rực như lửa vì tức giận.
Bắc Đường Lạc Vi lại chẳng hề để tâm, nàng ta từ chỗ ngồi đứng lên, lùi hai bước rồi xoay mình phi thân ra ngoài đầm sen xung quang thủy đình.
Giang Trừng nhìn nàng ta đạp lên mấy đài sen mà giậm chân "Nhè nhẹ thôi kẻo gãy cuống!".
Trái lại Ôn Ninh vô cùng hào hứng "Hôm nay là sinh thần của nàng, Tuệ Trang trưởng công chúa nên để nàng vui vẻ một chút chứ!", đoạn, quay qua thúc giục mọi người "Các người cũng vỗ tay hoan hô đi nào!".
Nếu mà không phải tình cảm tỷ muội vô cùng thân thiết, Đông Phương Trường Nguyệt khẳng định đã giận tới mức bỏ đi ngay lập tức.
Lam Vong Cơ, Giang Trừng và Kim Lăng chưa bao giờ lại đồng suy nghĩ muốn rời đi như lúc này, nhưng đã bị Nam Cung Nguyên Khang gượng nài "Thôi mà thôi mà, hôm nay là ngày đặc biệt của nàng ta, các ngươi chịu khó để nàng ta vui vẻ một chút đi!".
Thế rồi sau một tràng vỗ tay có vẻ miễn cưỡng, màn vũ khúc bắt đầu.
Trái với mong đợi, điệu vũ kia có phần.....!kỳ quái.
Những tưởng rằng nàng ta thân thể khi múa không uyển chuyển thì cũng linh hoạt, ai ngờ đâu mỗi một động tác đều uốn éo lượn lờ như thân rắn đang di chuyển, khiến mọi người không dám nhìn, tiếng vỗ tay cũng vì thế mà thu nhỏ dần.
Đến một lúc, từ trong ống tay áo của Bắc Đường Lạc Vi tung ra mấy dải lụa đỏ, càng kinh hãi hơn là mấy dải lụa đó như bay phấp phới mà như đập đôm đốp vào mặt mọi người, chỉ có khi chạm vào mặt Tống Lam thì nó lại lướt qua như bàn tay đang sờ lên mặt.
Đến nước này thì Ôn Ninh cũng hết cổ vũ nổi nhưng ngoài miệng vẫn nói "Mọi người.....!chịu khó.....!một chút đi.....!vì.....!hôm nay....!là......sinh nhật của nàng ấy".
Không biết qua bao nhiêu khắc vũ khúc kia mới dừng lại, ai nấy đều ôm mặt ra rời, thở phào nhẹ nhõm.
Bắc Đường Lạc Vi lúc này mới đề thân phi ngược vào trong thủy đình, khoanh tay hỏi "Thế nào? Vũ điệu này hay chứ?".
Kim Lăng ôm hai má, nghiến răng trợn mắt "Hay hay hay cái đầu lão tử! Ngươi hiến vũ hay là dùng vũ lực với người xem vậy hả?".
Bắc Đường Lạc Vi nhún vai cười nhạt "Tùy ngươi nghĩ".
Kim Lăng còn muốn nói thêm thì bị nàng ta cướp lời "Bây giờ tới phiên ta nhận quà, các ngươi tặng gì thì mau lấy ra đi".
Mọi người nhìn nhau thở dài.
Mở đầu là Kim Lăng, cậu ta lấy ra một chiếc trâm vàng có đính một viên phỉ thúy, xung quanh điểm xuyết mã não nhìn rất đẹp mắt, nhàn nhạt nói "Cái này là ta kêu người trong nhà khắc ra, làm từ vàng, phỉ thúy và lưu ly.
Ta thấy ngươi mỗi lần xuất hiện đều thiếu nước đem hết tiệm đá quý nhà người ta dát lên, vậy ta tặng cái này chắc không quá thường chứ hả?".
Lam Hi Thần khẽ xuýt xoa.
Kim Lăng cũng thật là, dù có không hài lòng đến đâu thì cũng không nên nói mỉa nàng ta như vậy chứ?
Ấy vậy mà Bắc Đường Lạc Vi không tức giận, cầm cây trâm đó ngắm nghía rồi nói "Kiểu dáng nhìn quê mùa nhưng thôi, ít nhất được dát vàng và hai loại đá quý thì cũng không đến nỗi nào".
Kim Lăng như bị tổn thương, lắp bắp "Không.....!không.....!không đến nỗi nào? Đây là vàng, phỉ thúy và lưu ly đó? Ngươi có biết ở Nhân giới này chúng đắc và hiếm tới mức nào không?".
Bắc Đường Lạc Vi chẳng hề để tâm, chỉ vào Giang Trừng "Vậy còn ngươi? Có gì không?".
Giang Trừng đặt mạnh lên bàn một chiếc khăn tay có thêu hoa sen chín cánh, nói nhát gừng "Cái khăn này là lụa mua từ Tô Châu cực kỳ đắt, hoa sen thêu trên đó cũng rất công phu.
Ta nghĩ ngươi là nữ nhân thì tốt nhất nên cầm theo khăn tay để dành che mặt, à, che mặt cũng không cần thiết bằng che miệng.
Hy vọng cái khăn này có thể giúp ngươi bớt nói một chút".
Mọi người nghe xong một tràng này bất giác nhìn nhau khẽ cười.
Giang tông chủ đúng là miệng lưỡi không vừa, đại ý còn tặng cái khăn là mong ai đó che bớt lại mấy lời dữ dằn từ miệng mà ra.
Bắc Đường Lạc Vi liếc mắt nhìn một cái rồi nói "Ta không nhận, ngươi đem về lau bàn lau ghế nhà ngươi đi".
Giang Trừng bị lời này làm cho tái mặt, không nói được lời nào.
Nam Cung Nguyên Khang khẽ kề sát tai y, thì thầm "Hi Thần, ta cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây".
Lam Hi Thần ngạc nhiên "Chỗ nào không đúng?".
Nam Cung Nguyên Khang nhìn nữ nhân đang đứng, chum tay che miệng, nói "Là Lạc Vi, hôm nay nàng ta cứ như thế nào ấy?".
Sau đó ai đem quà ra tặng cũng bị nàng ta chê bai đủ điều, không chỉ chê vật mà còn chê người không biết chọn lựa, không có khiếu thẩm mỹ làm bọn họ xấu mặt vô cùng.
Đến cuối cùng chỉ còn lại Ôn Ninh, Đông Phương Trường Nguyệt và Tống Lam.
Để phá vỡ không khí gượng gạo, Ôn Ninh vui vẻ đứng lên nói rằng mình sẽ đi lấy quà, trước khi đi còn không quên vẩy nước trà tạo thành một lằn ranh khoảng cách giữa Tống Lam với Bắc Đường Lạc Vi.
Đợi hắn đi khỏi, Đông Phương Trường Nguyệt nâng tay lên khẽ tuột chiếc vòng ngọc trên tay mình ra.
Lam Hi Thần từng nghe Nam Cung Nguyên Khang kể qua, chiếc vòng ngọc đó là của Đông Phương Ma Hậu đời trước truyền lại cho huynh muội Đông Phương Trường Nguyệt mỗi người một chiếc, hy vọng hai đứa được vạn sự như ý.
Đông Phương Trường Nguyệt hướng Bắc Đường Lạc Vi định gọi tới nhưng nàng ta đã ngay lập tức sà xuống, chống tay lên vai Tống Lam, cười khúc khích hỏi "Tống đạo trưởng, ngươi không có quà cho ta sao?".
Tống Lam vẫn như cũ lãnh đạm kéo tay nàng ta xuống, hơi nghiêng người lấy vật gì đó trong ống tay áo.
Đông Phương Trường Nguyệt lại nhướn người vừa kéo cổ tay Bắc Đường Lạc Vi qua vừa nói "Món quà của hắn quan trọng vậy sao? Ngươi thậm chí còn không quan tâm Nguyệt tỷ tỷ này tặng gì cho ngươi cơ à? Qua đây, ta đeo cho ngươi.
A Vi, chiếc vòng này......".
Không để Đông Phương Trường Nguyệt nói hết câu, Bắc Đường Lạc Vi đã giãy cổ tay ra trong sự ngỡ ngàng của tất cả, nàng ta phụng phịu "Đợi ta xem quà của hắn trước đã".
Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Trường Nguyệt căng cứng lại, tổng thể chắc nàng chưa bao giờ thấy người mà nàng xem như muội muội trước mắt lại có lúc tỏ thái độ không hài lòng với nàng.
Lam Hi Thần tròn mắt, kéo Nam Cung Nguyên Khang lại, nói khẽ "Hình như ta cũng thấy có gì đó không đúng ở đây".
Đúng lúc này Ôn Ninh đi tới, trên tay bưng một đĩa mỳ, xung quanh bày trí củ sen với mấy lát thịt, khói bay nghi ngút lan ra một mùi thơm đến nao lòng, mà kia chính là đĩa mỳ trường thọ hắn đã bỏ bao công sức để nấu.
Ôn Ninh cười rất tươi "Đây là mỳ do ta đích thân nấu để chúc mừng sinh thần của nàng.
Hãy còn nóng, nàng mau ăn đi, nhớ kéo dài sợi mỳ ra nhé!".
Thế nhưng trái với mong đợi, Bắc Đường Lạc Vi chỉ khẽ liếc dĩa mỳ một cái, miễn cưỡng nói "Để đó đi", rồi quay qua Tống Lam "Nhanh, đem quà của ngươi ra đây".
Tống Lam có chút khựng lại, cuối cùng lấy ra một chuỗi vòng hạt màu nâu như các nhà sư thường dùng để niệm phật.
Mọi người nuốt khan một ngụm nước bọt. Nghe nói Tống đạo trường ngạo khí cường tức, khả năng quan sát vô cùng tốt, thế nhưng sao lại vào ngày sinh thần của một nữ nhân đi tặng xâu chuỗi phật làm gì? Đây quả là kiểu tặng độc nhất vô nhị sao?
Bắc Đường Lạc Vi chớp mắt cầm xâu chuỗi lên, cười gượng "Ngươi tặng thứ này cho ta làm gì?".
Tống Lam dùng tách trà vẩy ra chút nước lên bàn, viết "Cầu ngươi yên tĩnh".
Bấy giờ người có phản ứng duy nhất là Đàm Triết.
Cậu ta quay mặt đi, bụm miệng nhịn cười đến mức hai vai đều rung lên.
Không biết vô tình hay cố ý mà món quà này so với ý nghĩa của chiếc khăn lụa mà Giang Trừng tặng lại thiết thực biết bao.
Ôn Ninh nhíu mày, khẽ hừ một tiếng rồi kéo tay áo của Bắc Đường Lạc Vi "Nếu nàng không thích thì hãy để qua một bên đi, ăn mỳ của ta nấu trước đi".
Nàng ta xoay người ngồi lên tay vịn của thủy đình, nhìn dĩa mỳ mà bĩu môi "Ta không muốn ăn, cái thứ gì nhìn mà muốn buồn nôn?".
Ôn Ninh mặt mày tái mét.
Ngụy Vô Tiện thấy tình hình không ổn liền giải vây "Thôi nào Phách Xương công chúa, Ôn Ninh đã rất tận lực để làm ra đĩa mỳ này cho ngươi đó.
Ngươi nên nếm thử một chút đi, để cho hắn được vui.
Nói cho ngươi biết, tài nấu ăn của Ôn Ninh cũng không tầm thường đâu".
Bắc Đường Lạc Vi hất mặt "Không ăn".
Ôn Ninh hít một hơi cố nở nụ cười gượng gạo, đi tới cạnh nàng ta, kéo vai nài nỉ "Ngụy công tử nói đúng, nàng hãy ăn thử một đũa đi mà".
Bắc Đường Lạc Vi quay qua, hất tay hắn một cái thật mình, bực bội nói "Đồ phiền phức! Ta đã nói ta không ăn rồi mà!".
Một cái hất này, chẳng những hất tay Ôn Ninh mà còn hất luôn dĩa mỳ trên tay hắn.
Ôn Ninh gì bất ngờ mà không giữ vững, dĩa mỳ vì vậy mà rớt xuống đất, mỳ lẫn thịt văng tứ tung trên sàn.
Không khí bỗng trở nên lặng ngắt, lạnh lẽo vô cùng.
Tất cả nhìn chằm chằm vào Bắc Đường Lạc Vi với ánh mắt không thể tin được rồi lại chuyển sang Ôn Ninh với cái nhìn thương cảm.
Còn Ôn Ninh, hắn cúi đầu nhìn mớ hỗn độn dưới đất, cả người run lên không biết vì giận hay vì hoang mang tột độ.
Ngụy Vô Tiện vội đứng dậy đi tới ấn vai Ôn Ninh, lại hướng Bắc Đường Lạc Vi trách cứ "Phách Xương công chúa, đây là tấm lòng của Ôn Ninh dành cho ngươi, sao ngươi có thể làm như thế chứ?".
Giang Trừng mặc dù luôn không thuận mắt Ôn Ninh, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được mà nói "Ta chưa từng thấy nữ nhân nào lỗ mãng như ngươi.
Ngươi không thích thì cũng không được đối xử với tấm lòng của người khác giống vậy.
Đừng nghĩ ngươi là công chúa hay Nữ Quân tương lai gì đó mà có thể vênh váo không xem ai ra gì".
Ấy vậy mà Bắc Đường Lạc Vi chẳng những không phản bác mà còn ung dung vuốt lọn tóc trước ngực, nhắm mắt nghiên đầu qua một bên như chẳng hề để tâm tới mất lời đó.
Đông Phương Trường Nguyệt rốt cuộc không nhịn được mà run giọng "A Vi, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy? Từ nãy đến giờ ta phát hiện ngươi rất kỳ lạ".
Ngụy Vô Tiện thấy Ôn Ninh siết chặt nắm đấm, cả người run lên bần bật, sợ hắn mất kiểm soát liền rút vội Trần Tình ra.
Nhưng trái với dự đoán, Ôn Ninh đột nhiên ngẩn đầu lên, chỉ vào mặt Bắc Đường Lạc Vi, quát lớn "Ngươi là ai?".
Mọi người lần nữa bị câu nói này làm kinh ngạc, nhìn nhau trợn mắt.
Ngụy Vô Tiện vội kéo Ôn Ninh dịch ra một chút, sợ hắn bị sốc bởi tình huống vừa rồi nên đâm ra loạn trí, liền mở miệng an ủi "Ôn Ninh, ngươi đừng tức giận mà nói lung tung.
Nàng ta không phải là Phách Xương công chúa, Bắc Đường Lạc Vi hay sao?".
Nam Cung Nguyên Khang cũng chen vào "Vị Ôn công tử này xem chừng là giận đến mất bình tĩnh rồi phải không? Cũng tại ngươi cứ kỳ kèo khiến nàng ta bực mình, sinh ra chuyện lúc nãy thôi chứ hỏi ai là ai gì chứ?".
Ôn Ninh vùng khỏi Ngụy Vô Tiện, giậm chân "Không! Đây là kẻ giả mạo nàng ấy! Đây tuyệt đối không phải là Trân Ly!".
Lam Hi Thần ngẩn ra "Trân Ly?".
Nam Cung Nguyên Khang giải thích "Đó là tiểu tự của Lạc Vi, chỉ có cha mẹ nàng ta mới yêu mến gọi như vậy......mà khoan đã, sao hắn lại gọi? Trường Nguyệt tỷ thậm chí còn chưa có gọi qua lần nào cơ đấy!".
Ngụy Vô Tiện vội nói " Ôn Ninh ngươi hãy bình tĩnh đã! Hôm nay là sinh nhật của Phách Xương công chúa đó, ngươi hãy....".
Ôn Ninh cắt ngang "Ta chắc chắn đây không phải Trân Ly! Bởi vì Trân Ly thật sẽ không bao giờ chê bai bất cứ thứ gì ta làm cho nàng ấy.
Hơn nữa, trước ngày sinh nhật, nàng ấy đã chính miệng nói muốn ăn mỳ trường thọ do ta nấu, cho dù nó có dở tệ đến mức nào đi nữa, đó cũng là lý do nàng ấy đòi tổ chức sinh thần ở Nhân giới.
Cho nên, kẻ này nhất định không phải Trân Ly!".
Nam Cung Nguyên Khang nhìn Đông Phương Trường Nguyệt "Ta thấy hắn nói cũng đúng.
Từ lúc xuất hiện ta đã thấy kỳ lạ rồi, nhất là lúc tặng quà.
Trường Nguyệt tỷ, ngươi thử nhớ lại xem, bà chằn đó tuy rằng tính cách kiêu kỳ, nhưng sinh thần năm nào được tặng quà, dù không thích mấy cũng sẽ nhận rồi đem về cất vào một góc, trái lại hôm nay còn không ngừng chê bai thậm chí ném đổ".
Đông Phương Trường Nguyệt nhíu mày "Còn phải nói thêm là tự tiện hiến vũ nữa chứ? Ta còn đang cảm thấy kỳ lạ không hiểu sao hôm nay A Vi lại quên mất cái cung cách của mình thậm chí còn cãi lại lời của ta, thì ra là có kẻ giả mạo".
Nàng đập bàn đứng dậy, lạnh giọng "Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?".
"Bắc Đường Lạc Vi" kia nhướn mày nhìn Ôn Ninh đang bừng bừng lửa giận, cười tủm tỉm "Kẻ nào là kẻ nào chứ? Ta chính là Phách Xương công chúa của Ma tộc đây mà? Không lẽ một kẻ hồ đồ dẫn đến cả đám đều hồ đồ sao?".
Ôn Ninh trừng mắt "Nếu ngươi đã nói ngươi chính là Trân Ly, vậy thì tại sao không gọi ta bằng tên tự? Ta hỏi ngươi, tên tự của ta là gì?".
"Bắc Đường Lạc Vi" nhắm mắt im lặng một lúc, Ôn Ninh nhịn không được liền quát "Không nói được phải không? Vậy thì ngươi đúng là kẻ giả mạo nàng rồi!".
Cô ta bỗng nhiên cười thật lớn, sau đó quay người lại nhìn bọn họ, một tay cong lên vòng ngang mặt, năm ngón tay bấu vào dưới cằm rồi chậm rãi kéo lớp da lên, thích thú nói "Vốn tưởng có thể tận dụng để qua mặt các ngươi, không ngờ lại bị phát hiện sớm như vậy".
Lớp da mặt kia vừa kéo ra khỏi khuôn mặt, Đông Phương Trường Nguyệt kinh hô "Duyên La!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...