Binh tốt một khi mất đi chỉ huy thì ngay lập tức giống như rắn mất đầu, đội ngũ trở nên hỗn loạn không chịu nổi, tất cả đều dựa vào bản năng sinh tồn để chiến đấu, kết cục tan tác chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Một tên trong đám tàn quân của Lưu Dư kéo lấy trường mâu, hốt hoảng hướng về một bên chạy thục mạng, hi vọng bản thân may mắn có thể tránh đi con đường tiến công điên cuồng của đám Tráng binh, tiếc đường xá gập ghềnh, chưa chạy được bao xa liền thấy ở phía sau đã có tiếng bước chân đuổi giết.
Khi khoảng cách càng lúc càng gần, thật sự là không thể tránh, hắn liền cắn răng gào lên một tiếng, xoay người lại, giơ lên trường mâu, hướng về kẻ công kích mình liều mạng mà đâm tới.
Lưu Quyền một bên nâng thiết thuẫn rất nhẹ nhàng gạt ra mũi mâu của tên binh tốt trước mặt, đại đao trong tay vung lên cao rồi chặt xuống, bổ tên lính xấu số như là bổ củi, bản thân hắn cũng chẳng nhìn lại nhiều, rất nhanh đánh dấu sang mục tiêu kế tiếp.
Mà cách đó không xa, một tên lính Tống khác cũng đang liều mạng chém giết, đầu mâu của hắn đã bị đối phương chặt gãy nhưng may mắn là có vẻ gã Tráng binh này cũng đã bị thương từ trước, gã Tống binh liền nhân cơ hội rút được trường đao bên hông, lách qua một bên rồi đâm xuyên ngực đối thủ.
Tên Tráng binh chết không nhắm mắt, hai tay ghì chặt lấy thanh đao không thả, cùng tên Tống binh vật lộn một chút mới chịu nhắm mắt xuôi tay.
Trong lúc giằng co, ngay khi tên Tống binh này vừa mới đạp được xác tên kia lui ra, vừa mới đứng dậy chưa kịp thở một hơi liền thấy xung quanh trời đất tối sầm lại, hắn cảm thấy đầu óc nổ tung, toàn thân bay lượn một vòng trên không trung, rất lâu sau vẫn không chạm đất.
Nông Dật nhìn thấy tên lính vừa mới bị mình cầm lang nha bổng đánh nát đầu, cảm thấy hắn chết đã không thể chết lại, thì cười khẩy một tiếng, khua khua cây bổng trong tay giông như là khua gậy bóng chày, miệng thì nhẩm tính
“Hai mươi ba.”
Tại nơi chiến trường khốc liệt, đôi mắt của Nông Dật gần như chỉ nhìn thấy Lưu Quyền, thấy họ Lưu liên tiếp chặt xuống vô số cái đầu liền đấu khí tăng mạnh, cả người tựa như một con gấu lớn liên tục vung vẩy thanh lang nha bổng xông thẳng vào Lưu Dư tàn binh như chốn không người, hắn liên tiếp gõ chết tất cả đối thủ ở trước mắt, hung tàn đến độ khiến đám Tráng binh ở xung quanh cũng không dám lại gần mà chủ động lùi xa ra, nhường lại chiến trường cho hai tên hung thần ác sát này thi đấu.
Đỗ Anh Vũ cũng chăm chú nhìn xuống dưới chiến trường, thế trận lúc này đã ngã ngũ khó thể xoay chuyển, hắn là đang xem Tráng binh mãnh sĩ liệu có thật bá đạo như lời đồn.
Một mình Lưu Quyền đã khiến cho Đỗ công tử mở rộng tầm mắt, nay lại thêm một Nông Dật cũng không kém là bao, Đỗ Anh Vũ đứng đó xuýt xoa, nghĩ cách xem làm thế nào để lôi hết cả đám người này về dưới chướng mình.
Nhân tài Đỗ tiểu công tử là rất thiếu, bao nhiêu cũng không đủ.
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn liên đưa mắt nhìn sang phía bên Lưu Kỷ, dùng khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của mình quăng cho Lưu lão một cái mị nhãn, nói:
- Lưu bá à...
- Không có cửa! - Lưu Kỷ còn không để cho hắn nói hết câu liên ngang nhiên cự tuyệt, thái độ như đóng sầm cánh cửa trước mắt Đỗ tiểu tử.
Đỗ Anh Vũ nhìn Lưu Kỷ quyết tuyệt thì trợn tròn mắt, lắp bắp nói:
- Ta còn chưa nói hết mà...
Lão Lưu liếc xéo hắn, bày ra vẻ mặt khinh thường nói:
- Tiểu tử ngươi mặc kệ muốn cái gì đều không được.
Lão ở với thằng nhóc này không lâu nhưng cũng đủ để đánh hơi được con hàng này tuyệt không có ý tốt, nhất định không thể nuông chiều hắn.
Mặc kệ là hắn muốn cái gì, không có là không cho.
Đỗ tiểu tử bĩu môi, khuôn mặt xụ xuống, hướng về phía chiến trường gắt gỏng:
- Này, còn muốn đánh cái gì? Có để cho người nghỉ ngơi không hả? Giữa trưa nắng nóng, các ngươi không biết mệt thì cũng phải suy nghĩ đến đám bộ tốt dưới chướng chứ?
— QUẢNG CÁO —
Đỗ Anh Vũ đột ngột lên tiếng khiến màn đọ sức đi săn của Nông, Lưu hai người phải dừng lại.
Trước tiên ngưng lại là Lưu Quyền, hắn nhìn đám thuộc hạ phía sau thì khẽ gật đầu, nội tâm cảm thấy bị họ Nông khiến cho hồ đồ rồi.
Nhìn về phía đám Tống binh trước mắt đã sớm bị đánh cho không ra hình người, hắn liền nghiêm nghị, tiến về phía đám tàn quân của Lưu Dư hiện tại chẳng còn mấy mống, lên giọng gầm vang:
- Buông vũ khí đầu hàng được tha mạng, ngoan cố chống cự chết không toàn thây!
- Buông vũ khí đầu hàng được tha mạng, ngoan cố chống cứ chết không toàn thây! - Đám Tráng binh phía sau cũng bắt chước chỉ huy của mình, đồng thanh hô vang.
Kì thật quân Tống bọn hắn đấu chí đã hết, từ lúc Lưu Dư chết trận thì đã như nỏ mạnh hết đà, chiến đấu cho tới thời điểm này chỉ là chờ câu “chiêu hàng” của địch nhân mà thôi.
Hiện tại ngàn quân xuất trận chỉ còn lại ngót nghét cái trăm, cả đám nhìn nhau một vòng rồi cay đắng buông xuống vũ khí, quỳ xuống chịu trói.
Coi như kết thúc cuộc mai phục chiến lần này.
Đỗ Anh Vũ nhìn tràng cảnh trước mắt liền khẽ gật đầu.
Mấy ngày đường liều mạng di chuyển đến sớm để mai phục, chịu bao khổ cực vất vả trên đường xem như cũng được hưởng trái ngọt.
Thắng lợi nhỏ này tự nhiên là trong dự tính của họ Đỗ, bản thân hắn cũng không có thỏa mãn với nó mà muốn dùng nó làm bàn đạp lấy được thứ tốt hơn như là thành Tân Châu chẳng hạn.
- Nhanh chóng quét tước chiến trường rồi trở về hội họp.
- Hắn nhìn về phía Tống binh từng người từng người bị chế phục liền khẽ cau mày.
Đám người này kể cả khi chủ tướng chết trận, không người chỉ huy, đối thủ lại nắm hết cả thiên thời địa lợi nhân hoà, vậy mà có thể chống cự đến thời điểm này đã là khá khen cho bọn hắn rồi.
Mà vấn đề không chỉ có ở riêng cánh quân này mà nó nằm trong chính đám Tống binh.
Từ khi đặt chân lên Quảng Tây địa giới đến nay, Đỗ Anh Vũ cũng coi như tự thân lên chiến trường, tận mục sở thị, trải qua được vài trận chiến, hắn cũng dần thay đổi một số ấn tượng đối với Tống binh.
Từ cách bọn hắn dàn xếp đội ngũ di chuyển, đến khả năng đánh đêm, cũng như khả năng tuân thủ chấp hành mệnh lệnh của chủ tướng thì rõ ràng bọn hắn hoàn toàn không có vô dụng như những gì hắn được nghe kể hoặc là đọc trong sách.
Vậy tại sao Tống triều luôn bị bắt nạt?
Đỗ Anh Vũ luôn tự hỏi một cái vấn đề này.
Có lẽ là do bọn hắn không đủ tốt, hoặc các quốc gia phương Bắc mạnh hơn thế này rất nhiều?
Có thể khiến một dân tộc kiêu ngạo như người Hoa Hán phải cúi đầu nhận sợ thì rốt cuộc là sức mạnh khủng khiếp đến mức độ nào?
Cái này không chỉ là lịch sử Trung Quốc mà thậm chí ở các cường quốc ở Châu Âu, mặc cho văn minh có phát triển hơn vài bậc, kết cục là đều từng bị các dân tộc du mục phương Bắc đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Sức mạnh Văn mình cùng sức mạnh Nguyên Thuỷ va chạm, tại cái thời điểm súng pháo còn chưa thật sự làm chủ chiến trường, rõ ràng sức mạnh của đám người thảo nguyên phương Bắc này là đáng sợ vô cùng.
Nữ Chân vạn kỵ không thể đỡ...
— QUẢNG CÁO —
Là thật như vậy sao?
Vậy nếu Đại Việt hiện tại phải trực tiếp đối mặt với các con quái vật phương Bắc đó, đối đầu với thiết kỵ của Liêu, Kim, Hạ thì phần thắng có bao nhiêu?
Không va chạm thì không biết nhưng thử lấy một sự kiện đã tồn tại trong lịch sử kiếp trước ra so đo, Trần triều 3 lần đánh tan quân Nguyên Mông ra làm phép so sánh, lịch sử ghi nhận là chiến thắng, cái này Đỗ Anh Vũ hắn là không có phủ nhận.
Nhưng khi nhìn lại, đối với một kẻ có tính con buôn như hắn lại cảm thấy chiến thắng đó có phần quá may mắn, thậm trí là phải trả giá quá nặng nề.
Nếu lúc đó không phải là vào thời gian họ Trần như mặt trời ban trưa, quân dân một lòng.
Nếu địa hình chúng ta bằng phẳng, ít sông ngòi, thuận lợi cho kỵ chiến.
Nếu bọn hắn có thể thích ứng với thời tiết, phong thổ khí hậu của chúng ta.
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà chia đều cho cả hai phe, vậy kết quả là như thế nào?
Đỗ Anh Vũ là thật không dám suy nghĩ.
Đương nhiên đây cũng chỉ là những suy nghĩ vu vơ dở hơi của hắn mà thôi, chỉ là Đỗ tiểu tử có chút không thoải mái...
Hắn không thích bị rơi vào trạng thái yếu thế, đứng trên cương vị kẻ yếu mà tính toán kẻ mạnh.
Hắn là muốn làm kẻ mạnh à!
Hắn muốn Đại Việt phải là kẻ mạnh!
Thảo nguyên phía Bắc...
Đỗ Anh Vũ là muốn đến xem thử một lần!
Lưu Kỷ thấy tiểu tử bên cạnh bộ dạng có chút là lạ, đột nhiên sầu mi khổ kiểm liền quay sang, có chút đề phòng mà hỏi thăm:
- A Vũ, ngươi lại muốn làm gì rồi?
Nếu là ngày trước chắc hẳn Lưu Kỷ là phải hỏi “ngươi làm sao rồi” nhưng sau khi quen biết một thời gian, lão cũng coi như hiểu rõ một hai về cái thằng nhóc này.
Nếu tiểu tử này bày ra vẻ mặt đăm chiêu nhăn nhó thì không phải là hắn đang phải chịu đựng ấm ức cái gì...
Mà là hắn đang muốn làm ra cái trò điên khùng nào đó, hoặc là tìm cách hố người nhưng đang gặp khó mà thôi.
Đột nhiên Lưu Kỷ cảm thấy mình mới là người nên u sầu ủ rũ mới đúng!
Từ lúc quen biết đến này, nghe theo tên tiểu tử này mà người Tráng chết quá nhiều, biết là cuộc chiến nào cũng cần phải có sự hi sinh nhưng...
Thật sự là quá nhiều à!!
— QUẢNG CÁO —
Hiện tại trong tay lão vốn liếng chỉ còn 2000 binh, sau cuộc chiến lần này, chẳng biết sẽ còn bao nhiêu trở về.
“Ta thật sự là quá khổ!” Lưu Kỷ có chút tự trách, vọng thiên thở dài.
Hiện tại một già một trẻ đứng sóng vai, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, cả hai đều bày ra cái bộ mặt như đưa đám khiến mấy tên thuộc tướng vừa mới dành thắng lợi trở về, tâm trạng vốn đang rất vui vẻ lúc nhìn thấy thì đột nhiên thấy chột dạ chẳng hiểu ra sao, đảo mắt nhìn nhau rồi lại cúi đầu thầm nghĩ.
“Chúng ta...!lại làm sai cái gì rồi?”
Bầu không khí lúc này trở nên u ám một cách kì quặc.
Đỗ Anh Vũ chìm trong suy tư chẳng biết bao nhiêu lâu liền tỉnh lại, đột ngột thở dài một tiếng, miệng hắn lẩm nhẩm những thứ không đồng không cuối:
“Không được, vẫn là quá yếu...!dẫu có thêm súng đạn vẫn không đủ, vẫn phải cần thời gian...”
Không để đầu óc miên man thêm nữa, hắn lấy tay nhỏ vỗ vỗ lên khuôn mặt, ép bản thân tỉnh táo lại để tập trung vào chuyện trước mắt.
Thấy “tiểu” thủ lĩnh đã bình thường trở lại, đám chỉ huy người Tráng nhìn nhau rồi bắt đầu lũ lượt tiến lên báo cáo.
Đáng chú ý nhất hẳn là Lưu Quyền vì hắn là mang về một cái một cái xác người.
Chẳng phải ai xa lạ mà chính là xác của Lưu Dư.
Ném cái xác xuống trước mặt Đỗ Anh Vũ, Lưu Quyền trầm giọng nói:
- Tên này chính là chỉ huy của đám quân Tống lần này, trong quá trình tra khảo thì biết hắn gọi Lưu Dư, là tướng dưới trướng Lưu Quang Thế cũng là kẻ đứng đầu phe Tống trong cuộc chiến lần này.
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy xác người nằm chỏng chơ trước mặt mình thì chẳng cảm thấy sợ hãi hay bị thất lễ mà ngược lại còn mừng vui ra mặt, quăng về phía Lưu Quyền một ánh mắt khích lệ, thoải mái khen:
- Khá lắm Lưu thống lĩnh!
Từ sau sự kiện giết nhầm Cừu Thân thay vì Liễu Xuyên lần trước khiến Đỗ tiểu tử là rút ra một bài học.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Lời giang hồ đồn đại là không thể tin.
Hiện nay Lưu Dư xác đã nằm đây, công văn trên tay hắn cũng đã rơi vao tay Đỗ Anh Vũ, hiện tại xử lý việc này thế nào mới là điều quan trọng.
Đỗ Anh Vũ ánh mắt đột nhiên lướt qua tất cả đám chỉ huy người Tráng một vòng, xong rồi kết cục vẫn là dừng lại trên người Lưu Quyền, cười cười tiến lên, vỗ vỗ vài cái lên vai hắn, nói:
- Lưu Quyền, từ bây giờ ngươi chính là Lưu Dư!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...