Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh

- Dừng xe ở đây, mình đi bộ một lát nhé?

- Ừ. - Trình Hoa vui vẻ gật đầu.

Đây là nơi lúc còn là sinh viên hai đứa vẫn thường xuyên nghé qua. Cuộc sống lúc đó, thật sự rất vui vẻ, hai đứa cô chỉ là những học sinh mới lớn, mỗi ngày ngoài việc học chỉ có thể là ăn. Giờ nghĩ lại, thấy sao vẫn tiếc nuối.

- Biết vậy, tao đã không đến bữa tiệc này.

- Hai đứa mình, có phải đang bị ngược đãi không? - Trình Hoa vừa ăn khoai lang nướng vừa nói trông mất cả thẩm mĩ.

- Hay mày quay lại với Lãm đi.

Câu nói của Hồ Anh Vũ khiến Trình Hoa ngẩn người một lúc lâu, cô không ngờ Anh Vũ lại nói vậy.

- Tao thấy Thế Lãm cũng rất yêu mày.

- Không phải đâu.

- Đó là lúc mày chưa nhìn thấy dáng vẻ của anh ta khi mày mất tích đó thôi.

Trình Hoa giữ im lặng trong khoảng khắc, hàng mi dài rậm rũ xuống mang một nỗi buồn.

- Cứ cho là vậy thì đã sao?! Tháng sau anh ta kết hôn rồi!

Trình Hoa không muốn suy nghĩ nhưng lại không làm chủ được suy nghĩ của mình. Nói không đau là nói dối. Cô cũng đã yêu anh từng ấy năm rồi. Đến bây giờ... vẫn rất yêu!

Nếu là trước đây, Hồ Anh Vũ chắc chắn sẽ không lên tiếng, nhưng khi đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô muốn Trình Hoa được hạnh phúc, hơn là cố gắng xây dựng lại hạnh phúc cho mình.

- Thì chính mày cũng nói, không phải giờ anh ta vẫn chưa có lấy vợ sao?

- Mày tưởng tao chưa từng nghĩ tới ư? Nhưng mỗi khi nhớ lại câu nói của mẹ tao, tao không thể nào làm được. - Trình Hoa kích động nâng cao giọng, đôi mắt tròn to vằn lên những tơ máu.

Hồ Anh Vũ cũng không vì thế mà nhún nhường, cô vẫn cố gắng vì mục đích của mình.

- Đúng là bác gái đã nói thế, nhưng biết đâu bác ấy sẽ hạnh phúc hơn khi thấy mày vui vẻ.

- Còn mày thì sao? - Trình Hoa thấy mình cần phải ngừng chủ đề này lại.

- Tao không giống mày. - Hồ Anh Vũ cố tỏ ra cứng cỏi, hai người khác nhau làm sao có thể giống nhau được.

- Thực ra, tao và mày đều giống nhau cả thôi.


- Ồ, đúng là giống nhau thật.

- Mẹ kiếp, thằng cha nào lắm mồm.

Tiếng ai đó khẳng định, hai cô gái cùng lúc quay đầu lại, ngay lập tức, cái bản mặt đáng ghét đó đập vào mắt cô. Dĩ nhiên người ở đây nhận ra anh ta chỉ có mình Hồ Anh Vũ.

Cô bắt đầu hối hận vì đã không đi thẳng về nhà.

- Ủa, đây là phong cách gì vậy? Mặc váy dạ hội mà lại đi ăn khoai lang nướng? Thật mới lạ. - Anh ta hai tay đút túi quần bước đến trước mặt hai đứa, nhận ra cô, anh ta nhếch môi cười cợt nhả.

- Mắc mớ gì đến anh? Quái Lang!

Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thấy anh ta, máu nóng trong người cô lại sôi lên không mục đích.

- Cô đã bao giờ thấy tôi đi chung với phụ nữa chưa mà nói hả?

Anh ta tức giận gắt lên, dường như rất oan ức.

- Tôi mặc kệ, Quái Lang!

Hồ Anh Vũ vẫn cứng đầu cứng cổ nói, tên là do người gọi, cô muốn gọi anh ta là "Quái Lang" đó, ai có thể làm gì cô nào?

"Quái Lang" tức xén đột quy, anh đã gây ra nghiệt gì vậy nè.

- Thổ phỉ!

- Quái Lang!

- Thổ phỉ!

- Quái Lang!

- Dừng!

Trình Hoa cuối cùng cũng không thể chịu thêm nữa hét to.

Ai nghĩ được, cô chỉ làm việc thiện, sao họ lại nhìn cô như vậy?

Trình Hoa sợ quá vội lấy tay bịt miệng.


Cô rất vô tội mà!

Hồ Anh Vũ lườm con bạn một cái mới quay sang "Quái Lang" hỏi chuyện.

- Tôi với anh cũng chẳng quen thân gì, mắc mớ gì anh lại xen vào chuyện của chúng tôi?

- Con mắt nào của cô trông thấy tôi xen vào chuyện của hai người?

Anh cũng không phải là loại người lo chuyện bao đồng.

- Mắt trái, mắt phải, hai con mắt của tôi đều thấy hết.

Hồ Anh Vũ chống cằm, một tay chống eo nói.

Anh ta đen mặt, giọng điệu bắt đầu có dấu hiệu kìm nén.

- Tôi thấy cô cần một khóa gặp bác sĩ trị liệu luôn và ngay rồi đấy.

- Anh... - Hồ Anh Vũ tức nghẹn họng, tay run run chỉ vào mặt người trước mặt mà không nói lên lời.

Sau cùng vẫn không thể cãi thắng anh ta, Hồ Anh Vũ cứng đầu cứng cổ quyết ương nghạnh cho tới cùng.

Còn chưa kịp lấy lại sức, chợt thấy một cô gái nóng bỏng từ sau lưng anh ta đi tới, Hồ Anh Vũ không nhịn được nhả ra một câu.

- Ồ, xem ra anh không phải là quân tử rồi, đồ ngụy quân tử, cái đồ lưu manh.

Trình Hoa đứng một bên xem mà chỉ thấy ôm bụng cười.

- Cô nói ai lưu manh? - Anh ta giận dữ gắt lên với Hồ Anh Vũ.

Hồ Anh Vũ mỉm cười chỉ thẳng vào mặt anh ta dõng dạc tuyên bố.

- Tôi chính là nói anh đó.

Cuối cùng cũng túm được đuôi con cá!

- ...


- Anh nói mấy cái này giống nhau, vậy em mua nhé!

Hồ Anh Vũ muốn hóa đá.

Cô gái đó đi đến khoác tay anh ta, thân mật cọ má vào bả vai anh ta cười đôn hậu.

- Anh, bạn anh à?

Đây là câu hỏi mang tính chất tu từ, ngay sau đó, cô ta mỉm cười quay sang Hồ Anh Vũ tự giới thiệu.

- Chào chị, em là Đàm Gia Mỹ, là em gái anh Khánh.

Hồ Anh Vũ chính thức hóa đá.

Chuyện này cứ như trò đùa vậy.

Trong khi Hồ Anh Vũ đực mặt thì Trình Hoa lại bịt miệng cố ngăn tiếng cười.

- Chào, chị, tên, Hồ Anh Vũ. - Cô cố gượng cười hai cái cho có lệ.

- Chào em, chị là Trình Hoa, ôi em xinh quá.

Trình Hoa thân mật ôm lấy Đàm Gia Mỹ vào lòng khen không ngớt, trông bọn họ cứ như chị em quen thân lâu lắm rồi không bằng.

Nhân lúc hai người đó không chú ý, cô kéo tay Đàm Gia Khánh qua một bên nhẹ hỏi.

- Vậy mới nãy anh nói "giống nhau thật" là nói mấy cái này à?

Hồ Anh Vũ rụt rè chỉ vào hai bức tượng Xì trum trên tay Gia Mỹ, gượng ngạo lên tiếng.

- Không, cô nghĩ tôi nói cô chắc.

- Tôi...

Đúng là cô đã nghĩ vậy!

- Đầu cô to vậy, không biết não dùng để làm gì?

- Anh...

Đàm Gia Khánh khí thế lườm Hồ Anh Vũ một cái, cô lập tức im bặt.

Cô không nói được gì, chỉ có thể trừng nhìn anh ta thể hiện lỗi tức giận.

Như người đời vẫn có câu "núi cao còn có núi cao hơn" quả chẳng sai chút nào, nay được áp dụng lên người cô lại càng trở lên sâu sắc.

- Aaaaaa.


Hồ Anh Vũ tức giận hét lên, cô dùng lực đá bay một lon bia rỗng lên trời.

Trình Hoa đứng bên mà không khỏi rùng mình, tuy nhiên cô vẫn cười cười trêu.

- Từ lần sau, nhớ nhắc tao đừng có chọc giận mày.

Hồ Anh Vũ đột nhiên ngừng bước, cô trừng hai mắt nhìn con bạn một hồi lâu. Đoạn không do dự cúi người tháo lốt chiếc giày còn xót lại thẳng tay ném mạnh vào thùng rác bên đường.

Cuối cùng Trình Hoa, cô cũng hiểu lý do tại sao mỗi lần Hồ Anh Vũ đến tìm cô đều chỉ còn một chiếc giày mang về.

- Mày còn cười nữa à? Lẽ ra vừa rồi mày phải nhảy vào giúp tao một tay chứ? Cái tên Quái Lang đó, thật làm người ta tức chết mà, aaaaa... hắc xì.

- Hahaha.

Trình Hoa phá lên cười sau khi đã phải gắng ngượng nhịn quá lâu.

- Hắc xì, hắc xì, hắc xì!

Hồ Anh Vũ xoa xoa mũi đau khổ...

Người ta thường nói, hắc xì ba cái là có người nói xấu sau lưng. Chắc chắn, Quái Lang đang đứng ở đâu đó mắng chửi cô thậm tệ.

Tại một nơi gần đó.

Đàm Gia Minh một tay xoa xoa mũi càu nhàu.

Hôm nay là cái ngày quỷ quái vậy không biết. Đang yên đang lành gặp phải một con quỷ cái giữa chốn thành thị quái quỷ này. Đen hết chỗ nói.

Đàm Gia Minh cùng cô em gái Đàm Gia Mỹ bước vào hiệu thuốc bên đường. Đúng vào hôm sinh nhật lại gặp phải con quỷ xấu. Anh nghiến chặt răng mà trong lòng vẫn không nguôi tức giận.

Theo thuật toán xác xuất kết hợp với tâm linh và khoa học, trong vòng đời của một con người, chu kì may rủi luôn diễn ra. Nhưng may rủi kiểu này thì cũng hơi quá. Thật trùng hợp là từ ngày anh gặp Hồ Anh Vũ, cuộc đời anh như lao vào một lối khác. Con đường gồ ghềnh nhiều sỏi đá lại luôn có một con ma nữ bám theo.

Đàm Gia Mỹ đứng bên cạnh nhìn bản mặt đen thùi lùi của ông anh trai thì không nhìn được phá lên cười.

- Chị ấy thật cá tính.

- Cô ta dở tính thì có.

- Nhưng em cảm thấy chị ấy rất thú vị.

- Vậy em cứ giữ quan điểm của mình đi. Anh về đây.

- Nè, anh định bỏ em lại một mình thật à?

- Vậy còn không im lặng và lên xe!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui