Ma Đao Sát Tinh

Thang Bà Tử vừa xấu hổ vừa tức giận, nên những sợi tóc trắng trên đầu đều dựng đứng cả lên. Bà ta cất tiếng than thầm, rồi nghĩ rằng:

- “Đào Như Hải hết sức nham hiểm sâu độc, mưu mô khó lường, lão Bà Tử thực xấu hổ, vì không bì kịp với hắn. Pho kinh và thanh kiếm được hắn lấy đi, thì võ lâm e rằng không còn ai có thể ai đối địch được với hắn nữa!” Bà ta nghĩ thế, nên trong lòng hết sức chán nản. Liền đó, bà ta bước tới xem qua hai nữ môn đồ của mình, thì biết chỉ bị điểm huyệt nên ngã ra hôn mê mà thôi, do đó, liền đưa tay giải trừ huyệt đạo cho hai nàng.

Hai cô gái sau khi bừng tỉnh, bèn đứng lên, mở miệng định nói gì, nhưng Thang Bà Tử liền khoát tay ngăn lại, âm thầm lướt trở về khung cửa, trông thấy Cửu Chỉ Thần Cái, Trần Phù và Trần Dung vẫn còn ngồi y nguyên chỗ cũõ, thì không khỏi lại càng sanh nghi.

Bỗng khi ấy, bà ta trông thấy tia mắt của ba người đã trở thành lờ dờ, mi mắt cũng từ từ sụp xuống. Bà ta thầm nghĩ:

“Không xong, bọn họ rất có thể đã bị độc thủ của tên lão tặc Đào Như Hải rồi!” Bởi thế, bà ta liền nhanh nhẹn tràn thẳng vào trong phòng như một luồng điện xẹt! Trong khi đôi chân của bà ta chưa đứng vững xuống đất, thì Cửu Chỉ Thần Cái, Trần Phù và Trần Dung đều bỗng mở to mắt lên, rồi vung nhanh sáu chưởng xô thẳng ra, gây thành một luồng chưởng lực mạnh hàng nhìn cân cuốn thẳng tới. Thang Bà Tử vì không kịp đề phòng, nên bị luồng chưởng lực giáng trúng thẳng vào người!

Thang Bà Tử buột miệng gào lên một tiếng, tức thì máu tươi từ trong cổ họng vọt ra, nhanh nhẹn quay người lao thẳng trở ra ngoài để thoát thân.

Thần Cái va hai cô gái cũng liền đuổi theo, nhưng Độc Bà Tử và hai nữ môn đồ của ba ta đã bỏ chạy mất hút rồi, chỉ còn lưu lại trên mặt đất từng đốm máu tươi!

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

- Chưởng lực vừa rồi, lão hóa tử đã vận dụng toàn bộ chân lực trong người, nên chắc chắn Độc Bà Tử bị thương không phải nhẹ. Bà ta là người xem trọng tiếng tăm chẳng thua chi tính mệnh của mình, vậy chắc chắn việc nầy bà ta chẳng hề dám nói lại cho ai nghe, cũng chẳng hề dám trở lại đây nữa. Nhưng nếu về sau có gặp lại bà ta thì phải đề phòng mới được. Vì mối hận nầy, chắc chắn bà ta sẽ tìm cách trả, mà khi bà ta xuống tay thì hết sức độc ác!

Nói đến đây, lão ta bỗng dừng lại trong giây lát, rồi mới cất tiếng khẽ than và tiếp rằng:

- Lão hóa tử lại may mắn thoát khỏi được một cơn nguy hiểm!

Trần Dung nói:

- Nhưng, chẳng rõ người nào đã ra tay tương cứu chúng ta như vậy?

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

- Lai lịch của người ấy Lão hóa tử có thể đoán được một nửa!

- Ai thế?

Hai cô gái đã buột miệng đồng thanh hỏi. Cửu Chỉ Thần Cái đáp:

- Người ấy tuổi rất trẻ, tài hoa lại cái thế, hình dáng xinh như ngọc, tương lai chắc chắn sẽ trở thành mộtkhắc tinh của lão tặc Đào Như Hải.

Lão hóa tử chỉ biết được có bấy nhiêu đó thôi.

Trần Phù cười duyên dáng nói:

- Lão tiền bối tả người ấy nghe như có một dưới thần thế, không hai trên thiên đình, khiến cho cháu đây muốn gặp một lần cho biết.

Cửu Chỉ Thần Cái nói:

- Sau nầy chắc là có ngày các ngươi cũng sẽ được gặp, vậy chớ nên sốt ruột làm gì. Việc xảy ra đêm hôm nay, chính là do hai con tiện tỳ ngươi quá sơ hở, thiếu đề phòng cẩn mật mà ra. Còn số người đi theo các ngươi, tại sao dông đâu mất cả?

Trần Phù nói:

- Vì bọn cháu muốn ẩn kín tung tích, nên đã sai đi tới vùng Trường Sa trước rồi. Việc ấy chỉ có thái Minh Bổn đại thúc được biết mà thôi.

Cửu Chỉ Thần Cái gật nhẹ đầu, nhưng lão ta bỗng ngửa mặt nhìn lên nóc nhà quát rằng:

- Ai thế?

Tức thì, từ trên nóc nhà có một chuỗi cười già nua vọng xuống rằng:

- Chính tôi là Thái Minh Bổn đây!

Liền đó, từ trên nóic nhà đáp nhẹ xuống một lão già miệng rộng râu dài, da dẻ hồng hào, đầy sắc vui tươi!

Thái Minh Bồn thi lễ vói Cử Chỉ Thần Cái xong, bèn nói:

- Cửu Chỉ Thần Cái tiền bối đến đây thật là nhanh!

Thần Cái cười nói:

- Chính vì đi nhanh như thế, nên suýt nữa bị mất mạng!

Đôi mắt của Thái Minh Bồn tràn đầy sắc kinh ngạc, nói:

- Ai lạiI to gan, dám đối địch với tiền bối như thế?

Trần Phù bèn đem mọi việc vừa xảy ra, nói qua một lượt. Thái Minh Bồn sửng sốt nói:

- Xem ra nơi nầy không thể nào lưu lại được. Vừa rồi già được Đỗ Thủ Tín trở về báo tin cho biết, là hiện giờ Châu Nhân ký đang ở tại Đại cũng Hồ, một mình bơi thuyền đi ngao du sơn thủy. Già đã ra lịnh cho Đỗ Thủ Tín bám sát theo hắn, đồng thời để lại những dấu hiệu bí mật hầu giữ liên lạc với chúng ta.

Cửu Chỉ Thần Cái bỗng nói:

- Gã Châu Nhân Ký ấy, có phải môn đồ của Tuyền Cơ Tử hay không?

Trần Phù đáp rằng:

- Đúng thế! Tuyền Cơ Tử đã bị sát hại trước đây, và cái chết của ông ấy tựa hồ cùng một mối với cái chết của tiên phụ, nên chúng tôi muốn khích chàng ta, để ra tay tương trợ mọi việc của chúng tôi hiện giờ. Nhưng không hiểu tiên phụ và Tuyền Cơ Tử trước kia vì lẽ gì lại không ưa nhau, cho đến chết cũng không thèm nói nhau một lời, do đó, chúng tôi e rằng Châu Nhân Ký sẽ không bằng lòng ra tay giúp đỡ cho vì vậy, mà đành phải tìm cách để dẫn dụ hắn ta!

Cửu Chỉ Thần Cái cất tiếng cười, rồi mắng rằng:

- Con tiện tỳ quỉ quái, các ngươi đi Hành Sơn chuyến này, chẳng cần ai nói cũng đủ biết, là để tìm Quả Thiện Thiền Sư, hầu nhờ giải thích những chữ Phạn trong Giáng long kinh chứ gì? Lão hóa tử vì không tiện đến gặp ông ấy, cũng như có việc gấp cần phải làm, nên xin cáo lui ngay bây giờ đây!

Vừa nói dứt lời, thì lão ta đã vọt người bay thẳng lên không, lướt đi như điện chớp, chỉ trong nháy là đã mất hút.

Hai cô gái cũng bỏ ý định lưu lại tại đây thêm ít ngày như vừa rồi, mà liền cùng Thái Minh Bồn sắp đặt kế hoạch mới, rồi cũng hối hả rời đi ngay.

Liền đó, trong sân của gian nhà bỗng xuất hiện một chàng thiếu niên tuấn tú. Người ấy không ai khác hơn là Đào gia Kỳ, nhưng xem chàng gầy đi và tái xanh hơn trước chút ít. Chàng chấp tay ra sau, đi tới đi lui trong sân, giữa những hoa lá thoang thoảng mùi thơm và những hòn non bộ với những hoa lá thoang thoảng mùi thơm và những hòn non bộ với những tảng đá kỳ hình dị tưởng!

Trên nền trời đang trêo lơ lửng một vành trăng khuyết, trông thực là ảm đạm. Chàng đi bách bộ một lúc dưới ánh trăng khuya, thì bỗng có cảm giác thân mình lẻ loi trơ trọi, nên không khỏi có một nỗi buồn man mác, cất giọng khẽ ngâm rằng:

Xuân đi bao giờ lại?

Đào Lý hỏi không đáp!

Yến về gió tây lộng.

Lê sai cành ấp áp!

Trăng khuyết rồi lại tròn, Người tan có ngày hợp!

Những mong cảnh đẹp mãi.

Đời người vui lớp lớp!

Chàng nghiêng mắt nhìn đăm đăm vào mảnh trăng trên nền trời rồi lại ngâm rằng:

Chỉ mong mình được như trăng, Hầu theo nàng mãi, tháng năm dặm trường ...!

Hai câu ấy chàng ngâm thực du dương, đầy truyền cảm, nên nghe rất vui tai. Bỗng đâu có một tiếng nói to rằng:

- Thiếu hiệp ở nơi đây hay sao?

Đào Gia Kỳ mỉm cười nói:

- Đoàn huynh đến thực là phải lúc, tôi đang muốn gặp đây!

Tức thì có sáu bảy bóng người từ bên ngoài bức tường phi thân lướt vào. Số người đó chính là Đoàn Thừa Thiên, Trình Nam Giang, Ngu Vạn lý, Ác Di Lặc Trúc Tây và Xuyên Trung Tam Xú.

Đào Gia Kỳ vội vàng kéo lấy Đoàn Thừa Thiền, nói:

- Đoàn huynh, anh hãy mau đi đến Đại cũng hồ để tìm Châu Nhân Ký tìm cơ hội gặp gỡ anh ta,nhưng tuyệt đối không nên nói rõ lai lịch và tên họ thực của mình.

Sau đó, Đào Gia Kỳ lại dặn dò Đoàn Thứa Thiên phải hành động ra sao, hầu thâu được kết quả tốt.

Đoàn Thừa Thiên tuân mệnh, rồi nhanh nhẹn nhún người lao thẳng lên không, nhắm phía trước thẳng tới!

Trình Nam Giang nói:

Thiếu hiệp, trên đường đi già có gặp một lão nhân râu rìa tóc xỏa, diện mục quái dị, tay cầm một phong thơ, bảo già trao tận tay cho thiếu hiệp. Lão già ấy thân pháp thực kỳ lạ, chỉ trong chớp mắt là đã phi thân mất hút.

Vừa nói, lão ta vừa thò tay vào áo, lấy phong thơ ra trao cho Đào Gia Kỳ.

Đào Gia Kỳ không khỏi sửng sốt, đưa tay nhận lấy phong thơ, xé ra xem thì thấy đấy rõ ràng là chữ viết của Đằng Hải Xuyên, ân sư mình, nên không khỏi hết sức mừng rỡ, hối hả đọc qua từ đầu đến cuối, rồi xếp kỹ cất và áo, nói:

- Giờ đây, tại hạ muốn gặp người nầy, vậy các vị hãy đến vùng An Khánh chờ đợi tại hạ, chỉ trong vòng một ngày, thì tại hạ sẽ trở về ngay!

Nói dứt lời, chàng vòng tay thi lễ với mọi người, rồi vọt mình bay thửng lên không, lướt thẳng ra ngoài gian nhà to lớn ấy, nhắm hướng Hoàng Sơn phi thân vút tới như gió hốt.

Ba cảnh kỳ lạ tại Hoàng Sơn Vân hải, bằng nghìn năm qua được mọi người không ngớt truyền tụng. Nhưng, nơi ấy phong cảnh xinh đẹp có thể nói đứng hàng đầu trong cả nước. Vì nơi đó có nhiều cây tùng cổ thụ rất quái dị, những tảng đá lạ lùng, có nước suối nóng và mây trắng mịt mờ, trông vô cùng ngoạn mục.

Trời vừa mới bình minh, thì Đào Gia Kỳ đã xuất hiện tại chân núi Hoàng Sơn, và đang tiếp tục lướt thẳng về phía trước nhanh như điện chớp.

Đào Gia Kỳ ngước mắt nhìn lên, trông thấy hai ngọn núi chọc trời, chẳng khác nào một khung của trên mây. Nơi mà chàng định đến cũng chính là Vân môn Phong ấy!

Vân môn Phong tuy đã trông thấy rõ trước mắt, nhưng thực tế hãy còn cách xa mấy mươi dặm đường. Suốt đường đi, đâu đâu cũng thấy núi đồi xanh biếc, mây khói mịt mờ, đá tảng ngỗn ngang, rừng cây dày đặc, cảnh sằc vô cùng hùng vĩ.

Đào Gia Kỳ tràn ngập niềm vui trong lòng, sử dụng đến thuật khinh công thượng thặng, nhắm ngay khe núi giữa hai ngọn núi cao chạy nhanh tới.


Chàng vừa chạy vừa nhảy tung tăng trên sườn núi, trông thấy chung quanh vách đá cao hằng nghìn trượng, vô cùng hiểm nguy. Gió thổi ào ào khiến ai trông thấy cũng có cảm giác ghê sợ, nhìn xa thì thấy mây bay mịt mờ như sóng trên mặt sông, không đâu là bờ bến, xem rất lạ mắt.

Chàng tiếp tục đi đến một bức vách đá rộng hơn mườI trượng thì dừng chân đứng lại. Dức vách đá ấy trơn láng như gương, ánh triều dương đang chiếu rọi thẳng vào mặt vách đá, nên phản chiếu thành những ánh sáng rực rỡ hoa cả mắt. Nếu nhìn xuống bên dưới, thì chỉ thấy sương khói mịt mờ, không biết đâu là đáy.

Đào Gia Kỳ nói lẩm bẩm rằng:

- Chính là nơi đây rồi!

Chàng đưa mắt nhìn xuống, thì trong lòng không khỏi kinh hoàng, bởi thế, chàng tỏ ra do dự trong giây lát, rồi mói vung hai cánh tay lên, lao thẳng vào khoảng không như một con hạc, tiếp đó chàng lạI dùng thân pháp “Thiên Long Bát Biến” bay xoay vần và lướt thẳng vào giữa vùng mây khói mênh mông.

Về mây khói mịt mờ, nên đôi mắt không làm sao trông thấy được cảnh vật bên dưới sơn cốc. Nhưng chàng cảm thấy từ dưới sơn cốc có một luồng gió mạnh không ngớt cuốn tới đỡ lấy thân chàng, để có thể đáp xuống từ từ một cách nhẹ nhàng.

Sau một khoảng thời gian đúng xong nửa tách trà, thì chàng cảm thấy luồng gió mạnh ấy từ từ yếu đi, nên vội vàng vận dụng chân lực trong người, thay đổi thân pháp, rồi từ từ buông nhẹ đến đáy sơn cốc.

Chừng ấy, chàng mới thấy rõ được cảnh vật bên trong sơn cốc nầy, đâu đâu cũng có các loại kỳ hoa dị thảo, cũng như cá loại trái cây lạ lùng, mùi thơm bay ngào ngạt, khiến ai ngửi đến cũng cảm thấy khỏe khoắn lạ lùng.

Đào Gia Kỳ đưa mắt nhìn chung quanh, thì thấy có một lão già đang ngồi xếp bằng dưới gốc một cây đào. Cây đào ấy đang đơm trái trĩu cành. Trái nào trái nấy to bằng miệng chén, màu đỏ xen lẫn mào trắng xem thật là vui mắt.

Chàng nhìn thấy lão già, thì không khỏi vui mừng như điên, to tiếng gọi rằng:

- Thưa ân sư!

Liền đó chàng chạy bay tới, rồi quì lại trước mặt lão già.

Đảng Hải Xuyên thò bàn tay mặt ra, vuốt đầu của Đào Gia Kỳ, đôi mắt đầy vẻ hiền hòa, mỉm cười nói:

- Nầy con, xa nhau đã lâu quá, thôi đứng lên đi, ở đây không cần phải thủ lễ như ở chốn trần tục nữa.

Đào Gia Kỳ nghe lời đứng dậy, đưa mắt nhìn đôi chân của lão già, thì thấy chiếc chân trước đây đã bị chặt, giờ thì được tháp dính lại y nguyên như cũõ, nên lên tiếng hỏi rằng:

- Ân sư đã tháp đính được chiếc chân tàn phế kia rồi sao?

Đảng Hải Xuyên khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn qua Đào Gia Kỳ một lượt, mỉm cười nói:

- Con ra đi hành đảôtng chốn giang hồ chẳng được bao lâu, thế mà nhờ cơ duyên may mắn,ngày hôm nay gần như đã hiểu rõ được hết sự ân oán trong võ lâm hiện thời. Việc ấy thực ra cũng nhọc nhằn đến con nhiều quá. Nầy con,hiện giờ con còn có sự băn khoăn, thắc mắc chi không?

Đào Gia Kỳ nói:

- Hiện giờ trong lòng con đang có rất nhiều sự băn khoăn và thắc mắc, nhưng nhất thời không làm thế nào nói ra cho hết được. Hơn nữa con cũng không muốn tìm ra được câu giải đáp ngay làm gì, vì chừng ấy tất nhiên con sẽ lần hồi tìm hiểu được mọi sự. Song có điều là trong Vũ Nội Bát Kỳ, thực sự có một con người gọi là Ngọa Long Cốc Chủ không?

Thưa ân sư, việc ấy có lẽ ân sư được biết rõ?

Đảng Hai Xuyên mỉm cười nói:

- Kỳ nhi, tài hoa và mưu lược của con quả không thua chi sư phụ cả.

Mọi việc làm trước đây một năm của con, đã chứng tỏ con là người mưu lược già giặn, cũng như khôn ngoan lanh lợi lắm rồi. Vậy con hãy thử đoán xem, trong võ lâm có một người gọi là Ngọa Long Cốc Chủ không?

Đào Gia Kỳ thầm nói:

“Sư phụ ta thực là lạ lùng, ta hỏi ông ấy, thì ông ấy lại đem câu hỏi đó cật vấn lại ta! Nghĩ thế, nên chàng bèn đưa mắt nhìn thẳng vào sư phụ, trông thấy Đảng Hải Xuyên đang ngửa mặt nhìn mây bay, có vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi.

Chàng do dự một lúc thật lâu, mới nói:

- Thưa ân sư, con không làm thế nào đoán ra được!

Đảng Hải Xuyên tựa hồ như không nghe câu trả lời của Đào Gia Kỳ, ông ta có vẻ như đang đi sâu vào dĩ vãng.

Qua một lúc thực lâu, mới nói:

- Kỳ nhi, con cảm thấy sơn cốc nầy như thế nào?

Đào Gia Kỳ đưa mắt nhìn kháp nơi một lượt, đáp rằng:

- Nơi đây chảng khác nào một cảnh tiên giữa chốn phàm trần, khung cảnh không đâu có thể so sánh được!

Đảng Hải Xuyên liền hỏi tiếp rằng:

- Sư phụ chọn sơn cốc nầy làm nơi nghĩ ngơi, con cảm thấy thế nào?

Đào Gia Kỳ trả lời ngay rằng:

- Nơi đây là một vùng địa linh nhân kiệt, cũng chính là nơi rồng cọp ẩn mình.

Nói vừa dứt lời, thì chàng không khỏi giật mình, buột miệng hỏi rằng:

- Ân sư, vậy có lý nào ân sư chính là Ngọa Long Cốc Chủ hay sao?

Đảng Hải Xuyên cất tiếng to, cười ha hả nói:

- Kỳ nhi, con đoán không sai tí nào cả! Ngươi trong võ lâm từ trước đến nay, đều ngộ nhận rằng có một địa phương tên gọi là Ngọa Long Cốc, nhưng thực ra sư phụ chỉ dựa vào danh nghĩa Ngọa Long Cốc ấy, để dời dạt chỗ ở của mình luôn. Suốt mấy mươi năm qua, đã làm cho nhân vật võ lâm phải điên đầu về điểm đó.

Nói đến đây, lão ta đưa mắt nhìn Đào Gia Kỳ, rồi tiếp rằng:

- Kỳ nhi, con có vẻ gầy và xanh đi nhiều, vậy có phải vì đang buồn lo về một điểm nào chưa hoàn toàn toại nguyện chăng? Nên biết, dù là anh hùng cái thế, hào hiệp siêu phàm, nhưng cũng chẳng dễ chi vượt qua khỏi ái tình đó.

Đào Gia Kỳ nghe thế, không khỏi bừng đỏ sắc mặt, nói:

- Ân sư, nói thế là đã hiểu lầm con rồi. Sự thật thì con chẳng phải khổ tâm về việt đó, mà trái lại chính vì chưa thể tìm hiểu được một pho sách tuyệt học hy hữu trên đời. Suốt những ngày gần đây, con vì việc ấy mà trong lòng không ngớt băn khoăn nghĩ ngợi, khắc khổ tìm tòi, mỗi ngày phải thổ ra mấy lần máu tươi. Nếu chẳng nhờ Cửu Chuyển Phản Hồn Đơn trợ lực thì có lẽ Kỳ nhi đã nằm yên trong lòng mộ rồi.

Đảng Hải Xuyên không khỏi giật mình, nói:

- Con làm thế nào mà có được “Cửu Chuyển Phản Hồn Đơn” Ngôn Như Băng xem thứ thuốc ấy quí như chính sinh mệnh của mình, không lúc nào là không tiếc rẻ kia mà?

Đào Gia Kỳ nói:

- Con đã được ông ấy tặng cho, trên tinh thần hoàn toàn tự nguyện!

Đảng Hải Xuyên mỉm cười nói:

- Ngôn Như Băng là người tính tình lạnh lùng cô độc, không giống ai cả, vậy mà ông ấy lại có lòng thích con, quả là một việc hiếm có, sau nầy chắc là con sẽ còn nhờ cậy được nhiều ở ông ta nữa.

Đào Gia Kỳ lắc đầu nói:

- Không hẳn thế đâu, vì ông ấy chỉ bằng lòng giúp cho con một lần thôi, do đó, con đã yêu cầu ông ta tặng cho ba viên Cửu Chuyển Phản Hồn Đơn” ấy.

Đảng Hải Xuyên cười to, nói:

- Ông ta đã thích con rồi, thì nếu con biết khéo chiều ý ông ta, tất chăc chắn sẽ nhờ chi được nấy!

Nói đến đây, Đảng Hải Xuyên dừng lại trong giây lát, rồi mới tiếp rằng:

- Sư phụ đã đoán biết trước con sắp đến, nên có chuẩn bị một ít thức ăn và rượu ngon, vậy thầy trò ta ngồi tại gốc cây nầy vừa ăn uống, vừa chuyện trò một thể. Trong dịp nầy, con có thể đem hết mọi việc làm đã qua, cũng như mọi sự gặp gỡ nói rõ lại cho sư phụ nghe.

Nói dứt lời, ông ta thò tay ra sau gốc cây, lấy một cái gói bằng lá sen và một bầu rượu quí.

Trong gói lá sen ấy, gồm có thịt gà rừng quay, thịt nai tơ nướng, mùi thơm bay sực mũi.

Đào Gia Kỳ vừa ăn uống, vừa kể lại cho sư phụ nghe mọi việc đã qua, chẳng hề giấu giếm điều chi cả.

Chàng nói đến việc tìm thấy được một quyển sách tuyệt học, nhưng rối loạn không chương thứ, gọi là Dĩ hoa Tiếp Mộc, tá đạo truyền công” tại Thiên Phật Nham nơi dãy núi Thê Hà Sơn, thì đôi mắt của Đảng Hải Xuyên không khỏi chiếu ngời ánh sáng, đứng phắt dậy nói:

- Con có nhớ được hết cả không? Vậy hãy chép toàn bộ số chữ ấy ra, rồi thầy trò ta cùng tìm hiểu, chắc có thể tìm ra được manh mối và nhờ đó sẽ lĩnh hội được phần sâu xa của nó chăng?

Đào Gia Kỳ nói thầm rằng; “Chính ta và Tô Chỉ Quỳnh đã bỏ ra bao nhiêu tâm trí thì giờ, nhưng vẫn không thể nào tìm hiểu chi được cả, vậy ân sư cũng vị tất tìm hiểu được những điểm sâu xa của nó!” Tuy nhiên, bề ngoài chàng vẫn không dám chối từ, bèn lên tiếng đáp rằng:

- Kỳ nhi đã có chép sẵn ra một tờ, và hiện giờ còn giữ bên mình đây!

Đảng Hải Xuyên nói:

- Con hãy đưa cho sư phụ xem nào!

Tiếp đó, ông lại buột miệng cười to nói:

- Thế là ngày đền tội của Đào Như Hải, cũng chẳng còn bao xa nữa!

Đào Gia kỳ thò vào áo, lấy ra hai tờ giấy mỏng, bên trên ghi chép bằng chữ phạn nhỏ như kiến bò.

Đảng Hải Xuyên nhận lấy và đưa mắt xem qua một lượt, cất tiếng than rằng:

- Các bậc cao nhân tiền bối, thực lúc nào cũng nghĩ ngợi hết sức chu đáo. Các ông ấy không muốn tuyệt học của mình bị thất truyền, nhưng cũng không muốn nó rơi vào tay lũ yêu tà, nên phải đảo lộn tất cả những chữ, những câu trong pho sách như vầy.

Nói dứt lời, lão ta lại đưa mắt nhìn thẳng vào hai trang giấy đầy đặc những chữ phạn, trầm ngâm suy nghĩ.

Đào Gia Kỳ đứng bên cạnh, tập trung tinh thần theo dõi, ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.

Chẳng mấy chốc, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua ...

Đảng Hải Xuyên bỗng thò một ngón tay ra vẻ ngoằn ngừeo trên đất một lúc thực lâu. Tiếp đó, bỗng đôi mắt của Đảng Hải Xuyên chiếu ngời ánh sáng, cất tiếng to cười như sấm nổ, nói:

- Kỳ nhi, mọi việc có thể được phơi ra ánh sáng, công lao to tát nầy rất có thể được thành tựu! Con hãy lại đây, cùng đi với thầy vào nơi sư phụ cư ngụ đã!


Dứt lời, lão ta đưa tay kéo lấy Đào Gia Kỳ, chạy nhanh nhẹn thẳng vào một khu rừng đầy hoa lá.

Ba hôm sau, trong khi nửa vành trăng khuyết đang treo lơ lửng trên nền trờI, thì giữa mặt hồ tại vùng An Khánh, có một chiếc thuyền con không mui đang trôi lửng lờ theo dòng nước. trên chiếc thuyền ấy đang ngồi sáu người, gồm có Trình Nam Giang, Ngu Vạn lý, Xuyên Trung Tam Xú và Ác Di Lặc Trúc Tây. Bọn họ đang cùng nhau uống rượu xem có hứng thú lắm.

Mặt nước hồ phẳng lì như gương, một màu xanh biếc rộng hằng mười dặm. Chung quanh đấy lại còn có những cánh đồng lúa thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng.

Trình Nam Giang mặt đang đỏ như gấc, lên tiếng nói:

- Trong kiếp phù sinh, có khi nào lại được rảnh rổi an nhàn? Vậy chúng ta hãy nhân đêm thanh gió mát nầy, vui say một bữa cho thỏa thích!

Ác Di Lặc Trúc Tây cất tiếng to cười ha hả nói:

- Bần tăng cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng chỉ e rằng Đào thiếu hiệp lại đến đây tìm chúng ta!

Ngu Vạn Lý buột miệng tằng hắng một tiếng, nói:

- Ngu mỗ cảm thấy Đào thiếu hiệp gần đây gầy đi quá nhiều, trên nét mặt lại đầy vẻ ưu phiền, chẳng hiểu có phải đang bị khổ vì tình chăng?

Trình Nam Giang cười nói:

- Việc ấy cũng chẳng có chi là lạ, nên biết:

“Gió xuân hoa cũ vẫn cười, đời người nào mãi đôi mươi chẳng già”? Vậy, chúng ta gặp dịp nào vui chơi được thì cứ lo vui chơi, còn chuyện khổ lụy vì tình dù sớm hay muộn, tự nó cũng giải quyết được cả, chẳng cần chúng ta lo ngại cho mệt!

Lúc ấy, trên mặt hồ bỗng xuất hiện một chiếc thuyền con, đang từ từ nhắm hướng chiếc thuyền của sáu người bơi tới. Trên chiếc thuyền ấy, có bóng một người gầy cao, đang chấp tay đứng sững trước mũi.

Khi hai chiếc thuyền đã gần kề bên nhau, Ngu Vạn Lý trông thấy rõ được bóng người ấy thì buột miệng nói nhỏ rằng:

- Châu Nhân Ký kia!

Châu Nhân Ký chẳng hề đưa mắt nhìn qua chiếc thuyền bên nầy, thái độ có vẻ hết sức ngạo nghễ lạnh lùng. Chẳng mấy chốc, hai chiếc thuyền đã ngược chiều lướt qua khỏi nhau.

Đại Đầu Quỉ Phán Tang Hướng Lương một trong Xuyên Trung Tam Xú, liền cất tiếng cười nhạt, nói:

- Con người ấy có vẻ ngông nghênh qua, nếu Đào thiếu hiệp cảnh cáo thêm một lần nữa, thì Tang mỗ nhất định phải ra tay trừng trị hắn ta.

Ngu Vạn Lý nói:

- Tang huynh chớ nên xem thường hắn, hắn là một con người có võ công vô cùng quái dị. Vừa rồi, chính Bắc Quốc Song Ma cũng vì xem thường hắn nên bị chiến bại nặng nề. Giữa tôi và anh, đều không phải là tay địch thủ với hắn đâu!

Nói đến đây, lão ta đưa mắt ngó theo chiếc thuyền đi xa của Châu Nhân Ký rồi, tiếp rằng:

- Đoàn lão đệ chắc giờ này cũng có mặt trên Long Hồ, nhưng chẳng rõ tại sao mình chưa gặp ...

Câu nói chưa dứt, thì bỗng thấy Xú Vô Thường Dương Công Lượng đưa tay chỉ thẳng về một phía xa trên mặt hồ, cất giọng kinh ngạc nói:

- Xem chi thế kia?

Lúc ấy ánh trăng đang soi sáng mặt hồ, nên mọi người đều thấy về phía xa, có một chiếc thuyền con, đang lướt nhanh như tên bắn, đuổi theo về chiếc thuyền của Châu Nhân Ký.

Câu Mạng Hồn Sứ Thân Lâm lên tiếng nói:

- Chúng ta hãy quay đầu thuyền lại, bơi về hương đó xem việc chi cho biết.

Ngu Vạn Lý gật đầu, nói:

- Ý kiến đó hay lắm, nhưng chúng ta tuyệt đối không nên ra tay can thiệp vào việc làm của đôi bên.

Sau đó, bọn họ liền cho quày đầu thuyền lại, rồi bơi nhanh tới như bay, cập sát gần bờ, nơi còn cách chiếc thuyền của Châu Nhân Ký độ ngoài một trăm trượng.

Lúc bấy giờ, chiếc thuyền của Châu Nhân ký vẫn chưa cặp bến, và y đã trông thấy có người đang đuổi theo mình, nên trên khóe miệng liền hiện ra một nụ cười lạnh lùnh, đôi mắt cũng tràn đầy sát khí!

Bỗng nhiên, dường như y có một ý nghĩ chi khác, nên nhún mạnh đôi chân, vọt thẳng người lên không, nhắm phía bờ lướt tới. Tiếp đó, y lại sử dụng thân pháp thượng thặng, chạy bay đi tuốt, chỉ trong nháy mắt là mất hút.

Người đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đuổi theo, trông thấy thế cũng không khỏi kinh ngạc, tất cả đều ùn ùn vọt người bay lên không, đuổi theo nhanh như điện chớp.

Trên thuyền của Ngu Vạn Lý, ai nấy cũng đã bước lên bờ. Họ trông thấy thế thì không khỏi sửng sốt. Ngu Vạn Lý lên tiếng nói:

- Châu Nhân Ký là người tự phụ, cho mình võ công cao cường, đang có ý định dùng võ công ấy để trang thủ tiếng tâm trong giới giang hồ, thế tại sao y lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này, chưa đánh nhau mà lại rút lui?

Trong một cụm rừng táo ở cạnh ven hồ, bỗng có một tiếng cười lạnh lùng sâu hiểm vọng đến, khiến tất cả sáu người không khỏi sửng sốt quay mặt nhìn thẳng về hướng có tiếng cười ấy. Mọi người đều trông thấy rõ, đấy không ai khác hơn là Vô Tình Tú Sĩ.

Đôi mắt lạnh lùng sâu hiểm của Vô Tình Tú Sĩ, đang nhìn đăm đăm vào mặt Xuyên Trung Tam Xú, cất giọng âm ú nói:

- Té ra bọn các ngươi lại ở đây! Chẳng biết có bao nhiêu việc to của lão phu đều bị hỏng vì các ngươi, vậy giờ đây các ngươi còn định nói chi nữa không?

Tang Hướng Lương cười nhạt nói:

- Hợp ý thì chúng tôi ở, mà không hợp ý thì chúng tôi đi, chúng tôi nào phải là kẻ bán thân cho ông đâu ...?

Vô Tình Tú Sĩ quát to rằng:

- Câm miệng lại! Cái phường bán chủ để cầu vinh, thì không thể nào tha thứ cho được!

Nói dứt lời, lão ta bèn nhanh nhẹn đánh một chưởng ra phía trước.

Thế chưởng mới vừa chuyển động, thì liền đó ba luồng kình phong lạnh buốt, cuốn tới công thẳng vào ba huyệt đạo quan trọng tại trước ngực của Tang Hướng Lương, nhanh không thể tả.

Tang Hướng Lương đã thủ thế, sẵn sàng đối phó ngay từ lúc đầu, nên không chờ luồng chưởng lực của Vô Tình Tú Sĩ cuốn tới, là y đã rút ngọn quỉ đầu đao xuống nghe một tiếng “rẻng”, vung lên chiếu ngời ánh thép.

Xuyên Trung Tam Xú là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong phe hắc đạo, ở tại miền tây nam. Võ công của họ chẳng phải tầm thường. Bởi thế, vừa vung tay đánh ra, là Tang Hướng Lương đã tấn công chớp nhoáng ba thế võ, ánh đao chập chờn dầy đặc như núi, gió lạnh cuốn nghe ào ào, tạo nên một áp lực ai trông thấy cũng phải kinh sợ.

Vô Tình Tú Sĩ cất giọng lạnh lùng quát rằng:

- Ngươi to gan thật!

Dứt lời, lão ta biến thế chưởng thành thế chụp, giương năm ngón tay ra, nhắm ngay ngọn quỉ đầu đao của Tang Hướng Lương chụp tới với một thế võ hết sức kỳ diệu. Một luồng nội gia cương khí cũng liền theo đó cuốn tới vèo vèo.

Tức thì, Tang Hướng Lương cảm thấy có một luồng kình lực vô hình xô bạt hẳn thế đao của y, nên không khỏi hết sức kinh hãi!

Lúc bấy giờ, Dương Công Lượng và Thân lâm trông thấy Tang Hướng Lương đang lâm vào vòng nguy cấp, nên đồng thanh quát to, rồi tràn đến vây đánh Vô Tình Tú Sĩ. Cả ba người, họ đều đem hết sức bình sinh ra ác chiến với đối phương.

Trong khi đó, Trình Nam Giang, Ngu Vạn Lý và Ác Di Lặc Trúc Tây đều cảm thấy không thể đưa mắt ngó Xuyên Trung Tam Xú bị hại dưới tay đối phưong, nên liền nháy mắt ra hiệu cho nhau, rồi tràn tới vây đánh Vô Tình Tú Sĩ.

Ác Di Lặc Trúc Tây và Thân Lâm mỗi người đều ném ra một loại ám khí riêng biệt của mình, bay vèo vèo tới như một đâm mưa tấn công thẳng về phía kẻ địch.

Vô Tình Tú Sĩ đốI với việc năm người cùng vây đánh lão ta, tựa hồ chẳng xem vào đâu cả. Số người vây đánh chung quanh, bỗng cảm thấy trong người của Vô Tình Tú Sĩ phát ra một luồng cương khí hết sức mạnh mẽ, làm cho ai nấy đều bị hất lui ra xa. Số ám khí vừa bay tới, cũng bị đánh rớt tất cả, Bởi thế, ai nấy cũng đều hết sức kinh hãi.

Trong khi đó, năm ngón tay của Vô Tình Tú Sĩ, đã chụp lấy ngọn đao của Tang Hướng Lương. Lão ta cất tiếng cười lạnh lùng, rồi giằng mạnh cánh tay một lượt, khiến Tang Hướng Lương bất giác bị ngã chúi về phía Vô Tình Tú Sĩ.

Sắc mặt của Vô Tình Tú Sĩ trở thành hết sức ghê rợn, vung nhanh cánh tay trái lên, rồi giáng thẳng chưởng trái xuống ngay “bách hội huyệt” trên đỉn đầu của Tang Hướng Lương!

Chỉ trong chớp mắt, là chưởng thế của Vô Tình Tú Sĩ, đã giáng xuống sát đỉnh đầu của Tang Hướng Lương, và xem mạng sống của Tang Hướng lương thật nguy hiểm như chỉ mành theo chuông ...

Nhưng lúc ấy bỗng có một đạo ánh thép sáng ngờiI, bay xẹt thẳng về phía sau ót của Vô Tình Tú Sĩ nhanh như một luồng điện chớp.

Làn kiếm lạnh buốt ấy, đã chém vỡ lớp cương khí hộ thân của Vô Tình Tú Sĩ khiến lão ta không khỏi giật nẩy mình, lách người nhảy lui ra xa ngoài một trượng.

Khi làn kiếm quang được thu trở về, thì trên nền trời có một bóng người bay xẹt xuống đất ...

Ngu Vạn Lý thầm khinh hãi, buột miệng kêu lên rằng:

- Châu Nhân Ký! Tại sao hắn bỏ đi mà còn trở lại?

Vô Tình Tú Sĩ sau khi đã nhìn thấy rõ đối phương là ai, liền gằn giọng nói:

- Thì ra là ngươi!

Châu Nhân Ký nói:

- Đúng thế, chính là tôi đây. Ông có phải là Vô Tình Tú Sĩ một trong Vũ Nội Bát Kỳ hay không?

Vô Tình Tú Sĩ cất giọng lạnh lùng cười nói:

- Đã biết tên tuổi của lão phu, thế tại sao còn chưa chịu bỏ kiếm bó tay chờ trói?

Châu Nhân Ký to tiếng cười nói; -Vũ Nội Bát Kỳ chỉ là số người có cái tên rổng mà thôi, nào dọa được Châu mỗ? Bắc Quốc Song Ma so với ông thì thế nào? Châu mỗ đang có ý định thử cho biết võ công của ông cao tuyệt đến đâu?

Đôi mắt của Vô Tình Tú Sĩ nhìn chòng chọc vào Châu Nhân Ký, gật nhẹ đầu nói:

- Ngươi quả là ngông cuồng đến mức, nên biết lão phu nào như Song Ma ấy hay sao?

Châu Nhân Ký cất tiếng to cười ha hả, nói:


- Châu mỗ thực không ngờ một người tên tuổi rung chuyển cả tứ hải như ông, mà lại giỏi ăn nói khoác lác như những phường bán thuốc dạo, thử hỏi ai có tin được chớ?

Câu nói ấy chẳng những có ý trêu cợt, mà lại còn có ý xem thường, nên làm cho Vô Tình Tú Sĩ tức giận đến sắc mặt tràn đầy sát khí. Tuy nhiên lão ta biết Châu Nhân ký không phải là một nhân vật dễ đối phó, nên không muốn hành động liều lĩnh, mà còn dè dặt chờ đợi một sơ hở của đối phương.

Cánh tay mặt của lão ta từ từ đưa lên, trong khi đầu bàn chân điểm nhẹ lên mặt đất, đôi mắt ngó đăm đăm vào con người Châu Nhân Ký.

Châu Nhân Ký nói:

- Ông hãy lấy binh khí ra, chớ nói suông vô ích!

Vô Tình Tú Sĩ sắc mặt tái nhợt như pha lẫn với màu xanh chàm, gằn giọng nói:

- Lão phu đối phó với thằng ranh ngươi, thì nào cần chi đến binh khí?

Châu Nhân Ký bỗng quát to rằng:

- Tốt lắm!

Nói đoạn, y bèn dùng một thế “Tiên Nhân Vấn Lộ” công thẳng tới như điện chớp, nhắm ngay “Hung Khảm Huyệt” của Vô Tình tú Sĩ giáng thẳng xuống.

Vô Tình Tú Sĩ lách về phía trái ba thước hết sức nhanh nhẹn, hạ thấp cánh tay xuống, rồi quật ngược trở lại chụp thẳng vào lưng của Châu Nhân Ký. Thế võ của lão ta cao tuyệt và quái dị thực ít khi được trông thấy.

Đường kiếm của Châu Nhân Ký mới công tới nửa chừng, thì thấy Vô Tình tú Sĩ đã nhanh như chớp, lách tránh đi nên y cũng liền biến thế võ “Thiên phong tảo nguyệt” quét thẳng tới.

Tức thì cả không gian ánh thép chiếu ngời, kình phong cuốn tới ồ ạt như thủy tiều đang dâng, lạnh buốt cả da thịt.

Thế kiếm của Châu Nhân Ký cũng tinh thâm kỳ diệu không thể lường, nhanh nhẹn không thua điện xẹt.

Qua một tiếng “xoạc”, tức thì vạt áo dài phía sau của Vô Tình Tú Sĩ đã bị đường kiếm hiểm hóc của Châu Nhân Ký chém đứt lìa. Liền đó, lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký lại hất lên, khiến vạt áo của Vô Tình Tú Sĩ bị đứt tan nát ra thành từng mảnh vụn.

Thế nhưng, ngay lúc ấy Vô Tình Tú Sĩ đã vung ngược cánh tay phản công trả lại, năm ngón tay của lão ta chỉ suýt chút nữa là chụp đượcvào bã vai của Châu Nhân Ký.

Vô Tình Tú Sĩ thầm kinh hãi trước thế kiếm cao tuyệt của Châu Nhân Ký, trái lại, Châu Nhân Ký cũng không phải khỏi khiếp sợ trước võ học cao sâu lạ lùng của đối phương.

Châu Nhân Ký đã lanh lẹ rùn thấp vai phía phải xuống, để tránh khỏi thế chụp của Vô Tình Tú Sĩ, rồi lại xoay nhanh người, vung cánh tay trở ra, dùng thế”Tịnh vị thiên động” quét mạnh lưỡi kiếm tới trước, gây thành vô số sao bạc lạnh buốt, chiếu ngời khắp nơi nơi.

Lưỡi kiếm của châu Nhân Ký hiểm hóc khó lường, làm cho đối phương không làm sao dám xáp lại gần.

Vô Tình Tú Sĩ sau khi đã chụp hụt vào khoảng không, liền hối hả thu tay trở về, biến thế chụp thành thế chưởng, tiếp tục công thẳng tới trước.

Thế chưởng ấy, chính là một thế được qui tụ tất cả sức mạnh trong người của Vô Tình Tú Sĩ, nên luồng kình lực cuốn tới có thể xô bạt được cả núi đồi, đánh tan được cả sắt đá, vì trong sự cứng rắn ồ ạt, còn bao gồm cả một luồng kình lực mềm dẽo kín đáo, hỗ trợ cho nhau, nên trở thành hết sức nguy hiểm.

Châu Nhân Ký cảm thấy thế kiếm của mình bị xô bạt ra xa hai thước, nên không khỏi thầm kinh hãi, nghĩ rằng:

Vô Tình Tú Sĩ thực không hổ với cái danh Vũ Nội Bát Kỳ, chẳng phải là kẻ dễ đối phó.

Nghĩ thế, nên y bèn cất tiếng cười nhạt, rồi sử dụng ngay đến một thế kiếm có uy lực mạnh mẽ nhất, tức thế “Nhứt trụ kình thiên”.

Nhưng ánh thép vừa mới lóe lên và thế kiếm chưa kịp đánh ra, thì y bỗng cảm thấy có một luồng cương lực vô cùng mạnh mẽ cuốn thẳng tới về phía mình. Trong khi đó, y cũng đồng thời cảm thấy có một luồng kình lực mềm dẽo tràn tới, quấn lấy thân lưỡi kiếm, rồi sau đó bỗng lại biến thành một sức hút mạnh, khiến lưỡi kiếm trong tay y suýt nữa bị vuột bay ra ngoài. Bởi thế, y liền lắc mạnh đôi vai, quát lên một tiếng to, rồi vung lưỡi kiếm giật mạnh trở lại. Đồng thời y cũng nhanh nhẹn vọt người bay thửng lên không, rồi bắt từ trên giáng thẳng thế kiếm trở xuống, chiếu ngời như một cái mống bạc.

Nhưng trong khi đó, Vô Tình Tú Sĩ cũng đã nhảy vọt lên cao rồi vung chưởng trái quét thẳng ra nhanh như chớp.

Thế rồi, hai bóng người vừa xáp lại là đã dang ra, luồng kiếm quang của Châu Nhân Ký cũng tắt hẳn. Và bỗng nghe hai tiếng “hự” khô khan vang lên, rồi thấy Vô Tình Tú Sĩ lại vọt thẳng lên cao lướt đi mất hút.

Trong khi đó, Châu Nhân Ký từ trên rơi trở xuống mặt đất, và té ngồi luôn. Sắc mặt của y đã trở thành tái nhợt, mồ hôi xuống ướt đẫm cả vầng trán. Y vội vàng lấy ra một viên thuốc nuốt vào bụng, rồi nhắm mắt vận dụng chân lực để điều hòa hơi thở.

Qua tình trạng ấy, chứng tỏ y đã bị thương không phải nhẹ. Dưới ánh trăng lờ mờ, sắc mặt của y lần lần trở thành trắng bạch như một tờ giấy.

Số người của Trình Nam Giang đã thừa lúc đôi bên đánh nhau, bỏ chạy đi mất từ lúc nào rồi.

Bỗng từ trong cánh rừng bên cạnh bất thần Đoàn Thừa Thiên nhảy thoắt ra và đứng sững cách Châu Nhân Ký độ năm sáu trượng. Y tỏ ra do dự trong giây lát, rồi lại nhanh nhẹn nhảy trở vào cánh rừng ẩn kín.

Trăng sao đã lặn, khắp cả bầu trời đang tối mịt mờ. Châu Nhân Ký bỗng đứng phắt đạy, chứng tỏ thương thế đã được bình phục. Y nói lẩm bẩm rằng:

Võ công chưa tiến tới mức cao tuyệt, thì nói tới chuyện phục thù nào phải là dễ.

Vì nghĩ thế, nên y bất giác có ý muốn tìm lấy cho được pho Hàn Thiết Quan Âm, hầu học hỏi “Thiên Khu Cửu Thức”. Y có vẻ rất ngao ngán, bèn cất bước nhẹ nhàng men theo ven sông đi ngược dòng trở lên rồi tiến vào Lư Sơn để đến Thẩm Dương Hồ.

Khi y từ trên Lương Sơn đi xuống đến chân núi, thì bỗng gặp một lão già có dáng điệu rất uy nghi, tóc râu đều bạc hoa râm. Lão già ấy đang đi có vẻ hối hả lắm. Lão ta chỉ đưa mắt nhìn sơ qua Châu Nhân Ký rồi chạy bay thẳng lên núi luôn.

Song ngay khi ấy, từ trong áo của lão ta đánh rơi ra một vật chi kêu thành một tiếng “kẻng” nhỏ trên mặt đá, rồi lăn thửng vào một đám cỏ dại bên vệ đường.

Châu Nhân Ký nghe tiếng động, không khỏi giật mình, nhìn về phía bụi cỏ thấy vật ấy đang chiếu sáng ngời. Y nhanh nhẹn thò tay ra nhặt lên thấy đó là một ngọn tiêu thép có chạm đầu cọp rất khéo léo, dài độ một tấc mộc.

Y biết đấy là vật của lão già vừa rồi đã đánh rơi, nhưng lão ta đã bỏ đi mất hút rồi. Chàng quay người lại đuổi theo một đoạn đường, nhưng thấy núi rừng trống trơn, chim kêu ríu rít, mây bay mịt mờ, không còn trông thấy hình bóng của lão già đâu nữa, nên thầm nghĩ:

“Đây cũng chẳng phải là vật quí giá chi, mà chỉ là một ngọn tiêu thép mà thôi, vậy ta tạm cất giữ, chờ sau nầy có gặp được lão già ấy thì trả lại cũng không muộn.” Nghĩ thế, nên y cất ngọn tiêu thép ấy vào áo, rồi tiếp tục chạy nhanh xuống núi.

Khi đến vùng Thẩm Dương Hồ, thì y say mê trước khung cảnh nước hồ mênh mông, buồm trắng nhắp nhô, núi xa mờ tỏ, nên đã lưu luyến lại đến hai ngày, rồi mới xuyên qua dãy núi Cửu Linh, đi thẳng đến vùng Hồ Nam.

Nào ngờ đâu, khi y vừa đi đến dãy núi Cửu Lỉnh, thì nhất cử nhất động của mình, đều bị vô số cặp mắt đang âm thầm theo dõị. ...

Oo Cạnh Ái Vân Đình, trăng xanh vằng vặc, Đêm dài gió lộng, phong reo rì rào!

Châu Nhân Ký đang nghĩ ngợi về những câu nói mà y vừa được Trần Phù dạy cho, hầu từ đó suy ngẫm ra những phần tinh tuý của ba đường kiếm pháp. Do đó, tâm trí y gần như đang đắm chìm hẳn trong sự trầm tư.

Bỗng đâu, từ phía chân trời xa, có nhiều tiếng hú cao vút vọng đến tức thì, đã thấy có bảy tám bóng đen nhỏ li ti chạy tới như gió hốt.

Tấn Lân vội vàng nói; - Châu huynh không nên để gián đoạn sự nghĩ ngợi, vậy một mình tại hạ chận chúng lại là được rồi.

Châu Nhân Ký sợ Tấn Lân không thể đối địch nổi với bọn người kia bèn nói:

- E rằng chỉ có một mình hiền đệ, thì không đối phó nổi với số đông như thế đâu.

Tấn Lân cười nói:

- Chỉ trong trường hợp bất đắc dĩ, tại hạ mới ra tay đánh nhau với họ. Trước hết tại hạ sẽ thử dùng ba tấc lưỡi của mình chắc cũng không có chi đáng ngại.

Châu Nhân Ký gật đầu im lặng, rồi cố moi óc nghĩ ngợi những phần sâu xa bên trong các câu nói vừa rồi của Trần Phù.

Những bóng đen ấy chạy tới nhanh như gió, nên chỉ trong chớp mắt là số người đó đã tiến đến nơi. Đấy là chín gã đàn ông mặc áo đen mặt mày lạnh lùng hung tợn.

Trong số bọn người ấy, có một gã mắt phải đã bị chột, nên dùng một chiếc khăn bịt xéo lấy con mắt ấy. NgườI đó tuổi trên dưới ngũ tuần. Khi lão ta nhìn thấy thái độ của Châu Nhân Ký và Tấn Lân đều có vẻ khác biệt nhau, thì không khỏi sửng sốt.

Lúc ấy, Châu Nhân Ký một tay đang cầm lấy thanh gươm, che trước ngực, còn một tay khác thì lại để hai ngón tay lên tại chuôi gươm, đôi mắt ngó xuống, có vẻ đang trầm tư nghĩ ngợi, chẳng xem việc bọn họ kéo đến vào đâu cả. Trái lại, Tấn Lân thì chấp tay ra sau, đứng sững bên cạnh, sắc mặt tươi cười, trong dáng điệu thật là khoan thai, tự toại.

Trước thái độ ấy của hai người, đã làm cho số người mới kéo đến đều đâm ra ngờ vực, luống cuống.

Lão già chột mắt không ngớt nhìn về phía Tấn Lân, đắn đo một lúc lâu mới nói:

- Nhị vị ở đây làm chi thế?

Tấn Lân mỉm cười nói:

- Số người của các hạ đến đây để làm gì, mà lại hỏi anh em chúng tôi?

Lão già chột mắt nghe thế, thì sững sờ một lúc mới nói:

- Không giấu chi nhị vị, chúng tôi đến đầy là để tìm hai cô gái áo xanh, nếu nhị vị biết được chúng nó ở đâu, thì xin chỉ giúp cho, cái ơn ấy chúng tôi lúc nào cũng ghi nhớ.

Tấn Lân lắc đầu nói:

- Hai anh em của tại hạ chỉ vừa mới đến đây, thấy nơi nầy gió mát trăng thanh, rừng phong reo rì rào, cảnh sắc vui mắt nên mới dừng lại đây để thưởng ngoạn. Về việc các hạ hỏi, anh em tại hạ thực không được biết.

Con mắt duy nhất của lão già kia liền lộ vẻ ngờ vực nói:

- Còn vị nầy tại sao lại ngồi trơ người ra mãi thế?

Vừa nói lão ta vừa đưa tay chỉ về phía Châu Nhân Ký.

Tấn Lân không khỏi thầm cười, đưa mắt nhìn về phía Châu Nhân Ký một lượt, nghiêm sắc mặt nói:

- Người bạn của tôi vì có tánh thích võ, nên khi đến đây bỗng có một ý nghĩ thoáng qua về một kiếm pháp cao sâu, nên mới trầm ngâm tìm hiểu. Ông bạn ấy của tôi, có những cử chỉ như thế là rất thường, bất luận lúc nào và ở đâu, hễ khi nghĩ về võ học thì lại ngồi trầm ngâm không xem người chung quanh là hiện diện nữa. Tại hạ thường trêu cợt anh ấy là một anh chàng điên rồ, nhưng anh ấy cũng không phủ nhận.

Bỗng đâu, trong số người vừa mới đến có một người lên tiếng nói rằng:

- Vu huynh, nên đề phòng kẻo bị mắc lừa, hai thằng bé nầy không phải là người tốt đâu.

Tấn Lân liếc mắt nhìn về người ấy một lượt, rồi cất giọng lạnh lùng cười nói:

- Đúng thế, hai anh em của tại hạ cũng chẳng phải là người tốt gì, nhưng anh đường anh, tôi đường tôi, mạnh ai nấy đi thì cũng chẳng cần gì tôn giả phải lắm lời như thế.

Lão già chột mắt liền khoát tay, rồi khẽ tằng hắng một tiếng nói:

- Già đây không tin các hạ hoàn toàn không trông thấy hai con bé ấy. Có lẽ nhị vị cũng biết là trong đêm nay tại sườn núi nầy, sẽ đẫm máu đỏ. Quần hùng trong võ lâm sắp kéo nhau đến đây, hơn nữa, lại còn có rất nhiều ma đầu khét tiếng cũng sẽ nhúng tay vào việc đêm nay! ...

Không chờ cho lão ta nói hết câu, Tấn Lân bèn ngắt lời rằng:

- Đêm nay sẽ xảy ra việc kinh thiên động địa chi thế?

Lão già chột mắt gằn giọng nói:

- Hai cô gái mặc áo xanh mà già vừa nói, trong người đang giữ pho Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu Kiếm. Mọi việc rắc rối đều xuất phát từ hai cô gái ấy cả.

Tấn Lân giả vờ ngạc nhiên nói:

- Lại có việc như thế hay sao? Hai cô gái ấy có phải hiện giờ đang ở trong núi nầy chăng?

Lão già chột mắt lắc đầu, nói:

- Không phảI!

Tấn Lân bỗng phá lên cười to. Tiếng cười của y bay bổng tận mây xanh, gây thành những tiếng vang trong núi đồi không ngớt.

Lão già chột mắt, biến hẳn sắc mặt nói:

- Các hạ cười chi thế?

Tấn Lân im hẳn tiếng cười, nghiêm sắc mặt nói:

- Nếu các cô ấy không có ở trong núi nầy, thì có lý nào họ lại không biết bỏ đi nơi khác hay sao? Trên đời nầy có ai lại bằng lòng ngồi yên để chờ chết bao giờ? Cứ đuổi theo đối phương một cách mù mờ như các hạ thì không khiến cho mọi người phải cười rớt cả răng cửa sao được?

Lão già chột mắt lại biến hẳn sắc mặt, trông lão ta âm u lạnh lùng đến phát sợ.

Bỗng đâu, ngay lúc ấy, bất thần có một bóng đen bay thoắt đến, vung một lưỡi đao sáng giới, nhắm chém thẳng vào người của Châu Nhân Ký.


Bóng người ấy hành động thật chớp nhoáng, hơn nữa, Tấn Lân cũng chẳng hề ngờ đến được việc đó, nên không khỏi kinh hãi, nhanh nhẹn tràn tới vung chưởng phải lên nhanh như điện chớp, quét thẳng về phía lưng của người ấy.

Nào ngờ đâu khi ngọn dao của người đó chém tới còn cách ngực của Châu Nhân Ký ba tấc nữa, thì bỗng nghe Châu Nhân Ký cất tiếng “hừ” lạnh lùng rồi xoay mạnh lưỡi kiếm trong tay ra, khiến ánh kiếm sáng ngời như một cái bánh xe tròn, uy thế vô cùng mạnh mẽ ...

Thế là người ấy liền bị cuốn cả thân hình vào giữa vùng kiếm quang đang xoay tròn như chong chóng, gào lên một tiếng thảm thiết, và bị hất bắn luôn trở ra xa, chạm thẳng vào luồng chưởng lực của Tấn Lân vừa đánh tới.

Qua một tiếng “phình” thực to, gã đàn ông đó lại bị luồng chưởng lực của Tấn Lân hất bắn ra xa ngoài ba trượng, rơi trở xuống đất chết tốt.

Chừng ấy, mọi người mới trông thấy rõ, là hai bần tay của gã đàn ông đó đều bị lưỡi kiếm chém đứt lìa, máu tươi từ miệng vết thương trào ra như suối, tại bụng cũng bị mũi kiếm rạch toạt mấy đường dài.

Trong khi đó, Châu Nhân Ký vẫn ngồi y nguyên như cũõ, không hề nhúc nhích. Một bàn tay y siết chặt lấy chuôi gươm, đưa cao ngang ngực để bảo vệ thân mình, đôi mắt vẫn ngó xuống tiếp tục trầm tư nghĩ ngợi.

Lão già chột mắt và đồng bọn trông thấy thế, thì không khỏi hết sức kinh hãi. Đồng thời, cũng chính vì việc đó đã làm cho lão già chột mắt nổi cơn hung dữ, cất tiếng lạnh lùng cười khanh khách nói:

- Nhị vị làm như thế có khác nào lấy lửa châm vào người mình?

Hành động ác độc như vậy, già đây không khi nào dung tha cho đâu!

Tấn Lân mỉm cười nói:

- Tại hạ không tin là các hạ không có mắt. Vì ai là người hành hung trước, chả lẽ các hạ không trông thấy hay sao?

Câu hỏi ấy chẳng khác nào chọc thẳng vào vết thương của lão già chột mắt, khiến sắc mặt của lão ta lại càng ghê rợn hơn, cất tiếng quát to như sấm, nói:

- Các ngươi muốn chết mà?

Lão ta biết nếu đánh một xuất một, thì không làm sao thủ thắng cho được, nên bèn vẫy cánh tay mặt lên một lượt, tức thì, tạm người kia liền tràn tới nhanh như gió, ai đứng theo phương vị nấy, vây chặt lấy Tấn Lân và Châu Nhân Ký vào chính giữa.

Bỗng ngay lúc ấy, lại có một tiếng hú dài bay theo chiều gió vọng đến, và lại có ngoài mười bóng đen nữa lướt nhanh tới như điện xẹt. Lão già chột mắt bỗng thấy thế liền lộ sắc mừng rỡ nói:

- Thất Tôn Giả cũng kéo đến kia!

Thế là, chẳng mấy chốc sau, bóng bọn yêu tà ùn ùn từ trên cao sa xuống đất. Khi nhìn rõ lạI, thì đấy quả là số người của Thần Đao Tôn Giả.

Thần Đao Tôn Giả nhìn thất xác chết trên mặt đất, và Châu Nhân Ký đang ngồi yên cạnh đấy, thì sắc mặt không khỏi biến hẳn, đưa mắt nhìn đăm đăm vào lão già chột mắt, gằn giọng quát rằng:

- Vu Gia, tại sao ngươi không hành sự đúng theo kế hoạch đã định?

Vu Gia trông thấy sắc mặt của Thần Đao Tôn Giả đang tức giận thì cũng không giám che dấu sự thật, cất giọng nhỏ nhẹ thuật lại tất cả mọi việc vừa xãy ra.

Thần Đao Tôn Giả bỗng xa sầm nét mặt,cười nhạt nói:

- Làm hỏng việc lớn, tất phải chịu cực hình, già đây làm sao che chở được. Chỉ trong chốc lát đây, sơn chủ sẽ đến, vậy xem ngươi sẽ nói sao cho biết?

Vu Gia sợ hãi đến mặt xanh như chàm.

Thần Đao Tôn Giả đưa tia mắt nhìn về phía Châu Nhân Ký, cười nói:

-Châu đại hiệp, các hạ và già đã gặp nhau lần thứ hai, thực là quí hóa. Vậy để già làm xong mọi việc, rồi sẽ trở lại xin lĩnh giáo với đại hiệp vài thế võ.

Châu Nhân Ký từ từ ngước mặt nhìn lên cất giọng lạnh lùng cười nói:

- Chả dám! Xin hỏi Tôn Giả phải huy động một số người đông đảo đến đây là vì chuyện chi thế?

Thần Đao Tôn Giả vuốt râu, cười to nói:

- Chính là vì hai con yêu nữ mặc áo xanh ấy,nên già mới phải đến đây để truy tầm lại số bảo vật đã mất.

Châu Nhân Ký nói:

-Chính rồi đây cũng đang muốn tìm pho kinh và thanh kiếm nhưng không hiểu Tôn Giả có biết hai cô gái áo xanh đó hiện giờ ở đâu không?

Thần Đao Tôn Giả biến hẳn sắc mặt, nói:

- Pho kinh và thanh kiếm là vật sở hữu trước đây của tệ sơn chủ hiện nay đã biết được tin tức nên mới phái người ra truy tầm, nếu Châu đại hiệp muốn nhúng tay vào, thì e rằng ngôn không chính danh không thuận đó!

Tấn Lân bỗng cất tiếng cười nhạt nói:

- Thanh Ngô Câu Kiếm và pho Giáng long Kinh là vật sở hữu trước kia của Lệ Sơn Chủ hay sao?

Thần Đao Tôn Giả không khỏi cứng họng, im lặng một lúc thực lâu, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời cho hợp lý.

Châu Nhân Ký mỉm cười nói:

- Việc ấy tạm thời chớ nên nói đến làm gì. Tôn giả nên biết là trong đêm nay Vô Tình Tú Sĩ và Ngũ Đài Cao Tăng ở phái Thiếu Lâm cũng kéo đến đây. Vậy kẻ nào mạnh thì kẻ ấy sẽ được hai báo vật kia, đấy hoàn toàn không phải là tôi có ý gây khó khăn chi cho tôn giả đâu!

Thần Đao Tôn Giả nói:

- Tôi chỉ mong rằng Châu đại hiệp chớ nên nhúng tay vào việc nầy, hầu giữ tình cảm để sau nầy chúng mình còn gặp gỡ nhau!

Châu Nhân Ký cất tiếng cười ha hả nói:

- Nhưng tôi chỉ xin Tôn Giả nói rõ cho biết, là hai cô gái áo xanh ấy hiện giờ ở đâu. Nếu chúng tôi được biết sự thực, thì không lúc nào lại quên ơn của ông!

Thần Đao Tôn Giả không muốn giằng co lâu dài, nên liền vung bàn tay mặt lên, ra hiệu cho số người của Vu Gia và những người tùy tùng của lão ta tản đi!

Tức thì, bọn yêu tà ấy liền phân tán ra, nhắm hướng Thanh Phong Giáp lướt thẳng tới như gió hốt.

Thần Đao Tôn Giả cũng liền vọt mình bay lên, nhắm hướng ấy đuổi gấp theo.

Nhưng thân pháp của Châu Nhân Ký lại càng nhanh nhẹn hơn, y vùng người dậy rồi lao thoắt lên không, vung lưỡi kiếm công thẳng về phía sau lưng của Vu Gia.

Vu Gia liền cảm thấy có một lưồng hơi lạnh, cuốn thẳng vào người mình, nên không khỏi sợ hãi, vội vàng nhào lăn mấy vòng trên đất, rồi mới tiếp tục lao người vọt lên không, định bỏ chạy đi. Nhưng ngay lúc ấy lão ta đã thấy vầng kiếm quang chiếu ngời trước mắt, nên bất đắc dĩ phải vung lưỡi đao ra đỡ lại.

Nào ngờ đâu đường kiếm của Châu Nhân Ký hết sức kỳ tuyệt, lưỡi đao đỡ ra của đối phương không tài nào gạt được thế kiếm của y, mà trái lại chỉ chém hụt vào khoảng không. Vì thế, đường kiếm của Châu Nhân Ký vẫn tiếp tục công thẳng vào người đối phương.

Thế là ai nấy đều trông thấy rõ năm vì sao bạc lóe lên chiếu ngời xuyên thẳng vào cơ thể của Vu Gia, khiến lão nầy chưa kịp gào lên một tiếng nào, là đã ngã lăn ra đất chết tốt, máu tươi tung tóe khắp nơi.

Thân người của Châu Nhân Ký vẫn chưa chịu đứng yên. Y nhanh nhẹn tràn tới như điện xẹt, rồi vung lưỡi kiếm lên quét thẳng vào ba tên yêu tà chạy gần đấy!

Trong khi đó, Tấn Lân cũng vung chưởng đánh thẳng vào lũ yêu tà.

Chưởng phong của y cũng vô cùng mạnh mẽ, cơ hồ có thể đánh vỡ cả sắt đá!

Thần Đao Tôn Giả vừa đáp yên xuống mặt đất, trông thấy rõ tình trạng trước mắt, thì vừa kinh hãi vừa giận dữ, vội vàng gọi sáu tôn giả nữa đến, để hiệp lực diệt trừ Châu Nhân Ký, kẻ đã gây tai hại liên tiếp cho lão ta.

Thế là, Thất Tôn Giả liền dàn trận theo phưong vị thất tinh, sẵn sàng chiến đấu.

Châu Nhân Ký và Tấn Lân cùng đâu lưng nhau, đứng giữa vòng vây đôi mắt sáng ngời nhìn chòng chọc vào đối phương, nhưng im lặng không nói chi cả.

Thần Đao Tôn Giả cười nhạt nói:

- Châu đại hiệp, giữa chúng ta chưa thể phân định được ai cao ai thấp khi ở Trường Sa, vậy đêm nay, chúng ta hãy dựa vào võ công để xem ai thắng ai bại cho biết.

Nói vừa dứt lời thì lão ta đã vung tay lên, tức thì nghe một tiếng “rẽng” ngân dài, rồi lại thấy ánh thép chiếu ngời và xanh ngắt lóe lên.

Lúc ấy, gió đêm lại đưa về một tiếng hú dài. Nhưng khi tiếng hú đầu tiên vừa dứt, thì lại có tiếng hú thứ hai nối tiếp nổi lên, cứ thế kéo dài không dứt. Chẳng bao lâu sau, ai nấy đều trông thấy có vô số bóng đen từ phía núi đồi hoang dã, ùn ùn kéo nhau chạy đến.

Ánh trăng trên nền trời sáng vằng vặc, nhưng chung quanh Ái Vân Đình tràn ngập không khí chém giết rùng rợn.

Số người kéo nhau chạy đến ấy, chẳng mấy chốc là đều đến nơi cả.

Thần Đao Tôn Giả và những bộ hạ của lão ta đưa mắt quét qua, thì thấy đấy là Vô Tình Tú Sĩ, Huyền Băng Lão Mị, va Bắc Quốc Song Ma, nên không khỏi giật nẩy mình, thầm nói:

“Tại sao sơn chủ lại chưa đến?

Việc hôm nay xem ra may ít rủi nhiều!” Kế đó, lão ta lại trông thấy giữa đám đông ấy có cả Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình, bảo chủ Thất Tinh Bảo Đồng Tung Hầu, phó bảo chủ Thiết Toán Bàng Tống Thu Trạch và vô số nhân vật võ lâm khác, thì không khỏi tái hẳn sắc mặt.

Chẳng bao lâu sau, lại thấy Ngũ Đài Sĩ Thiền đại sư và ba cao tăng thủ tọa của phái Thiếu Lâm cũng lục tục kéo đến.

Ngoài ra, lại còn có Hắc Bạch Song Kỳ xuất lĩnh một số đông người cũng vừa xuất hiện.

Thốt nhiên, có người cất giọng sâu hiểm đầy lạnh lùng nói:

- Thần Đao lão Quỉ, trong đêm hôm nay lão phu được dịp xem ngươi lãnh lấy quả báo thê thảm đây.

Thần Đao Tôn Giả liền ngó về hướng có tiếng, thấy U Linh Quỉ Sứ đang giương đôi mắt đầy căm hận, ngó chòng chọc vào mình.

Việc đã đến nước nầy, trái lại làm cho Thần Đao Tôn Giả cảm thấy bình tỉnh hơn. Lão ta cất tiếng to cười ha hả, nói:

- U Linh Quỉ Sứ, tại sao chưa chịu bước ra thử tài với ta, xe,ai cao ai thấp?

Vô Tình Tú Sĩ bỗng cất giọng lạnh lùng thấu xương tủy, nói:

- Thực không ngờ kẻ đến Điệp Thúy Sơn Trang để cướp pho kinh và thanh kiếm, lại chính la Lệ Sơn Lão Quỉ! Vậy, Lão quỉ ấy đã đâu rồi?

Lệ mỗ phải thanh toán cho xong món nợ máu nấy với lão ta!

Thần Đao Tôn Giả cười nhạt nói:

- Ông bảo pho kinh và thanh kiếm vốn thực là của ai? Tại sao đứng trước mặt các đại sư ở phái Thiếu Lâm mà ông lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy?

Sĩ Thiền Đại sư sắc mặt đầy vẻ lạnh lùng, gằn giọng nói:

- A Di Đà Phật, lời nói của Thần Đao thí chủ không sai tí nào cả.

Nỗi hàm oan khó giải của bần tăng, phải thanh toán với Lệ lão sư mới được.

Vô Tình Tú Sĩ “hừ” một tiếng to qua giọng mũi, nói:

- Ông nào có đáng mặt là kẻ ra so tài với tôi?

Nói vừa dứt lời, thì lão ta đã vung chưởng lên, quét thẳng về phía trước, tức thì, một luồng kình lực hết sức mạnh mẽ liền cuốn thẳng về phía Sĩ Thiền Đại sư.

Sĩ Thiền Đại Sư biến hẳn sắc mặt, vung tay áo rộng ra đỡ thẳng.

Ba vị cao tăng của phái Thiếu Lâm cũng nhất loạt vung tay áo xông ra.

Huyền Băng Lão Mị, Bắc Quốc Song Ma, lúc bấy giờ đang đứng trong hàng ngũ của Vô Tình Tú Sĩ, nên cũng tràn tới vung chưởng đánh ra.

Hai đối phương đều là những cao thủ bậc nhất trong võ lâm cả, người nào người ấy võ công cao tuyệt, nên những luồng kình lực va chạm với nhau, gây thành những tiếng nổ “ầm ầm” liên tiếp như trời long đất lở, cuồn phong cuốn tới ồ ạt, tung bay cát đá mịt mù.

Vì thế, ánh trăng sáng trên nền trời cũng bỗng dưng tối sầm lại, khiến số quần hùng hiện diện, phải ùn ùn thối lui ra sau để tránh những luồng chưởng lực của đôi bên ...

Thế là, chỉ trong chớp mắt, cả vùng Ái Vân Đình và Thanh Phong Giáp đã trở thành một bãi chiến trường nồng nặc mùi máu tươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui