“Sư huynh Trần có thu hoạch gì không?”
Nam Cung Tiên Nhi cũng đang nhìn Trần Thuận, ánh mắt như nước mùa thu, âm thanh như tiếng trời.
Trần Thuận lắc đầu: “Cũng không có thu hoạch gì cả!”
Nam Cung Tiên Nhi thở dài, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Mà là cất mảnh đồng điếu đi.
“Một chút lễ mọn, mong các sư huynh nhận cho!”
Sau khi cất mảnh đồng điếu, Nam Cung Tiên Nhi vung tay, năm cái hộp bằng ngọc xuất hiện trước mặt cô ta.
Thị nữ thiếp thân Nhu Nhi của cô ta lần lượt đưa đến trước mặt năm người Trần Thuận.
“Luyện tinh!!”
Sau khi nhìn thấy, Long Tiềm lập tức hít một hơi khí lạnh.
Đừng nói là Long Tiềm, dù là Mạc Ly Đạo có thân phận địa vị và cả thực lực đều là cao nhất cũng híp mắt lại.
Rõ ràng không ngờ lần này Diệu Dục lầu sẽ lấy ra luyện tinh!
Tuy chỉ lớn chừng một móng tay nhưng đã đủ khiến mọi người phải giật mình rồi.
Luyện tinh là một loại tinh thể khi kiến Âm Minh của tiên giới ăn rất nhiều nguyên liệu đặc biệt sẽ bài tiết ra.
Là một nguyên liệu Luyện Khí cực kỳ hiếm thấy, dù chỉ to chừng một móng tay, nhưng khi dung nhập vào trong pháp bảo của mình ít nhất có thể khiến sức mạnh và cường độ của pháp bảo tăng lên gấp đôi!
Kiến Âm Minh ăn vào trăm cân nguyên liệu đặc biệt cũng chưa chắc có thể bài tiết ra một gam luyện tinh.
Hơn nữa kiến Âm Minh còn rất hiếm, còn khó bắt.
Giá trị của những luyện tinh này không thể nói là không cao được.
“Cảm ơn tiên tử! Sau này nếu có thể giúp được gì thì tiên tử cứ việc nói!”
Đám người Mạc Ly Đạo vui vẻ nói.
Nhận đồ của người ta thì nói năng cũng phải mềm mỏng hơn, nhưng mục đích chủ yếu bọn họ đến đây cũng không chỉ vì báu vật Diệu Dục lầu đưa ra mà thôi.
Trần Thuận nhìn luyện tinh to chừng một móng tay, trong lòng cũng rất vui mừng.
Loại luyện tinh này nhìn khắp cả vũ trụ cũng là một nguyên liệu hiếm thấy, dù sao điều kiện nó được sinh ra thật sự quá khắt khe!
Trừ khi rất cần, nếu không chẳng có mấy ai đi nuôi kiến Âm Minh để nó sinh ra luyện tinh cả.
Dù sao giá trị của nó không hề bằng nhau!
Tiêu tốn cả trăm cần nguyên liệu đặc biệt mới có thể làm ra khoảng một gam, gần như không có lợi nhuận!
Dung nhập nó vào trong kiếm Luyện Ngục, sức mạnh của kiếm Luyện Ngục sẽ càng mạnh hơn nữa.
Sau khi nhận lấy luyện tinh, Trần Thuận cũng gật đầu cảm ơn Nam Cung Tiên Nhi!
…
…
Nhìn bóng lưng mấy người Trần Thuận rời đi, Nam Cung Tiên Nhi đứng trên Diệu Dục lầu , nụ cười động lòng người dần biến mất, trở thành bình tĩnh không chút dao động!
Lúc này, bên cạnh cô ta xuất hiện hai người phụ nữ trung niên có khí chất động lòng người.
“Tiên Nhi, con cảm thấy thế nào?”
Người phụ nữ áo xanh cũng nhìn về phía mấy người rời đi, nhẹ giọng hỏi.
Nam Cung Tiên Nhi khẽ mở đôi môi đỏ mọng, giọng nói êm tai vang lên từ giữa đôi môi:
“Mạc Ly Đạo là người mạnh nhất trong năm người, cũng là người có thiên phú cao nhất, nhưng tính cách của người này có vấn đề, tương lai chưa chắc có thể đi được lâu dài, dù có thể đi xa cũng không phải người Diệu Dục lầu chúng ta cần.
Tuy Vạn Tinh Vũ không bằng Mạc Ly Đạo, nhưng tính cách cũng không khác hắn ta là mấy, chỉ là thực lực của Vạn Tinh Vũ còn yếu hơn Mạc Ly Đạo và Mạnh Lập Hiên, vì vậy nên khá khiêm tốn.
Còn Mạnh Lập Hiên, kiến thức rộng rãi, thiên phú vượt trội, cũng không phải đệ tử đứng đầu của Phi Vũ Chân Tông, có sư huynh của anh ta ở trên, khả năng có thể trở thành Tông chủ của Phi Vũ Chân Tông không lớn, nếu người này đồng ý, thật sự có thể để đệ tử của Diệu Dục lầu kết thành đạo lữ với anh ta, đầu tư bồi dưỡng một phe!
Long Tiềm, con trai của Thành chủ thành Long Hoa, lúc trước anh ta vẫn chưa lọt vào mắt Tiên Nhi, nhưng hôm nay xem ra tiềm lực của Long Tiềm cũng rất lớn, tính cách phẩm chất cũng không có vấn đề gì!”
Nam Cung Tiên Nhi nhận xét một lượt về bốn người.
“Người còn lại thì sao?”
Người phụ nữ áo xanh lại hỏi.
“Trần Thuận à…” Nam Cung Tiên Nhi lẩm bẩm.
Sau đó cong môi cười: “Rất thần bí!”
…
…
“Anh Trần, Mạc Ly Đạo là người đứng đầu núi Tử Quang, cao thủ Thông Thần hậu kỳ.
Tông chủ của núi Tử Quang là cao thủ Nguyên Thần Cảnh trung kỳ.
Núi Tử Quang là một trong nhưng tông môn lớn của Đông Vực.
Hôm nay đắc tội hắn ta, sau này phải cẩn thận hơn một chút!”
Sau khi rời khỏi thuyền Diệu Dục, Long Tiềm chậm rãi nói với Trần Thuận.
Theo anh ta thấy, tuy một vạn linh thạch có giá trị rất cao, nhưng cũng không đáng trở mặt với Mạc Ly Đạo!
Dù Trần Thuận thật sự là người thừa kế của thầy luyện đan tam phẩm!
Cũng không đáng!
“Tôi cũng từng nghe nói tới tính cách của Mạc Ly Đạo, tôi nghĩ hắn ta sẽ không chịu bỏ qua đâu!”
Long Tiềm lại nhắc nhở.
Sau đó, sắc mặt anh ta chợt thay đổi, gấp gáp nói: “Anh Trần, anh nhớ phải cẩn thận, tôi cần trở về phủ Thành chủ một chuyến!”
Dứt lời, Long Tiềm cũng không kịp quan tâm Trần Thuận phản ứng thế nào.
Lập tức ném quạt giấy lên cao, biến thành một luồng sáng trắng biến mất ngay tại chỗ.
Đi thẳng đến phủ Thành chủ.
Phủ Thành chủ xảy ra chuyện sao?
Trần Thuận vốn còn muốn tìm cớ tách ra với Long Tiềm, sau đó dụ Mạc Ly Đạo ra ngoài đây.
Không cần nhắc nhở của Long Tiềm, Trần Thuận cũng biết chắc chắn Mạc Ly Đạo sẽ tìm đến mình.
Có câu quân tử báo thù mười năm không muộn!
Tiểu nhân báo thù, một ngày cũng muộn!
Trần Thuận chính là người như thế, đêm nay có thể báo thù thì chắc chắn sẽ không kéo dài tới sáng ngày mai.
Rất rõ ràng Mạc Ly Đạo không phải quân tử.
Trần Thuận càng không phải là quân tử.
Một nguy hiểm tiềm ẩn như thế, đương nhiên phải giải quyết kịp thời mới là tốt nhất.
Nhưng vào lúc Trần Thuận định tìm một nơi không người dụ Mạc Ly Đạo ra.
Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
Thần niệm hắn để trên người Thiên Tuyết bị động vào rồi.
“Tự tìm đường chết!”
Sắc mặt Trần Thuận trở nên lạnh lùng.
Hắn bay lên cao, đi thẳng về phía nhà trọ.
Khi Trần Thuận về đến nhà trọ, lúc này xung quanh nhà trọ đều là bóng dáng của thành vệ quân.
Trong đó còn có Bành Cổ mà Trần Thuận từng gặp lúc trước và sáu Luyện Khí đỉnh phong đều tự điều khiển một đội, vây quanh nhà trọ chật như nêm cối!
“Cậu là ai, mau cút đi!”
Khi Trần Thuận xuất hiện trước nhà trọ, một quân sĩ người mặc áo giáp, thực lực Cảm Ứng cảnh quát to, tỏ vẻ sẽ ra tay ném Trần Thuận ra ngoài bất cứ lúc nào.
“Kẻ lấy mạng các người!”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Sau câu nói đó, một làn sóng âm phun ra từ trong miệng hắn.
Quân sĩ chặn đường Trần Thuận lập tức nổ tung, mất mạng ngay tại chỗ!
“Trần Thuận!”
Động tĩnh nơi này lập tức hấp dẫn tất cả thành vệ quân.
Sau khi nhìn thấy Trần Thuận, Bành Cổ đang chỉ huy một đội lập tức la lên.
“Là cậu ta?”
“Bắt lấy cậu ta, nhớ là có thể đả thương nhưng không được giết, đợi lát nữa để cho cậu chủ trút giận!”
“Cậu chủ vẫn luôn muốn lột da róc thịt cậu ta, khiến cậu ta hồn bay phách tán, vốn tưởng rằng cậu ta sẽ thừa cơ chạy trốn, không ngờ lại còn dám trở về, chúng ta sắp lập công rồi!”
Mấy Luyện Khí đỉnh phong đều lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận như đang nhìn một cái bánh thơm ngon vậy!
Còn về lời đồn nói Trần Thuận là đệ tử của thầy luyện đan tam phẩm, Trần Đại Khánh và Tả Hồng Phi bị giết là vì người sau lưng Trần Thuận ra tay? Lo lắng không thể trêu vào Trần Thuận?
Đều là chuyện không tồn tại.
Phủ thống lĩnh đã điều tra rõ ràng, còn thông báo với bên ngoài rồi.
Chuyện này đều là Thành chủ Long Hoa gây nên!
Long Hoa vì lợi ích của bản thân nên tu luyện tà pháp, loại bỏ những kẻ đối lập với mình, cố ý ra tay ác độc, bắt lấy cơ hội vu oan giá hoạ cho Trần Thuận mà thôi.
“Trần Thuận à Trần Thuận, đây là tự cậu muốn tìm đường chết đấy nhé! Các anh em, bắt lấy cậu ta, đúng lúc góp vui cho cậu chủ ở bên trên!”
Bành Cổ la lên.
Nhìn Trần Thuận với ánh mắt chứa đầy sát khí!
Từ lần trước gã thua trong tay Trần Thuận, khiến Nghiêm Tùng bị sỉ nhục, thì địa vị của gã đã lập tức thay đổi.
Nghiêm Tùng không ưa gã.
Đại thống lĩnh Nghiêm Đạc thì cảm thấy gã không thể bảo thiếu gia.
Nếu không phải gần đây Đại thống lĩnh Nghiêm Đạc đang cần người, còn nể tình gã vẫn rất trung thành, thì có lẽ gã đã mất mạng luôn rồi.
Cho nên gã vô cùng căm hận Trần Thuận!
“Giúp vui cho thiếu gia!”
Tất cả thành vệ quân lập tức hưng phấn rống to.
Hôm nay, phủ Thành chủ sắp xong rồi
Sau này, Đại thống lĩnh sẽ là Thành chủ của thành Long Hoa, kiêm Đại thống lĩnh thành vệ quân.
Sau này, cả thành Long Hoa đều là của Đại thống lĩnh Nghiêm Đạc.
Dù có muốn hay không, có phục hay không, lúc này, tất cả thành vệ quân đều tỏ vẻ rất trung thành.
“Nếu các người đã muốn chết, vậy tôi sẽ cho các người toại nguyện!”
Lúc này, Trần Thuận không muốn nói nhảm với bọn họ.
Dứt lời, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu mực, rõ ràng là kiếm Luyện Ngục.
Đương nhiên chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu!
Nhưng bây giờ Trần Thuận cũng không muốn để lộ thực lực của mình, dùng cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong giết chết sáu người cùng cấp bậc, sử dụng pháp bảo mới dễ nói hơn.
Sau khi kiếm Luyện Ngục xuất hiện, Trần Thuận vung kiếm lên.
Vô số thành vệ quân lập tức bị chém thành hai khúc!
“Chết tiệt!”
“Đi chết đi!”
Thấy cấp dưới của mình bị Trần Thuận chém đứt làm đôi chỉ với một kiếm, sáu vị Luyện Khí đỉnh phong đều vô cùng giận dữ.
“Kẻ phải chết là các người mới đúng!”
Trần Thuận lại lạnh lùng nói.
Thấy sáu Luyện Khí đỉnh phong cùng tấn công mình, Trần Thuận chỉ hừ lạnh một tiếng.
Khí thế trong cơ thể liên tục dâng lên!
Trong mắt người ngoài, gần như đã sắp đạt đến giới hạn đột phá Luyện Khí đỉnh phong, gần bằng Thông Thần Cảnh rồi.
“Chết đi!”
Trần Thuận lại quát to.
Sau đó, kiếm Luyện Ngục trong tay liên tục chém ra.
Chém một lượt sáu kiếm!
Mỗi một kiếm đều có sức mạnh bằng một đòn của Thông Thần Cảnh sơ kỳ!
Sáu người Bành Cổ lập tức bị thương nặng!
Vẻ mặt hoảng sợ!
Sáu Luyện Khí đỉnh phong bọn họ hợp tác tấn công một Luyện Khí đỉnh phong lại bị thương nặng chỉ trong nháy mắt.
Đây là khái niệm gì?
Vô địch cùng cấp chân chính!
“Trận chiến của cảnh giới Luyện Khí tôi vốn không muốn nhúng tay, nhưng cậu lại khiến cấp dưới của tôi bị thương nặng, vậy cậu chỉ còn một con đường chết thôi.
Hơn nữa người như cậu một khi còn phát triển lên, chắc chắn sẽ là một kẻ thù lớn, làm kẻ thù, cậu cũng chỉ có một con đường chết.
Có trách thì trách bản thân cậu thiên phú quá cao, lại đắc tội sai người, kiếp sau đầu thai làm người bình thường đi nhé!”
Đúng lúc này, một người xuất hiện trong sân.
“Thống lĩnh Vương!”
Sau khi nhìn thấy ông ta, mấy người Bành Cổ đều nhịn xuống cơn đau chào một tiếng.
Nhưng lúc này bọn họ cũng thấy yên tâm hơn.
Có thống lĩnh quân thành Nam – Vương Sơn Nam là Thông Thần Cảnh sơ kỳ thật sự ở đây, dù Trần Thuận có lợi hại hơn nữa cũng chẳng thể làm được gì!
“Kẻ chặn đường đều phải chết!”
Trần Thuận lại lạnh lùng nói.
Giọng nói lạnh lẽo như đến từ Cửu U Hoàng Tuyền vậy!
Sau câu nói đó, Trần Thuận đột nhiên xông về phía Vương Sơn Nam!
“Thú vị đấy, vẫn nên phế cậu đi cho cậu chủ quyết định vậy!”
Vương Sơn Nam cười châm chọc, vỗ một chưởng về phía Trần Thuận muốn làm vỡ kinh mạch trên người Trần Thuận, biến hắn thành một kẻ vô dụng.
Nhưng Trần Thuận vẫn chỉ cười lạnh như thế.
Bước từng bước về phía Vương Sơn Nam, kiếm Luyện Ngục trong tay hắn cũng chuyển động theo.
Lập tức biến thành một tia chớp màu đen biến mất trong tay Trần Thuận.
“A!”
“A!”
“A!”
Trong nháy mắt, lúc Trần Thuận và Vương Sơn Nam vẫn chưa giao thủ, những Luyện Khí đỉnh phong bị Trần Thuận đả thương ở phía sau đều kêu lên thảm thiết.
Sau đó, tiếng kêu thảm thiết mất tăm!
“Đáng chết!”
Trong nháy mắt, Vương Sơn Nam biến sắc.
Một Luyện Khí đỉnh phong như Trần Thuận đối mặt với một Thông Thần sơ kỳ như ông ta không dốc sức đối phó còn dám nhân cơ hội ra tay giết chết mấy người Bành Cổ.
Thế này rõ ràng là vả một bạt tai lên mặt ông ta mà!
“Cậu đi chết đi!”
Lúc này, sắc mặt Vương Sơn Nam trở nên vô cùng tàn nhẫn.
Chân nguyên đột nhiên bùng nổ.
“Tôi nói, kẻ chặn đường đều phải chết!”
Lúc này, sắc mặt Trần Thuận cũng vô cùng lạnh lẽo!
Cùng lúc đánh ra một chưởng!
Một chưởng này chạm vào một chưởng của Vương Sơn Nam.
Sau đó, Trần Thuận lùi về sau.
Nhưng không hề bị thương, cũng chưa chết!
Sao lại thế chứ?
Một kẻ Luyện Khí mà thôi, dù là Luyện Khí đỉnh phong đối mặt với một chưởng này của ông ta cũng không thể không bị gì được!
Vương Sơn Nam vô cùng hoảng hốt!
Nhưng giây tiếp theo, Vương Sơn Nam đột nhiên trợn tròn mắt.
Trong ánh mắt chứa đầy vẻ khó tin!
“Không… Không thể nào!”
Ông ta hơi cúi đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy một mũi kiếm đen như mực xuất hiện trong tầm nhìn trước ngực mình!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...