Theo kế hoạch ban đầu của đám Hải tặc, lần này tấn công đoàn thuyền buôn sẽ sự dụng ba mũi nhọn, đồng nghĩa chiến trường sẽ phân ra làm 3 phương tạm gọi là Thượng, trung và hạ.
Trong đó phần thượng là khu vực có hai chiếc thuyền chiến đi đầu.
Phần trung tuyến chính là toàn bộ đám thuyền buôn ở giữa.
Và phần hạ chính là chiếc thuyền chiến cuối cùng cũng như là hậu tuyến của đám thuyền buôn.
Nghe thì rất đơn giản nhưng muốn mai phục kĩ rồi đột ngột tấn công thì cần có sự am hiểu rõ về địa hình cũng như thời tiết ở nơi này.
Đám hải tặc này sau hơn 1 tháng tìm xác thuyền ở đây thì cũng xem như thông thạo địa hình cùng thời tiết, vậy nên Chu La mới ra cái phương án tấn công 3 đường như thế này.
Thiên thời địa lợi nếu nắm đủ, Lão Chu cảm thấy việc này dễ như lấy đồ trong túi mà thôi.
Nếu nhiệm vụ của Trần Gia Hải tặc nhóm là dẫn dụ hai chiếc chiến thuyền đi đầu của Đông Hải đoàn thuyền, nhiệm vụ của Chiêm thành Hải tặc là nấp ở eo biển, tấn công thẳng vào phần hông thì Ngân Sa Vương Lưu Văn Tiến chỉ huy nhóm Đại Việt Hải tặc đoàn sẽ luồn ra phía sau, tiền hành tập hậu.
Vị trí đó chỉ có một chiếc chiến thuyền, nhóm Hải tặc này có thể trực tiếp đối đầu, không cầu đánh thắng, nhưng có thể kiếm chế không cho binh lính tại hậu phương tiến lên giải cứu cho trung lộ liền ổn.
Nói tóm lại chính là đánh dây dưa, giữ chân đám binh lính là được!
Mặc dù đơn giản là thế nhưng Lưu Văn Tiến vấn là rất cẩn thận, chỗ nấp của bọn hắn chính là trên quan Lạn Đạo, mặc dù hơi xa nhưng được cái kín đáo khó bị phát hiện.
Ngân Sa đoàn Hải tặc tương đối ẩn nhẫn, bọn hắn là chờ đến khi Đông Hải đoàn thuyền đi qua được một đoạn, tiến sâu vào địa phận Vân Hải mới dám mon men lo mặt ra.
Vì lý do vị trí đứng tương đối xa chỗ Chu La đóng quân nên hắn là kẻ cuối cùng nhận được tín hiệu tấn công của lão Chu.
Kể cả khi nhận được thông báo, họ Lưu cũng là chờ đến đó đoàn thuyền buôn đi được một đoạn mới bắt đầu xuất phát.
Nhóm Hải tặc của hắn đi vòng qua đảo phụ của đảo Quan Lạn, từ hướng Đông Nam di chuyển theo hình vòng cung vòng móc ngược lên.
Bản thân họ Lưu tuổi tác không nhỏ, tính cách lại có phần cẩn thận nên tự nhiên là khác so với Dak Buk, khi tấn công, hắn tự nhiên sẽ thận trọng hơn rất nhiều!
Việc đầu tiên hắn làm chính là vẫn cho người cần thận dò xét một hồi, thử vài lần thấy không có vấn đề thì mới dám ra lệnh công kích thử một chút xem sao.
Mà kể cả có là tấn công, hắn vẫn luôn đẩy sự an toàn lên hàng đầu, Lưu Văn Tiến luôn giữ lấy cho mình một còn đường lui, phòng khi nếu sự không ổn thì ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nói cho cùng thì dù là hợp tác nhưng rõ ràng đám Hải tặc này là không có sự tin tưởng lẫn nhau.
Trong cái mịt mờ sương ảnh ấy, một cái bóng con thuyền chiến từ từ xuất hiện trước mắt khiến lũ tặc phỉ này phải nuốt một ngụm nước bọt.
Hơi rùng mình đôi chút, đám đàn ép bọn hắn đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Văn Tiến, khuôn mặt như thể muốn nói:
“Ngươi là thật muốn chúng ta đánh nhau với thứ này sao?”
Ngay cả bản thân Lưu Văn Tiến cũng âm thầm sợ hãi!
Ngân Sa Đoàn của hắn cũng đã từng cùng Thuỷ quân giao thủ qua, chỉ là đa phần toàn là giao thủ khi ở trên sông, và thủy binh chiến thuyền phần đều là thuyền nhỏ.
Nhưng rõ ràng chiếc thuyền trước mắt là hoàn toàn khác.
Đây là chiếc thuyền Hải quân cỡ trung thực thụ, dựa vào tầm vóc của con thuyền là có thể biết trên thuyền thủy thủ đoàn ước trừng cũng phải hơn 300 người.
Số lượng này nhiều hơn so với dự tính ban đầu của họ Lưu.
Nên biết rằng một nhóm Hải tặc cớ lớn như Trần Gia ngày trước toàn bộ cũng chỉ có hơn 300 người mà thôi.
Ngân Sa đoàn không nhỏ, nhưng lần này cũng không mang theo toàn bộ, có thể chiến đấu ở đây hiện tại chỉ có gần 200 người.
- Lưu lão đại! Ngài xem chúng ta...!- Một tên thuộc hạ quay sang nhìn hắn, ấp a ấp úng nói, hiển nhiên hắn cũng như là đại diện cho đám đàn em, lúc này đã có phần chùn bước rồi.
— QUẢNG CÁO —
Nếu là bình thường, Lưu Văn Tiến hẳn sẽ suy nghĩ đến chuyện rút lui...
Nhưng từ lúc Trần Kình xuất hiện, có một cỗ lửa âm ỉ trong lòng hắn bỗng nhiên hừng hực cháy lên.
Năm xưa Hải Kình Vương danh tiếng cực thịnh vì hắn không có sợ quan binh, dám đánh dám chiến, nay chỉ là thuyền hộ vệ của đoàn lái buôn, Lưu Văn Tiến cảm thấy mình cũng có thể đánh một trận.
Hắn quay sang nhìn đám đàn em, cắn răng nói:
- Các huynh đệ, bọn chúng chỉ là một đám hộ vệ mà thôi, chúng ta đều là kẻ thiện chiến trên biển, có cái mẹ gì mà phải sợ hãi.
Một đám gia binh lần đầu ra biển chúng ta còn không thắng nổi, vậy còn gọi cái gì là Ngân Sa đoàn chứ? Các anh em không cần phải sợ hãi, tất cả lên cho ta!!
Nhìn thấy đối thủ của mình, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng đám Hải tặc của Ngân Sa đoàn vẫn theo lệnh từ từ tiếp cận, hướng về chiếc chiến thuyền cô độc kia mà tiến hành công kích.
Một cuộc chiến trong chớp mắt chuẩn bị diễn ra.
...
So với đám Chiêm Thành Hải tặc lúc nhận được lệnh thì ngay lập tức ồ ạt tấn công, hay là Ngân Sa đoàn Hải tặc của họ Lưu thận trọng từng bước di chuyển thì Trần gia nhóm Hải tặc đơn giản là tới đi dạo.
Chủ tử của bọn hắn còn đang ở trên thuyền “địch” tham dự chương trình “như chưa hề có cuộc chia ly” nãy giờ, bọn hắn nhiệm vụ chỉ là thỉnh thoảng khua chiêng gõ trống, hò hét như đang đánh trận một phen mà thôi.
Sương mù dày đặc, chả ai biết đâu mà lần.
Ở phía bên trên thuyền của Đông Hải thương đoàn.
Khi nhìn thấy Đỗ Anh Vũ đột nhiên xuất hiện trên thuyền, Đỗ Anh Hậu cùng Quách Vân khuôn mặt đần thối, biểu hiển của hai tên này như vừa nuốt phải con ruồi.
Đên bây giờ hai kẻ này mới biết được tên em họ đáng yêu của bọn hắn ném bọn hắn đi làm mồi dụ Hải tặc, thật sự là nội tâm phức tạm, trong nhất thời không biết nói gì cho phải.
Phạm Thiết Hổ thì ngược lại chẳng chút ngạc nhiên, hắn tiến tới đón Đỗ tiểu tử lên thuyền, nhìn gã em họ trước mắt hắn ha ha cười đón:
- A Vũ! Ngươi đã tới rồi!
Đỗ tiểu tử thì cười khì khì, vẻ mặt hí ha hí hửng, híp mắt đánh giá hai tên đằng sau, Đỗ Anh Vũ hóm hỉnh nói:
- Thế nào? Không ngờ tới phải không? Kích thích chứ? Kinh hỉ chứ??
Kinh hỉ??
Thần mẹ nó kinh hỉ!!!
Rõ ràng là kinh hãi mới đúng!!!
Đỗ Anh Hậu cùng Quách Vân nội tâm đồng loạt phát ra đủ tiếng chửi bới, chỉ là bên ngoài không lộ ra mà thôi.
Cố nặn ra một nụ cười méo mó, hai tên này than thở nói:
- Vũ! Ngươi lừa chúng ta thật khổ!!
Chào hỏi ban đầu xem như đã xong, thời gian lúc này không nhiều, đám người nhanh chóng đi vào chuyện chính...
Đó là chuẩn bị tác chiến!
Ngay từ đêm hôm qua, sau khi hơi thay đổi kế hoạch một chút, Đỗ Anh Vũ là đã chuẩn bị sẵn sàng các phương án hành động, hiện tại là đến lúc dùng rồi.
Vội vàng ngồi xổm xuống sàn thuyền, từ ngực áo rút ra một tấm địa đồ rồi nghệch ngoạc vẽ lên, Đỗ Anh Vũ giải thích:
- Hiện tại chiến trường chia làm 3, chúng ta đang ở khu thượng, chỉ là giả đánh, nhưng khu trung cùng khu hạ chính là thật đánh, vậy nên việc đầu tiền chính là nhanh chóng giải quyết hai khu này!
Nghe đến việc Đỗ Anh Vũ thông báo rằng trung tuyến nhất định sẽ gặp tấn công, điều này khiến cả 3 tên ở đây đều hoảng sợ.
Phần trung tuyến tất cả đều là thuyền buôn, mặc dù là đông nhất nhưng cũng là yếu nhất, nếu bị tấn công sẽ không có sức chống cự.
— QUẢNG CÁO —
- Chúng ta phải nhanh chóng quay đầu, bảo vệ đám thuyền buôn, đây là tài lộ của chúng ta, không thể làm mất được! - Đỗ Anh Hậu vội vàng hốt hoảng la lên.
Chỉ là lúc nhìn sang thì thấy Đỗ Anh Vũ cùng Phạm Thiết Hổ khuôn mặt tương đối bình tĩnh liền chẳng hiểu ra làm sao
“Hai tên này thật sự không quan tâm gì đến tổn thất của đám thuyền buôn hay sao?” Đỗ Anh Hậu có phần nghi hoặc thầm nghĩ.
Mặc kệ tên anh họ om sòm nhảy nhót, Đỗ Anh Vũ là nhìn sang phía bên Phạm Thiết Hổ, cười lạnh hỏi:
- Sắp xếp ổn cả rồi chứ?
A Hổ thì cười sáng láng, nhe ra hàm răng đen bóng, hắn gật đầu nói:
- Đã theo kế hoạch sắp xếp từ lâu rồi!
- Tốt! - Đỗ tiểu tử vui vẻ hô lên một tiếng, sau thì híp mắt cười gian, thấp giọng nói:
- Vậy thì chuyển sang bước thứ 2.
Thay xà đổi cột!
Hắc hắc!!
...
Cách địa điểm Đỗ Anh Vũ hiện đang đứng không xa về phía Bắc có một con lạch biển có cái tên khá kì lạ.
Sông Mang!
Nơi đây chính là nơi mà Trần Khách Dư đốt thuyền lương của quân Nguyên Mông trong lịch sử.
Hiện tại Chu La cũng chọn đây là địa phương tiến hành mai phục.
Trên lý thuyết thì Trần Gia Hải tặc sẽ dụ hai chiếc chiến thuyền đến đây, sau đó phối hợp với quân của họ Chu vây đánh...
Nhưng trên thực tế, lão Chu hoàn toàn không có ý định đó.
Dê ít sói nhiều, cùng nhau chia miếng thịt còm không bằng tọa Sơn quan hổ đấu, sau cùng chính mình nuốt hết tất cả!
Đó mới là mục địch thực sự của Chu La!
Lão Hải tặc ngồi trên thuyền, thận trọng chờ đợi, tuổi tác khiến cho lão vận động khó khăn nhưng chẳng làm ảnh hưởng đến sự kiên nhẫn của lão.
Ở phía xa xa, nơi biển sương, lão là có thể ẩn ẩn thấy đang có một cuộc rượt bắt diễn ra, 2 đuổi 1,
hai cái bóng thuyền đang truy sát hẳn là thuyền chiến của đoàn buôn, con chiếc đang chạy hiển nhiên là thuyền của họ Trần.
Mọi việc vẫn theo đúng dự kiến của lão.
“Kình Vương rất đúng hẹn, chỉ là ha ha, lão Chu ta không tiếp được!” Chu La dáng vẻ già nua khọm khẹm, khuôn mặt đầy nếp nhăn âm hiểm cười một tiếng.
Mặc kệ đối phương là bên nào giết bên nào, lão Chu đều không có xuất chiến.
Lão đã già, đây là phi vụ cuối cùng của lão.
Chu La sẽ không chia sẻ có kẻ nào hết!
Mà lúc đó, tại thượng nguồn phía Bắc, thuyền Cá Lồng Đèn cũng đang án nhiên bất động, chờ đợi tín hiệu từ lão Chu.
Đứng ở trên thuyền, trung niên võ sĩ Sakabe mặt không cảm xúc, hắn vuốt ve đốc đao bên hông, quay sang nhìn tiểu chủ nhân của mình nói: — QUẢNG CÁO —
- Tiểu thư! Họ Chu hẳn là sẽ mặc kệ để cho đám người kia tự giết lẫn nhau, sau đó hưởng lợi, chúng ta là vẫn theo kế hoạch chứ?
Mizukune lắc đầu, nàng hôm nay ăn mặc tương đối lộng lẫy, chắc trên đời chẳng có Hải tặc nào đi cướp còn muốn chưng diện được như nàng, tiểu la lỵ ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn về phía chiến trường mù sương, đôi mắt tinh minh như là có thể nhìn thấu sương mù.
Bỗng nhiên, nàng như thể phát hiện ra điều gì, sau thì ôm bụng cười một tràng dài, cười đến chảy cả nước mắt.
Tên thuộc hạ đứng một bên thì trợn tròn mắt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, phải đợi một lúc sau, tiểu la lỵ này mới ngưng lại được, nàng cười nói:
- Thằng nhóc này thật sự lắm trò!! Ha ha! Chúng ta không đi...!đứng đấy xem cuộc vui là được, họ Chu muốn ngư ông đắc lợi sợ rằng lần này không có quả ngon để ăn!
...
Trở lại khu vực tuyến giữa, nơi mà các con thuyền buôn đang di chuyển.
Trời lặng gió khiến những cánh buồm trở nên vô dụng, các con thuyền buôn lớn này phải di chuyển bằng mái chèo, thế nên vận tốc rất chậm, ì à ì ách mà đi.
Ngược lại, Chiêm thành Hải tặc dùng thuyền nhỏ, tính cơ động cực cao, ngay từ lúc nhận được tín hiệu của lão Chu, bọn hắn là sớm đã khát khao khó nhịn, ngay lập tức dùng vận tốc cực nhanh lao đến áp sát vào các con thuyền buôn phía sau cùng.
Tại sao lại là phía sau cùng?
Đơn giản thôi, nếu chọn các con thuyền trên cùng để tấn công thì hoàn toàn có thể bị các con thuyền lớn này tiến lên đè bẹp.
Giống như việc đi xe máy táng đầu ô tô vậy, chẳng có thằng ngu nào chọn phương án này!
Còn nếu tấn công hàng giữa thì có thể bị các con thuyền xung quanh bao vây lại, lọt vào vây công, vậy nên phương án này cũng dẹp bỏ.
Khả dĩ nhất chính là tấn công vào hàng sau, lúc đó các nhóm thuyền đi đầu cũng rất khó xoay sở quay trở lại cứu giúp, Dak Buk hắn là có thể nắm lấy thế chủ động.
Rất nhanh chóng, ẩn trong đám sương mù, nhóm Chiêm Thành Hải tặc là đã tiếp cận được con thuyền đi đằng sau.
Không một tiếng động áp sát, bọn hắn thuần thục quăng lên dây móc, đu mình lên thuyền.
Mọi sự thuận lợi nằm ngoài dự đoán của Dak Buk, gã này mồm ngậm đao, hai cánh tay rắn chắc ghì chặt lấy dây thừng, nhanh như sóc mang theo đám đàn em tiến hành đổ bộ.
Lúc này, vàng bạc đá quý đã hiện lên trước mắt, hắn sớm đã không nhịn nổi nữa rồi!!
Chân vừa chạm sàn, tay cầm lấy thanh đao, tên Hải tặc Chiêm Thành phấn khích thét lớn:
- Cướp hết cho ta!!! Kẻ nào cản đường, giết!
Đám đàn em ngay lập tức ồ ạt xông lên.
Chỉ là...
Rất nhanh bọn hắn nhận ra một vấn đề!
Con thuyền này...!không có người!!!
Cả đám Hải tặc nhìn vào khoảng không vắng lặng lúc này liền mộng bức.
Con mẹ nó
Người là đi đâu hết rồi?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...