Đỗ Anh Vũ cả người mộng bức nhìn đám người lộn xà lộn xộn trước mặt.
Mắt trợn trắng dã, thần tình chính là không thể tin nổi quay sang nhìn Tô Chính hỏi thăm:
- Tô đại lão, ngài nói chính là đám người này?
Tô Chính mỉm cười thiện lành gật đầu đáp:
- Đúng, chính là đám người này!
.....
Câu chuyện quay lại khoảng chục phút trước.
Tại phòng khách của Tây Xưởng, Tô Chính đúng hẹn mang tiền tới kí hợp đồng.
Đỗ Anh Vũ đã sớm chờ từ lâu.
Buổi sáng hắn còn dậy sớm tu chỉnh một phen.
Không có cách nào, thói quen đi ký hợp đồng mà thôi.
Thời đại này mặc dù không có vest đen giày da, tóc vuốt nước hoa nhưng đi làm ăn cũng phải nghiêm chỉnh.
Tô Chính nhìn Đỗ Anh Vũ diễn một bộ ngọc thụ lâm phong, tao nhã nhẹ nhàng cũng âm thầm khen ngợi.
Hai người tiến tới trò chuyện hỏi thăm xã giao một hồi rồi mới đi vào chuyện chính.
Đỗ tiểu công tử từ tay áo lấy ra hợp đồng đưa cho Tô Chính xem qua.
Lão Tô cũng rất cẩn trọng, tập trung ngấu nghiến từng chữ.
Sau một hồi liền gật đầu.
Hợp đồng ghi rất rõ ràng quyền lợi cũng như trách nhiệm của Tô Chính ở Tây Xưởng.
Tô Chính thậm trí còn nắm được vị chí phó chủ tịch Tây Xưởng.
Tây Xưởng lão nhị địa vị chỉ sau Đỗ Anh Vũ.
Có thể nói cành ô liu này Đỗ tiểu tử ném ta rất kiên quyết.
Lão Tô cũng sảng khoái rút ra 6 tờ ngân phiếu 1 vạn quan đưa cho Đỗ tiểu tử.
Đặt bút kí, vân tay điểm chỉ đóng con dấu.
Thủ tục sau cùng xem như hoàn thành.
Hai kẻ nhìn nhau cười sáng lạng.
Mỗi người đều có được thứ mình muốn.
Đỗ Anh Vũ trước mở lời nói:
- Từ bây giờ xem như đồng liêu, mong Tô lão đại chỉ giáo nhiều hơn.
Tô Chính khiêm tốn chắp tay đáp:
- Cũng vậy, cũng vậy.
Bỗng bên dưới có tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của Đỗ tiểu tử, đang định phân phó người dưới xuống xem chuyện gì thì lão Tô đã mỉm cười giải thích:
- Thứ còn lại cũng đã tới, Đỗ công tử là xuống nghiệm hàng đi thôi.
Nghe thấy vậy, Đỗ Anh Vũ không thể không giơ ngón cái khen ngợi tác phong làm việc quá nhanh chóng của Tô Chính.
Một ngàn dân phu hắn vài ngày liền gom tới.
Đỗ tiểu tử tặc lưỡi thầm than:
- Đại lão không hổ là đại lão, tốc độ làm việc người thường là không thể sánh bằng được.
Hai người hướng về nhau đưa tay, nói “mời!” một tiếng rồi song song cùng đi, bước ra ngoài xem tình huống.
Vừa bước ra ngoài sân của Tây Xưởng, từ xa Đỗ Anh Vũ là có thể nhìn thấy một đám nam tử vạm vỡ đang lục đục tiến tới.
Đỗ công tử nhìn một đám số lượng đông đảo liền cười híp cả mắt, đích thân tiến lên đón lấy.
Tô Chính cũng khoan thai giảo bước theo sau.
Càng tiến lại gần đám người, sắc thái khuôn mặt của Đỗ Anh Vũ biến đổi biên độ càng tăng.
Từ vui vẻ chờ mong chuyển thành nghi ngờ rồi sau cùng chính là toàn thân mộng bức quay qua nhìn Tô Chính.
Tô Chính cũng hơi chột dạ nên rất tự nhiên lảng tránh đi ánh mắt ai oán của Đỗ tiểu tử, một bộ chuyện này không liên quan đến ta.
Đỗ Anh Vũ một lần nữa nhìn thẳng vào sự thực trước mắt.
Hình ảnh đám dân phu thật thà hiền lành chất phác mà hắn sớm dựng ở trong đầu vỡ nát.
Đập vào trước mặt hắn là một đám cường tráng nam tử mặt mày hung ác, cởi áo phanh ngực lộ ra vô số hình xăm cùng vết sẹo chằng chịt, người người đều như lang như hổ.
Con mẹ nó!
Những người dân phu hiền lành chân chất của ta đâu?
Đám hung thần ác sát nào đây?
Đỗ Anh Vũ đầu quay ngoắt sang một bên nhìn chằm chằm vào lão Tô thêm một lần nữa, từ khẩu hình miệng của hắn có thể đoán được âm thanh “Mẹ kiếp ngươi lừa ta” phát ra!
Lão Tô thì vẫn ngắm mây nhìn trời từ lúc nãy đến giờ tưởng chừng như không biết chán.
Đỗ tiểu tử thở dài một tiếng, lòng thầm an ủi:
Thôi! Làm người phải biết đủ, không phải cái gì cũng có thể đúng theo ý mình.
Hơn nữa nhỡ ta nhìn mặt mà bắt hình dong, hiểu lầm bọn hắn thì sao?
Sau một hồi tự đút súp gà cho bản thân, Đỗ Anh Vũ cố nặn ra một nụ cười sao cho dễ coi nhất vào thời điểm hiện tại, tiến tới nói:
- Các vị tráng sĩ, ta...
- Vương trọc! Ngươi cũng đến sao? - Đỗ Anh Vũ chưa kịp nói hết lời thì từ trong đám đông có một tên mặt sẹo hướng một tên trọc to béo kêu lên phá quấy.
Tên trọc thấy vậy cũng cười đáp:
- Mẹ kiếp Bình sẹo, ngươi cũng tới! Thanh Hổ bang cũng thả cho ngươi đi?
Tên mặt sẹo cười khà khà, nhe răng đáp:
- Thanh Hổ bang của ta một nửa đều ở đây rồi, nhưng cũng chưa sánh vào đâu, nói cho ngươi biết, ta lúc nãy là thấy Huynh Đệ hội bọn hắn toàn bang đều đi hết!
Vương trọc nghe vậy liền sợ ngây người đáp:
- Con mẹ nó Huynh Đệ hội cũng muốn đến chia chén canh rồi?
- Huynh Đệ hội của ta muốn đến liền đến, Hồng Mã đường của ngươi đâu rồi, sao chỉ có mình Vương trọc ngươi! - Từ xa liền có một nam nhân đen thùi lùi, râu ria rậm rạp đến góp vui vào câu chuyện.
Đám người giống như đều quen biết nhau trò chuyện sôi nổi, bỏ mặc Đỗ Anh Vũ đứng một bên sắc mặt càng lúc càng xấu.
Đỗ tiểu tử hận nghiến răng ken két
Mẹ kiếp!
Các ngươi có phải đến nhầm chỗ rồi không?
Nơi đây là chiêu mộ dân phu.
Không phải tổ chức đại hội võ lâm!
....
Tô Chính thấy tính huống có chút khó xử cũng chột dạ.
Cái này không thể trách hắn.
Triều đình chiêu mộ đến 2 vạn dân phu, lúc Tô Chính đến thì người đã bị phân phát đi hết.
Thịt canh đều mất, xương cũng không còn.
Lão Tô liền bối rối.
Suy nghĩ nửa ngày đành mặt dày vận dụng mối quan hệ mấy năm nay với các bang hội ở Đông cảng giá cao thuê người.
Lúc đầu chỉ thử một hồi, ai ngờ nổi đám giang hồ này vậy mà thật đáp ứng.
Nháy mắt người của 17 bang phái các loại đều đến.
Số lượng vừa đủ 1000 người.
....
Thấy đám đông túm năm tụm ba, bỏ lại Đỗ tiểu tử ở bên ngoài.
Lão Tô tiến lên phía trước đám người, ho một tiếng rồi khách khí nói:
- Các vị huynh đệ, lần này nhờ các vị đến đây chính là yêu cầu của Tô mỗ.
Còn vị trước mặt mọi người đây chính là chủ sự của lần này, Đỗ công tử!
Đám đông im phăng phắc, hoàn toàn không có tiếng vỗ tay làm Đỗ Anh Vũ ngượng ngùng một hồi.
Trước đó, Tô Chính cũng đã nói qua về Đỗ Anh Vũ nhưng là chỉ là nói cho những tên cầm đầu bang phái.
Còn bọn hắn có phổ cập lại cho đám anh em hay không thì hắn không biết.
Nhìn theo tình thế hiện tại
Đáp án chắc là không!
Bỗng có một tên thể hình cao gầy, ngực xăm chim sẻ hay phượng hoàng Đỗ Anh Vũ cũng không nhìn rõ tiến lên đi đầu dư luận, hắn hướng về Đỗ tiểu tử bĩu môi nói:
- Ông chủ Tô, bọn tôi kính ông là thương nhân cự đầu, ông lại dẫn bọn tôi theo một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, đây là chuyện đùa gì thế?
Quả nhiên tên kia vừa nói xong, trong đám người bắt đầu xôn xao bàn luận, đa phần là đồng tình.
Hoàn toàn không để Đỗ công tử vào mắt.
Nhưng Đỗ Anh Vũ cũng không đáp lại hắn.
Đáp lại hắn chính là Trần Kình.
Lão Trần to con tiến lên cười cười rồi một quyền bất ngờ móc vào bụng khiến gã cao gầy khuỵu người xuống.
Nhanh nhẹn, đơn giản không cầu kì.
Lão Trần mắt quét qua đám người, giọng trầm bổng nhưng rất có uy.
Bố Hải Khẩu Hải Kình Vương phẫn nộ.
- Con mẹ nó còn có ai muốn nói xằng nữa?
Trần gia Thánh Dực Vệ thấy tổng đội trưởng xuất thủ cũng hung hãn tiến lên, một đám to con đối mặt với số lượng đông đảo hơn nhưng hoàn toàn không e ngại.
Khí tức phỉ tặc vốn luôn ẩn dấu đều bộc lộ ra hết.
Đám Đông cảng bang chúng mặc dù đến từ nhiều bang phái khác nhau nhưng chung quy cũng nhiều năm quen biết, toàn những kẻ quanh năm lưỡi đao liếm máu nên không vì thế mà e ngại sợ sệt.
Chẳng mấy chốc không khí liền giương cung bạt kiếm.
Hết sức căng thẳng.
Đang lúc chuẩn bị đánh nhau đến nơi thì có một tiếng cười phá lên thu hút cả đám người nhìn lại.
Cả đám thấy Đỗ tiểu tử ôm bụng cười sằng sặc, cười quá thoải mái.
Trên đầu mọi người cả hai phe đều hiện lên anh den đầu đầy chấm hỏi.
Thằng này bị điên à?
Đỗ Anh Vũ sau một hồi mới dịu lại, ho một tiếng rồi liếc một đám người, miệng nói:
- Đánh đi chứ? Sao lại dừng lại rồi? Con mẹ nó các ngươi đúng là thật rảnh! Đang yên đang lành lại muốn tụ tập làm phản, cha mẹ vợ con các ngươi ở nhà có biết hay không?
Sau đó hắn thấy đám người bên dưới thần sắc đều mờ mịt, chính là không hiểu.
Đỗ Anh Vũ thầm chửi “ngu dốt” một tiếng rồi quát:
- Mẹ kiếp ta phụng chỉ triều đình ở nơi này mộ binh, các ngươi tụ chúng đến đây làm loạn, đơn thuần chính là không coi lệnh của Bệ Hạ vào mắt, mạo phạm Đỗ Anh Vũ ta là trọng quan của triều đình, đây chính là trọng tội, còn muốn cùng đám quan binh của ta đánh, đây không phải là tạo phản hay sao? Tạo phản tru di tam tộc, trước khi hành sự các ngươi đã thông báo cho người nhà một tiếng mua quan tài sẵn chưa?
Đỗ Anh Vũ hoàn toàn chính là mở miệng nói bậy.
Hắn có cái rắm gì đại quan, đám người này cùng lắm chỉ bị coi tụ chúng làm loạn, bắt lại ngồi xổm trong ngục vài ba hôm là được thả mà thôi, có cái rắm tru di tam tộc!
Kéo da hổ làm đại kì, chụp mũ tạo phản, Đỗ công tử làm rất thuần thục.
Đỗ Anh Vũ giọng nói non nớt nhưng biên độ trầm bổng hợp lý, bên trong lại ẩn chứa nội lực.
Đám người bên dưới vậy mà thật tin, đảo mắt ngang dọc nhìn nhau, thần sắc chính là không biết nên làm gì cho phải, luôn miệng nói “chuyện này, cái này...”
Đỗ Anh Vũ nhìn đám người thật tin hắn lời hắn nói liền âm thầm thở dài, lắc đầu cảm thán “ít học thật là khổ”.
Gã đứng da den ở Huynh Đệ hội dẫn đầu tiến lên chắp tay nói:
- Đỗ công tử, bọn ta toàn những người thô kệch, nếu có gì gây hiểu lầm mong công tử lượng thứ, chúng ta đám huynh đệ lần này đến đây thật là vì việc tuyển mộ má đến, mong công tử suy xét.
- Đúng vậy, đúng vậy....!- Đám người bên dưới cũng liên tục hưởng ứng.
Đỗ Anh Vũ đảo mắt nhìn qua đám đông một vòng, giọng lười biếng phát ra:
- Vậy là thật không phải đến tạo phản sao?
Cả đám gật đầu chắc nịch, khẳng định mình là công dân lương thiện
- Mẹ kiếp! Sao không nói sớm từ đầu! - Đỗ Anh Vũ tiếu dung liền lộ cười mắng:
Không khí cũng dễ thở ra một chút.
Đỗ tiểu tử đánh giá cả đám một hồi rồi cằn nhằn:
- Con mẹ nó, nhìn đám người các ngươi mà xem, cả đám vai u thịt bắp, một bộ hung thần ác sát tiến đến là thật tới nhận làm dân phu sao? Các ngươi tự hỏi bản thân mình xem có dân phu nào trông như các ngươi không? Các ngươi nghĩ là ta có thể nhận đám người như các ngươi hay không?
Sau cùng Đố Anh Vũ cười rộ lên nói nốt:
- Có! ta nhận!!! Ha ha, Ta chính là cần đám nhân tài như các ngươi!
Cả đám liền ngớ người nhìn nhau.
Cái này cua cũng quá gắt đi!
Vốn còn tưởng bị Đỗ công tử chê,chuyện này coi như bỏ, không công đến một chuyến....
Vậy mà thế nào lại được nhận rồi!
Mặc kệ đám người vẫn còn đang ngây người mộng bức, Đỗ Anh Vũ ha ha hướng cả đám lôi kéo cười nói:
- Dân phu của Đỗ Anh Vũ ta tất nhiên cũng phải đặc biệt hơn người! Đến đám huynh đệ, chúng ta kết bái....ách nhầm, đến ký hợp đồng nào!
Cả đám Đông Cảng bang chúng cho đến lúc này vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Đỗ Anh Vũ nhìn lại tờ hợp đồng cũ đã sớm chuẩn bị một vòng.
Hắn cảm thấy không thích hợp nữa, tay nhỏ xé đi rồi nhìn đám người vẫn đang chờ đợi, mở miệng nói:
- Hợp đồng dân phu này không phù hợp với các ngươi, ta sẽ chuẩn bị lại.
Hơn nữa ta ở đây tuyên bố thành lập Tứ Hải Minh kết nạp các ngươi vào hội.
- Mà ta chính là Minh chủ.
- Đỗ tiểu tử chỉ tay vào bản thân nói:
Đám Đông cảng bang chúng đều không thể ngờ tới.
Chuyện này....
Chúng ta chính là muốn kiếm việc thiện lương để làm.
Sao lại thành tham gia vào bang hội mới rồi?
Không để đám người nghi hoặc lâu, Đỗ Anh Vũ liền giải thích một hồi về Tứ Hải Minh cho cả đám hiểu.
Đây không phải là bang hội.
Đây là một câu lạc bộ để đám huynh đệ giao lưu tâm sự giúp đỡ lẫn nhau.
Chỉ đơn giản là vậy thôi.
Ngoài ra nếu nhận nhiệm vụ làm việc thì sẽ có tiền!
Mà lần này cả đám sẽ nhận nhiệm vụ của Minh chủ Đỗ Anh Vũ.
Đỗ tiểu tử khẳng định lại một lần nữa đây đơn thuần chỉ là một câu lạc bộ thường thường không có gì lạ
Mọi người không cần phải lo lắng.
Tứ Hải giai huynh đệ không phải sao?
Vậy nên các người lo..
Theo ta sẽ có thịt ăn, tuyệt không hố người.
Ta thề!
......
Sau một hồi giải quyết đám người cũng coi như xong xuôi!
Đám người Tứ Hải Minh cùng đám Trần gia vừa gặp như đã thân, muốn giao lưu văn nghệ...
À không, là võ nghệ một hồi.
Đỗ Anh Vũ sảng khoái dựng lôi đài cho cả đám quần nhau.
Đại hội võ lâm không phải là đấu võ kết bạn sao.
Không cho đám nam nhân này da thịt chạm nhau làm sao có thể gây dựng lên cảm tình.
Rượu thịt cũng cho người đi mua.
Lấy tiền tài làm thưởng.
Mọi người đấm nhau một hồi
Ai cũng vui!!!
Nhìn cả đám trẻ con to xác bên dưới, Đỗ Anh Vũ lắc đầu cười một tiếng.
Tô Chính cũng thoát khỏi chế độ tàng hình, tủm tìm cười tiến lên nói:
- Đỗ Minh chủ, Tứ Hải Minh có kết nạp thương nhân sao?
Đỗ Anh Vũ không vội trả lời mà liếc hắn hỏi ngược :
- Tô lão đại, ngài đang thử tiểu tử sao?
Tô Chính nghe vậy thì phá lên cười làm Đỗ tiểu tử chẳng hiểu ra làm sao.
Sau đó lão Tô nhìn hắn khẳng định nói:
- Muốn đầu tư, không xem tiềm lực làm sao được!!
Đỗ công tử tay chỉ bản thân nhí nhảnh đáp:
- Vậy mặt hàng này được không?
- Được! - Lão Tô hài lòng gật đầu.
Hai tên già trẻ mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau một hồi!
Có những thứ là không cần phải nói ra liền hiểu.
Đỗ Anh Vũ biết
Tô Chính là muốn lên thuyền!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...