Ma Đao Lệ Ảnh

Tiểu Ngưu thở dài một hơi, nói: "Vân Phương à, xin cô chớ có trách ta, chúng ta đều là người bị hại. Hôm nay, ta xuống núi đụng tới nàng ấy, nàng ta muốn mời ta nhìn một cái bảo vật. Kết quả nàng dẫn ta vào đây. Sau đó ta liền thấy cô nằm ở trên giường, sắc mặt rất đỏ, giống sinh bệnh. Nàng ấy theo ta nói, cô bị người xấu chơi xuân dược. Nàng ấy vừa mới dứt lời, cô tựu hướng ta xông tới. Ta né vài lần, không né được, cứ như vậy chúng ta liền. . ." Tiểu Ngưu dang hai tay, nhún vai, rồi im miệng, trong lòng nói: 'Tôn Tam Nương ơi, nàng chớ có trách ta, ta chỉ có thể nói như vậy. Như vậy, mới để cho Vân Phương biết ta không phải cố ý, cũng không biết mối quan hệ của hai chúng ta.'

Vân phương nghe xong thì không nhịn được che mặt khóc rống, khóc thật thê thảm, Tiểu Ngưu nghe thấy mà tim muốn nát. Tiểu Ngưu lập tức khuyên nhủ: "Vân Phương à, ngươi đừng khóc, hết thảy đều là sai lầm của ta. Ta thật sự là đáng chết!" Nói rồi, tát vào miệng mình. Hắn nghĩ Vân Phương sẽ đến ngăn cản. Nào ngờ, được một lúc, nàng vẫn khóc như cũ, Tiểu Ngưu đành phải dừng tay lại.

Vân Phương ngẩng đầu lên, lau nước mắt, muốn đứng lên ngay, tiếp theo "a" một tiếng, lại ngồi xuống. Tiểu Ngưu biết nguyên nhân là nàng ấy hư thân, thì khuyên nhủ: "Không cần lộn xộn."

Vân phương lại nức nở nói: "Đều do mụ la sát kia làm hại, ta nhất định không tha cho ả. Nhưng ta cùng ả không cừu không oán, ả hại ta vì cái gì?"

Tiểu Ngưu nhắc nhở nói: "Có lẽ do trong nhà ngươi có cô có cưu oán với cô ta?"

Vân phương tự nhiên trầm mặc, suy nghĩ nửa ngày, cũng không có ra tiếng. Nàng trong lòng nghĩ: 'Có lẽ là cha đắc tội với cô ta. Đời này, cha đã làm không ít chuyện xấu.'

Được một lúc, Vân Phương hỏi: "Mụ la sát kia đâu rồi?"

Tiểu Ngưu trả lời: "Cô ta không biết ra đi lúc nào rồi. Lúc này ta cũng bị cô ấy hại thảm." Nói chuyện, Tiểu Ngưu vuốt cái trán, một bộ vô cùng đau đớn hình dáng.

Vân phương nức nở nói: "Ta còn không thảm hại hơn à? Vô duyên vô cớ bị hại. Thù này ta nhất định phải báo. Ta nhất định sẽ cho ả ta chết không có chỗ chôn."

Tiểu Ngưu nói: "Chỗ này cũng không nên ở lâu, chúng ta rời khỏi đi."

Vân phương ừ, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ngưu, ngươi dự định làm cái gì bây giờ?"

Tiểu Ngưu hỏi: "Làm cái gì bây giờ?"

Vân phương mang theo vài phần tức giận nói: "Đương nhiên là chuyện của hai chúng ta, tính toán cứ như vậy quên đi sao được?" Tiểu Ngưu cười, nói: "Chuyện này mặc kệ nói cái gì, ta đều có trách nhiệm, ta không phải cái loại người không có lương tâm. Nàng nói biện pháp đi, nàng nói sao ta sẽ làm theo, ta nghe lời nàng."

Vân phương nói: "Hiện tại đầu của ta rất rối loạn, không nghĩ được cái gì hết."

Tiểu Ngưu suy nghĩ, nói: "Một khi đã như thế này, chúng ta làm người một nhà đi. Được không?"


Vân Phương thân mình run lên, nói quanh co: "Này, này có điểm. .."

Tiểu Ngưu nói: "Nàng không muốn à?"

Vân phương sắc mặt trầm ngâm, nói: "Ta phải suy nghĩ cẩn thận đã. Đi thôi, cái địa phương này, ta một giây cũng không muốn ở." Nói xong, đứng lên đi ra hướng ngoài cửa, lúc đi còn không quên nhìn hướng cái giường, nơi có một mảnh máu hồng kia. Cái liếc mắt này trong đó có chứa rất nhiều cảm xúc, có cảm giác đau thương, có kinh ngạc, có chút ý gì đó, còn có chút hối tiếc. Từ lúc này trở đi, nàng biết mình không còn là thiếu nữ nữa. Cho dù thất thân thì cũng nên hiến thân cho người đó đi! Người đó rất tàn nhẫn, nếu hắn không tuyệt tình như vậy, mình sao có thể bị rơi vào tình trạng như vậy đâu? Chẳng lẽ hết thảy đều có số mệnh sao? Chẳng lẽ cuộc đời này ta phải thuộc về Ngụy Tiểu Ngưu sao? Quay đầu lại nhìn Ngụy Tiểu Ngưu, diện mạo, phong độ, tướng tá đều cũng không kém cạnh cho lắm.

Đi trên đường lớn, thấy trời đã tối, Vân phương nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta phải đi rồi. Chuyện này ta sẽ suy nghĩ thât kĩ càng."

Tiểu Ngưu cung kính nói: "Ta tùy thời xin cung kính quận chúa tiến đến trừng phạt ta."

Vân phương đột nhiên nói: "Ngươi phải sống thật tốt. Tốt lắm, không cần đi theo ta."

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Không, ta muốn tiễn nàng thêm một chút, nếu không ta sẽ lo lắng." Cuối cùng đưa nàng một đoạn đường, hơn nữa mướn cỗ xe ngựa cho Vân Phương. Vân phương liền ngồi xe rời đi.

Tiểu Ngưu nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng cảm xúc ngổn ngang nói không lên lời. Nếu Vân Phương cam tâm tình nguyện hiến thân thì hắn đương nhiên vui vẻ nhận. Nhưng cố tình lại xảy ra trường hợp như vậy, nghĩ lại cũng không thoải mái. Nhưng mà có thể có một lần thần mật với thân thể thiên kim của quận chúa, điều này thật đúng là một việc đáng kiêu ngạo. Ai biết được có kết quả như vậy? Đều do Tôn Tam Nương làm hại, đem ta nướng trên lửa mà. Nhưng mà một lúc nghĩ hưởng thụ phong tình của Tôn Tam Nương trên giường, hắn nên có cái gì oán hận đều biến mất.

Tiểu Ngưu bước nhanh trở về núi, đem trâm ngọc đã mua tặng cho sư nương. Sư nương cười tiếp nhận, sau dặn dò Tiểu Ngưu luyện công chăm chỉ, không cần phân tâm, tương lai trở thành người đứng trên kẻ khác.

Sau cơm chiều, Tiểu Ngưu về phòng nằm xuống. Một nhắm mắt, trở về khi đến ngọ đích chuyện tốt trong đi. Quận chúa đích trần truồng cùng hương khí, kẻ khác trở về chỗ cũ vô cùng.

Trong nháy mắt qua hai mươi ngày. Tiểu Ngưu khổ luyện phép thuật, ngày ngày đều có tiến bộ. Sư nương rất vui mừng. Đồng thời, cũng vì Nguyệt Ảnh các nàng không có tin tức mà hoảng loạn. Nàng rất lo lắng, quyết định qua mười ngày sau thì sẽ cùng trượng phu đi làm cho rõ ràng.

Tiểu Ngưu cũng vì các nàng lo lắng, hai vị mỹ nữ này cũng không thể rơi vào tay của Bắc Hải Băng vương. Cứ việc mình cùng Mộ Dung Mỹ quan hệ thân mật, nhưng nàng ta sẽ không dễ dàng buông tha chosư tỷ. Nếu nàng biết hai nữ cùng với mình có quan hệ sâu một tầng đó, các nàng sẽ không tránh khỏi cái chết. Cũng không biết Nguyệt Lâm có đưa bức thư đó cho Mộ Dung Mỹ không?

Hôm nay, Tiểu Ngưu ở phía sau sườn núi khổ luyện. Lúc này, hắn đã sớm thông qua cửa thứ nhất. Ngón tay của hắn bắn ngã một cây nhỏ ở phía xa. Vì sớm ngày cầm đao đến tay, hắn trả giá tâm huyết so với người khác càng nhiều.

Hắn thấy không ai chú ý, liền chui vào "Phản Tỉnh động" . Thanh âm tuyệt vời của Tiểu Đao truyền đến: "Thật tuyệt vời, chúc mừng, chúc mừng công phu của chủ nhân tiến bộ."

Tiểu Ngưu cười, nói: "Tiểu Đao ơi, ta muốn thử lại lần nữa, nhìn xem có thể rút đao ra được không." Tiểu Ngưu đứng ở trước thạch bích, hai tay giơ lên, mặc niệm khẩu quyết, song chỉ bắn lên, nghe hai tiếng động, đốm lửa bắn lên, không có phản ứng. Tiểu Đao nói: "Chủ nhân không cần vội vàng. Trước tiên, ngày hãy vận đủ khí, nô tỳ đến phối hợp với ngài. Chờ ta nói bắn thì ngài mới bắn ra."


Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng: "Được rồi."

Sau một lúc, Tiểu Đao phát lệnh: "Bắn." Tiểu Ngưu liền bắn ra. Thấy thạch bích kia rung rung, cuối cùng không có rớt xuống một hòn đá nào cả. Tiểu Ngưu không cam lòng, lại phát lực bắn thêm lần nữa nhưng vẫn không có thể thành công.

Tiểu Đao an ủi nói: "Xem ra, trình độ còn chưa đủ. Ta cũng đã phát lực nhưng không thành công. Chủ nhân không cần tức giận, ngài hãy chăm chỉ luyện tập. Trước mắt, công phu của ngài cũng sắp đến trình độ có thể lấy lại đao rồi." Tiểu Ngưu ừ, nói: "Tiểu Đao à, ta nghe lời ngươi. Ta sẽ ra ngoài khổ luyện." Dứt lời, lại chạy ra sơn động tiếp tục luyện tập phép thuật.

Lúc giữa trưa, hắn trở về thì thấy sư nương, khuôn mặt sư nương đang cười vui vẻ vừa cầm một phong thư vừa nói với Tiểu Ngưu: " Tiểu Ngưu có tin tức tốt lành."

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Sư nương để cho đệ tử đoán thử xem, khẳng định là tin tức của các sư tỷ."

Sư nương gật đầu nói: "Trúng phóc, đúng là tin tức của Nguyệt Ảnh bọn họ, các nàng ấy phái người đưa thư trở về. Nàng nói người đã được cứu ra. Ừ, vẫn là Nguyệt Ảnh tài giỏi."

Tiểu Ngưu cũng khen ngợi nói: "Sư tỷ thực xuất sắc phi phàm, dung nhan thuộc hàng đệ nhất, năng lực bản thân cũng là đệ nhất. Còn nhị vị sư huynh thì thế nào?"

Sư nương đung đưa bức thư, nói: "Trong thư nói, bọn họ mặc dù ăn chút nỗi đâu về da thịt nhưng không có gì trở ngại."

Tiểu Ngưu nói: " Bắc Hải Băng vương xem ra cũng không có mất nhân tính."

Sư nương thở dài, nói: "Lần này không có mất mặt, cuối cùng cũng cứu được người thoát ra. Nếu cho người ta đè đầu cưỡi cổ, không ngẩng đầu lên được, sau này, Lao sơn phái chúng ta sẽ không có chỗ đặt chân mà sống yên ổn trong giang hồ." Tiểu Ngưu nhếch miệng cười, nói: "Đợi đệ tử luyện thành tài, lúc đó, đệ tử có thể san sẻ gánh nặng với sư nương." Sư nương cười nói: "Ta tin tưởng chàng mà. Tương lai, bản lĩnh của chàng sẽ hơn hẳn của Nguyệt Ảnh."

Tiểu Ngưu cười tít mắt, nói: "Cám ơn sư nương đã khích lệ, đệ tử luyện tập võ công thật giỏi. Nếu không, rất xin lỗi sự quan tâm của sư nương đối với đệ tử."

Sư nương khích lệ hắn: "Hãy luyện tập cho giỏi đi, bản lĩnh của Lao Sơn phái , chúng ta có rất nhiều thứ chờ chàng học đấy."

Vài ngày sau đó, đệ tử thông báo lại, nói đoàn người đại sư huynh đã về tới dưới chân núi. Sư nương rất vui mừng, vội vàng phái Tiểu Ngưu dẫn người đi nghênh đón. Vừa thấy đến bọn họ, Tiểu Ngưu sinh ra rất nhiều suy nghĩ vu vơ.

Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm đều rất tốt. Mặc dù thân thể có dính bụi đường dài nhưng tinh thần không sao cả, mặt mày đáng yêu. Bên cạnh đó, đại sư huynh Chu Khánh Hải giống như già thêm mấy tuổi, mặt mang nhiều điểm tang thương. Nhìn bên canh nhị sư huynh Tần Viễn, cả người lẫn mặt mũi đều bầm dập, rõ ròng là bị tra tấn hơi nhiều. Tối thảm trong đó là Mạnh Tử Hùng, mặt bị phá hư, lỗ tai thiếu một miếng thịt, một tay phải dùng vải băng đeo trên cổ, được người khác dùng cáng nâng đi.


Tiểu Ngưu cùng với mọi người từ từ tiến lên chào đón. Nguyệt Lâm mỉm cười nói: "Lần sau, Tiểu Ngưu nên đi ra ngoài, đánh nhau băng đao kiếm thực thụ thì mới tăng thêm kiến thực."

Tiểu Ngưu nhìn Nguyệt Ảnh, nói: "Sau này, cơ hội còn nhiều mà."

Tiểu Ngưu hỏi Nguyệt Ảnh: "Lần này, sư tỷ cứu người có được dễ dàng không?"

Nguyệt Ảnh nhìn vài lần Mạnh Tử Hùng, nói: "Một lời khó nói hết. Đáng tiếc, sư đệ không ở nếu ngươi ở đó thì chúng ta sẽ có nhiều hơn một phần lực lượng".

Tiểu Ngưu nghe xong rất vui vẻ, khiêm tốn nói: "Sư tỷ quá khen.Tiểu Ngưu là cái tiểu nhân vật, có ở đó hay không đều giống nhau cả." Đột nhiên cảm giác có cái gì đâm mặt mình, quay đầu lại, thấy Mạnh Tử Hùng đang lườm mình.

Tiểu Ngưu hướng hắn chào hỏi, trong lòng nghĩ: "Tên khốn này tuy bị thương rất nặng nhưng không chết được. Nếu biết sớm như vậy, mình nên dặn Mộ Dung Mỹ làm thịt hắn luôn ở đó thì bây giờ làm mình đỡ mệt không cơ chứ".

Mọi người lên núi. Sư nương hỏi han ân cần, xong rồi sai người đưa Manh Tử Hùng vào trong phòng để trị liệu và chăm sóc, rồi dọn đồ ăn cho mọi người. Sau khi cơm nước xong, mọi người ở phòng khách nói chuyện.

Đại su huynh Chu Khánh Hải "bịch" một tiếng lớn, quì gối trước mặt của sư nương. Nàng ta liền bảo hắn đứng lên, kinh ngạc nói: "Khánh Hải làm sao vây?"

Chu Khánh Hải vừa dập đầu vừa nói liên tục: "Đệ tử vô dụng, không có hoàn thành nhiệm vụ của sư nương giao cho, xin sư nương trừng phạt".

Sư nương đưa tay giúp Chu Khánh Hải đứng lên, để cho hắn ngồi xuống rồi an ủi nói: "Khánh Hải không cần nói như vậy. Ngươi đã cố hết sức nên không thể trách ngươi. Lão ma đầu Bắc Hải Băng vương rất khó khó đối phó nên rất làm khó khăn cho ngươi. Ngươi cùng với Tần Viễn đi xuống nghỉ ngơi đi!"

Chu Khánh Hải cảm động rơi nước măt, đi theo sau Tần Viễn đi ra ngoài. Lúc sau, sư nương hỏi Nguyệt Ảnh mọi sự việc đã xảy ra. Sau khi Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm đến Bắc Hải thì đã cùng Bắc Hải Băng vương đánh nhau hơn mười lần, lúc thắng lúc bại. Bắc Hải Băng vương tự cho mình thân phận cao hơn các nàng, khinh thương động thủ với các nàng nên chỉ phái nữ nhi ra đối phó. Mộ Dung Mỹ khinh địch nên bị Nguyệt Ảnh bắt sống. Sau đó thông qua trao đổi con tin thì mới cứu mọi người thoát ra.

Nguyệt Ảnh nói rất nhẹ nhàng như không có gì nhưng sư nương và Tiểu Ngưu đểu có thể tưởng tượng được sự khó khăn và gian khổ trong đó. Sư nương lập tức khen ngợi nói: "Nếu Nguyệt Ảnh là nam tử thì chưởng môn đời kế tiếp sẽ chỉ có thể là ngươi đảm nhiệm". Nguyệt Ảnh cười nói: "Đệ tử không dám nhận, chỉ dựa vào một mình đệ tử là không được, may mắn có đại sư huynh và Nguyệt Lâm hỗ trợ mới thành công".

Sư nương nói: "Huynh đệ một lòng thì có thể làm bất cứ cái gì. Lao Sơn phái chúng ta phải đoàn kết với nhau. Được rồi, mọi người mệt mỏi nên trở về nghỉ ngơi đi thôi".

Vì thể mọi người đi ra đại sảnh, Nguyệt Ảnh về phòng của mình. Nguyệt Lam bị Tiểu Ngưu kéo về phòng hắn. Nguyệt Lâm tuy ngoài miệng nói không vào nhưng trong lòng có cả vạn cái ý muốn vào.

Vào trong phòng, Tiểu Ngưu vội vã ôm Nguyệt Lâm, vòng vo vài vòng rồi nói: "Tiểu Ngưu rất nhớ Giang tỷ tỷ. Tiểu Ngưu rất muốn đi chiến đấu cùng vởi tỷ. Tuy ta có thể không làm được gì nhưng có thể cho ra vài ý kiến hay".

Nguyệt Lâm sẵng giọng: "Mau buông tỷ ra, tỷ có rất nhiều chuyện muổn hỏi đệ đây".

Tiểu Ngưu buông nàng ra, hai người ngồi trên ghế nói chuyện. Nguyệt Lâm nháy nháy đội mắt đẹp, hỏi: "Tiểu Ngưu nói cho tỷ nghe, đệ cùng vơi mụ Bắc Hải la sát kia có quan hệ gì?"

Tiểu Ngưu thấy nàng ta hỏi vậy liền nói: "Đệ đã nói với tỷ rồi, hai ta chỉ là bằng hữu thôi".


Nguyệt Lâm hừ hư, trong lời nói đầy mùi dấm chua: "Không được gạt tỷ, tỷ đã biết rồi. Nếu ả ta cùng với đệ là bạn bè bình thường thì ả ta tại sao lại nghe lời đệ như vây?"

Tiểu Ngưu a một tiếng, hỏi: "Nàng ấy nghe đệ nói cái gì? Tỷ đã đưa lá thư đó?"

Nguyệt Lâm trả lời: "Đưa rồi, chúng ta bắt được ả ta rồi đưa cho ả. Ả xem xong liền thây đổi ngay thái độ. Lúc trước đó, nàng rất cứng rắn, thà chết không khuất phục. Nhưng khi nhìn xong lá thư ấy, ả ta liền nói cho chúng ta là có thể dùng ả để trao đổi người. Lúc trước, sư tỷ đã nhắn cho phía Bắc Hải muồn trao đổi con tin, nhưng Bắc Hải Băng vương không trả lời. Chúng ta không biết làm sao. Mộ Dung Mỹ nói cho tỷ biết, ả đã nõi cho cha của ả, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thụ địch nhân uy hiếp. May mà có bức thư này, nếu không rất khó có thể cứu người ra được".

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Nàng ta nói chuyện này với một mình tỷ à?

Nguyệt Lâm ừ một tiếng rồi nói: " Đúng vậy, tỷ cũng không muốn cho người khác biết".

Tiểu Ngưu rất vừa lòng, hỏi: "Vì cái gì?"

Nguyệt Lâm nghĩ ngợi nói: "Tỷ sợ có người biết phong thư này thì sẽ hoài nghi quan hệ của đệ với ả ta. Tỷ đã hỏi quan hệ của ả với đệ nhưng ả không chịu nói, còn nói muốn biết thì về hỏi đệ".

Tiểu Ngưu cười khổ nói: "Nàng cũng thực hiểu chuyện. Việc này tỷ làm rất tốt, nếu để Nguyệt Ảnh và đại sư huynh biết thì không biết họ sẽ nghĩ ra chuyện gì nữa."

Nguyệt Lâm gân cổ lên nói: "Đệ còn không nói quan hệ của hai người là gì?"

Tiểu Ngưu nghênh mặt lên nói: "Nàng ấy muốn gả cho đệ làm lão bà, đệ không muốn, quan hệ của hai người là như vậy đo".

Nguyệt Lâm cười nói nhỏ nhẹ: "Khoác lác, nếu ả mà làm vợ của đệ thì chỉ sợ đệ đã sớm vui đến tìm không ra bắc".

Tiểu Ngưu vỗ ngực nói: "Tiểu Ngưu là một đệ tử của Lao Sơn Phái, như thế nào có thể lấy một vị nữ tử tà phái, điều này rất mất mặt?"

Nguyệt Lâm nói: "Đệ biết đạo lý này thì được rồi. Tỷ nói đệ không được lui tới với ả. Chúng ta là chính đạo cùng với nàng là tà đạo, là hai người trên hai con đường khác nhau. Đệ cũng đừng tự tìm lấy phiền phức". Nàng nói rất đứng đắn. Tiểu Ngưu biết Nguyệt lầm muốn tốt cho mình, trả lời lại: "Đệ biết, việc này không nên nói cho người khác biết". Nguyệt Lâm đồng ý, nói: "Cái này còn dùng đệ phải nói sao, tỷ biết nên làm thế nào". Nàng nói xong rồi đứng lên.

Tiểu Ngưu biết nàng muốn đi, nên nói ngay: "Đêm nay, chúng ta hẹn hò đi".

Nguyệt Lâm đỏ mặt lên, mắng yêu: "Muốn chết mà, bên ngoài có người, làm cho người ta biết thì còn gì mà nói nữa, chúng ta sẽ bị đuổi xuống núi. Khi đó, sư nương cũng không bảo vệ được chúng ta".

Tiểu Ngưu không có biện pháp tốt, đành phải đưa Nguyệt Lâm ra khỏi cửa. Nguyệt Lâm vừa đi làm cho hắn cảm thấy cố đơn. Nhìn hướng hai bên, cửa sổ của mọi người đều còn sáng. Tiểu Ngưu nhìn chăm chú vào cửa sổ phòng của Nguyệt Ảnh, rất muốn đi vào trò chuyện nhưng lại không có dũng khí.

Hắn thở dài vài tiếng, trở lại phòng, tắt đèn, ngồi xuống giường luyện tâm pháp. Nhưng trong lòng không bình tĩnh, lúc hiện lên Ma Đao, lúc là Nguyệt Ảnh, lúc là Nguyệt Lâm, được một lúc thì là Mộ Dung Mỹ. Được một thời gian, đầu óc hắn rối tung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui