Ma Ảnh Huyền Cơ

Ngay lúc đó, Đinh Bất Phàm chợt hú trầm một tiếng như rồng ngâm, rồi thân hình cùng một lúc sử dụng hai bộ pháp. Lão dùng một nửa chân khí Ma Vân Quỷ Tự biến đổi Âm thành Dương, Dương chuyển Âm liên tục để tạo lực xoay tít thân hình như bông vụ, từ cái xoay tít này chân khí theo quán tính ly tâm phát xuất ra bảo vệ quanh da thịt hơn nửa thước. Tất cả võ khí và chưởng lực đánh vào đều bị lực xoáy cuốn chệch qua một bên. Còn lại một nửa chân khí Đinh Bất Phàm sử dụng cho thế Thiên Cân Trụy, vì vậy thân hình vừa xoáy tít vừa rơi xuống rất mau.

Chỉ nghe “bộp” một cái, lão ác ma đã hạ thân an toàn vào đúng giữa trung tâm trận pháp. Thoáng xem thì có vẻ liều lĩnh, thực ra Đinh Bất Phàm tính toán xảo diệu vô cùng. Trận pháp đã xoay vòng tức nhiên tâm điểm là nơi trống rỗng, nếu có bảo vệ thì cũng là nơi nhẹ nhất và không ai ngờ tới. Từ đó lão ác ma có thể ung dung tấn công Tứ Linh, hể Tứ Linh ngã qụy là trận pháp tan vỡ chẳng cần phải phí sức giao đấu với mấy chục người một cách vô ích.

Vì vậy vừa hạ thân, Đinh Bất Phàm cấp tốc dùng luôn song chưởng đẩy ra hai bên không cần nhìn rõ đó là Tần Thao hay Trương Mạc Sơn. Dĩ nhiên song chưởng này phải là toàn lực của lão họ Đinh nên hùng hậu không thể tưởng nổi, chỉ nghe “ầm”một cái, trong bóng mờ mịt xoáy lốc, bóng người hoặc bay hoặc bắn ra loạn xạ vô cùng.

Tiếng kêu thét của những thuộc hạ bị trúng thương che lấp hết tiếng quát của Tần Thao :

- Mở rộng trận thế lui ra năm bước.

Cuồng phong chưa hạ hết đã nghe lời âm trầm của Đinh Bất Phàm vang lên :

- Bất tất phải thiết lập lại trận thế, Tần Nhị hộ pháp chưa thấy gì sao?

Tần Thao nghe nói vội vàng xoay người lại, lão không khỏi chết điếng trong lòng bởi vì Đinh Bất Phàm hai tay đang nắm uyển mạch hai người, không ai khác hơn là Trần Tử Kỳ và Trương Mạc Sơn. Còn Thẩm hương chủ công lực yếu kém tuy không là mục tiêu chính nhưng vẫn không chịu nổi sự chấn động kinh khủng của chưởng lực đã ngã lăn ra bất động từ bao giờ. Tình hình như thế quả là Đinh Bất Phàm ngăn cản không ngoa, Tứ Linh diệu trận chỉ còn lại mỗi mình Tần Thao thì vô phương phát huy uy lực. Vì vậy lão Hộ pháp chẳng thốt nên lời, đôi mắt nhìn Đinh Bất Phàm đỏ ngầu vì tức giận.

Lão ác ma ung dung nghiêng đầu hỏi kháy :

- Tứ Linh diệu trận bị phá, nhị vị Hộ pháp lọt vào tay lão mỗ chẳng hay Tần Nhị hộ pháp còn gì để nói nữa không?

Tần Thao hít vài hơi chân khí trấn tĩnh tinh thần rồi trầm trầm đáp trả :

- Bại tướng chỉ lấy cái chết để rửa nhục, ngươi có giỏi thì giết huynh đệ Trần, Trương đi. Cả ta cũng chẳng thèm sống nữa nhưng bán rẻ Bang chủ thì đừng hòng.

Thấy Tần Thao cương quyết nhất định không khuất phục, Bách Ảnh Tiên Tử ở ngoài chợt quát lớn :

- Đừng nói nhiều, ngươi sử dụng luôn thủ pháp Phân Thân Thác Cốt xem hai tên kia có chịu nổi không thì biết ngay.

Đinh Bất Phàm gật đầu, chỉ đáp gọn “được” khiến Bạch Thiếu Hồng có cảm giác kỳ lạ thế nào, chàng không nhịn nổi hiếu kỳ xoay qua Thi Diện lão nhân hỏi nhỏ :

- Theo tiền bối, thân phận của Đinh Bất Phàm đối với Bách Ảnh Tiên Tử ra sao?

Thi Diện lão nhân cười khẽ nhưng ánh mắt nặng trĩu suy tư :

- Lão không phải thuộc hạ của Bách Ảnh Tiên Tử, nửa như chủ nhân lại nửa như lép vế. Thậm chí kính nể nhưng không hạ thể đối với Đông Môn cô nương mới thực là khó hiểu. Theo ta, đầu mối có thể bắt nguồn từ sự liên hệ của Đinh Bất Phàm với Bách Ảnh Tiên Tử, nếu tìm ra sẽ giải thích được toàn bộ âm mưu đó.

Những điều nhận định này Bạch Thiếu Hồng cũng nghĩ rồi nên câu trả lời của Thi Diện lão nhân chẳng mang lại điều gì mới mẻ. Chàng đành thở dài xoay lại quan sát diễn biến tiếp tục.

Lúc đó Đinh Bất Phàm toan thò tay ra điểm vào huyệt đạo Trương Mạc Sơn, lão này chợt la lên nho nhỏ :

- Khoan đã, ta ưng thuận điều kiện dẫn các ngươi đi gặp Bang chủ. Hãy mau buông tha Trần Hộ pháp trước.

Tần Thao tức giận vô cùng, quát lớn như sấm nổ :

- Trương lão đệ ngươi làm gì thế, đã là cao thủ danh vọng trên giang hồ thì chẳng thà chịu chết chứ không chịu nhục, mang tiếng bán rẻ trưởng thượng.

Trương Mạc Sơn nhìn thẳng vào mặt Tần Thao nói lớn :

- Tần lão huynh, Hắc Chu bang ta đang gặp cơn suy vong, người chết đại sự trở ngại thì phải bảo toàn lực lượng mới mong ngày sau trả được hận. Ba người chúng ta cùng táng mạng ở đây chỉ vô ích mà thôi, vả lại Lũng Đầu Tẩm chẳng phải là nơi Thượng Dương động đắc ý được đâu.

Tần Thao nhíu mày suy nghĩ, thật sự không biết Trương Mạc Sơn có ý gì khác nên cứ phân vân không trả lời.

Trong lúc đó, Đinh Bất Phàm mau mắn hỏi :

- Lũng Đầu Tẩm ở gần hang Tý Ngọ phải không?

Trương Mạc Sơn gật đầu “phải” một cái, thái độ rất thành thực khiến Đinh Bất Phàm cực kỳ khoái trá, lớn tiếng cười dài :

- Nơi đó cũng gần đây, chúng ta đi ngay đêm nay cũng kịp chán.

Bạch Thiếu Hồng ở Hoàng Long Võ Hội tại Nhạc Dương trong thời gian dài nên cũng biết Lũng Đầu Tẩm. Nó là một khoảng đất đầy cây cối um tùm nằm hơi chìm so với mặt đất, chung quanh lại tiếp giáp với vách đá nên lại có vẻ chìm sâu hơn. Từ trước tới nay hoàn toàn chẳng có ai lai vãng đến nơi khô cằn đó làm gì, cũng không có nhà cửa của dân chứng nên đúng là một địa điểm cực kỳ hoang vắng, rất tiện là nơi trú ẩn cho Cung Tào Nghiệp. Tuy nhiên chắc chắn nơi đó phải có một công trình ngầm dưới lòng đất, thậm chí luồn vào các vách đá mới sử dụng được. Vì vậy nó đúng là nơi hang hùm ổ rắn theo lời Trương Mạc Sơn vừa nói.

Mặc cho Tần Thao suy nghĩ, Đinh Bất Phàm nói xong lập tức đẩy tay một cái hất bắn người Trần Tử Kỳ bay vọt vào người Tần Thao.

Thấy đà bắn rất mạnh, Tần Thao vội vã quát trầm :

- Cái gì thế…


Câu nói chưa hết lão đã “hự” lên một tiếng nho nhỏ rồi thân hình lão đảo cùng với Trần Tử Kỳ ngã lăn xuống đất.

Trương Mạc Sơn vội vàng la lên thảng thốt :

- Họ Đinh kia, ta đã ưng thuận sao ngươi còn giở trò ám hại?

Đinh Bất Phàm cười khẩy lắc đầu trả lời :

- Ngươi đừng lo, ta chỉ dùng một thủ pháp bế huyệt trong vài tiếng để huynh đệ ngươi đừng phá rối công việc mà thôi.

Thì ra tâm địa lão ác ma rất sắc sảo, lão e ngại Tần Thao tiếp tục cản trở và đi theo thì rất phiền phức nên trong lúc đẩy người Trần Tử Kỳ, lão đã ngấm ngầm vận khí phong bế hai đại huyệt Tử Cung và Ngọc Đường của địch nhân. Đồng thời tính toán cực kỳ chính xác để cái đẩy vừa vặn đưa khuỷu tay Trần Tử Kỳ thúc trúng huyệt Ngọc Đường của Tần Thao. Tuy không hại gì đến kinh mạch nhưng nhất thời nó làm bế tắc chân khí chẳng còn hoạt động được nữa.

Thi Diện lão nhân đầu óc thông suốt mọi diễn biến vẫn không dấu nổi sự bất ngờ này, chặc lưỡi khen nhỏ :

- Khéo léo thực, lão họ Đinh này đúng là đại địch của ta, cân tài cân sức.

Bạch Thiếu Hồng liếc mắt cười khích bác :

- Hóa ra tiền bối cũng bắt đầu nể sợ họ Đinh rồi sao?

Thi Diện lão nhân thở dài nho nhỏ :

- Nể sợ thì không nhưng ta hơi lo lắng, chúng ta mà không cản bước của lão thì võ lâm giang hồ lâm vào kiếp nạn chẳng được yên ổn ngày nào đấy.

Ở ngoài, Đinh Bất Phàm nhanh như chớp ra tay điểm luôn mấy đại huyệt của Trương Mạc Sơn rồi trầm giọng thúc giục :

- Chúng ta đi thôi.

Trương Mạc Sơn biết thân phận lặng lẽ dùng khinh công chạy trước, năm nhân vật Thượng Dương động ung dung đi theo để lại cảnh hỗn loạn của bọn thuộc hạ Hắc Chu bang tới cứu chữa cho ba nhân vật đang nằm lăn dưới đất.

Thi Diện lão nhân phất tay ra hiệu, cùng với Bạch Thiếu Hồng âm thầm giữ khoảng cách xa xa theo dõi.

Chưa tới một giờ sau, tất cả đã đến Lũng Đầu Tẩm.

Trương Mạc Sơn chạy thẳng đến một gốc cây Thạch Nam rất to khom lưng kêu lớn :

- Mau vào bẩm báo Bang chủ cho các nhân vật Thượng Dương động đến diện kiến.

Đinh Bất Phàm và Bách Ảnh Tiên Tử trong ý không muốn để Trương Mạc Sơn báo động nhưng lão này hành sự quá mau không sao cản kịp, đành hoang mang nhìn vào gốc cây quan sát.

Chẳng ngờ từ trong gốc cây chợt vang ra một giọng nói đáp âm vang giống như nói qua ống trúc vậy :

- Trương Hộ pháp, ngươi dẫn địch nhân đến đây sai với tiêu lệnh của Bang chủ rồi đó.

Trương Mạc Sơn gằn giọng trả lời :

- Hành động của ta ra sao chỉ có Bang chủ mới có thể xét đoán, Lý Hương chủ ngươi cứ vào bẩm báo là được.

Trong Hắc Chu bang có tổng cộng bốn vị Hương chủ, như vậy ngoài họ Thẩm, cả ba đều túc trực ở đây bảo vệ cùng với Công Tôn Chấn chứng tỏ Cung Tào Nghiệp xem việc khai thác Thiên Quân rất quan trọng.

Sau lời nói của Trương Mạc Sơn, trong gốc cây im lặng một chút rồi đột nhiên từ tả hữu tiến ra năm người.

Đi đầu chẳng ai khác hơn là Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn, phía sau là ba bị Hương chủ đứng dàn ngang đợi lệnh.

Trong khi cả bọn giả vờ chào hỏi, Bạch Thiếu Hồng và Thi Diện lão nhân nhanh như cắt luồn vào một bụi rậm kín đáo nhìn ra. Bạch Thiếu Hồng cười nhẹ một cái :

- Nhân số hai bên cân bằng, đêm nay tại hạ và tiền bối chứng kiến một trận long tranh hổ đấu nữa đây.

Thi Diện lão nhân có vẻ suy nghĩ, hạ giọng trả lời :

- Theo ta thì Hắc Chu bang rất bất lợi vì Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn chưa khỏi hẳn nội thương. Ba tên Hương chủ so với Thất Sắc Công thì còn được, nếu xảy ra giao đấu thì thua xa Đông Môn cô nương.

Bạch Thiếu Hồng ngẩn người gật đầu mấy cái :

- Cứ cho là như vậy đi, nhưng Hắc Chu bang có thể rút lui vào huyệt đạo chưa chắc Thượng Dương động đã làm gì được.

Thi Diện lão nhân vẫn lắc đầu quầy quậy :


- Đối với kẻ tài trí và am tường cơ quan trận pháp như Đinh Bất Phàm thì Lũng Đầu Tẩm còn thua kém Ninh Tuế biệt phòng mấy bậc. Ta chắc rằng sau khi hạ thủ Cung Tào Nghiệp tơi bời, thế nào Đinh Bất Phàm cũng xông vào đoạt được Thiên Quân như trở bàn tay.

Bạch Thiếu Hồng cực kỳ kinh hãi, hỏi lại luôn :

- Nếu vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?

Thi Diện lão nhân khẽ cười nhẹ :

- Tiên hạ thủ vi cường, phỗng tay trên là hay hơn cả.

Bạch Thiếu Hồng hiểu ra, liền cười theo :

- Có nghĩa là chúng ta để mặc họ đánh nhau chí chết, lén lọt vào Lũng Đầu Tẩm chứ gì?

Thi Diện lão nhân gật đầu nhưng vẫn xua tay :

- Chỉ mình ta đi thôi. Dù cơ quan có đơn giản đến mấy, ngươi đi theo càng dễ lộ hình tích mà thôi.

Bạch Thiếu Hồng bị chạm tự ái, giận dỗi “hừ” một cái. Thi Diện lão nhân liền cười nhỏ :

- Thôi được, coi như ta giao cho ngươi một nhiệm vụ khác vậy. Ngươi ở ngoài này quan sát, nếu lúc nào Hắc Chu bang yếu thế hãy nhảy ra tiếp trợ. Bao giờ nghe ta bắt trước tiếng cú rúc là bỏ mặc, chạy về An Hoa Tửu Lâu sẽ gặp lại nhau sau.

Bạch Thiếu Hồng kinh ngạc ngẩn người ra :

- Tại hạ tiếp trợ cho Hắc Chu bang ư?

Thi Diện lão nhân gật đầu mau mắn giải thích :

- Đúng vậy, Thượng Dương động mới là đại địch chân chính, không có ngươi thì lấy ai cầm bằng được Đinh Bất Phàm. Vả lại kéo dài thời gian giao đấu càng có lợi cho ta mà thôi.

Bạch Thiếu Hồng tỏ vẻ ngần ngừ, hạ giọng nói :

- Tất cả đều biết mặt tại hạ rồi, e rằng càng thêm phiền phức nếu bênh vực bên này triệt hạ bên kia.

Đột nhiên Thi Diện lão nhân nhìn chàng với ánh mắt khác lạ, miệng cười có vẻ chế diễu :

- Thì ra ngươi là kẻ đa tình, sợ rằng xúc phạm đến Đông Môn cô nương tuyệt thế chứ gì? Con nhãi Quyên nhi biết được thì không xong đâu.

Đúng là Thi Diện lão nhân dùng bốn chữ “con nhãi Quyên nhi” hơi khác thường nhưng Bạch Thiếu Hồng đang bị đánh trúng tâm sự, hổ thẹn đỏ bừng cả mặt nên không chịu chú ý tới.

Chàng mau mắn cãi lại :

- Tiền bối hiểu lầm rồi, tại hạ bị Đông Môn cô nương lừa gạt đưa Thất Hồn Cải Dược thì rất hận thù nhưng trước khi minh bạch quyết chưa ra tay vội vã.

Thi Diện lão nhân ngừng cười suy nghĩ một chút trầm ngâm nói luôn :

- Ta biết ngươi có Hồi Nhan tiên pháp thay đổi dung mạo nhưng mức độ cao siêu như Đinh Bất Phàm có thể khám phá ra. Tốt hơn là vừa dùng Hồi Nhan tiên pháp vừa dùng khăn che mặt cho chắc chắn.

Thi Diện lão nhân hình như đã dự bị sẵn, mò trong túi ra một cái khăn đen đưa cho chàng rồi nói tiếp :

- Gốc cây vừa rồi chỉ là ống thông khí trời và làm nơi trao đổi tiếng nói vọng qua, thật sự Lũng Đầu Tẩm này có rất nhiều cửa ngõ, vì vậy ta muốn một thân một mình để dễ luồn lọt hơn.

Bạch Thiếu Hồng nghe nói sững sốt bàng hoàng khó mà tả được. Thi Diện lão nhân không những biết hết bí mật của nhân vật võ lâm giang hồ mà còn tài trí hơn người, nếu là cừu nhân của chàng thì thật là nguy hiểm.

Mặc cho Bạch Thiếu Hồng nghĩ ngợi, Thi Diện lão nhân dùng hai tay đẩy nhẹ một cái, thân hình giống như co đẩy kéo lướt ngược về sau mấy thước, chớp nhoáng chuyển thân vào bóng tối ngay.

Thủ pháp của ông ta êm nhẹ cực độ nên Bạch Thiếu Hồng thầm khen ngợi trong lòng.

Ngay lúc đó song phương trao đổi xong ý định của mình, chàng phải xoay lại để theo dõi.

Cung Tào Nghiệp cười nhạt nho nhỏ, âm thanh vọng trong đêm vắng lặng nghe rất rùng rợn :

- Nói tóm lại cả hai bang hội chúng ta đều muốn tranh dành Thiên Quân làm của riêng. Ta chẳng tiếc gì mà không nói thẳng ra luôn, đêm nay phải dùng võ công để phân cao thấp, bên nào cao hơn sẽ được quyền giữ Thiên Quân và tùy ý định liệu.


Đinh Bất Phàm cũng cười đáp lại :

- Cung bang chủ phân phó như vậy rất công minh, lão mỗ xin khâm phục. Bây giờ chúng ta tỉ đấu ba trận được không?

Điều này có lẽ lão ác ma đã dự kiến trước bởi vì Thượng Dương động mang theo ba cao thủ là lão, Bách Ảnh Tiên Tử và Đông Môn Song. Trong khi đó Hắc Chu bang chỉ có Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn ngang tài, trận thứ ba coi như thất bại trước mắt.

Cung Tào Nghiệp thở dài lắc đầu :

- Theo ta chỉ cần một trận là xong, kéo dài thêm chẳng ích gì.

Đinh Bất Phàm đời nào sợ hãi Cung Tào Nghiệp nhưng không hiểu nghĩ sao vẫn khăng khăng đòi đủ ba trận đấu mới chịu.

Cả hai qua lại mấy câu nữa nhưng Bạch Thiếu Hồng không để ý, mãi miết nghĩ thầm :

- “Hắc Chu bang thất lợi rõ ràng, trước sau gì ta cũng phải ra mặt, chi bằng thực hành luôn. Vừa tiện quan sát võ công từng người vừa chủ động kéo dài được thời gian cho Thi Diện lão nhân hành động”.

Vì vậy chàng âm thầm vận chân khí theo bí quyết Hồi Nhan tiên pháp chuyển đổi da mặt thành diện mạo khác.

Đồng thời dùng mảnh lụa đen che kín chỉ để hở hai con mắt, nhờ cách một lớp lụa, không cần cố gắng giọng nói vẫn ồ ề khác hẳn.

Lúc đó Đinh Bất Phàm đang cười lớn, lấy giọng khích bác :

- Thế ra Hắc Chu bang không có nhân vật thứ ba dám ra đối địch với Thượng Dương động chứ gì?

Bạch Thiếu Hồng lập tức dùng khinh công vọt người lên cao rồi giống như con chim khổng lồ từ từ hạ cánh xuống trước mặt Đinh Bất Phàm cười lớn :

- Ngươi tưởng rằng chỉ có Thượng Dương động mới có cao thủ hay sao? Ta sẽ đối trận thứ ba để các ngươi hết kiêu ngạo đấy.

Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn nhìn chàng nửa kinh ngạc nửa vui mừng, nhưng không hỏi, đừng để Đinh Bất Phàm biết là kẻ xa lạ. Lão ác ma này giật mình bước lùi nửa bước, nghiêng đầu ngắm chàng một hồi rồi chợt cười khẩy một cái :

- Ngươi không phải là người của Hắc Chu bang…

Bạch Thiếu Hồng cười lớn cãi liền :

- Hắc Chu bang cao thủ đông như mây núi, làm sao ngươi dám quyết đoán.

Đinh Bất Phàm trầm trầm lắc đầu :

- Ngươi phải che mặt tức là không quang minh chính đại, ta chưa thấy Hắc Chu bang che mặt bao giờ.

Bạch Thiếu Hồng cất tiếng cười dài, gằn giọng trả lời :

- Ta che mặt là có uẩn khúc riêng, ngươi không dám lộ chân tướng suốt đời khoát bộ mặt người khác. Thậm chí cả danh tánh cha sinh mẹ đẻ cũng không dám nhận thì sao nào?

Đinh Bất Phàm giật bắn người lên, thân hình run rẩy vì kinh hoảng. Lão rú lên khàn khàn như ma kêu quỷ khóc :

- Ngươi biết quái gì mà nói, có giỏi thì công bố ta là ai thử xem.

Bạch Thiếu Hồng toan đoán bừa lão là Du Hồn Quỷ Vương hay Đại Sát Ma Thần nhưng nếu không đúng chẳng khác nào đưa cái dốt cho người ta cười. Vì vậy chàng trả lời hờ hững :

- Không phải Ma Thần thì cũng Quỷ Vương, hay ho gì mà phải khoe khoang cho nhục nhã.

Đinh Bất Phàm tức giận tới mức râu tóc dựng ngược cả lên, miệng rú dài rồi đột ngột phóng người tới, song chưởng đẩy ra theo chiêu “Thảo Mạn Khai Trung” cực kỳ hùng hậu.

Bạch Thiếu Hồng thừa biết chiêu này, nếu chàng cũng ra chiêu “Thảo Mạn Khai Trung” tất sẽ hùng hậu hơn lão nhiều. Tuy nhiên như thế sẽ lộ chân tướng ngay từ đầu, do đó đầu óc chớp nhoáng quan sát thiếu sót của chiêu này để tìm cách đối phó.

Chiêu “Thảo Mạn Khai Trung” theo đúng yếu quyết phải tập trung chân khí vào giữa bảy phần, ba phần phát tiết lan tỏa ra ngoài giống như làn gió nhẹ thổi đùa trên thảo nguyên. Địch nhân sẽ khó nhận ra điểm nào chính điểm nào phụ. Ở đây Đinh Bất Phàm sử dụng sai hẳn, chân khí đúng theo yếu quyết lan tỏa ra nhưng lại đồng đều trở thành tầm thường như các loại võ học khác. Họ Đinh nhờ vào chân lực hùng hậu nên khi sử dụng chiêu thức này chỗ nào cũng áp đảo phong tỏa địch thủ không có chỗ rút lui nên lại tưởng như vậy là đúng.

Bạch Thiếu Hồng nhận ra chỗ sơ hở liền dùng một chưởng đã học nơi Hoàng Long Võ Hội gọi là “Hạc Dực Thư Triện” đầu gối hơi co lên một chút và vận dụng cho chưởng thế phát huy chân khí Càn Khôn Huyền Cơ.

Thấy chàng sử dụng một thế võ quá tầm thường lại nhắm đánh vào một chỗ chứ không che đỡ toàn bộ, Đinh Bất Phàm đắc ý quát lớn :

- Tên hỗn láo nằm xuống đi nào.

Âm thanh chưởng lực chạm nhau “bùm” một cái không lớn lắm nhưng chẳng hiểu tại sao Đinh Bất Phàm “hự” nhẹ một cái. Thân hình lão hơi chao đảo một thoáng mới điềm tĩnh lại được, chứng tỏ lão đã không đánh được địch thủ mà còn bị chấn động rất mạnh. Lão ác ma ngẩn người bàng hoàng, không sao tin nổi một chiêu hạ đẳng như “Hạc Dực Thư Triển” lại có uy lực mạnh mẽ chống đối với Ma Vân Quỷ Tự được.

Bạch Thiếu Hồng cười thầm trong bụng, thong thả hỏi :

- Đây là trận thứ nhất phải không?

Đinh Bất Phàm xoay chuyển đầu óc, hạ giọng trả lời :

- Ngươi xứng đáng là địch thủ của ta, hãy để tới trận thứ ba sống chết thì hay hơn.

Có điều không xưng danh tánh thì có thắng cũng chẳng vinh dự gì đâu.

Bạch Thiếu Hồng không thèm cãi, lui về sau rồi mới lớn giọng nói :


- Được lắm, bây giờ bắt đầu trận thứ nhất đi, ta ngứa ngáy tay chân lắm rồi đó.

Trong đời Đinh Bất Phàm chưa khi nào bị ê mặt đến như vậy, hậm hực lùi lại chỉ Bách Ảnh Tiên Tử :

- Ngươi ra trận đầu tiên có được không?

Thái độ của lão nửa ra lệnh nửa hỏi ý kiến chẳng ra thuộc hạ cũng chẳng phải chủ nhân khiến Bạch Thiếu Hồng càng tâm phục Thi Diện lão nhân xét đoán rất tinh tường.

Bách Ảnh Tiên Tử gật đầu bước ra hỏi lớn :

- Hắc Chu bang chỉ định ai ra đối địch với ta đây?

Cung Tào Nghiệp liếc Công Tôn Chấn một cái, lão Đại hộ pháp liền cười dài, ứng tiếng đáp luôn :

- Nghe nói ngươi không còn là chủ nhân Thượng Dương động thì ngang hàng với ta rồi, cần gì phải hỏi.

Bách Ảnh Tiên Tử đã chứng kiến võ công của Công Tôn Chấn trên đỉnh Hồng Lô Bình Đài nên thận trọng cười gằn một cái. Trước tiên vận dụng khinh công Bách Quỷ Ảnh biến thành hàng trăm cái bóng xoay quanh địch nhân dò xét đã.

Công Tôn Chấn là tay sát thủ ngoại hiệu Kiến Tử Vô Khốc đời nào để yên cho bà ta vờn vẽ, gầm lên một tiếng rồi co một chân lên giống như thế “Kim Kê Độc Lập” của Thiếu Lâm, thân hình xoay tít theo đà chạy của Bách Ảnh Tiên Tử.

Thế tấn này phát xuất từ Thiếu Lâm, vì vậy các nhà sư mặc áo vàng khi sử dụng giống như con Kim Kê xòe cánh rất đẹp mắt. Đêm nay Công Tôn Chấn mặt áo bào xanh đáng lẽ gọi là “Thanh Kê Độc Lập” thì đúng hơn. Trong khi đó Bách Ảnh Tiên Tử không vội ra tay, tăng cường tốc độ càng lúc càng nhanh để xem địch thủ có đuổi kịp mình không.

Thấy vậy, Công Tôn Chấn cười khẩy một cái, cũng gia tăng tốc độ quay theo.

Đúng ra khinh công của lão sao bằng Bách Ảnh Tiên Tử nhưng nhờ vị trí tâm điểm nên chỉ trong chốt lát tốc độ của cả hai đã bằng nhau, bất cứ Bách Ảnh Tiên Tử ở vị trí nào đều đối diện với lão.

Công Tôn Chấn quân bình được đà quay, lập tức xuất thủ liền. Bách Ảnh Tiên Tử chẳng sợ hãi cũng trực tiếp đón đỡ. Tiếc rằng cả hai đều dồn một nửa chân khí cho bộ pháp nên chưởng lực không được hùng hậu. Tuy vẫn nghe âm thanh “bùng bùng” dữ dội mà chẳng ai suy suyễn chút nào. Công Tôn Chấn càng thêm nóng nãy chưa tàn chiêu này đã ra chiêu khác, vì vậy tiếng “bùng bùng” càng lúc càng nhanh, liên tiếp như pháo nổ. Đã có đà chạy như gió cuốn hiện tại cộng thêm dư phong lốc xoáy mù mịt nên chẳng ai còn thấy rõ hình bóng song phương ra sao, căn cứ theo tiếng nổ thì biết thế trận đang hồi gay cấn mà thôi.

Đột nhiên trong đám mịt mù văng vẳng âm thanh Công Tôn Chấn vang ra :

- Được lắm, bây giờ ta sử dụng Liên Hoàn miên chưởng, cố mà đối đỡ đấy.

Thì ra trong đời Sát Thủ của lão Công Tôn Chấn có hai bửu bối là Hắc Quỷ Thủ và Liên Hoàn miên chưởng. Hắc Quỷ Thủ đã sử dụng trên Hồng Lô Bình Đài đả bại Thuần Ngọc Giao Tái Gia Cát giả mạo không tiện mang ra thi thố nữa. Công Tôn Chấn qua mấy chục chưởng nhận ra một chân lý, cả hai đều cân bằng thì ai nhanh tay hơn cuối cùng sẽ thắng. Vì vậy lão mới quyết định sử dụng Liên Hoàn miên chưởng, thế là cái vòng lẩn quẩn tiếp nối nhau đưa địch nhân đến chỗ thua cuộc.

Ngờ đâu Bách Ảnh Tiên Tử quát trả lại liền :

- Hay thực, ta cũng có chiêu “Tùy Phong Mãn Địa” đang định sử dụng đây.

Lời chưa dứt thì âm thanh “bùm” mất hẳn thay vào đó là những tiếng “lộp bộp” như bắp rang do hai luồng chân khí đều là âm nhu và liên miên bất tuyệt tạo ra.

Mọi người đứng ngoài hồi hộp nhìn nhau nín thở bởi vì tới giai đoạn này sự chết sống như không. Một khi đã dùng tới Miên chưởng tức là tỉ thí tới hỏa hầu và sự thâm hậu, không thể để chân khí được đứt đoạn một tí nào cả và ai dai sức hơn người đó sẽ thắng. Cách đấu này rất gần với tỉ đấu nội lực nên không khí nặng nề và hồi hộp khôn tả.

Chỉ riêng Công Tôn Chấn hơi hoảng sợ, tính ra chiêu “Tùng Phòng Mãn Địa” của Bách Ảnh Tiên Tử tuy có ảo diệu nhưng so với sự thuần thục thì lại thua kém. Bổ khuyết cho nhau, hai bên cân bằng, song bây giờ lão mới nhận ra sự sai lầm của mình.

Thoạt đầu Công Tôn Chấn toan tính nhiều lắm là nửa khắc địch thủ sẽ thất bại, chẳng ngờ hơn một khắc Bách Ảnh Tiên Tử vẫn duy trì được trận thế. Trong khi đó nội thương chưa khỏi hẳn ngấm ngầm tái phát, Công Tôn Chấn phải nghiến răng dùng một thành công lực đè nén xuống. Do đó Liên Hoàn miên chưởng sụt giảm hẳn uy lực, gắng gượng lắm lão Hộ pháp mới giữ vững được bộ pháp tuy đôi lúc có chao đảo nhưng lấy lại được bình ổn liền.

May mắn ngay lúc đó Đinh Bất Phàm lắc đầu cười nhẹ nói với Cung Tào Nghiệp :

- Tỉ đấu cách này đến đây đã rõ, chúng ta cùng kêu họ dừng tay lại.

Cung Tào Nghiệp ngạc nhiên vô cùng, cố suy nghĩ tìm hiểu lý do tại sao lão ma đầu này lại muốn bọn họ dừng tay. Tuy nhiên Cung Tào Nghiệp nghĩ rằng nếu trận đấu này hòa thì cũng không phương hại lắm nên gật đầu đồng ý.

Cả hai lão cũng quát lớn :

- Dừng tay, trận thứ nhất kết thúc.

Đương nhiên song phương phải nghe lời, cùng quát rập một tiếng “dừng” rồi thu chân khí về.

Đang có tốc độ quay nhanh, cả hai phải mất thêm mấy giây mới phân tách nhảy lùi về sau.

Trong khi Công Tôn Chấn ngơ ngác nhìn lão Bang chủ dò hỏi thì Bách Ảnh Tiên Tử trầm giọng hỏi Đinh Bất Phàm :

- Ta sắp thắng lão Công Tôn, sao lại bảo chúng ta dừng tay kết thúc bất ngờ như vậy?

Đinh Bất Phàm hững hờ trả lời :

- Tiên Tử đã thắng rồi, giao đấu tiếp cũng chẳng được ích gì tại sao phải phí sức thêm nữa?

Bách Ảnh Tiên Tử tươi nét mặt “ạ” một cái, toan nói gì đó nhưng Cung Tào Nghiệp đã vội vã chen vào quát lớn :

- Họ Đinh kia, ngươi nói bậy bạ thực, trận thứ nhất này coi như hòa mới đúng chứ?

Đinh Bất Phàm ung dung chỉ vào nền đất, ngang chỗ song phương giao đấu :

- Ta không muốn Hắc Chu bang bị mất một tay cao thủ oan uổng. Thượng Dương động sẽ bị mang tiếng hèn hạ nên mới đề nghị dừng tay. Thực ra chỉ cần nhìn vết chân đã đủ phân biệt thắng thua rồi đó.

Chẳng những Cung Tào Nghiệp sững sờ mà tất cả đều nghẹn lời chết đứng. Họ không sợ võ công của Đinh Bất Phàm bao nhiêu chỉ kinh hoảng vì đầu óc đầy thủ đoạn của lão ác ma.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui