Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử


Không khí ngày một khẩn trương của chiến tranh không chỉ ảnh hưởng đến cả một vùng cao Tây Bắc, nó còn như hơi men rượu len lỏi trong từng ngõ sâu.
Có người hoảng hốt, có người chờ mong, cũng có người bàng quan không quản.
Thành Khánh Hầu phủ từ hôm đó đến giờ không một tia động tĩnh, mọi thứ diễn ra bình thường như thể chuyện này không liên quan gì đến họ.
Nhưng ở những nơi khác luôn có những kẻ ngu xuẩn muốn thử lội vũng bùn này.
Thăng Long - Đào phủ.
Nội viện.
Một bữa tối không êm đềm diễn ra, Đào công tử cùng cha hắn cãi nhau ỏm tỏi từ đầu bữa đến giờ vẫn chưa hạ nhiệt.

Nói là cãi nhau nhưng thật sự là một bên đơn phương chửi mắng.
Lão Đào tuổi chừng ngoài tứ tuần, người khá thấp bé, hơi đen một chút.

Đào công tử thì lại thuộc dạng cao ráo, trắng trẻo.

Nhìn qua chẳng ai nói đây là hai cha con.

Sự thật thế nào thì cũng chỉ vợ của lão Đào mới biết.

Nhưng đây không phải lý do mà Lão Đào mắng chửi con mình.

Lão tức giận vì Đào công tử muốn cha mình giúp đỡ Thành Khánh Hầu lần này.
- Ngu xuẩn! Tại sao Đào Nguyên Lộc ta lại có một đứa con ngu xuẩn như ngươi.
Lão chỉ tay vào mặt Đào công tử mắng mỏ, cả người tức giận đến run lên bần bật.
- Cha! Ta....!- Một bên chịu trận Đào công tử yếu ớt xoát một điểm tồn tại.
- Ta hỏi ngươi, đây có phải là ý của Đại hoàng tử hay không? - Lão Đào phẫn nộ hỏi:
Đào công tử chỉ lắc đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Không phải ý của Đại hoàng tử, nhưng mà cha ơi, cả kinh thành này đều biết Thành Khánh Hầu gặp chuyện, nếu bây giờ chúng ta giang tay giúp đỡ, Đại hoàng tử cũng Thành Khánh Hầu sẽ nợ ân tình nhà chúng ta, ta chỉ muốn....
Không chờ con trai mình trình bầy hết, Đào Nguyên Lộc đã gạt phắt đi, lão đã hết kiên nhẫn với đứa con này rồi
- Vậy đây là ý của ngươi!
- Ách, dạ đúng vậy - Đào công tử thập thỏm trả lời.
Lão Đào đập bàn cái rầm, râu tóc dựng ngược, đứng dậy hướng đám hạ nhân quát:
- Người đâu, mang gia pháp vào đây cho ta, ta hôm này phải đánh chết đứa con này.
- Cha!!! - Đào công tử kinh hồn bạt vía kêu lên.
Đám hạ nhân con chưa kịp tuân lệnh thì bên ngoài đã có một phụ nhân lao vào, nước mắt dàn dụa đau khổ cầu xin:
- Lão gia, Thuấn nhi còn trẻ người non dạ, ngài tha cho hắn lần này đi.
Phụ nhân vừa nói vừa ôm chặt lấy đang phẫn nộ lão Đào.
Quả nhiên nữ nhân chính là làm từ nước, sau một hồi cũng dập tắt được lửa giận của lão Đào.
Đào Nguyên Lộc ra hiệu cho cho phụ nhân lui ra, lão chỉ nói chuyện mà thôi.

Phụ nhân cũng biết điều, nhẹ giọng vâng một tiếng rồi lui ra, trước khi đi vẫn quay lại nháy mắt với Đào công tử một cái, ý bảo hắn nhanh nhận lỗi.
Đào Thuấn cũng hiểu ý của mẹ hắn, lập tức quỳ xuống, luôn miệng cha, ta sai rồi!!
Lão Đào nhìn đứa con bất thành khí của mình, thở dài nói:
- Thuấn nhi, ngươi phải hiểu nhà chúng ta không nợ Đại hoàng tử cái gì? Nhà chúng ta cũng không sợ Thành Khánh Hầu bọn hắn.

Ngươi bán mạng cho bọn họ làm gì?
Đào Thuần nghe xong chỉ cúi đầu, lắng nghe không nói.
Lão Đào hiểu đứa con của mình, con hắn là người trượng nghĩa nhưng lại dễ bị kích động, lôi kéo.

Nói tốt chính là có nghĩa khí, nói thẳng chính là ngu xuẩn.
Chuyện này hắn có thể đoán đến 9-10 phần có người đằng sau tác động Đào Thuấn, lão Đào nhìn con trai mình nói tiếp:
- Đào gia chúng ta tuy không phải môn phiệt nhưng cũng không kém môn phiệt, chúng ta không phải phụ thuộc vào ai hết, ngươi hiểu chưa? Mặc kệ tương lai ai ngồi lên trên cái vị trí kia, Đào gia chúng ta đều không ảnh hưởng.

Ngươi cũng không cần phải quỵ lụy ai hết!
Lão Đào cũng không phải là nổ.

Đào gia ra một gia tộc cực kì lâu đời.

Đến Lý triều bắt đầu phất lên từ Á Vương Đào Cam Mộc.

Từ đó đến này đều hưởng ân sủng của hoàng thất.

Có thể nói dưới hoàng tộc là môn phiệt, dưới môn phiệt chính là Đào gia.
Đào Nguyên Lộc còn là Thượng Thư Bộ Hình, con trai hắn không cần thiết phải theo đuôi làm chó cho ai hết.
- Thành Khánh Hầu lần này tráng sĩ chặt tay, hắn còn xin làm tiên phong để thanh lý môn hộ.

Ngươi nói xem? Hắn cần ngươi cứu chắc.
Đào Thuấn nghe xong liền tiu nghỉu.
- Cha, ta hiểu rồi.
Lão Đào gật đầu nhẹ một cái, hắn thở dài:
- Thành Khánh Hầu dạo gần đây thế lực quá lớn, e rằng kết cục của hắn không khác Thành Diên Hầu là mấy, ngươi cùng Đại hoàng tử giao du phải cẩn thận, lui ra đi.
Đào Thuấn đứng dậy, chắp tay bái rồi lui ra khỏi phòng.
Lão Đào một mình trong phòng, nhớ lại Thành Diên Hầu năm đó cỡ nào bá đạo, cỡ nào phong thái.

Hoàng đế bệ hạ cũng phải nhượng bộ hắn 3 phần.

Đáng tiếc hắn phong mang quá thịnh.

Kết cục bị bệ hạ cảm thấy khó ép nổi liền cùng các vị Hầu Gia khác liên thủ diệt trừ.
E rằng lần này, lịch sử lại lặp lại.
...
Có một câu nói là Thành Diên Hầu ngã xuống, Thành Khánh Hầu ăn no.
Thành Khánh Hầu chính là dựa vào nuốt các thế lực mà Thành Diên Hầu để lại, dựa vào đó làm bàn đạp để phát triển.
Chỉ để lại một phần nhỏ nhoi còn sót lại cho đứa con trai độc nhất của vị Hầu Gia quá cố.
Đào Nguyên lộc năm xưa cùng Thành Diên Hầu giao tình không tệ, nay nhìn thấy con trai của hắn lại cùng đại hoàng tử qua lại, lòng lão cảm thấy không thoải mái.
Lão bỗng dưng nghĩ đến Tiểu Hầu Gia năm đó.
Rồi quay ra nhìn đứa con trai của mình.
Haizzz!
Không so sánh sẽ không có thương đau.!!
......
Tiểu hầu gia hoàn toàn không biết hắn bị một lão già nhớ thương tới.
Vẫn một bộ ăn bánh uống trà nhàn nhã bao năm không đổi.
Thục Nương nhìn gã vẫn một vẻ an nhiên sinh hoạt, mặc kệ sự đời liền sốt ruột khó hiểu.
- Hầu Gia, ngài cứ như vậy liền mặc kệ?
Thục Nương nhìn thiếu niên trước mắt, nàng thật lòng không hiểu nổi?
Thế cục hiện nay không ai biết được nhưng nàng là người hiểu rõ ràng.
Cuộc chiến lần này do chính thiếu niên trước mặt khơi mào.
Động Ma Sa phản nghịch không tiến cống, chính là một tay hắn làm ra.
Lý Dương Quang nghe nàng hỏi vậy, khoé miệng hơi mỉm, hời hợt đáp:
- Những gì ta cần làm đều đã làm, còn lại đứng ngoài xem kịch là được.
- Nhưng mà Hầu Gia, đây là cơ hội tốt để đả kích Thành Khánh Hầu, ngài thiết kế cục này không phải vì hắn sao? Sao bây giờ lại dễ dàng buông tha?
Thù hận của Tiểu hầu gia cùng Thành Khánh Hầu nàng biết rõ.

Năm đó Thành Diên Hầu ngã xuống, Thành Khánh Hầu cũng là kẻ sau lưng đâm một đao.
Lý Dương Quang nhẹ nhàng lắc đầu, hắn tiến đến bên cạnh Thục Nương, nhẹ nhàng nói:
- Ta làm chuyện này không phải vì tư thù.

Ta làm chuyện này vì quốc gia, ngươi hiểu chứ?
- Vì quốc gia? - Thục Nương hoàn toàn không hiểu.
Lý Dương Quang nhìn nàng, tay thon vuốt ve tóc mai vương trên má nàng, dịu dàng nói:
- Năm xưa cha ta kết cục, là hắn tự chuốc.

Ta chưa từng trách ai.


Phong mang quá thịnh, tất sẽ bị vây công, hắn không chết ai chết? Còn Thành Khánh Hầu, bệ hạ là muốn gõ hắn từ lâu, chỉ hiềm không có lý do thôi, vậy thì ta liền giúp một tay là được.
Thục Nương một bộ lặng yên nhìn trân trối, thiếu niên trước mặt một bộ nhẹ nhàng như gió mây sắp đặt các cục làm cho nàng tâm tư thổn thức, cầm lòng không được.
Đáng tiếc quân chưa sinh ta đã sinh.

Quân sinh ra ta đã già!
Tất nhiên Lý Dương Quang cũng không thật muốn cùng nàng nói chuyện hoa gió.

Hắn chỉ muốn nàng bình tĩnh lại.

Thấy tâm tư của nữ nhân trước mặt ổn định, tiểu Hầu gia khẽ gật đầu, miệng cong lên nhàn nhạt nói:
- Kỳ thật ngươi cũng không phải lo lắng, cha ta năm đó không phải vì bị vây công phản bội mà bại sao? Thành Khánh Hầu hắn kết cục cũng sẽ không khác.

Chuyện này chính là ta nói.

Nhân quả tuần hoàn, trước mắt Hà thị cứ phải trải qua trận bão này đã!
Thục Nương lúc này đã bình tĩnh nàng lui lại đằng sau chắp tay chờ lệnh
- Hầu gia có gì muốn phân phó thiếp thân đi làm!
Lý Dương Quang nhìn nàng gật đầu.

Sau đó từ tốn nói:
- Quan sát tình huống, vào thời khắc mấu chốt....giúp Hà thị một tay!
- Hầu gia, chuyện này....- Thục Nương hoàn toàn không thể hiểu nổi, đã không bỏ đá xuống giếng thì thôi, sao lại còn phải giúp đỡ chứ.
Lý Dương Quang ra hiệu cho nàng điềm nhiên chớ vội, mỉm cười giải thích:
- Thứ nhất, hắn Thành Khánh Hầu không phải muốn tráng sĩ chặt tay sao, ta chính là không muốn cho hắn dễ dứt ra quan hệ như vậy.

Nếu có một cỗ thế lực bỗng dưng giúp hắn, Bệ Hạ tất sẽ nảy sinh đề phòng nha.
- Thứ hai, lần này e rằng có một con sói lớn đến, ta không muốn nuôi sói.

Hà thị không thể sớm bại được, lưỡng hổ tương tàn là kết cục tốt nhất.
- Thứ ba, khu vực Động Ma Sa...không phải nói cả vùng Tây Bắc đó ném cho bọn hắn tự trị đã đủ lâu rồi, nay Đại Việt cũng nên cầm nó lại.

Cần thiết lập uy quyền của hoàng triều tại nơi đó.
- Ngươi hiểu rồi chứ?
Giải thích cặn kẽ xong xuôi, Lý Dương Quang liếc nhìn Thục Nương, ra hiệu nàng đi làm việc đi.
Thục Nương hành lễ rồi lặng đi mất.
Lý Dương Quang thần thải không đổi, vẫn cả người lười biếng nhấm một ngụm trà, miệng lẩm bẩm
“Nguyễn gia cũng muốn nhúng tay vào? Ha ha thật thú vị!”
......
Có người bo bo giữ mình, có người giang tay giúp đỡ, tự nhiên cũng sẽ có người bỏ đá xuống giếng.
Phía nam Nguyễn thị chính là loại người này.
Tại sao lại gọi là Nam Phương Nguyễn thị?
Vì Nguyễn thị chính bá chủ của cả vùng phía nam!
Cả vùng đồng bằng sông Mã trong tay, họ Nguyễn chính là địa chủ trong địa chủ, gia tộc trong gia tộc.

Sức ảnh hưởng tại phương nam so với Hà thị ở Tây bắc con lớn hơn.
Không có cách, môn phiệt chính là bá đạo như vậy.
Nếu có điểm yếu thì chắc là trong triều đình ít người làm quan lớn, nhắm giữ ít vị trí trọng yếu.
Không phải bởi vì không có nhân tài.
Vì Bệ Hạ cũng không dám cất nhắc trọng dụng mà thôi.
.....
Nguyễn phủ
Thiếu niên chắp tay cúi đầu, hướng về trung niên nhân hành lễ
- Cha, hài nhi đã thắp hương xong, bây giờ chuẩn bị lên đường.
Thiếu niên 14-15, trẻ tuổi tuấn tiếu, sáng lạng tinh thần, đầu đội kim quan, đeo trâm ngọc, hiển nhiên là đã sớm nhận quan lễ.
Trung niên nhân gật đầu, hướng về thiếu niên dặn dò:
- Dương nhi, lần này vào kinh phải nghe lời Bá Độ...mọi việc ta sẽ viết ở trong thư.

Lúc đến nơi hẵng mở
- Hài nhi biết rồi! Cha ta đi!
Thiếu niên cũng không có nhiều quyến luyến, nói dứt lời liền ra đi.
Người trung niên một thân tang thương khí tức, quần áo có chút xuề xoa, ai mà nghĩ nổi hắn lại là thủ lĩnh của Nguyễn thị cơ chứ?
Nhìn theo bóng dáng con mình ra đi.
Nguyễn thị thiếu gia cũng sẽ nhập kinh thành.
Lần này bọn hắn đặt nặng quyết tâm.
Nguyễn thị muốn xâm nhập vào kinh thành, phân chia lại quyền lực ở triều chính thì cuộc chiến này là một cơ hội, không thể bỏ lỡ,
Mặc kệ đối thủ là ai!
Mặc kệ có đắc tội ai!!
Hà thị?
Thành Khánh Hầu?
Làm đá kẻ chân cho Nguyễn thị chúng ta đi thôi!!
.....
Còn về phần Đỗ công tử? Hắn đang làm gì?
Hắn đang đứng trước cửa Hoàng Cũng, một mặt mộng bức!
Lão nội thị đứng bên cạnh nhìn hắn tươi cười
- Đỗ công tử, vào đi thôi!!
Đỗ Anh Vũ nhìn nụ cười của lão nội thị chợt cảm thấy có điềm không lành, hắn nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt dò hỏi:
- Đại tổng quản, có thể không vào không?!!
Lão nội thị vẫn giữ nguyên nụ cười, mắt dần híp lại
- Ngươi nói thử xem??
Ách!! Đại ca chỉ là hỏi thôi mà, không được thì thôi.
Lão nội thị mặc kệ Đỗ tiểu tử, quay người tiến vào trong cung.
Đỗ Anh Vũ liền cắn răng theo đi vào
Lòng băn khoăn không biết.
Bệ hạ triệu tập hắn vào hoàng cung, là muốn cho hắn cái gì kinh hỉ!
Thật là thấp thỏm.
......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui