Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử


Ầm ĩ cả một ngày, Thăng Long thành lại lâm vào màn đêm tĩnh mịch.

Thời cổ Đại Việt không có Bất Dạ Thành, mặt trời mọc liền đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, đây chính là quy luật sinh hoạt của thời đại này.
Muốn kiếm việc làm đêm?
Đúng người sai thời điểm rồi bạn ơi!
Có nghề đạo tặc đấy làm không?
Tất nhiên một con người đứng đắn như Đỗ Anh Vũ rất tuân thủ quy luật của cuộc sống, khi màn đêm buông dần trên đại địa, chính là đến giờ lên giường đi ngủ.
Mặc dù hắn hiện tại trong lòng bứt rứt không yên.
Rõ ràng hắn cảm thấy mình đã quên cái gì đó nhưng không tài nào nhớ nổi!
Cảm giác này thật khó chịu!
....
Canh ba đã điểm, Đỗ Anh Vũ cũng từ trầm mặc rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chính trong khoảnh khắc đấy hắn liền nhớ ra.
“Con mẹ nó!”
Đỗ tiểu tử giật mình bật dậy, gạt phăng cánh tay mềm đang đè lên ngực mình xuống.
Hắn lại nhìn thấy nữ nhân kia nhu mềm nằm bên cạnh.
Haizzz!
Đỗ Anh Vũ hắn là không nhớ đường về phòng của mình.
Theo bản năng lại chui tới nơi này.
Thất sách!!
Hoa Nương một bộ dạng ngái ngủ nhìn hắn hỏi:
- Sao vậy, mắc tiểu hả?
“Ngươi mới mắc tiểu, cả nhà ngươi mới mắc tiểu!!”
Đỗ Anh Vũ chửi bậy trong lòng cốt để chữa thẹn.
Thấy nàng không phản ứng, cả người như con mèo lười nằm im bất động.

Đỗ công tử liền chán nản nằm xuống.
Không phải Đỗ Anh Vũ sợ bóng tối nên không dám tìm đường về phòng.
Hắn chính là sợ nửa đêm mày mò lại trúng độc đắc, tìm trúng phòng ngủ của cha mẹ hắn.
Lại thấy điều không nên thấy.
Thế thì bỏ mẹ.
Đỗ công tử đành căn răng chịu đựng...
Thêm một đêm nữa vậy.
Chỉ một đêm!
Ưm~Thật là thơm!
......
Sáng hôm sau tại cổng thành phía Nam.

Các cánh lái buôn lại bắt đầu lũ lượt mang hàng vào kinh, bắt đầu một ngày mời.
Bỗng tử đằng xa có một đoàn người đang tiền hô hậu ủng tiến tới.
Nhân mã hàng đàn, người xe kéo dài như vô tận.

Cờ phiến cũng tung bay ngợp trời, làm người ta cảm giác đây là một đạo quân nào đó đang tiến tới kinh thành.
Lá cờ cao nhất ghi một chữ Nguyễn.
Dẫn đầu là một thiếu niên 14-15 tuổi.
Ngoài cổng thành cũng có một hàng người đã chờ sẵn từ lâu.
Tất cả đều thuộc về Nguyễn thị môn phiệt người liên quan, gần trăm người đều là kẻ có địa vị hoặc chức tước tiến đến lên đón vị Nguyễn thị thiếu chủ nhập kinh, thanh thế liền to lớn rung động.
Không có cách nào!
Môn phiệt chính là môn phiệt.
Người thường là không thể so sánh.
Vừa tới cổng thành liền thấy Nguyễn thị tộc nhân ra xếp hàng chào đón.
Nguyễn Dương cũng vội vã thúc ngựa chạy tới, cách khoảng chục bước liền phi thân xuống ngựa, hướng kẻ cầm đầu là một trung niên nhân cùng một thiếu niên chắp tay cười nói:
- Nguyễn Dương ra mắt nhị hoàng tử, ra mắt tộc thúc!
Trung niên nhân nhìn thiếu niên trước mặt liền mỉm cười, nâng tay ra hiệu hắn không cần đa lễ.

Thiếu niên nhị hoàng tử cũng nở nụ cười hiền lành xem như đáp lại.
Vị nhị hoàng tử Lý Dương Việt tuổi khoảng 11-12.
Sống tương đối điệu thấp, quanh năm suốt tháng ẩn dật trong thư viện đọc sách không ra gặp người.
Cả người gầy gò, khuôn mặt có chút văn thanh nho nhã, nhìn kỹ lại thấy ra thuần một con mọt sách, không giống hoàng tử chút nào.
So với Nguyên Dương đẹp trai sáng láng, tuổi trẻ khí thịnh còn không sánh bằng.
Còn người trung niên thể hình có chút tráng kiện, tướng mạo lại tương đối tầm thường, có thể nói là không khó nhìn nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt.
Trung niên họ Nguyễn tên Bá Độ, nguyên là Viên ngoại lang, năm trước sau khi đi sứ phương Bắc về liền một đường được cất nhắc, nay lên làm Hộ bộ Tả Thị Lang quan lớn.

Bộ Hộ lão nhị!
Hắn chính là một trong những nhân vật trọng yếu của Nguyễn thị tại kinh thành.
Nguyễn Bá Độ ngày hôm nay trong đoàn người tiếp đón Nguyễn Dương chính là nhân vật trung tâm, so với tuổi nhỏ Nhị hoàng tử còn có phần lấn át.
Đoàn người khoa trương thanh thế vào kinh, như thể báo hiệu sắp có một cỗ thế lực mới tiến tới.
Nguyễn Dương ân cần chào hỏi mọi người một vòng rồi bước theo đám người tiến vào cổng thành.
Thiếu niên môi mỉm cười, ngẩng cao đầu kiêu ngạo như một con khổng tước!
“Thăng Long! Nguyễn Dương ta là tới rồi!”
....
- Đại ca, tên này nhìn quá kiêu ngạo, có nên dạy cho hắn biết làm người khiêm tốn một chút không?
Lý Dương Côn ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ Tụ Kim Lâu, nhìn xuống đoàn người tiền hô hậu ủng của Nguyễn thị, lại nhìn Nguyễn Dương một vẻ kiêu ngạo đà điểu liền nhổ nước bọt, quay đầu hướng Tiểu Hầu Gia hỏi ý kiến.
Lý Dương Quang vẫn một bộ điểm nhiên chẳng quản việc gì như bao ngày.

Tự rót cho mình chén trà thơm, đáp lại bằng giọng đều đều:

- Hắn là có tư cách để kiêu ngạo, còn nữa chuyện này cũng đâu liên quan gì đến ta.
Nhấp ngụm như là để cho ngọt giọng, mỉm cười nói tiếp:
- Hơn nữa thiếu niên tại kinh thành lúc này không thiếu kẻ kiêu ngạo, kiêu ngạo gặp kiêu ngạo tất có tranh đấu, không biết ai sẽ là kẻ cười đến cuối cùng.

Thật là đáng chờ mong!
Nói đến lời này, trong lòng hắn hiện lên hai người thiếu niên.
Một kẻ họ Đỗ.
Một tên họ Dương.
Cả hai tên thiếu niên này đều không phải dạng ăn chay!
......
Một trong hai thiếu niên kiêu ngạo tại Hoàng thành mà Tiểu Hầu Gia nhắc tới hiện nay vẫn còn đang ngái ngủ mặc kệ sự đời.
Phải chờ đến mặt trời chiếu đến tận mông, thời gian chuyển sang ban trưa, tiểu tử chân ngắn hốt hoảng chạy ra khỏi phòng.
Đỗ Anh Vũ quần áo xộc xệch chưa kịp tu chỉnh liền một đường chạy ra khỏi Đỗ phủ, luôn miệng lẩm bẩm:
“Trên người nàng chính là có mê dược, ta vậy mà lại mê man ngủ quên đi mất....”
“Đúng thế, tất cả là lỗi của nàng.!!”
“Ta tâm sinh lý bình thường, tam quan đoan chính, tuyệt không thể mê luyến nữ vị thành niên, tuyệt đối không!!!!!”
Sau đó liền mặc kệ Trần Kình một mặt mộng bức, hắn vội vàng nhảy lên xe hét lớn:
- Chúng ta đến hoàng cung!!!
Từ Đỗ phủ tiến về hoàng cung cũng không xa, xe ngựa thoáng chốc lát liền tới
Buổi chầu sớm đã sớm tan từ lâu!
Vừa đến hắn liền nhìn thấy lão nội thị đã đứng chờ sẵn, nhìn chằm chằm nói:
- Tiểu tử, ngươi đến muộn!!!
Đỗ Anh Vũ xoa tay cười cợt, chính là cái bộ dạng hoà khí sinh tài hay thấy của mấy gã béo trên phim, hắn nói:
- Đại Tổng quản! Vốn dĩ ta đã đi từ sớm, nhưng mẹ là lại có việc cần ta, thần sắc chính là tha thiết vô cùng cấp bách.

Làm một Đại Việt Hiếu tử, ta là không thể cứ thể bỏ đi được, ngài thông cảm cho....
Chưa kịp nói dứt lời thì xa xa hắn liền thấy Phạm Quyên cùng Đỗ Tướng từ trong hoàng cung đi ra, đằng sau còn có anh rể Sùng Hiền Hầu cùng chị gái hắn Đỗ Quỳnh Anh.
Cả nhà hắn là hôm nay chính là đến thăm thái tử!!
Thấy người một nhà chỉnh chỉnh tề tề...
Đỗ Anh Vũ liền mộng bức!
Ách!
Lão mẫu, ngài và ta mệnh chính là xung khắc đúng không?!!
Lão nội thị liếc nhìn hắn, miệng cười như không cười.
Đỗ Anh Vũ không biết nói gì lúc này, quá bối rối.
Lúc này hắn chỉ có thể đưa ra một nụ cười tự tin.
Hê hê!

...
Một đường theo mông lão thái giám vào hoàng cung.

Đỗ Anh Vũ mân mê, kiểm tra tấm Ngọc bài trên tay, định giá xem nó là khoảng mấy quan tiền!
Trên Ngọc bài có khắc hai chữ Thượng Lâm! Biểu hiện cho thân phận của Đỗ Anh Vũ.
Thượng Lâm tử đệ! Quyền lực xuất nhập hoàng cung.
Có cái này từ nay về sau hắn không còn bị đám thị vệ ngăn cấm.

Nhưng chỉ có mình Đỗ tiểu tử có thể sử dụng, ném cho mượn là không có hiệu quả.
Đỗ Anh Vũ lại không phải kẻ vô danh, đám cấm vệ đều biết mặt hắn, giả danh là không được.
Có lẽ vì Đỗ tiểu tử còn nhỏ, lông còn chưa mọc nên mới được cho quyền lực này, nếu lớn hơn e rằng phải thêm điều luật cấm ra vào hậu cung dành cho hắn!
Không chi e bộ truyện này phải đổi tên “Nhất Cá Tiểu Tử Sấm Hậu Cung” mất!
....
Theo lão nội thị tiến đến Nội Cung Thư Phòng.

Hắn
liền thấy Nhân Tông đang hí hoáy phê phê duyệt duyệt một đống tấu chương cao như núi.
Đỗ Anh Vũ nhìn hoàng đế bệ hạ già nua trước mặt cũng không kìm được lòng mà thở dài than ngắn:
“Ai nói làm vua là sướng nào?”
“Làm quân vương khổ! Làm minh quân lại càng khổ!”
Lão nội thị đang muốn khởi bẩm bệ hạ liền bị Đỗ tiểu tử cản lại, nhìn lão lắc lắc đầu nhỏ.
Đỗ Anh Vũ nói không muốn tiến tới làm phiền khiến Bệ Hạ mất tập trung.

Hắn từ trong tay áo rút ra một tập giấy nhỏ, lén lút đưa cho lão nội thị rồi nói:
- Hiện tại bệ hạ đang tập trung làm việc, tiểu tử là không muốn quấy rầy.

Khi nào bệ hạ xong việc phiền Đại Tổng quản giúp ta chuyển vật này tới cho Bệ Hạ, mời bệ hạ ngự lãm cho đánh giá!
Lão nội thị gật đầu, hỏi:
- Đỗ công tử thật là không muốn vào một chút sao?
Đỗ Anh Vũ đầu nhỏ lúc lắc trả lời:
- Hiện tại hẳn là không tiện, để lúc khác đi.
Lão nội thị gật gù tán thưởng.

Kẻ bình thường hẳn sẽ tiến lên khoe khoang với bệ hạ một hồi, xoát lấy điểm tồn tại.

Tiểu tử này lại biết đúng lúc đúng chỗ, điểm đến liền thôi, rất biết điều.
Đỗ Anh Vũ chắp tay cáo biệt nhưng vừa quay đầu đi khuôn mặt thơ ngây lại thoáng hiện nụ cười gian.
Thật là nghĩ hắn thật lòng vì không muốn làm phiền Bệ Hạ?
Ha ha! Nực cười!!
Tiếp hai lão già có gì thú vị?
Đỗ công tử ta không hiếm lạ có được không!
Ở lại chỗ này làm tiểu nô tài xin thứ cho kẻ hèn này không tiếp được!!
Hơn nữa sau khi đọc dự thảo của hắn, Bệ Hạ hẳn sẽ chấn kinh một hồi!!
Thay vì ở lại nơi này nơm nớp lo sợ, chẳng bằng hắn đi trêu chọc tiểu công chúa còn có ý nghĩa hơn.

“Lý An Bình tiểu nương tử này cũng đã lâu không qua chơi với nàng!” Đỗ Anh Vũ thầm nghĩ
Tâm vừa động người liền hành động.
Đỗ Anh Vũ một đường bon bon đến cung Công Chúa.

Ẩn núp như một nhẫn giả, né tránh đám thái giám, thị vệ một hồi.
“Phi Ưng bộ của ta xem như đạt cảnh giới tiểu thành rồi, lén lút xuất nhập hậu cung dễ như trở bàn tay, tuyệt!”
Hắn tự thưởng cho bản thân một đầu ngón tay cái.
Hơn một tháng trời chuyên tâm luyện tập xem như không uổng.
Lý Ứng ở nhà mà biết Đỗ tiểu tử chuyên tâm luyện bộ pháp của hắn để dùng vào việc này hẳn cũng phải nôn ra 3 ngụm lão huyết, miệng hét lớn:
“Tiểu tặc, chớ khinh nhờn võ công của ta!”
Nấp sau sau một toà giả sơn, chờ mấy tên thái giám đi qua, Đỗ Anh Vũ thông qua cửa sổ đã nhìn thấy thấp thoáng bóng áo đỏ ngồi điềm tĩnh đọc sách trong phòng.
“Hắc hắc, tiểu mỹ nữ, bản công tử lại tới sủng hạnh ngươi đây!!”
Đỗ Anh Vũ gian tà cười một tiếng rồi phi thân tiến tới.
Tất nhiên hắn cũng không thật có ý đồ gì cả.
Lý An Bình lúc này mới 11-12 tuổi, làm sao có thể để hắn nảy sinh hứng thú, chỉ là tuỳ tiện trêu chọc nàng một chút thôi.
Tiểu nương tử này chuẩn Tsundere một dạng đáng yêu, chọc nàng rất thú vị.
Cảm giác như mập mạp trạch nam đại thúc cùng bé loli mập mờ quan hệ.

Thật là ác tâm!!!
Đỗ Anh Vũ thoăn thoắt hướng cửa sổ leo vào, thấp giọng nói:
- Tiểu Bình tử, ta tới thăm ngươi này, mau tới tiếp đón!
Lý An Bình thấy Đỗ tiểu tử đột nhiên xuất hiện liền giật mình, thần sắc hoảng hốt nháy mắt ra hiệu.
“Ây da! Lại còn nháy mắt với ta, hẳn là đã chờ không nổi.” Đỗ tiểu tử cười cười tiến tới.
Lý An Bình thấy tiểu tử ngu này không hiểu, liền hất đầu nhỏ ra hiệu về hướng phía trước.

Đỗ Anh Vũ cũng ngạc nhiên nhìn theo.
Ách!
Tại sao trong phòng lại còn có một người.
Quách Ngọc Như tay cầm thước gỗ, miệng tiếu phi tiếu nhìn hắn, cất giọng nói:
- Đỗ công tử đại giá quang lâm a!
- Cô cô, sao người lại ở đây??? - Đỗ Anh Vũ chột dạ, run lẩy bẩy hỏi:
Quách Ngọc Như không đáp, mỉm cười thâm sâu nhìn hắn như thể muốn nói “ngươi đoán thử xem?”
Sau đó nàng cầm thước gỗ từ từ tiến tới!
- Cô cô, cái gì cũng từ từ nói, người đừng tới đây.

Lại tiến tới ta liền hô người.....
Đỗ Anh Vũ sợ hãi đến thất thanh.
Tất nhiên là vô dụng.
Một màn nhiệt liệt chào đón liền diễn ra.
Lý An Bình tiểu nương tử che mắt, không nỡ nhìn thẳng.
Quá thảm rồi!
.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui