Sau một cuộc chém giết tàn khốc, lưu lại là hiện trường vô cùng bi thảm. Tà phái đã đưa thi thể của phe mình đi, mà bên chánh đạo xác chất thành đống, trông xa như một tòa núi nhỏ. Hơn nữa nhiều thi thể không còn nguyên vẹn, khiến con người ta cảm thấy vừa kinh khủng, vừa đáng thương.
Mọi người bắt đầu tỏa ra quét dọn chiến trường, lau rửa vết máu. Nhân sĩ các phái thì đem chiến hữu đã hy sinh đi chôn cất tử tế, có môn phái cũng không lòng dạ nào lưu lại uống chén rượu mừng, một mực cáo từ. Có người sai thủ hạ chở thi thể vứt đi, dù ở lại, vẻ mặt cũng cau có cực kì. Thực vậy, mới vừa chết hơn trăm người, chén rượu mừng này chỉ sợ so với hoàng liên còn muốn đắng hơn!
Lao sơn đệ tử dưới sự chỉ huy của Chu Khánh Hải xử lý hiện trường, một mặt gấp rút chuẩn bị, tố chức tiếp lễ bái đường còn dang dở. Gặp tình cảnh này, Tiểu Ngưu lòng không muốn thấy chút nào, hắn vô lực ngăn cản người ta bái đường, lợi dụng không ai để ý, lặng lẽ lui ra ngoài, giúp đở Chu Khánh Hải làm việc. Nghe bên trong tiếng kèn tiếng nhạc, tiếng la hét chúc mừng, hắn cảm thấy toàn thân mình muốn nổ tung.
Tranh thủ thời gian, Tiểu Ngưu đến gần Chu Khánh Hải, trịnh trọng hỏi: "Đại sư huynh, biện pháp đã nghĩ ra chưa?" Ánh mắt của hắn lâu lâu lại liếc vào bên trong một chút.
Chu Khánh Hải tự tin cười một tiếng, nói: "Mọi chuyện đã sẵn sàng, tối nay ngươi cứ chuẩn bị đi. Sẽ có nhiều biến cố, đành xem bản lãnh cùng tạo hóa của ngươi rồi. Tuy nhiên, bất kể có hậu quả gì, ngươi cũng không được bán đứng đại sư huynh ta."
Tiểu Ngưu bình tĩnh mà kiên quyết biểu thị: "Ngươi cứ việc yên tâm đi, đánh chết ta cũng không nói." Hai người nhìn nhau cười. Tiểu Ngưu suy nghĩ về diệu kế của hắn, nghĩ mãi, vẫn uổng công.
Làm việc xong, Tiểu Ngưu không muốn vào đại sảnh tham dự cái cảnh khiến hắn khó chịu, lặng lẽ trở về biệt viện nghỉ ngơi. Trong nhà im ắng, ma đao đặt ở dưới giường của hắn.
Hắn đóng kín cửa nẻo, lấy ma đao ra, tỉ mỉ quan sát. Hắn tự nói với lòng: "Tối nay không cần biết xuất hiện hậu quả gì, ta cũng phải mang theo ma đao. Nếu như gặp bất lợi, ta liền chạy xuống núi, chạy càng xa càng tốt; nếu như không có chuyện gì, giắt bên người lại càng an tâm." Lúc này thanh âm thanh thúy của tiểu đao chợt vang lên: "Chủ nhân, người đã có biện pháp gì chưa?"
Tiểu Ngưu miễn cưỡng cười nói: "Ta không nghĩ ra biện pháp, nhưng Đại sư huynh của ta có, hắn đã đáp ứng giúp ta. Tối nay ta sẽ đem nàng giành tới tay."
Tiểu đao hỏi: "Đại sư huynh người có chủ ý gì hay?"
Tiểu Ngưu nói: "Ta không rõ lắm, nhưng nghe khẩu khí của hắn, ngược lại rất nắm chắc. Giờ hắn giúp ta, ta phải cảm ơn hắn thật nhiều a!"
Tiểu đao dừng một chút, thắc mắc: "Hắn tại sao lại giúp người nhỉ? Chỉ vì người là sư đệ của hắn, hắn lại đối xử tốt với người như vậy sao?"
Tiểu Ngưu hồi đáp: "Điều này ta cũng nghĩ không thông. Thật không nói lên được điều gì."
Tiểu đao chậm rãi nói: "Vô duyên vô cớ giúp ngươi làm cái loại chuyện nguy hiểm này, chỉ sợ trong đó có cạm bẫy. Chủ nhân, người nhất định phải có phòng bị nha."
Tiểu Ngưu ừ một tiếng tán thành: "Ngươi nói đúng, ta sẽ cẩn thận. Chẳng qua bây giờ thực không có biện pháp. Ta tin tưởng đại sư huynh sẽ không hại ta, hắn đạo hạnh cao thâm, tính tình ôn hòa, làm sao lại đi hại người đây?"
Tiểu đao trầm mặc giây lát: "Điều đó không chắc, theo ta thấy, sư huynh của người không giống người tốt chút nào."
Tiểu Ngưu kinh ngạc hỏi: "Tiểu đao, ngươi có căn cứ gì không?"
Tiểu đao nói: "Không có, chỉ là trực giác thôi."
Đang nói chuyện, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Tiểu Ngưu vội vàng đem đao giấu đi. Tiểu Ngưu hỏi lớn: "Người nào thế?"
Một giọng nữ cất lên: "Ta là nha hoàn của sư nương. Sư nương mời Ngụy sư huynh tới uống rượu mừng."
Tiểu Ngưu cười nói: "Biết rồi, ta lập tức đi ngay."
Nha hoàn sau khi rời khỏi, Tiểu Ngưu nhẹ giọng: "Ngươi ở trong phòng đợi ta, ta đi uống rượu."
Tiểu đao nói: "Mang ta đi theo."
Tiểu Ngưu giải thích: "Không được, hôm nay là ngày vui, mang binh khí không tốt."
Tiểu đao không thể làm gì khác hơn, giọng nói có chút chua chua: "Vậy cũng được, nhưng người uống ít thôi, sớm trở về một chút, đừng để lỡ chính sự."
Tiểu Ngưu cười cười, đáp ứng một tiếng, liền sải bước khỏi phòng. Vừa ly khai, nụ cười trên mặt hắn liền biến mất, dường như lọt vào cái lưới phiền não.
Hắn đi tới trường luyện võ. Nơi đó mới rồi còn máu thịt đầy đất, trong nháy mắt, biến thành một đại yến hội vô cùng hoành tráng. Tổng cộng có bao nhiêu bàn, Tiểu Ngưu đếm cũng không hết, chỉ biết là đi nửa ngày, cũng không tới được đầu.
Hắn đi tới bàn của Chu Khánh Hải và Tần Viễn ngồi xuống, sư nương cùng sư phụ ngồi ở phía trên. Bởi vì vừa thoát khỏi một thảm kịch máu tanh, tâm tình mọi người bị ảnh hưởng rất lớn, cũng vì thế, sư phụ nói vài câu ngắn gọn, tuyên bố mọi người khai tiệc.
Tất cả mọi người cầm đũa, rót rượu ra chén, ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn. Ban đầu không khí còn chút nặng nề, rượu vừa vào miệng, liền xảy ra biến hóa. Tâm tình mọi người rất nhanh được buông lỏng, lớn tiếng ồn ào, nháo nháo kêu la. Lúc này mới đúng là không khí vui vẻ.
Chu Khánh Hải làm đại sư huynh, hướng Tần Viễn cùng Tiểu Ngưu rót rượu, ba người đứng dậy cạn chén. Chu Khánh Hải nhìn Tiểu Ngưu nói: "Tiểu sư đệ nha, hôm nay uống rượu mừng của Tử Hùng, hôm nào sẽ tới lượt ngươi?"
Tiểu Ngưu giọng nói có mấy phần thương cảm: "Chuyện vui của ta còn không biết khi nào đây?"
Tần Viễn chua xót nói: "Nguyệt Lâm trong lòng có ngươi, muốn chuyện vui còn không có sao?" Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Nguyệt Lâm đang nói cười cùng sư nương. Nguyệt Lâm thỉnh thoảng quay đầu nháy mắt với Tiểu Ngưu, lúc thì mỉm cười đầy ngọt ngào.
Chu Khánh Hải an ủi Tần Viễn: "Tần sư đệ, ngươi cũng đừng quá khổ sở. Chuyện nam nữ, quan trọng nhất là duyên phận, không có duyên phận, sao có thể cưỡng cầu."
Tần Viễn uống ực hết một chén, rượu từ khóe miệng chảy xuống. Hắn nói: "Đại sư huynh, người không có yêu, người sao có thể hiểu cái cảm giác đó."
Chu Khánh Hải khổ sở cười một tiếng: "Ta sống tới ngần này tuổi, mặc dù không có lão bà, nhưng ta cũng đã từng yêu. Chẳng qua không đề cập trước mặt người ngoài thôi. Ở phương diện yêu, ta đã nếm trải bao nhiêu đau khổ các ngươi không hiểu được đâu."
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: "Đại sư huynh không ngại tiết lộ một chút, để chúng ta có thể từ đó rút ra được ít kinh nghiệm."
Chu Khánh Hải thở dài não nề, khóe mắt đỏ lên, suy nghĩ hồi lâu, giọng nói nặng nề: "Chuyện này giống như một vết sẹo trong lòng ta, vừa nhắc tới, cũng đồng nghĩa với là dùng đao đâm vào vết sẹo đó, nỗi đau đớn này, khó có thể hình dung. Tốt nhất là không đề cập nữa, nào, tới, chúng ta uống rượu." Vừa nói chuyện, Chu Khánh Hải rót cho mình đầy một chén, uống một hơi cạn sạch. Bị hắn ảnh hưởng, Tần Viễn cùng Tiểu Ngưu cũng bị kích động, suy nghĩ tới chuyện thương tâm của mình, cũng sinh ra ý niệm mượn rượu giải sầu, vì vậy, chén này qua chén khác, chỉ mong say mãi không tỉnh.
"Uống nào, uống nào" chú rễ Mạnh Tử Hùng từ phía sau bước tới. Theo quy củ, hắn phải tới từng bàn mời rượu. Bình thường vẻ mặt của hắn luôn hung hăng ngạo mạn, hôm nay lại khó mà tin được, trên mặt của hắn toàn là nụ cười, cười tới mức rực rỡ, Tiểu Ngưu biết hắn từ trước tới nay đều không giống như vậy. Điều này làm Tiểu Ngưu rất khó chịu, hắn mắng thầm: "Tên khốn kiếp, lão tử có cơ hội nhất định cắn chết ngươi. Hừ, sau đêm nay, không phải ngươi chết, thì là ta vong. Ta nhất định sẽ không để ngươi chà đạp nàng. Ài, nàng lúc này nhất định đang ở trong phòng. Nàng chẳng lẽ nguyện ý gả cho hắn sao? Nếu như nguyện ý, tại sao luôn không thấy một nụ cười của nàng? Nếu như không muốn, cần gì phải xuất giá? Nàng hoàn toàn có thể làm theo ý thích của mình, không có ai ép buộc. Nguyệt Ảnh ơi là Nguyệt Ảnh, nàng gả cho hắn tuyệt đối là một sai lầm lớn. Nếu như nàng gả cho một nam nhân có ấn tượng tốt với ta, ta cũng đành nhịn. Nhưng nàng gả cho hắn, tương đương với việc nàng buộc ta giết hắn a. Ta và Mạnh Tử Hùng, như mặt trời mặt trăng, không thể cùng lúc treo trên trời." Mạnh Tử Hùng đã tới, trên người của hắn có một đóa mân côi lớn (hoa hồng). Thời điểm hắn bưng chén rượu lên, cười híp mắt đắc ý, Tiểu Ngưu thật chỉ muốn cho thẳng cái ly vào mặt, đập vỡ mũi hắn, hắt nước đầy mặt hắn. Vừa nghĩ tới hắn đêm nay sẽ ở trên thân thể kiều diễm của Nguyệt Ảnh hành sự, hận không được một đao bổ hắn làm hai khúc.
Lúc Chu Khánh Hải cùng Tần Viễn đang uống rượu, tất cả đều nói câu chúc mừng. Đến phiên Tiểu Ngưu, hắn không hé răng một lời, uống rượu một mạch.
Tần Viễn cười hắc hắc:"Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi cái quỷ tiểu tử này, hằng ngày mỏ nhọn lắm mà, nói toàn điều hay, hôm nay đổi tính, bị búa đập đầu sao? Chuyện vui của Tử Hùng, ngươi thế nào cũng phải nói vài ba câu nha. Ngươi im im như vậy, ta thấy không quen." Những người bên cạnh nghe được, cũng cười hùa theo, nhìn Tiểu Ngưu chờ đợi.
Tiểu Ngưu nặng nề uống một chén, mắt nhìn chòng chọc Mạnh Tử Hùng, suy nghĩ thất thường. Hắn bình thường thiên ngôn vạn ngữ để nguyền rủa, lúc này quẳng một câu: "Mạnh Tử Hùng, ngươi là tên khốn kiếp may mắn nhất cõi đời này."
Mạnh Tử Hùng nghe xong, trên mặt cười lạnh, mà những người bên cạnh cũng cười ha hả lên, có người cười tới mức té ghế.
Mạnh Tử Hùng mặt không đổi sắc, cường tiếu nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, lần này chúng ta giao thủ là ta thắng, mà ngươi thua rất thảm. Cho dù sau này bản lãnh của ngươi mạnh hơn ta, ở phương diện này, ngươi thủy chung vẫn là bại tướng của ta thôi. Ngươi trước mặt ta, chỉ giống như con chó không hơn không kém." Nói xong những lời này, Mạnh Tử Hùng hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Bây giờ, tất cả mọi người không cười được nữa. Không ai nghĩ tới Mạnh Tử Hùng sẽ nói ra câu nói thương cảm như vậy, ngay cả Tần Viễn nghe thấy cũng không thoải mái, Ngụy Tiểu Ngưu không tốt, ngươi cũng không đem sư đệ mắng thành chó nha. Chu Khánh Hải càng hiểu ra, khó trách ngụy Tiểu Ngưu bất chấp hết thảy muốn đối phó Mạnh Tử Hùng, cừu hận giữa bọn họ quả thật sâu như biển."Như vậy cũng tốt, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đối với ta có nhiều chỗ tốt." Tiểu Ngưu nhìn theo bóng lưng Mạnh Tử Hùng, âm thầm phát thệ: "Mạnh Tử Hùng, khốn kiếp, ta với ngươi không đội trời chung. Tối nay có ngươi thì không có ta nữa." Hắn chợt nghĩ đến, giả sử kế hoạch của mình thành công, lấy được Nguyệt Ảnh, mình còn có thể toàn thân rút lui sao? Chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, nhưng chuyện đến bước đường này, đã không còn đường lui nữa rồi.
Chu Khánh Hải nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Ngưu một cái, thâm ý sâu sắc nói: "Nam tử hán, nhất định phải có bụng dạ, phải biết tiến thoái, như vậy mới có thể thành đại sự."
Tiểu Ngưu cười một tiếng, nói: "Đại sư huynh dạy dỗ chí phải."
Chu Khánh Hải lại cười nói: "Nào, mọi người đừng nghĩ gì cả, hôm nay chúng ta không say không về." Được hắn cảm hóa, Tiểu Ngưu cùng Tần Viễn lại đem một lượng lớn rượu rót vào bụng.
Tiểu Ngưu thầm nói: "Mạnh Tử Hùng, tối nay ngươi phải chết." Vừa nghĩ tới sắp dùng ma đao, Tiểu Ngưu không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Lần này uống rượu, Tiểu Ngưu có hơi quá chén, mặc dù hắn nhớ kỹ buổi tối phải hành động, nhưng không có khống chế được mình. Tần Viễn cùng Chu Khánh Hải uống tới đâu, hắn cũng theo tới đó, cuối cùng, Chu Khánh Hải phải giao hắn cho Nguyệt Lâm.
Khi Tiểu Ngưu tỉnh lại, chỉ có Nguyệt Lâm ở bên người, trên trán còn đang đắp một cái khăn lông ướt. Tiểu Ngưu ngồi dậy, thấy sắc trời đã tối, lập tức nghĩ đến nhiệm vụ trọng yếu tối nay, lại hỏi: "Giang tỷ tỷ, đại sư huynh đâu?"
Nguyệt Lâm ánh mắt hờn giận nhìn Tiểu Ngưu, nói: "Hắn đã đi lâu rồi. Chàng làm sao thế, uống nhiều như vậy, không muốn sống nữa sao?"
Tiểu Ngưu cười một tiếng: "Mọi người uống chung một chỗ thì phải cao hứng chứ sao! À, Giang tỷ tỷ, cám ơn nàng đã chiếu cố ta. Ta đã không có chuyện gì rồi, nàng mau về nghỉ ngơi đi."
Nguyệt Lâm dùng đôi mắt đẹp trong suốt nhìn Tiểu Ngưu một hồi, nói: "Thật không sao chứ? Vậy thiếp đi đây. Nhưng chàng phải nhớ, sau này không thể quá chén như ban nãy. Người ta thành thân, sao chàng cao hứng như thế, chú rể cũng không phải là chàng nha." Nói rồi nàng đứng lên.
Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Biết rồi, Giang tỷ tỷ, sau này ta sẽ nghe lời nàng nói." Trong lòng lại mong đợi Nguyệt Lâm sớm ly khai một chút, mình có thể đi tìm Chu Khánh Hải làm đại sự.
Nguyệt Lâm giống như một thê tử dặn dò phu quân, lúc này mới mở cửa ra về. Nàng vừa đi, nụ cười trên mặt Tiểu Ngưu tắt hẳn. Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn chính là, tìm người nhanh một chút đi. Hắn nói có diệu kế, nhất định sẽ giúp ta, nhưng hắn rốt cuộc nghĩ làm thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm. Nếu như tối nay chuyện này đổ bể, ta coi như tự chui đầu vào lưới.
Hắn giắt ma đao ngang hông, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Hắn liếc mắt nhìn gian phòng của mình lần cuối, thì thầm: "Có lẽ sau đêm nay ta sẽ không trở về được nữa..."
Đang muốn đi, Chu Khánh Hải lắc mình tiến vào. Tiểu Ngưu vội vàng nghênh đón, hưng phấn nói: "Người tới thật vừa lúc, ta đang muốn tìm người đây."
Chu Khánh Hải gương mặt bình tĩnh, hỏi: "Ngươi tỉnh rượu chưa?"
Tiểu Ngưu thành thực trả lời: "Còn hơi choáng váng đầu óc, nhưng không ảnh hưởng việc lớn."
Chu Khánh Hải gật đầu: "Như vậy cũng tốt, ta đây yên tâm rồi."
Tiểu Ngưu hỏi: "Người muốn làm sao, có thể nói cho ta biết kế hoạch không?"
Chu Khánh Hải cười âm trầm một tiếng: "Ngươi không cần biết quá nhiều, chỉ cần ta giúp ngươi đạt mục đích là được."
Tiểu Ngưu hỏi: "Người biết mục đích của ta là gì sao?"
Chu Khánh Hải hồi đáp: "Rất đơn giản, còn không phải cùng nàng hoan ái một lần sao."
Tiểu Ngưu thở dài một tiếng, nói: "Ta không chỉ muốn cùng nàng hoan ái một lần, ta còn muốn cưới nàng làm lão bà, để cho nàng cả đời theo ta."
Chu Khánh Hải nói: "Sư huynh ngươi năng lực có hạn! Trước mắt ta chỉ có thể giúp ngươi cùng nàng hảo hảo một lần. Về phần ngươi nói muốn cưới nàng, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính ngươi."
Tiểu Ngưu đột nhiên hỏi: "Đại sư huynh, ngươi giúp ta như vậy, ta biết cảm kích thế nào bây giờ?"
Chu Khánh Hải lắc đầu: "Không cần cảm kích, chẳng qua có một ngày nếu như chúng ta trở thành địch nhân, ngươi cất tay đánh khẽ, cho ta một con đường sống là được."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc: "Đại sư huynh thật biết nói đùa, chúng ta là sư huynh đệ, đều là người mình, làm sao lại biến thành địch nhân đây!"
Chu Khánh Hải khoát tay chặn lại, nói: "Dù sao lời ta đã nói. Được rồi, ta phải đi."
Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy ta nên làm gì bây giờ?"
Chu Khánh Hải cười thần bí, nói: "Đợi lát nữa ta đi trước, ngươi hãy bám theo sau. Đến nơi, ngươi chờ nghe ta ra tín hiệu."
Tiểu Ngưu hỏi: "Tín hiệu gì?"
Chu Khánh Hải thấp giọng nói: "Khi ngươi nghe được một tiếng dã lang kêu, ngươi có thể xông vào phòng làm chuyện tốt. Nhớ kĩ, làm xong phải chạy mau. Về phần tiếng dã lang kia, là ta phát ra, mọi chuyện đã an bài ổn thỏa."
Tiểu Ngưu ứng một tiếng, gặng hỏi: "Người thật có thể giúp ta thành công?"
Chu Khánh Hải mỉm cười: "Có thể thành công hay không, ta không thể cho ngươi một cái đảm bảo. Nhưng cũng đừng lo, nếu như không được, chúng ta sẽ rút về."
Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng nảy lên lo lắng, thầm nói: "Ngươi có thể chạy trốn, ngươi dù sao cũng là một ngoại nhân, mà ta thì không thể được. Tối nay ta mà không thành công, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nếu như bất hạnh chết đi, như vậy, cha, mẹ kế, các lão bà tốt, các ngươi xin hãy tha thứ cho ta." Chu Khánh Hải nhìn Tiểu Ngưu thật sâu, sau đó lặng yên không một tiếng động rời đi, tựa như một u linh. Tiểu Ngưu tư hỏi: "Hắn dùng biện pháp gì có thể giúp ta đây? Chẳng lẽ hắn có bản lãnh thông thiên, có thể chế phục Nguyệt Ảnh và Mạnh Tử Hùng? Hai người kia cũng không phải là nhân vật đơn giản a!" Một lát sau, cũng nên lên đường rồi. Tiểu Ngưu hít sâu một hơi, dứt khoát bước ra khỏi biệt viện. Hắn lúc này tâm tình bi tráng, chắc cũng cỡ một dạng Kinh Kha đi ám sát Tần vương năm đó.
Khi hắn lui về phía sau viện, nơi này tương đối trống trải. Trải qua chuyện hôm nay, người qua lại khu vực này cũng ít. Nơi này vốn dành cho khách đường xa nghỉ lại qua đêm, thế nhưng tiệc tàn ai ai cũng rối rít rời đi, khiến cho Lao Sơn mấy ngày nay náo nhiệt trở nên an tĩnh. Điều này cũng khá thuận lợi cho Tiểu Ngưu hành động...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...