Vài ngày sau.
Kể từ lúc việc quyên góp bắt đầu tiến hành đã là một tuần trôi qua.
Tổng số tiền nhận được chính là hơn 30 vạn quan, một con số kinh khủng ít người ngờ tới.
Dẫn đầu vẫn là nhóm ba người cũ, nhưng lần này Nguyễn gia công tử lại vượt lên dẫn đầu, một bộ quần lâm thiên hạ áp chế quần hùng.
Thành Khánh Hầu phủ và Tô thị tiền trang cũng gắt gao bám đuổi đằng sau.
Từ địa phương cũng có tin tức truyền về.
Thứ tự trên bảng xếp hạng cũng có sự thay đổi nhẹ.
Nhìn vào đó, có kẻ vui mừng vì có tên.
Cũng có người giận dữ, thể quyết phải vào bảng.
Tranh đoạt tiến vào trong giai đoạn nóng hổi.
Giá gạo cũng có tăng nhẹ, nhưng Nhân Tông dùng cách của Đỗ Anh Vũ một mực ép giá, không cho nó bạo tăng, sau vài ngày xem như cũng áp chế ổn định lại được.
Đám Tứ Hải Minh sau khi kí hợp đồng thì việc đầu tiên được phân công đi làm chính là chia ra đi mua gạo bổ xung.
Đỗ Anh Vũ hắn không muốn dùng người trong cung.
Thái giám thì dễ lộ mà quan quân thì ai biết hắn có bị mua chuộc hay không.
Có thể nói trong vòng một tuần nay kinh thành phong vân biến động.
Mà tiểu tử thủ phạm chính lại luôn một bộ phong vân khinh đạm, chẳng màng thế sự trốn ở Minh Nguyệt biệt viện.
Đỗ Anh Vũ sau khi vung xuống nhát chém cuối cùng liền buông đao thở dốc.
Bài thể dục buổi sáng coi như hoàn thành.
- Không tệ nha tiểu đệ đệ, ngươi luyện đao cũng rất có thiên thú đấy!
Dương Đoan Hoa một bên cầm thương đi tới.
Nàng mấy ngày trước cũng trở thành công dân của nơi này.
- Hoa tỷ! - Đỗ Anh Vũ thấy nàng cũng lên tiếng chào hỏi, nhưng ánh mắt lại luôn liếc liếc vào những chỗ không nên liếc.
Dương Đoan Hoa cũng vừa tập luyện xong, cả thân vốn chỉ mặc một lớp áo mỏng, bên trong cũng chỉ đơn côi một cái yếm đào.
Mồ hồi chảy xuống khiến quần áo của nàng dính sát thân, đường cong cơ thể cứ như vậy là hiện ra.
Dương cô nương thấy tiểu tử trước mặt ăn đậu hũ liền lườm mắng:
- Nhìn cái gì? Tin ta móc mắt ngươi không?
Đỗ tiểu tử gật gù nói tin nhưng hắn vẫn không chịu rời mắt, vẫn một dạng vô lại nhìn chằm chằm.
Phải chờ đến lúc bị Dương cô nương xuất thủ gõ đầu, hắn ánh mắt mới chịu ai oán buông tha.
Mẹ kiếp nữ nhân này tính cách cùng dáng người chính là một dạng...
Thật hung!
Đỗ Anh Vũ chửi thầm một hồi.
Dạo gần đây Lý Ứng cũng không đến xem hắn nữa, tất cả đều phụ thuộc vào Đỗ Anh Vũ tự dáng làm hắn cũng có đôi chút chểnh mảng.
Bây giờ không rõ bản thân có thụt lùi hay không nữa.
May mắn Dương Đoan Hoa chuyển đến, hắn lại có thêm một cố vấn võ thuật.
Dương Đoan Hoa cũng rất hào sảng chỉnh sửa lại một chút cho Đỗ tiểu tử, nàng cũng không nghĩ ra tiểu tử một dạng luôn thích ăn đòn trước mặt vậy mà lại là một tên có thiên phú luyện võ cực cao.
“Chẳng lẽ trên đời thật có cái chọn là toàn tài yêu nghiệt!” Nàng nàng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé trước mặt dần đi khuất
Kì thật bản thân Dương Đoan Hoa cũng là thiên tài được người khác công nhận.
Còn Đỗ Anh Vũ?
Hắn là thiên tài được thiên tài công nhận!
.....
Hai người Dương, Đỗ sau khi cùng Lý Kế Nguyên dùng bữa sáng liền tách ra rời đi, ai làm việc của kẻ đó.
Trần Kình vẫn như hằng ngày chờ sẵn từ lâu, thấy tiểu công tử đi ra liền tới đón.
Đỗ Anh Vũ nhìn hắn, đầu nhỏ gật một cái rồi lên xe rời đi.
- Tây Xưởng hàng hoá sản xuất đến đâu rồi? - Đỗ công tử nghe xong cất tiếng hỏi.
M
Trần Kình vừa đánh xe vừa đáp:
- Hàng hoa mấy ngày nay tích trữ cũng được hơn phân nửa, vài hôm nữa liền có thể xuất hàng bán đi.
Đỗ Anh Vũ cảm thấy tiến độ có chút chậm nhưng cũng không có cách nào.
Công nghiệp thủ công chỉ có vậy hắn cũng không có cách nào.
Kiếp trước hắn chỉ là một cái nhân viên văn phòng, không phải kỹ sư.
Muốn cải tiến công nghệ đều phải mày mò từng bước.
“Đành kiên nhẫn vậy!” Đỗ Anh Vũ thầm nghĩ, xong liền ra lệnh cho Trần Kình thay đổi tuyến đường, không đến Tây Xưởng nữa.
- Vậy chúng ta đi đâu hả công tử? - Trần Kình ngoái ra sau thắc mắc.
- Đi Tô phủ! - Đỗ Anh Vũ đáp:
Hiện tại Tây Xưởng đã vào guồng làm việc của, Đỗ Anh Vũ hắn có xuất hiện cũng không thay đổi được cái gì!
Vậy nên hắn không muốn đến Tây Xưởng nữa, chuyển hướng qua gặp Tô Chính bàn bạc về kế hoạch sắp tới một phen.
Dù sao xét riêng về khả năng cũng như kinh nghiệm kinh doanh của lão Tô cũng phải Đỗ tiểu tử mấy con phố, hắn muốn học hỏi một chút kinh nghiệm cũng chẳng phải điều gì đáng xấu hổ.
Biển học vô biên....
Quay đầu lại là....ách, không có câu này.
Xe ngựa chẳng mấy chốc liền dừng lại Tô phủ.
May mắn cho Đố Anh Vũ hôm nay Tô Chính cũng ở, vừa gặp mặt Đỗ tiểu tử đã cười tươi rói chắp tay xin thứ lỗi vì đã đường đột ghé đến không hẹn trước.
Lão Tô cũng chẳng giận gì, sai phái đám hạ nhá chuẩn bị trà rồi cũng Đỗ Anh Vũ chuyện trò.
Hai người bàn bạc qua về vấn đề Tây Xưởng.
Hàng hoá là có nhưng Đỗ Anh Vũ muốn chờ đợi, chưa vội xuất đi.
Số lượng hơi thiếu nếu bầy biện của hàng sẽ có phần trống vắng, Đỗ Anh Vũ không thích.
Cửa hàng một giá Đỗ Anh Vũ rất để tâm nên dù chỉ một sai phạm nhỏ Đỗ công tử cũng quyết không cho.
Vấn đề khai trương quan trọng như vậy, Đỗ Anh Vũ làm sao có thể chểnh mảng qua loa.
Hắn giờ phút này như hoá thân thành học sinh chăm chỉ liên tục hướng lão Tô hỏi han các thứ.
Lão Tô đối diện với thiếu niên có mười vạn câu hỏi tại sao cũng chỉ cười rồi đáp, hoàn toàn không có cảm giác bản thân đang bị làm phiền.
Quả niên cự đầu chính là cự đầu, từ phong thái đĩnh đạc đến nụ cười hảo cảm, Tô Chính đều làm không sai vào đâu.
Chưa nói đã cười, âm điệu trầm bổng rất hút tai.
Lão Tô nếu sinh ở hiện đại không đi làm diễn giả thật phí của trời.
Đỗ Anh Vũ cảm thấy hợp tác với lão Tô chỉ có lợi chưa từng thấy hại.
Có lẽ đó cũng là khả năng của Tô Chính đi, luôn khiến cho kẻ khác cảm thấy mình có lời.
Hai người chuyện trò như quên cả trời đất, lúc bàn tới lô hàng xà phòng đang sản xuất, Tô Chính nêu ra ý kiến của bản thân.
- Đỗ công tử, theo ta nghĩ xà phòng không nên bầy bán ở các cửa hàng của Tây Xưởng, chúng ta nên chuyển sang nơi khác bán sẽ có lời hơn.
Đỗ công tử cũng gật đầu tán thành.
Xà phòng là sản phẩm mới, cần phải đặt nó ở một
nơi phù hợp nhất.
Hơn nữa cửa hàng một giá mục đích chính là phục vụ giới bình dân.
Mà xà phòng ban đầu Đỗ Anh Vũ mục tiêu chính là quý tộc kẻ có tiền.
Bán ở Tây Xưởng cửa hàng một giá liền không thích hợp.
- Tô đại lão, ngài hẳn là có dự định gì rồi đúng không? - Đỗ Anh Vũ mở miệng dò hỏi.
Lão Tô cũng không giấu giếm, gật đầu một cái rồi nói:
- Xà phòng loại này ở kinh thành chỉ có một nơi mới thích hợp bày bán.
- Nơi nào vậy? - Đỗ tiểu tử nghe xong liền vội vàng truy vấn.
Vấn đề này đã làm khó Đỗ Anh Vũ mấy hôm nay rồi.
Tô Chính chỉ nhẹ nhàng cười đáp ba chữ:
- Hồng Hạc Lâu!
.....
Trò chuyện đến ban trưa, Tô Chính nói có việc đành xin thất lễ rời đi.
Đỗ Anh Vũ cũng ngoan ngoãn cắp đít đi về.
“Hồng Hạc Lâu?” Đỗ Anh Vũ thầm nghĩ đến nơi này.
Hắn cũng là Hồng Phường khách quen, đi qua Hồng Hạc Lâu đã nhiều lần, vậy mà quên mất sự tồn tại của nơi này.
Xà phòng bày bán ở cửa hàng mỹ phẩm lớn nhất Thăng Long chính là tuyệt phối!
Mặc kệ Tô Chính nói việc này hắn sẽ lo liệu, bản thân Đỗ Anh Vũ thấy mình vẫn nên chủ động đi thăm dò một chuyến cho biết người biết ta.
Mải mê suy nghĩ không để ý đến đường, lúc bước tới chỗ ngoặt hành lang, hắn liền bị va phải, cả người ngã ngửa ra sau.
A ui một tiếng, Đỗ Anh Vũ mở mắt liền nhìn xem là phương tiện nào gây ra tai nạn giao thông cho mình.
Mở mắt ra liền thấy một tiểu la lỵ mặt bầu bĩnh siêu cấp đáng yêu.
A Ly bị va cũng ngã nhào, nàng lấy tay xoa xoa đầu nhỏ, trên mặt còn rơm rớm nước mắt.
Độ manh của nàng lúc này có thể làm tan chảy mọi thứ.
- Tiểu muội muội không sao chứ? - Đỗ Anh Vũ cảm thấy mình cũng là người kính giá yêu trẻ, tất nhiên sẽ không trách nàng.
Hắn ân cần hỏi:
A Ly vẫn ngồi bệt dưới đất, mắt to tròn nhìn hắn rồi lắc đầu.
Đỗ Anh Vũ nhìn nàng càng lúc càng thấy yêu, cái má phúng phỉnh thật muốn lấy tay chọc thử một hồi.
Hắn đang có cảm giác FBI sắp đến thật rồi!
“Ta khỏi phải là lolicon, ta chính là thích ngự tỷ thục nữ.” Đỗ Anh Vũ lẩm nhẩm thần chú trong đầu.
A Ly thì ngẩng đầu nhìn hắn, lòng nghĩ vị tiểu ca ca đẹp mắt này thật kì cục.
Nàng vươn tay nhỏ kéo kéo áo của hắn, gọi hắn tỉnh lại trở về mới hiện thực.
A Ly thấy vậy liền xoè rộng ra hai tay, hướng hắn kêu:
- Tiểu ca ca, bế ta dậy!
Ách!
Đỗ Anh Vũ lại đứng trước lựa chọn khó khăn.
Không phải là có bế nàng hay không
Mà đó là bế nàng dậy theo tư thế nào?
Quá đáng yêu, từ chối chính là tội ác!!
Sau cùng hắn hai tay nắm lấy phần nách, nhấc bổng nàng giơ lên cao quay một vòng.
A Ly bất ngờ được đi máy bay liền cười Khanh khách.
Đỗ Anh Vũ trong đầu bỗng bật ra âm hưởng châu Phi của bộ phim hoạt hình hắn xem lúc còn nhỏ.
Hắn tưởng tượng mình đang đứng trên đỉnh núi.
Mà ở ngay dưới chân núi, chúng sinh vạn vật đều đang hướng về hắn chờ đợi điều gì.
Sau đó hắn hai tay nhấc bổng tiểu la lỵ lên, hướng về phía chúng sinh bên dưới nói:
- Đây là Simba!!!
Vừa nhấc la lỵ lên, chúng sinh liền cúi đầu!!
Âm hưởng Châu Phi ngay tức khắc vang vọng tứ phương!!
Tiểu la lỵ:???
Mà lại phải nói
Nhiều năm về sau.
Khi tiểu la lỵ đã trở thành mỹ phụ.
A Ly nàng vẫn luôn yêu thích Đỗ Anh Vũ bế nàng lên như vậy!
....
“La lỵ chính là có độc, mới cầm một chút liền không nỡ buông tay...phải tránh xa!”
Đỗ Anh Vũ vừa bước ra khỏi Tô phủ, vừa thầm nhủ trong lòng.
Từ Tô phủ đến Hồng Phường không xa, Đỗ Anh Vũ chính là đi bộ đi đến.
Lúc đến nơi, hắn cảm nhận được nơi này vừa quen vừa lạ.
Quả thật Hồng Phường ban ngày có một hương vị khác.
Hắn chính là có cảm giác mình đang đi dạo ở phố Cổ ngày Tết.
Vắng vẻ nhưng cổ kính!
Tức cảnh thì sinh tình, Đỗ tiểu tử miệng nhỏ nghêu ngát hát:
...Người nghệ sĩ
Lang thang hoài trên phố.
Bỗng thấy mình
Chẳng nhớ nổi một con đường!
Cứ vậy vừa đi vừa hát một đường cho đến khi một toà lâu viện to lớn hiện ra trước mắt.
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn tấm bảng son, miệng lẩm bẩm:
“Hồng Hạc Lâu?”
“Hồng Hạc?”
“Cái tên này tại sao lại quen thuộc đến như vậy?”
Đỗ Anh Vũ thừ người ra một lúc, tấm biển như có ma lực thôi miên hắn.
Chợt trong đầu hắn có những dòng kí ức tán loạn hiện lên tựa như những mảnh ghép nứt vỡ.
Hắn thấy mình từ rất lâu về trước đã từng đến nơi này.
Bản thân còn đi cùng với một thiếu nữ váy trắng mà hắn không tài nào nhớ nổi mặt của nàng.
Hắn chỉ nhớ thiếu nữ lúc đó đứng đối diện hắn, hai tay nàng dấu sau lưng, cả người đung đưa như dương liễu đón gió hướng hắn cười nói:
- Tuấn! Khi nào ngươi thành đại quan, ngươi phải ở chỗ này xây cho ta một toà lâu lớn thật là lớn.
Ta gọi Dương Hồng Hạc!
Vậy thì toà lâu viện gọi là Hồng Hạc Lâu!!
Hứa rồi nhé!! Không cho phép quên đi!!
Dòng hồi ức trong đầu hắn chỉ nhớ được đến đây liền chấm dứt, Đỗ Anh Vũ đầu đau đớn khiến hắn phải hơi khom người ôm lấy trán, hắn theo bản năng thì thào gọi lên:
- Hạc nhi!!
Đỗ Anh Vũ không hề biết đứng ở phía sau lưng hắn có một thiếu nữ đang bước đến.
Mà khi nàng nghe thấy hắn gọi cái tên này...
Liền rùng mình hoảng hốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...