"Tôi là người thế này ạ..."
Đang trên đường đến trường, tôi đột nhiên bị một ông chú ốm yếu gọi lại.
Sau khi giới thiệu sơ qua về bản thân, ông chú ốm yếu này chìa ra tấm danh thiếp.
Công ty người mẫu DrySense.
Moritsu Moyashi.
Khoan hãy nói đến cái tên... Vâng, thật bất ngờ. Tôi không nghĩ là có ngày mình lại được chiêu mộ ở trên phố như thế này.
"Không biết là cháu có hứng thú với người mẫu không...?"
Ông chú ốm yếu – Ông chú Moritsu này, cách nói chuyện không được tự tin cho lắm.
Từ đầu tôi đã để ý đến điểm này, mỗi lần bị tôi nhìn vào mắt là ông chú Moritsu tránh đi. Dáng vẻ nhếch nhác như vậy, ông chú này có thật là người của công ty người mẫu không vậy?
Tình huống này có vẻ hơi khác so với tưởng tượng của tôi. Nhưng dù sao thì, tưởng tượng là tưởng tượng, còn thực tế là thực tế. Thay vì nghĩ ngợi lung tung, tôi sẽ thử hỏi về điều mình đang thắc mắc.
"Chú Moritsu nhỉ. Chú muốn tôi làm người mẫu à?"
Diện mạo của tôi đã được cải thiện sau một chuyến đi dị giới. Từ góc nhìn khách quan, tôi cũng thấy mình xinh đẹp như người mẫu. Nhưng nếu bảo tôi hãy đi làm người mẫu thật đi... thì đó lại là một chuyện khác.
"Đ-Đúng vậy. Tôi đã bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của cháu... À! Xin lỗi. Ý tôi là, cháu rất hợp với hình tượng... hình tượng người mẫu trong dự án tạp chí thời trang mới của chúng tôi..."
Ông chú Moritsu đột nhiên dí sát mặt vào tôi rồi lại đột nhiên nhảy dựng lên và lùi về sau vài bước. Giọng nói cũng từ lớn thành nhỏ và nhanh đến khó nghe kịp. Nói như thế này thì có hơi kỳ, nhưng ông chú Moritsu này quả là một con người kì dị.
"Xin lỗi chú... nhưng tôi không biết gì về người mẫu và thời trang..."
Cho đến bây giờ, trang phục của tôi vẫn là do Ruby và những người khác chuẩn bị. Tôi không nghĩ bản thân mình có lĩnh hội về thời trang đâu.
"Không thành vấn đề! Bên phía chúng tôi sẽ hỗ trợ cho cháu!"
Gì thế gì thế! Ông chú Moritsu này đột nhiên nhào đến nắm tay của tôi. Dù có là True Vampire thì tôi cũng vẫn thấy hơi sợ sợ một chút đó.
"Ông chú! Xin ông hãy buông tay của chị tôi ra!"
Dường như không thể chỉ đứng xem tiếp, em gái của tôi, Julia vẫn luôn nép mình ở phía sau một tấm bảng quảng cáo, xuất hiện và kéo tay của tôi ra khỏi tay của ông chú Moritsu.
"Xin lỗi! Xin lỗi!"
Ông chú Moritsu liên tục gập đầu.
Là người trong cuộc nhưng tôi chỉ biết cười khổ.
"N-Nhưng tôi không thể bỏ cuộc được! Chị của cháu rất hợp với hình tượng người mẫu mà chúng tôi đang tìm kiếm!"
Đột nhiên hét toáng lên rồi ngồi quỳ xuống đất. Hình tượng của một ông chú ốm yếu, thiếu tự tin đã không còn ở đó nữa rồi. Ông chú Moritsu này quả thật là có một tài biến hóa khôn lường.
"Kinh tởm!"
Julia, đừng làm khuôn mặt đó! Không hợp với sự dễ thương của em đâu.
"Hết rồi! Hết thật rồi. Mình sẽ bị đuổi việc... vợ con mà biết thì... Không! Không thể từ bỏ. T-Tôi sẽ quỳ ở đây, cho đến khi nào cháu đồng ý mới thôi!"
...Tóm lại, tôi nghĩ mình cần phải nói gì đó.
"Chú Moritsu, chú hãy đứng lên đi... thực ra, tôi cũng có một chút hứng thú. Chú có thể cho tôi biết chi tiết hơn không?"
Tôi có nói là mình không có lĩnh hội về thời trang. Nhưng cũng không hẳn là tôi không có hứng thú với người mẫu. Nếu có thể... nói thật là tôi cũng muốn thử một lần cho biết.
"Thật chứ!"
Ông chú Moritsu đang chóng tay dưới mặt đất ngước đầu lên nhìn tôi.
"Thật mà."
Cố nặn ra một nụ cười hiền hòa nhất có thể, tôi đưa tay đỡ ông chú Moritsu đứng dậy. Để những người xung quanh nhìn cảnh này thì cũng không hay...
"Cảm ơn cháu..."
Cuối cùng thì ông chú này cũng chịu đứng dậy. Tôi có thể cảm nhận được những người xung quanh đang bắt đầu chú ý đến mình...
"Một lần nữa. Tôi là Moritsu Moyashi. Người của công ty người mẫu DrySense. Chúng tôi sắp có một dự án lớn về tạp chí thời trang nhắm đến đối tượng là học sinh. Tôi muốn cháu làm người mẫu chính cho quyển tạp chí này!"
Đối tượng là học sinh à.
Không biết sẽ như thế nào, nhưng đúng thật là tôi có chút hứng thú về nó. Cũng không có nhiều cơ hội để thử làm người mẫu. Thêm nữa, ông chú Moritsu này, có vẻ như đang có một nỗi khổ tâm gì đó. Thôi thì cứ xem như là giúp đỡ người vậy.
"Tôi hiểu rồi. Nếu chú Moritsu đã nhiệt tình đến thế..."
"Thật không! Thật chứ! Cháu là ân nhân cứu mạng của tôi đấy!"
Ông chú Moritsu mừng đến chảy nước mắt. Tôi cũng cảm thấy có một chút gì đó vui vui. Nhưng tôi nghĩ đây chỉ là do mình tưởng tượng. Vì ông chú phản ứng quá mức nên tôi mới thấy vậy.
"Chị của cậu tuyệt thật đấy! Được người ta chiêu mộ nhiệt tình như vậy."
"Ư-Ừm..."
Tôi nghe thấy âm thanh cảm thán của ai đó và giọng khó xử của Julia ở phía sau.
"Đây là số điện thoại của tôi..."
"À... Tôi là Higusa Remia. Cách viết tên là như thế này và đây là địa chỉ liên lạc."
Nhập tên và địa chỉ liên lạc, số điện thoại di động của mình vào ứng dụng Note trên điện thoại, tôi đưa màn hình lên cho ông chú Moritsu xem.
Ông chú nhanh chóng ghi lại thông tin và đưa tờ danh thiếp riêng có số điện thoại cho tôi.
"Tôi sẽ liên lạc với cháu về dự định. Lần gặp mặt sau chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về công việc. Bây giờ, tôi cần phải trở lại công ty để thông báo tin này. Nếu có việc gì cần thiết, cháu hãy liên lạc vào số điện thoại của tôi nhé."
"Vâng..."
Nói xong những gì cần nói, ông chú Moritsu ôm cặp sách và áo khoác trong tay, cứ thế chạy đi mất. Xem ra, ông chú này là một người khá bận rộn.
Sau màn xuất hiện và biến mất như vũ bão của ông chú Moritsu, tôi quay trở lại với việc đến trường.
Nhưng lần này, tôi không đi một mình. Bên cạnh tôi xuất hiện thêm Julia và bạn học của em ấy.
"Em tên là Tachibana Reiko. Bạn học của Julia. Rất hân hạnh được làm quen với chị ạ."
"Chị là Higusa Remia. Chị gái của Julia. Rất hân hạnh được làm quen với em, Tachibana."
Đang đi trên đường nhưng chúng tôi vẫn dừng lại cúi đầu trước nhau.
"Chị Higusa cứ gọi em là Reiko. Mọi người đều gọi em như vậy."
"Vậy, em cũng gọi chị là Remia nhé."
"Vâng!"
"..."
Nãy giờ, Julia cứ liếc nhìn tôi.
Cảm thấy khó xử, tôi quay sang nhìn Julia.
Bị tôi nhìn, em ấy đánh mặt sang chỗ khác.
"Julia này. Sao cậu có chị gái tuyệt với như vậy mà lại không giới thiệu với tớ chứ!"
"...Chỉ là không có dịp thôi."
Xin lỗi nhé. Mới mấy ngày trước (không tính 3 năm ở dị giới) tôi vẫn còn là một đứa ghét trường học, ngại tiếp xúc và nói chuyện với người khác, tính cách u ám, thích ở trong phòng một mình. Ngay cả bản thân, tôi còn cảm thấy mình đã thay đổi quá nhiều. Julia thấy khó xử âu cũng là một điều hiển nhiên thôi.
"Hai đứa là bạn từ khi nào?"
"Là bạn từ thời sơ trung ạ. Nói đúng hơn thì là vào năm hai sơ trung. Năm đó em tham gia vào câu lạc bộ cầu lông của trường, rồi cả hai bắt đầu chơi thân với nhau."
Ra là vậy.
Từ thời sơ trung, Julia đã tham gia vào câu lạc bộ cầu lông rồi nhỉ. Vì thế nên hai đứa gặp nhau và làm thân với nhau.
Lúc này, dù đã hơi muộn, nhưng tôi nhận ra ở sau lưng Reiko cũng có một chiếc túi đựng dụng cụ cầu lông.
Nhìn kỹ, tôi thấy Reiko cũng khá dễ thương. Cô bé để kiểu tóc cắt ngắn ngang cổ. Mặc váy hơi ngắn một chút. Không trang điểm quá cầu kỳ.
(mình muốn biến cô bé này thành khuyến tộc...)
Trong một thoáng, suy nghĩ đó lướt qua trong đầu tôi. Tôi vội lắc đầu để giúp bản thân bình tĩnh trở lại.
"Mặt em dính gì sao ạ..."
Mải tôi mới nhận ra mình đang nhìn chăm chăm vào mặt Reiko.
Cô bé đỏ mặt, e thẹn lên tiếng hỏi.
"Không... Chỉ là do em trông xinh quá nên..."
Ấy! Tôi lại như thế này rồi.
Kỹ năng cũng đang tự động kích hoạt.
Tôi vội vàng dừng lại.
"...ể... em nào xinh đâu. Chị Remia mới thật sự xinh đẹp ấy. Không phải lúc nãy chị được người ta chiêu mộ sao?"
"Cái đó chỉ là tình cờ thôi."
Có lẽ là vì ông chú Moritsu quá đặc biệt. Hoặc, chẳng qua là vì hình tượng của tôi phù hợp với hình ảnh của dự án tạp chí gì đó thôi. Tôi không nghĩ bản thân đẹp đến như vậy.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục nói về những chủ đề khác. Ánh mắt Julia nhìn tôi mỗi lúc mỗi sắc lẻm hơn. Tôi cũng hơi bất ngờ khi bản thân có thể nói chuyện một cách lưu loát như vậy với một người mới gặp ban nãy. Nhưng nếu Julia có nghi ngờ tôi là một người khác, thì tôi cũng chỉ có thể nói rằng, chị vẫn là chị của em đây thôi.
Mặc dù tôi đã thay đổi rất nhiều. Nhưng tôi vẫn là tôi. Đây chính là sự thật không thể phủ định.
"Sắp tới, câu lạc bộ của chúng em có một giải đấu. Hồi hè cũng tập luyện mỗi ngày. Mà đến giờ vẫn còn phải tập luyện. Em rất tự tin về cơ thể của mình, vậy mà vẫn bị đau cơ dữ dội sau đợt tấp huấn hè đấy chị."
Chủ đề hiện tại của chúng tôi là về câu lạc bộ cầu lông. Hình như sắp tới, câu lạc bộ của Julia và Reiko sẽ có một trận đấu chính thức.
"Vất vả cho em quá nhỉ...À đúng rồi."
Không hiểu sao, tôi lại cho tay vào cặp sách, mở Kho Lưu Trữ và lấy ra một [Dây chuyền].
"Đây là?"
"Thứ này kiểu như là bùa may mắn. Chị nghĩ là nó sẽ giúp được cho em trong trận đấu sắp tới... Xin lỗi, chị nhiều chuyện quá nhỉ."
Đây là một [Dây chuyền] tăng chỉ số may mắn. Nếu nói nó là bùa may mắn thì cũng không sai.
"Không, không đâu ạ. Chỉ là... em nhận nó được chứ ạ?"
[Dây chuyền] màu xanh lá có mặt dây chuyền là một viên đá hình cỏ bốn lá. Trông thì không khác gì một sợi dây chuyền trang sức bình thường có thể mua ở những cửa hàng lưu niệm, nhưng nó sẽ cộng thêm 44 chỉ số may mắn cho người trang bị.
Người ta thường nói con số 44 là con số xui xẻo. Nhưng ở trong trường hợp này, thì hoàn toàn ngược lại. Tuy vậy, chỉ số may mắn thì vẫn chỉ là chỉ số may mắn. Thắng thua vẫn phải đựa trên thực lực của Reiko. Nếu đưa cho cô bé những [Dây chuyền] tăng chỉ số khác, có lẽ cô bé sẽ giành được chiến thắng chắc chắn trong trận đấu chính thức. Có điều, tôi không nghĩ cô bé sẽ hạnh phúc với một chiến thắng như vậy.
"Cứ coi như đây là duyên gặp nhau. Nó cũng chỉ mang ý nghĩa may mắn. Nên em đừng kỳ vọng quá nhiều nhé."
"Không đâu. Cảm ơn chị rất nhiều. Em sẽ trân trọng sợi dây chuyền may mắn này ạ!"
Reiko cảm thấy vui là tốt rồi.
Tôi lại lấy ra thêm một [Dây chuyền] tương tự nhưng kiểu dáng hơi khác một chút.
"Cái này cho em, Julia."
"...Em cũng được nhận sao?"
Julia tỏ vẻ do dự.
"Như chị đã nói. Em cứ xem như nó là một loại bùa may mắn."
"Cảm ơn chị."
Julia chậm rãi đưa tay ra nhận lấy [Dây chuyền].
[Dây chuyền] tôi đưa cho Julia là dây chuyền cộng 77 chỉ số may mắn. Mặt dây chuyền là một hình tròn có khắc hình một bông hoa bên trong.
Vì sao tôi không đưa cho cả hai cùng loại? Không phải vì tôi thiên vị hay gì đâu. Ở độ tuổi này, hai đứa mà đeo dây chuyền giống nhau. Bạn học sẽ nghĩ rằng hai đứa có gì đó. Nghĩ vậy nên tôi mới không đưa cho cả hai cùng một loại [Dây chuyền].
Giờ thì, trường học đã hiện ra ở trước mặt.
Đã đến lúc, tôi cần phải chuẩn bị tinh thần rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...