Hoàn Dương Đan từ từ ngấm vào cơ thể của Tống Thiên Hy khiến cho thân thể của cô bắt đầu có phản ứng.
Mầm sống trong cơ thể cô như chồi non mọc lên từ lòng đất, bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Chỉ vài phút sau, Tống Thiên Hy liền chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là một gương mặt góc cạnh rõ ràng, cùng đôi mắt trầm lắng không gì sánh được.
“Trần Thuận…” Tống Thiên Hy khẽ khàng cất tiếng gọi: “Em chưa chết sao? Tại sao vẫn còn nhìn thấy anh? Lẽ nào?”
Nói xong Tống Thiên Hy bỗng nhiên kích động.
Trước lúc mất đi ý thức cô vẫn còn nghe thấy tiếng súng.
Lẽ nào, Trần Thuận cũng…?
“Cô gái ngốc nghếch này, em cứ yên tâm, em không chết và anh vẫn còn sống sờ sờ đây này.
” Trần Thuận cười nói.
“Em chưa chết?” Đến tận lúc này, Tống Thiên Hy vẫn còn cảm thấy khó tin.
“Đương nhiên, nếu anh không muốn em chết thì Diêm Vương có muốn cũng không bắt em đi được!” Trần Thuận thản nhiên nói, giọng điệu cũng lộ rõ sự bá đạo vô cùng.
Giờ phút này, Tống Thiên Hy chỉ biết cắn môi chứ không nói gì, cô nhìn Trần Thuận với ánh mắt luyến tiếc.
Sau đó, Tống Thiên Hy đã làm hành động to gan nhất từ trước đến nay.
Cô ngồi dậy, giang hai tay vòng qua eo Trần Thuận và ôm thật chặt.
Khi đã cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Trần Thuận, Tống Thiên Hy mới cảm thấy an lòng.
“Cảm ơn anh, Trần Thuận!” Tống Thiên Hy khẽ mấp máy môi.
Đột nhiên, cô như nhớ ra điều gì đó nên vội ngẩng đầu nhìn Trần Thuận: “Trần Thuận, chúng ta sẽ không ly hôn nữa đúng không?”
Trần Thuận nhìn bộ dạng của Tống Thiên Hy lúc này không khỏi thấy buồn cười.
Đây có còn là cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp, kiêu ngạo và lạnh lùng trong ấn tượng của hắn không?
Hắn lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Chỉ sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn này, Tống Thiên Hy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa nói xong, Tống Thiên Hy bỗng đỏ bừng mặt, sau đó cô vội vã buông Trần Thuận ra rồi rụt tay lại.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động tiếp xúc thân mật với Trần Thuận như vậy, sau khi phản ứng lại, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Trần Thuận vừa rồi cũng thoáng rung động trong lòng, dù sao thì Tống Thiên Hy cũng có dáng người quyến rũ, nóng bỏng, có thể nói là hoàn hảo.
Thân thể mềm mại như vậy ôm lấy làm hắn kìm chế cỡ nào cũng không tránh khỏi có chút rung động.
“Em vừa tỉnh lại nên nghỉ ngơi cho khỏe đã!”
Trần Thuận nói.
Sau đó hắn định rời đi chuẩn bị quay lại đại học Giang Châu tiếp tục tu luyện nhưng Tống Thiên Hy lại không biết, cô chỉ nghĩ rằng Trần Thuận muốn quay về phòng của mình ngủ.
Dù sao, lúc này chỉ mới là hừng đông, trời vẫn chưa sáng tỏ.
Tống Thiên Hy hơi do dự, khi thấy Trần Thuận sắp rời đi, cô đột nhiên thốt lên: “Trần Thuận, tối nay anh hãy ngủ lại đây đi!”
Trần Thuận đang định đi, nghe thấy thế liền quay người lại, nhìn Tống Thiên Hy, hắn khẽ mỉm cười: “Em chắc chứ?”
Tống Thiên Hy giật mình.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thuận mà chỉ nhìn phần giường bên cạnh rồi né sang một bên, ngồi xuống một bên giường và chừa lại hơn nửa không gian cho Trần Thuận.
“Anh lên đây đi!” Tống Thiên Hy cảm nhận được mặt của mình bắt đầu nóng lên.
Kể từ khi cô bị bọn Vương Trạch, Hà Thiệu bắt cóc và được Trần Thuận liều mạng cứu ra thì cảm giác của cô đối với Trần Thuận cũng đã từ từ nảy sinh thay đổi.
Có điều sau khi nói xong, Tống Thiên Hy lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà anh chỉ được ngủ phía bên này, không được lấn qua ranh giới giữa hai chúng ta… Cho em thêm thời gian…”
Cô càng nói giọng càng lí nhí.
Và mặt càng nóng hơn.
Trần Thuận ngẫm nghĩ, mang tiếng là người phụ nữ của mình mà cho tới bây giờ cũng chưa từng ngủ chung thì còn ra thể thống gì chứ?
Kể từ khi hắn sống lại đến Trái Đất này, đêm nào cũng tu luyện nên chưa từng ngủ chung với nhau, mặc dù trong quá trình tu luyện sẽ tự nuôi dưỡng tinh khí thần nên không cần ngủ cũng không sao, nhưng được ngủ một lần cũng thoải mái hơn.
Nên lúc này Trần Thuận không do dự nữa, rửa mặt xong, hắn liền leo thẳng lên giường.
Chiếc giường lớn này của Tống Thiên Hy rất êm và cũng rất thơm, Trần Thuận rất thích mùi hương này.
Còn Tống Thiên Hy đang nằm bên cạnh, lúc này đang nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ.
Nhưng thực chất ngực cô phập phồng, tạo đường cong cho thân hình nóng bỏng thêm gợi cảm.
Cơ thể hoàn mỹ lúc này cũng đang ở trong trạng thái căng thẳng.
Hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ đua nhau hiện lên trong đầu cô.
Trần Thuận sẽ nghe lời, sẽ không lấn qua ranh giới chứ?
Nhưng lỡ như hắn vượt qua thì sao?
Tuy rằng kết hôn đã ba năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người ngủ cùng giường, là đàn ông liệu hắn có thể nhịn được không đây?
Nếu hắn động tay động chân với mình thì phải làm sao, từ chối ư? Mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng!
Tống Thiên Hy càng suy nghĩ lại càng lo lắng.
Tâm trạng của cô rất phức tạp, vừa thấp thỏm lại vừa mong chờ.
Nhưng Tống Thiên Hy lo lắng cả nửa ngày mà vẫn chẳng cảm thấy gì.
Ngược lại cô chỉ nghe thấy hơi thở trầm ổn và nhẹ bẫng của hắn.
Cô len lén mở mắt nhìn người đàn ông có hơi thở nam tính đang nằm bên cạnh.
Lúc này cô mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào Trần Thuận đã ngủ say rồi.
Tống Thiên Hy sửng sốt.
Một người đẹp xuất chúng sở hữu vóc dáng khiến người ta phải thèm khát như cô, không những thế lại còn là người vợ danh chính ngôn thuận của hắn, vậy mà vừa leo lên giường, hắn chẳng làm gì đã lăn ra ngủ, đừng nói đến gan háo sắc mà ngay cả lòng háo sắc cũng chẳng có sao?
Tống Thiên Hy lại càng nóng bừng mặt.
Nhưng lúc này là nóng vì tức giận.
Tên Trần Thuận này còn không bằng cả một tên súc sinh.
Hừ.
Sau này đừng hòng đụng vào người cô nữa!
Dĩ nhiên là Trần Thuận không hề biết trước khi chìm vào giấc ngủ, Tống Thiên Hy vẫn còn nghĩ đến nhiều chuyện như vậy.
Nếu hắn mà biết được thì hắn lại cảm khái một câu, phụ nữ đúng là khó hiểu.
Nhưng Trần Thuận thật sự không có gan háo sắc và cũng chẳng có lòng háo sắc sao?
Nực cười.
Trần Thuận đã ngang dọc khắp vũ trụ ngân hà hàng mấy trăm năm nay, số phụ nữ từng qua tay hắn không hề ít.
Cho nên sau khi lên giường, hắn liền nằm yên ngủ say.
Ngoài việc hắn thật sự muốn ngủ một giấc ngon lành ra còn có một lý do quan trọng khác.
Giờ chưa phải là lúc động vào tấm thân xử nữ của Tống Thiên Hy!
Nếu Trần Thuận đã đồng ý là sẽ không ly hôn Tống Thiên Hy thì Tống Thiên Hy chính là người vợ danh chính ngôn thuận của hắn.
Mà người phụ nữ đứng đầu Ma giới làm sao có thể chỉ là một người bình thường, nếu vậy thì trăm năm sau rồi cả ngàn năm sau, Trần Thuận vẫn tồn tại cùng vũ trụ còn Tống Thiên Hy thì đã sớm trở thành bộ xương khô xinh đẹp, hóa thành một nắm đất ư.
Cho nên, trước khi Tống Thiên Hy tu luyện thành công nhất định phải giữ được tấm thân trong trắng để không mất Nguyên Âm!
Trần Thuận phải nghĩ cách thay đổi thể chất của cô, để cô có thể tu luyện, chỉ có như vậy mới có tư cách trở thành người phụ nữ của hắn.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Tống Thiên Hy ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, Tống Thiên Hy vẫn còn ngái ngủ, hai mắt mơ màng vươn vai duỗi eo theo thói quen, hành động vô tình ấy đã làm nổi bật những đường cong đầy đặn trên cơ thể cô.
Có điều, vừa mới vươn vai, Tống Thiên Hy liền rụt tay lại.
Bởi lúc ấy cô đã kịp nhớ ra rằng tối hôm qua, Trần Thuận cũng ngủ trên chiếc giường này.
Tống Thiên Hy vội quay sang bên cạnh nhưng lúc này bên cạnh đã không còn bóng dáng của người nào đó.
Chẳng biết Trần Thuận đã thức dậy từ lúc nào.
Bây giờ, Trần Thuận đang ở nhà họ Vương!
Nói đúng ra, là những người có quan hệ với Trần Thuận đều đang ở nhà họ Vương.
Quỷ Hợp Hoan Ngụy Vô Tâm, người đứng đầu nhà họ Hà hiện thời là Hồ Lý Tài, thần y Tôn Quốc An, Gấu Xám, Thiết Quyền đều đang tập trung tại nhà họ Vương.
Vương Minh Vy quan sát mọi người, đặc biệt là Trần Thuận, sau đó khẽ cắn đôi môi đỏ mọng rồi lo lắng nói: “Sáng nay có tin tức truyền đến, khoảng bốn giờ sáng, tại nhà họ Trịnh ở thủ đô, Trịnh Đông Dương đã đột phá được cảnh giới tông sư!”
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng, không có lực Nguyên Âm của Vương Minh Vy giúp sức thì cho dù Trịnh Đông Dương có là thiên tài đi nữa cũng chắc chắn không thể đột phá được cảnh giới tông sư trong thời gian ngắn như vậy.
Mọi người đã đánh giá tài năng của Trịnh Đông Dương ở mức cao nhất có thể, nhưng bọn họ vẫn không ngờ tài năng của Trịnh Đông Dương còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng của họ.
Chỉ mới hai mươi tám tuổi mà đã bước vào vào cảnh giới tông sư.
Đây là kỷ lục mới được thiết lập trong hai mươi năm trở lại đây.
Phải biết rằng, trong giới võ đạo của nước T, những người có thể tiến vào cảnh giới tông sư trước năm ba mươi tuổi đều có thể được xem là lông phượng vẩy rồng!
Vậy mà Trịnh Đông Dương đã làm được rồi!
“Sáu giờ sáng nay, nhà họ Trịnh ở thủ đô đã truyền tin ra ngoài, một tháng nữa, Trịnh Đông Dương sẽ xuôi về Nam để đến Giang Bắc đánh một trận với anh, và nhất định sẽ chém anh tan xác!” Vương Minh Vy nhìn Trần Thuận với vẻ lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...