Thật ra không có gì khó hiểu về cuộc đoàn tụ gia đình đầy xúc động trên, không chỉ Jong-yeol mà rất nhiều lính Việt gốc Triều đang bủa ra hỏi thăm tình hình tìm kiếm thân nhân của họ.
Jeju đảo nằm ở đâu?
Là nằm ở ngoài biển phía Nam của bán đảo Triều Tiên.
Cho nên khi Ngô Khảo Ký mua nô lệ Triều Tiên tiến hành huấn luyện quân sự thì đến 80% nô lệ hắn mua đến từ Tân La rồi.
Trong đó Busan lại khá gần Jeju và có cảng biển tấp nập cho nên lại càng có nhiều nô lệ Tân La đến từ chính xác Busan, Yangsan, Gyeongsan, Pohang.
Tất nhiên chính sách nhất quán Ngô Khảo Ký sẽ tìm gia đình của bịn sĩ để chuộc giống như đám lính Châu Âu vậy.
Nhưng đâu phải mười phần có thể tìm được, lại thêm chuộc cũng chỉ là vợ con, không thể tha lôi họ hàng được, cho nên 3000 lính lần này chọn đến Busan toàn là người gốc Tân La nhưng chưa tìm đủ gia đình hoặc đã tìm đủ nhưng họ hàng thân thích vẫn ở đây.
Nói thẳng chiêu này của Ký cực độc, kể cả lúc này Cao Ly có đổi ý thì cũng khó lấy lại Yangsan, Gyeongsan, Pohang, Busan rồi.
Suk- Ji tỉnh dậy, nàng lắc lắc đầu vẫn đang còn choáng váng… đúng là mê ngủ giữa ban ngày mà, người đàn ông của nàng sao có thể là một sĩ quan Đế Quốc, vừa sạch sẽ, oai vệ, lại uy phong sang trọng.
Người Tân La mấy tháng nay đã mở rộng hiểu biết rất nhiều….họ biết nhìn quân phục kỳ lạ ủng cao áo khuy đồng đắt giá, quân hàm, mũ lưỡi trai để đánh giá cấp bậc quân nhân Đại Việt rồi.
Không hở một chút là kêu tướng quân đâu.
Nàng không biết rõ lắm , nhưng theo trang phục quân Đế quốc thì người đàn ông nàng nhìn thấy cấp bậc rất rất cao… không hề có hi vọng đó là nam nhân của nàng.
“ Mình đang ở đâu thế này”
Suk-ji ngỡ ngàn ngắm nhìn căn lều vải trắng sạch sẽ, lại cảm thấy ấm áp, mềm mại, nàng đang nằm trên một chiếc giường rất rất rất sạch sẽ, chăng gối ga đều là vải tốt sang trọng.
Thậm chí Suk-ji còn sợ hãi mình bẩn thỉu làm dơ dáy chăn đệm.
Đang muốn đứng dậy bỗng nhiên bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân…
Rồi một giọng nói bằng thứ ngôn ngữ lạ của Đại Việt nhưng âm vực cực kỳ quen thuộc, đã bảy năm qua nàng luôn nhớ về giọng nói đó, từng ngày, từng đêm ấp ủ.
“ Bác sĩ … ta thật cảm ơn rất cảm ơn..” Jong-yeol điên cuồng nắm lấy tay vị quân y cảm tạ.
“ Không có gì đâu Trung Đoàn Trưởng không cần khách khí, phu nhân chỉ là vì dinh dưỡng quá thiếu, lại có bệnh huyết áp thấp trong người….
nhớ sau này tẩm bổ nhiều hơn, chớ lao động quá nặng, đi khám định kì 3 tháng một lần là đủ.
Đây là sổ khám bệnh cùng thuốc, nhớ cho bệnh nhân uống thuốc đúng giờ “ Vị quân y thực sự y đức lẫm nhiên, hắn căn dặn cẩn thận Jong-yeol sau đó rời đi.
“ Cảm tạ … cảm tạ Trần Bác Sĩ” Jong-yeol vẫn cuống quýt cảm ơn với theo..
Ai vào tình cảnh của hắn mới hiểu được lời cám ơn này cần nói và trân thành bao nhiêu.
Suk-ji co mình trong chăn, hai tay kéo lên che nửa cái mặt chỉ lộ ra cặp mắt.
Cửa lều vén ra, một cái bóng cao lớn đi vào, ánh sáng chiếu ngược làm nàng nhìn không rõ người đàn ông đó.
“ Suk-ji.
Là anh đây… Jong-yeol đây..
em không nhận ra anh sao….”
Jong-yeol run run tiến lại.
Suk-ji cảm xúc như vỡ oà, nàng nấc lên khóc… chạy xuống giường..
lao về phía hắn..
nhưng nàng lại khựng người.
Nàng bẩn thỉu- xấu xí.
Hắn đẹp đẽ sạch sẽ.
Nàng bần cùng nhầu nhĩ- hắn oai vệ sang trọng.
Hai người đã không còn một tầng lớp.
Liệu còn có thể sao? Nàng không dám lại gần, sợ vết bẩn trên người nàng làm dơ quân phục của hắn.
Trơn mắt,, há miệng… đớp đớp không khí… hắn..
hắn ôm lấy nàng, như bảy năm về trước, như buổi tối hôm đó… vòng tay ấm áp này..
nàng mê đắm.
“ Ây ây… nghe nói gì không , mẹ con nhà Suk-ji lên đời rồi , ai mà ngờ được Jong-yeol ngày đó lại làm tới Trung Tá ở Đại Việt Đế Quốc Quân chỉ huy hơn ngàn người đó….”
“ Nhà Seaong-gi cũng có người nhà ở Thăng Long Đại Việt đấy…”
“ Ờ hoá ra là toàn ở Kinh Thành Thăng Long của Đế Quốc, nghe nói nơi đó như thiên đường đấy… người ở đấy còn biết bay bay như thần ấy…”
“ Thì nghe bảo hoàng đế Đại Việt là thần mà…”
“ Nói vớ vẩn..
Nhị vị hoàng Đế Đai Việt không thích kiểu thần thánh hoang đường đâu.
Đón là thứ khoa học kỹ thuật gì đó khiến người bay được..
Chồng ta nói vậy.” Một cô nàng có vẻ cũng nhận được người thân lên tiếng hiểu biết nói.
“ Thi ra là vậy… thần kỳ thật, giá như chúng ta có thể đi Thăng Long nhìn nhìn nhỉ”
“ Ha ha..
Thời gian nữa nhà ta chuyển đi Thăng Long này..” cô gái kia lai khoe khoe khiên thiên hạ ghét.
Thật ra đây là tâm lý chung thôi, khoe một chút không sao.
Nói chung lính Việt gốc Tân La đã đến, mang theo đó là vô vàn tư tưởng chính trị khẳng định quyền thống trị cho Đại Việt ở đây.
Người Việt gốc Việt tuyên truyền còn khiến dân đôi chút nghi ngại, nhất là đám dân nghèo nhưng có tự do chiếm 40% dân số.
Nhưng các binh sĩ gốc Tân La, là chính quy quân đã có thâm niên 7-10 năm phục vụ quân ngũ cho Đế chế, thấm nhuần tư tưởng chính tri Đại Việt mà đứng ra tuyên truyền thì… không cầm bàn nữa.
Hệ thống các cấp các ngành cho Đô Hộ Phủ nhanh gấp 10 lầm so với trước đây hoàn thiện.
Có dân tin tưởng làm gì chẳng dễ.
Có đại lực lính Việt gốc Tân La góp sức..
lúc này việc Truy tố tội ác áp bức bóc lột của đám tiểu thế gia, địa chủ được đặt lên mặt bàn, chúng không cần thiết phải tồn tại nữa rồi.
Có trợ lực mới ở Thăng Long đến Ngô Khảo Ký không ngại có hỗn loạn mà ra tay triệt để loại trừ mầm mống có thể gây phản loạn này…
Truy tố, đơn kiện, bằng chứng tội ác, định tội rõ ràng đúng người đúng tội, không làm kiểu vơ đũa cả nắm.
Bởi lẽ không thiếu thế gia, địa chủ có lòng trắc ẩm và nhân tính, không nên vơ đũa cả nắm mà tiêu diệt họ.
Tháng ba tới, Busan 15 vạn dân đi vào cao trào ủng hộ Đế Quốc.
Đây chỉ là tạm thời tuần trăng mật, cần hết sức cảnh giác các thế lực chống phá từ bên ngoài.
Chạy lâu mới biết sức ngựa, đừng để thành công ban đầu làm chói mắt mà mù quáng tin tưởng với dăm ba thủ thuật này có thể mãi mãi ổn định Đông Bắc Đô Hộ Phủ.
Cần phải liên tục giáo dục, liên tục tuyên truyền chính trị, thắt chặt quản lý tôn giáo, đặc biệt quan tâm tất cả các thôn làng từ vùng xa nhất tránh cho kẻ thù từ bên ngoài chơi trò “ diễn biến hoà bình” từ Cao Ly hay từ số còn lại của Thế gia Tân La.
Chỉ cần lơi lỏng là sôi hỏng bỏng không ngay.
Đùng đùng ...!đoàng đoàng...
Busan thành phía đông, một ngôi làng nhỏ Banson-Dong.
Nơi này thật sự không đáng chú ý cho đến khi có một đai doanh trại nổi lên ở đây.
Mấy ngày này từ trong doanh trại tiếng nổ đì đùng vẫn nổi lên.
Người dân xung quanh có chút tò mò, nhưng quân đội Đế Quốc yêu cầu đừng lại gần cho nên cũng không có ai rảnh mà đi tìm hiểu.
Trong doanh trại lúc này Lý Tư Nghĩa, Lý Đĩnh hai cha con đang hết sức hung phấn ngắm nghía ba ngàn binh Lý gia đang ầm ầm bắn súng luyện tập ở bên dưới thao trường...
Nói ra Lý Đĩnh chính là cậu của Bảo Ninh Công Chúa vợ của Ngô Khảo Tích.
Lý Tư Nghĩa là em họ của Bảo Ninh đi lại rất gần.
Trong lịch sử thì đúng là cha con nhà Lý Tư Nghĩa, Lý Đĩnh cũng có tạo phản chính biến cướp ngôi nhung bại cục bị đày đi Thanh Nguyên ( Biên Ải của Cao Ly phía bắc).
Đúng là lịch sử có xoay xoay nhưng bản tính con người là không đổi, cho nên nhiều sự kiện vẫn cứ diễn ra dù sớm hay muộn thôi.
“ Tĩnh đại nhân, cái này vũ khí thật là quá tốt , quá uy lực… Thần Đế vì tránh hiềm nghi cho nên tránh không cho chúng ta gặp.
Nhưng không nói câu cảm ơn thật là thất lễ quá thay.
Kính nhờ Tĩnh đại nhân giúp chúng ta cha con chuyển lời cảm ơn chân thành đến Thần Đế” Lý Đĩnh vẫn là lão làng, dù kích động nhưng vẫn hết sức lễ nghi…
“ Được rồi..
ta sẽ chuyển lời..
hai vị ở nơi này thuận tiện sao? Có gì cần yêu cầu hỗ trợ thêm hay không? Ngô Khảo Tĩnh khá tỏ ra quan tâm.
“ Rất tốt, rất tốt rồi, nào dám đòi hỏi quý quốc… ta không thề rời Khai Thành quá lâu, việc ở đây chỉ có thể trông cậy đại nhân giúp đỡ..
Tư Nghĩa hắn còn quá trẻ hay xúc động.
Mong đại nhân giúp nhiều hơn” Lý Đĩnh cha hiểu con mà nói..
Tuy có phần hạ thấp con trai nhưng lại mang ý khiêm tốn, khiến người nghe thêm hảo cảm.
“ Nào dám , nào dám… Tư Nghĩa huynh đệ là tài tuấn Cao Ly, trí tuệ phi phàm … ta nào dám lên mặt” Tĩnh cũng giả tảng nói mấy câu khách khí.
“ Tĩnh đại nhân quá khiêm nhượng rồi.
Tư Nghĩa tôi trước nay luẩn quẩn ở xó bếp, lúc này bước ra mới biết thiên hạ thật quá nhiều kì tài mạnh mẽ..
Nghĩa tôi tính gì là tuấn tài… mong Đại Nhân chỉ giáo nhiều hơn” Tư Nghĩa cúi người lễ .
Đây là hắn nói thật.
Chứng kiến vũ khí mới quân đội Lý gia luyện tập thì hắn mới hiểu mình trước nay ếch ngồi đáy giếng bao lâu.
Hai bên khách khách khí khí nói chuyện, sau đó Tĩnh cũng rời đi.
“ Cha, thứ này thật ghê gớm, trao đổi rất đáng giá…” Lý Tư Nghĩa âm trầm gật đầu nói ra suy nghĩ…
“ Rất đáng giá, nhất là bên Đại Việt vẫn là thực hiện rất chuẩn hứa hẹn, sau đợt súng Cu Vờ Rin này sẽ còn 7000 thanh sẽ chuyển giao sau khi chúng ta đoạt được Khai Thành.
Thật rất chờ mong…” Lý Đĩnh cười.
Thật ra giữa Vương- Lý hai họ quan hệ không bình tĩnh mặc đù đời đời thông gia, trong cung các đời vua hoi Vương chỉ cưới con gái họ Lý, nhưng để Lý gia cướp ngôi vẫn quá khó.
Bởi lẽ Khai Thành chính là đại bản doanh của Vương gia.
Nơi đây phe bảo hoàng đông đảo, thân binh là Lý gia luôn bị canh chừng và dòm ngó, số lượng yêu cầu không quá ba ngàn.
Thật môn chính biến cũng rất khó vượt qua mấy ngàn cấm vệ quân Vương gia.
Mà đã không thể nhanh chóng vượt qua cấm vệ quân khống chế Vương gia thì binh biến cực khó.
Đám bảo hoàng sẽ rất nhanh ùa đến cần Vương.
Đến lúc đó chỉ có thất bại.
Vốn dĩ Lý Thị muốn Đại Việt trợ lực, vì nếu Đại Việt âm thầm bất ngờ đưa quân vào Khai Thành rất có thể khiến Lý thị công chiếm hoàng thành trong thời gian ngắn khống chế thế cục.
Nhưng Đại Việt từ chối trực tiếp tham gia mà chỉ muốn cung cấp vũ khí.
Đầu tiên Lý thị rất thất vọng, nhưng lúc này sau khi chứng kiến uy lực Culverin phiên bản Đại Việt thì mọi thất vọng biến mất thay vào đó là sung sướng tột cùng.
Bên cạnh đó Đai Việt hứa cung cấp 700 súng Culverin sau khi Lý Thị chiếm Khai Thành, số súng này sẽ đưa cho quân Lý thị ở Lai Châu ( Naju).
Từ đó quân Lý gia tại Naju có thể ổn định các thế lực bảo hoàng bên ngoài Khai Thành.
Hai bút cùng vẽ như vậy, khả năng thành công của lý gia cao hơn nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...