Ngắm nhìn ánh trăng lúc này tự nhiên không phải chỉ có mình Đỗ Anh Vũ.
Ở Khâm Châu cũng đang có một gã nam nhân ngồi trong dịch xá, ngửa đầu lên trời mà thẫn thờ.
Lý Bạch viết ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhéo cố hương, vừa vặn lại đúng như tâm trạng của Tiền Phương lúc này.
Họ Tiền gốc Quảng Đông, lớn lên một chút thì theo cha mẹ chuyển đến Ung Châu theo diện di dời ngoại biên phòng thủ, tuổi thơ cũng bình bình đạm đạm, biết bản thân không phải là mầm mống học chữ nghĩa nên đã sớm định hướng bản thân học võ tòng quân.
Phương Nam không loạn như phương Bắc, quân công tự nhiên cũng chẳng có nhiều, lăn lộn đến ngoài 30 mới làm được chức Thống Binh ở Liêm Châu.
Tam thập nhi lập, xây dựng một gia đình nhỏ, cùng với người vợ trẻ có với nhau một mụn con, họ Tiền không phải là kẻ có dã tâm gì lớn, chỉ cần bình bình ổn ổn cùng người nhà sống một đời liền được.
Đấy là cho đến cái đêm hắn dẫn đội bảo vệ cho quan Huyện Lệnh lên chiếc Lâu Thuyền đáng nguyền rủa đấy, cũng chính là cái đêm thành Hợp Phố thất thủ.
Vợ con hắn đêm đó cũng ở trong thành, an nguy không rõ, đây là lý do chủ yếu để Tiền Phương mặt dày mày dạn, năm lần bảy lượt tới cầu Ngôn Quân hỗ trợ dẫu cho bị họ Ngôn từ chối hết lần này đến lần khác.
Ngửa đầu hợp một ngụm rượu lớn, không biết do tửu kình quá độ hay là uống sai tư thế mà Tiền Phương ho sặc sụa, dọa cho tên lính canh bên cạnh giật mình sợ hãi, vội vã chạy tới vỗ vỗ vào lưng hắn, tỏ vẻ lo lắng quan tâm mà nói:
- Tiền đại nhân, ngài không sao chứ?
Tiền Phương lấy tay xoa xoa cái mặt đỏ ửng, sau một lúc lấy lại được nhịp thở bình ổn, hắn mới đáp:
- Ta không sao, à, A Du, ta hỏi cậu chuyện này, cậu là có vợ con sao?
A Du bị hỏi bất ngờ liền giật mình, sau thì gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Cha mẹ cũng có dẫn mối, nhưng ta chỉ là tên lính quèn, lấy đâu ra tiền mà cười vợ, ha ha, vẫn cứ để vài năm nữa đã, nam nhi đại trượng phu, sợ gì một ngày không có vợ...
Tiền Phương nghe xong thì thoáng cười nhẹ, nhưng chỉ được một lúc rồi sắc mắt y lại trầm xuống, thở dài một tiếng.
A Du thấy mấy ngày nay họ Tiền biểu hiện là lạ liền thắc mắc:
- Đại nhân, ngài là lo cho phu nhân ở nhà sao?
Tiền Phương lắc đầu, nói:
- Bọn hắn không sao cả...
- Vậy tại sao đại nhân lại thở dài u oán đến vậy? - A Du có chút tò mò hỏi
Họ Tiền chỉ qua loa đáp “nhớ nhà”, sau thì đuổi khéo A Du đi.
Trên thuộc hạ rời đi, chỉ còn họ Tiền một mình trong bóng tối...
À không, thật ra là 2 người trong bóng tối, vì thình lình phía sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người, cái bóng này lẳng lặng tiến về phía họ Tiền, lạnh giọng nói:
- Tiền Thống Binh, thời hạn 3 ngày đã qua, ngài là suy nghĩ thế nào?
Tiến Phương ngoái đầu nhìn lại, người đến là một gã thanh niên khôi ngô đầu bổ luống, một trong 3 gã kỳ quái xưng là người của Tôn gia ngày đó.
Nhưng từ sau lần thứ 2 gặp gỡ, Tiền Phương liền biết bọn hắn nào có phải người của Tôn gia, bọn hắn chính là đồng bọn của đám tặc phỉ đánh phá Hợp Phố ngày đó, vợ con của hắn hiện tại đều trong tay đám người này, biến trở thành thẻ đánh bạc uy hiếp hắn phải nghe theo.
Mẹ kiếp.
Đám vô liêm sỉ này!!!
Tiền Phương bấm bụng chửi thầm, liếc nhìn gã thanh niên, bàn tay không tự chủ mà nắm chặt lại, lặng người một lúc rồi mới đáp:
- Làm sao...!ta có thể tin tưởng các ngươi?
Phạm Thiết Hổ khẳng khái đáp:
- Ngươi là không có sự lựa chọn nào khác, tin hay không bọn ta đều không ép buộc...
Đột nhiên Tiền Phương phẫn nộ đừng bật dậy, gầm ghè nói:
- Một Liêm Châu là không đủ với các ngươi hay sao? Tại sao còn muốn nhúng chàm nơi này?
— QUẢNG CÁO —
Phạm Thiết Hổ không đáp, hắn lúc này đột nhiên nhớ tới tên em họ của mình, nhớ tới cái cảnh hắn khi ở lãnh địa lúc nào cũng than nghèo than khổ, bày ra cái khuôn mặt như cả thế giới đều thiếu nợ hắn thì không nhịn nổi mà phì cười.
Một toà thành đối với Đỗ Anh Vũ tự nhiên là không đủ.
Gã họ Tiền không hiểu tại sao trên kia lại cười, tưởng hắn cười mình thì cũng tự giễu:
- Quên mất, các ngươi là đám châu chấu tàn hại, một đám nuốt người không nhả xương, làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn đến vậy.
Nhận thấy đối phương tự động bổ não, hiểu lầm ta tứ của bản thân, Phạm Thiết Hổ cũng chỉ cười nhạt, nói:
- Ta không có nhiều lời với ngươi nữa , làm hay không dựa vào chính quyết định của ngươi rồi, chỉ nhắc nhở ngươi kiên nhẫn của ta là có giới hạn, và nên nhớ rằng nếu việc này ngươi chịu làm, thành Khâm Châu sẽ bớt đi một hồi gió tanh mưa máu, ghi nhớ lấy điều này.
Dứt câu, Phạm Thiết Hổ liền lấy đà nhảy lên gác mái rồi biến mất trong trong màn đêm, hệt như cái cái hắn thình lình xuất hiện.
Lẳng lặng trong bóng tối, nhìn theo bóng dáng Phạm Thiết Hổ rời đi, từ trong tay áo, Tiền Phương rút ra một cái Trâm Ngọc lục bảo, say đắm nhìn chằm chằm, miệng khẽ nỉ non
“Nương tử à!”
...
Phạm Thiết Hổ kỹ năng nhảy tường cũng không phải là quá tốt, chỉ là trong nhóm 3 người đến Khâm Châu lần này thì hắn là tốt nhất, vậy nên việc lén lút liên lạc với Tiền Phương không phải hắn thì chẳng thể là ai khác.
Một đường chạy trở về khách sạn mà bọn hắn đang ở, phía bên trong phòng, Trần Kình cùng Quách Vân đã ngồi đợi sẵn.
Mở cửa tiến vào, toan muốn mở miệng chào hỏi thì Phạm Thiết Hổ đã thấy bên trong còn có một người khác, kẻ bí ẩn này đội mũ rộng vành, khoác áo choàng đen, bộ dạng nhàn nhã ngồi ở đó trò chuyện cùng Trần Kình.
Kẻ đó thấy có người đến thì hơi nghếch cái đầu, ngẩng lên nhìn họ Phạm, thấy tên này thần sắc nghi hoặc thì khẽ cười, chủ động tháo mũ xuống, lộ ra khuôn diện:
- Phạm huynh đệ, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?
Chứng kiến khuôn mặt quen thuộc, Phạm Thiết Hổ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng mà bật thốt.
- Nguỵ Quốc Bảo, ngươi là trở về từ lúc nào?
Kẻ đến chẳng phải ai khác chính mà chính là Ngụy Quốc Bảo từ Điền Đông trở lại, hắn gật đầu, mỉm cười đáp:
- Mới đây thôi...
Trần Kình ngồi bên cạnh cũng cười ha hả chêm lời:
- Nguỵ thống lĩnh không phải chỉ về có một mình đâu...!hắn còn mang theo ngoại viện trở lại.
Lão Nguỵ...!hắn là đến rồi.
Ngụy Bàng?
Phạm Thiết Hổ thần sắc phức tạp, thở dài trong lòng.
Mới năm ngoái bọn hắn cùng Nguỵ Bàng còn là hai đầu chiến tuyến, hiện tại lại thành đồng minh, đúng là thế sự xoay vần, chẳng biết trước được gì.
Ngồi im nãy giờ là Quách tiểu tử nhìn thấy người tới đông đủ thì cũng buông cái bản vẽ tàu bè trên tay xuống, bất thình lình nhìn mọi người nói:
- Này, lúc nãy chợp mắt một lúc, ta là nằm mơ thấy A Vũ bị kẹt trong một toà thành, bên ngoài hừng hức lửa cháy, hắn là khắp nơi kêu cứu, con mẹ nó, nghĩ lại thật là buồn cười...!ách, sao các ngươi nhìn ra như vậy?
Trần, Phạm, Nguỵ ba người dùng ánh mắt nhìn một tên dở hơi để nhìn Quách Vân, sau thì tất cả đều ăn ý không để tâm đến hắn nữa, tập trung vào vấn đề thành Khâm Châu trước mặt.
...
Cùng thời điểm đó
Ngoại thành Liêm Châu Hợp Phố, bên trong một chiếc xe ngựa, một thiếu nữ tóc hung đỏ từ trong mộng mị đột ngột bật dậy, cả người nàng mồ hôi vã ra như tắm, khuôn mặt hoảng hốt không thôi.
Hoa Nương nằm kế bên cũng bị nàng làm tỉnh, tiểu hồ ly bộ dạng lười biếng từ từ ngồi dậy, chỉnh lại áo yếm rồi hỏi:
- Mia, sao vậy?
- Hoa...!tỷ, ta...!ta là mơ thấy ác mộng, ta mơ...!mơ thấy công tử, hắn...!hắn...!— QUẢNG CÁO —
Mia lời nói vốn đã rất chậm, thỉnh thoảng còn xước đĩa lặp từ, hiện tại hoảng sợ, nàng nói lắp càng nhiều, Hoa Nương khó khăn lắm mới nghe hiểu nàng nói cái gì, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, ôm lấy Mia đang căng thẳng, Hoa Nương nhẹ nhàng an ủi:
- Không sợ, không sợ, ác mộng mà thôi.
Công tử phúc lớn mạng lớn, hắn tuyệt sẽ không có vấn đề gì.
Còn có một điều Hoa Nương không có nói chính là cổ nhân nói “tai họa di ngàn năm”, đối với một kẻ như Đỗ Anh Vũ thì hắn phải trường sinh bất lão mới đúng.
- Thế...!thế nhưng mà.
- Mia ngực lớn phập phồng, đôi mặt đẫm lệ như trực chờ khóc.
Hoa Nương xoa xoa khuôn mặt cô em bất đắc dĩ của mình, mỉm cười nói:
- An tâm đi, ác mộng thường sẽ ngược lại, mấy ngày nay em là quá bận rộn, quá mệt nên mới vậy, tin tỷ, không sao cả, ngủ đi nào.
Mia nghe vậy cũng ngoan ngoãn gật đầu, lại từ từ nằm xuống, nhưng nàng là không cách nào ngủ tiếp được.
Đúng như Hoa Nương nói, mấy ngày nay Mia là quá bận bịu, từ sau khi nàng tỉnh lại, cái vai Thánh Nữ Minh Giáo nàng là phải diễn, diễn thật nhập tâm.
Tự kỷ ám thị giúp nàng trong giấc mộng dài đó trải qua một cuộc đời như một thánh nữ thứ thiệt, nếu không phải nàng đủ quyết tâm thì chưa chắc đã có thể tỉnh lại được.
Đâm ra hiện tại Mia là rất sợ ngủ, sợ mình lần này ngủ thiếp đi thì không biết năm nào tháng nào mới có thể tỉnh, mấy ngày nay tiếp xúc với đám dân chúng cả ngày khiến nàng quá mệt mỏi, khó khăn lắm mới ngủ được một chút, vậy mà lại thành ra thế này...
Hoa Nương nhìn Tây Vực thiếu nữ bộ dạng khổ sở cũng có chút đau lòng.
Minh Giáo Thánh Nữ chính là quân cờ quan trọng nhất của Đỗ công tử đặt tại Quảng Tây, lúc đầu Hoa Nương còn ngờ vực điều này nhưng cho đến mấy ngày nay nàng đã hiểu được một phần nào đó.
Vào lúc con người ta yếu đuối bơ vơ không một mới nương tựa, không có một thứ gì để bám víu vào thì cũng chính là lúc Tôn Giáo trở nên dễ dàng chấp nhận nhất.
Như Đỗ Anh Vũ hay nói, khi hiện thực quá khó khăn, người ta sẽ gửi trọn niềm tin vào những thứ tâm linh siêu hình.
Đám lưu dân này cũng vậy, khi đã trải qua những cú sốc quá lớn, mất mát quá nhiều, hoang mang lo sợ không biết ngày mai sẽ ra sao...!
Thời điểm đó cần một người đặc biệt xuất hiện, cho bọn hắn một chút lương thực chia sẻ, một chút lời hỏi thăm động viên, một chút an ủi, một chút lời đồn thổi, một chút thần thánh hoá.
Dư luận chính là tô vẽ và thổi phồng, tam sao thất bản liền vẽ lên hình tượng của Mia chẳng khác nào Bồ tát cứu thế phổ độ chúng sinh, biến Minh Giáo trở thành ánh sáng cứu độ của đám người cùng khổ, vẽ ra một con đường sáng cho bọn hắn.
Cổ xuý mê tín dị đoan sao?
Đỗ công tử gọi đây là cứu rỗi tâm hồn!
Hắc hắc.
Đương nhiêu để cho “Tân” Minh giáo của Đỗ Anh Vũ có thể trở thành Tôn giáo chính của đám người này vẫn còn chặng đường rất dài, nhưng những viên gạch đầu tiên đã được đặt xuống, những hạt mầm đã được gieo vào trong tâm khảm của đám người thấp bé dưới đáy xã hội này.
Hoa Nương tin vào một ngày không xa, Minh Giáo của Đỗ Anh Vũ có thể trở thành thần điện mà đám người cùng khổ này liều mạng bảo vệ.
Mà ở đó, Đỗ Anh Vũ hắn chính là Đấng.
...
Tầm mắt lại một lần nữa chuyển dịch, xa hơn một chút, trở lại địa phận của Đại Việt.
Ánh bình minh dần dần hiển lộ nơi chân trời.
Bạch Đằng Giang cuồn cuộn sóng chảy.
Một chiếc thuyền buôn lớn tại trên sông xuôi dòng mà đi.
Chiếc thuyền này thuộc về Tây Xưởng, theo định định kỳ 3 tháng một lần vận chuyển hàng hoá tiền tài tới Yên Hưng cho Đỗ Anh Vũ, lần trước đó chính là thời điểm Đỗ Anh Vũ chuẩn bị rời đi, mới đó mà đã ba tháng trôi qua.
Đứng trên mũi thuyền, Lê Nghi Phượng thân hình có chút đơn bạc, khuôn mặt xinh đẹp trầm ngâm nhìn ngắm bình minh.
Nàng là mới được Hạc Vệ báo lại rằng Đỗ Anh Vũ hiện không tại lãnh địa, hắn từ mấy tháng trước đã ra biển vẫn chưa trở về.
“Tên này lại đi đâu rồi?” Lê Nghi Phượng cau mày thầm nghĩ.
— QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ một lần đi chính là hơn ba tháng chưa có về, điều này khiến nàng không hiểu sao lại nhen nhóm một cảm giác bất an.
Cùng lúc này, Dương Đoan Hoa cũng lững thững từ khoang thuyền bước tới, vươn vai vặt mình, hưởng thụ từng đợt không khí tươi mới của buổi ban mai thổi qua người.
Nàng lúc này đã cởi ra giáp trụ, mặc lấy thường phục, nhưng anh khí hào hùng của cô nàng tóc ngắn vẫn bằng bạc không đổi, đang muốn tập luyện vài đường quyền cước thể dục buổi sáng thì chợt phát hiện ra còn có người dạy sớm hơn cả mình, Dương Đoan Hoa liền tiến lên phía trước, cười nói:
- Nghi Phượng! Dậy sớm vậy?
Lê Nghi Phượng mải niên man suy nghĩ, nghe thấy tiếng người cũng giật mình tỉnh lại, ngoái đầu đáp:
- Hoa tỷ, chào buổi sáng.
Nhận thấy Lê Quận Chúa mỉm cười nhưng thần sắc bất an, Dương Đoan Hoa liền tiến lên dò hỏi:
- Sao thế, mất ngủ à?
Nghi Phượng lắc đầu, suy tư một lúc mới nói:
- Tên kia...!hắn chạy rồi.
Tên kia? Là nói Đỗ tiểu tử sao?
- Chạy? Chạy đi đâu? - Dương Đoan Hoa cũng ngớ người, nàng lần này nghỉ phép đến chỗ của Đỗ Anh Vũ làm khách, hiện tại chủ nhà không tại, hỏi nàng phải làm thế nào?
Lê Nghi Phượng bản thân cũng nghi hoặc, khẽ đáp:
- Chuyện này phải đến thì mới biết được!
Dương Đoan Hoa gật gù, Đông Hải lãnh địa của Đỗ Anh Vũ đã hiện ra trước mắt đám người, mặc kệ họ Đỗ có ở hay không thì Dương gia cô nàng vẫn là phải tới một phen.
Liếc thấy tiểu cô nương bên cạnh vẫn mặt nặng mày nhẹ, Dương Đoan Hoa liền nhe răng cười, vỗ vỗ lên vai nàng ta, thoải mái nói:
- Không việc gì phải bí xị, cùng lắm chúng ta đi tóm hắn trở lại...
...
Tới Đông Hải lãnh địa của Đỗ Anh Vũ lúc này không phải chỉ có một mình thuyền của Tây Xưởng, từ lúc sáng sớm, đám người Tô Hiến Thành cùng mất hình đã lâu Phí Công Tín đã đứng chờ sẵn tại bến cảng Yên Hưng, trận địa bày bố, thận trọng đón khách.
Phí Công Tín thằng cha này đã lâu rồi mới trở lại thành Yên Hưng, nghỉ ngơi chưa đủ, ngủ còn chưa đá giấc đã bị Tô Hiến Thành đập cửa lôi đi.
Họ Phí chẳng rõ chuyện gì xảy ra, cứ thế lẳng lặng cùng Tô thư sinh đứng tại bến cảng suốt mấy canh giờ, chờ đợi sốt ruột, bản thân lại có bất mãn, A Tín cứ thế liên tục cằn nhằn:
- Tiểu Thành Tử, chờ lâu như thế mà nào thấy bóng ma nào? Nói đi, là người đang lừa ta đúng không?
Tô Hiến Thành mặc kệ tên này, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía trước, kiên nhẫn chờ đợi, đến khi thấy phía chân trời bắt đầu xuất hiện một cái bóng đen liền khẽ nói:
- Đến rồi!
Đến? Cái gì đến?
Phí Công Tín ngờ vực, cũng đưa mắt nhìn theo, quả thật đang có một chiếc thuyền ngoài biển từ từ tiến tới phía bọn hắn, khoảng cách càng gần, thể hình to lớn của chiếc thuyền càng trở nên rõ ràng...
“Cái này là...!lâu thuyền?” Tô Hiến Thành sớm nghe tình báo là có thuyền lớn đang đến, nhưng hắn không nghĩ tới đó lại là một chiếc lâu thuyền.
Lần đầu nhìn thấy, quả thật là được mở rộng tầm mắt.
Mà ở trên chiếc lâu thuyền phía bên kia, một nữ nhân kiều diễm thướt tha khoác Yukata trễ ngực cũng ỏn ẻn tiến về phía mũi thuyền, híp mắt nhìn trận địa trên bờ, nàng vuốt ve bờ béo mọng, nhoẻn miệng cười.
Đây...!chính là hang ổ của thằng nhóc kia sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...