Đổ bộ lên đảo xây bắt đầu chỉ huy nô lệ người Austronesia thì Ngô Khảo Bình mới phát hiện nơi này chơi bài giải phóng nô lệ đánh lấn không hề có tác dụng.
Hay nói cách khác chế độ xã hội của người Austronesia khiến nô lệ hay dân thường hay quý tộc khoảnh cách rất nhạt.
Đây là chế độ xã hội thị tộc gần nguyên thuỷ, nô lệ quý tộc dân thường ở đây được phân chia dựa theo thức ăn cùng công việc lao động.
Cái gọi là quyền công dân, tự do, gì gì đó nói họ sẽ không hiểu.
Ở đây ruộng trồng khoai sọ cũng không thuộc về ai mà thuộc về cả bộ lạc.
Tất cả bộ lạc đều lao động, có điều binh sĩ, thủ lãnh sẽ đảm nhận đi săn nhiều hơn.
Phân biệt địa vị trong bộ lạc chỉ khác nhau khi phân thức ăn, còn các mặt như tự do sinh hoạt thường không quá rõ ràng.
Nói đến số lượng thì nô lệ chỉ chiếm 20-30% dân số không nhiều.
Thực tế dân thường và nô lệ ở Austronesia dân rất mờ nhạt.
Số 3000 nô lệ của ngươi Maliwoa đưa cho quân Đại Việt trong đó có tới hơn ngàn dân thường.
Nô lệ - chỉ những người địa vị thấp nhất trong xã hội có được phần lớn là tù binh chiến tranh.
Dân thường luôn được phâm chia sản phẩm cho nên không có hiện tượng bần cùng hoá.
Đây là hệ thuống thị tộc xã hội nhưng lại có điểm giống công xã nguyên thuỷ lại pha một chút giai đoạn chiếm hữu nô lệ.
Với cái đầu và mớ kiến thức xã hội của Ngô Khảo Bình dĩ nhiên không lý giải được sự rắc rối quan hệ xã hội này.
Nhưng hắn biết phương pháp giải phóng nô lệ cáo chung thất bại hoàn toàn.
Vốn hoang mamg bước kế tiếp xâm lấn nơi này ra sao nếu không dựa vào giải phóng nô lệ? Nhưng Ngô Khảo Bình và đâm sinh viên sĩ quan đã nhận ra một vấn đề.
Muốn khống chế những nô lệ này thực quá đơn giản.
Ai cho ăn người đó làm cha… lời nói thô tục nhưng sự việc là vậy.
“ … tuyệt đối không thể mang cây nông nghiệp chịu hạn đến đây, nếu người Nam Đảo có lương thực đầy đủ thì sự khống chế của Đế quốc ở nơi này chỉ có thể dùng quân sự….”
“ Lại viết gì rồi?” Ngô Khảo Bình đến sau lưng tên binh sĩ trẻ tuổi đang đứng gác… thình lình chợt hỏi.
“ Cháu viết về vấn đề lương thực…” Người thanh niên giơ ra cuốn sổ nhỏ…
Ngô Khảo Bình đọc lướt qua rồi lắc đầu.
“ Có sáng ý, có tinh tế quan sát nhưng tư duy đường dài còn thiếu.
Cách này chỉ dùng trong thời gian đầu giúp chúng ta đứng vững bước chân, xây dựng đủ cơ sở mà thôi.
Về sau vẫn cần phát triển nơi này, chỉ có phát triển mới có thể thuận lợi hơn khai thác tài nguyên..việc đi một chuyến tàu từ Đại Việt đưa lương thực đến nơi này không hề đơn giản.”
Quả đúng vậy, bước đầu cần khống chế người mới dùng cách này.
Nhưng không thể dùng lâu, cung cấp lương thực cho 5 ngàn 10 ngàn không thành vấn đề , nhưng nhiều hơn thì sao? Vả lại nơi này sẽ là cảng tiếp liệu cho Các chuyến thám hiểm của Đại Việt, cho nên phát triển hệ thống lương thực là cần thiết lắm.
“ Cháu biết rồi… Ài ..
nơi này thật nhiều muỗi quá” Đỗ Minh Hiếu lên tiếng..
hắn lúc này làm binh nhất, chuyên phải trực đêm thật khổ..
“ Chịu khó chút, thuốc phòng sốt rét có đủ lại đang cho nô lệ phát hết bụi rậm tiêu huỷ vũng lầy chung quanh, rất nhanh sẽ giảm bớt thôi” Ngô Khảo Bình vỗ vỗ vai động viên.
Mấy hôm nay công việc thật bận rộn, nơi đóng quân mới cần vệ sinh, đảm bảo an toàn cho nên không tầm thường đâu.
Cũng may Đại Việt đã có thuốc khử trùng hiệu quả, nếu không thì khá mệt mỏi đối với loại thuyền dùng ngựa kéo.
Thời đại dùng cồn rượu đi lau bệnh viện lau đồ dùng khử trùng đã quá xa rồi.
còn dùng cậy có lẽ bệnh nhân say hết, nhất là bệnh viện phụ sản, mấy thằng nhóc Đại Việt chưa có lớn đã nghiện rượu sạch trơn, lớn lên thành bợm nhậu cả làng cả tổng.
Vệ sinh tại nội địa là dùng nước Javen, thứ này tẩy trùng hiệu quả , dễ sản xuất, nhất là lúc này các máy phát điện một chiều nhan nhản ra đấy, điện phân muối ăn không màng ngăn một chút là thành.
Nhưng Javen không bền, muốn mang đi xa sao được.
Cho nên ông Ký nhà ta mới nghĩ nghĩ, tấm vật liệu của AI Thiệu Hưng rất lạ, thử đem làm màng ngăn điện phân xem sao? Ôi trời, được mới kinh chứ.
Không những có Clo lại có cả Natri.
Mà đã có Natri là làm cho thằng này liên tửng đến một thứ rất thực dụng, tạm thời nói sau.
Có Clo đem sục vôi tôi sẽ có được bột calcium hypochlorite (Ca(OCl)2) thằng này có thể mang đi xa không sợ hỏng, đóng thành thùng lớn mà mang đi, khiến cho thủy thủ đoàn không sợ thiếu thiếu nước sạch để sử dụng , càng không sợ môi trường ở thiếu vệ sinh.
Cho nên trên thuyền của Đại Việt lúc này luôn thoang thoảng mùi bệnh viện của tương lai.
Ngô Khảo Ký lại cảm thấy thật thân thuộc cảm giác ùa về.
Thật sự có chất khử cả trùngm khử mùi như vậy cuộc sống cùng bày ngựa sẽ trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Thậm trí lúc này phân ngựa để khô đi chính là phân bón trồng rau tươi trên thuyền.
Không sai đâu, đám thủy thủ đi xa mặc dù được cấp vitamin.
Hầu hết vitamin B và D đều được giữ lại trong trà khô cho nên có thể dùng nước trà để cung cấp Vitamin cho thủy thủy, nhưng riêng nhóm A và C vitamin lại rất dễ bị phân hủy, cũng may hai nhóm này tan nhiều trong rượi cùng dầu thực vật nên có thể ép triết xuất pha trong dầu mang đi, nói chung cũng để được khá lâu, nhưng tốt nhất vẫn là trồng trêm rau xanh, cây chanh chẳng hạn, như vậy dinh dưỡng của thủy thủ luôn đảm bảo.
Dĩ nhiên trong đồ hộp cũng có nhiều loại thức ăn có vitamin hàm lượng trong đó.
Nói chung về dinh dưỡng dù đám thủy thủ này có lênh đênh cả năm trên biển thì sức khỏe vẫn là được đảm bảo tuyệt đối.
Như đã nói , thuyền hàng có tầm 600 tấn tải trọng nhưng trừ đi pháo súng đồ gia đụng, ngựa, người trọng lượng thì còn thầm 400 tấn trọng tải.
trong đó mất 150 tấn cho lương thực cùng nước uống.
Thực tế đó là con số rất nhiều vì mỗi người chỉ ăn 6kg gạo/ tháng thủy thủ đoàn 500 người ăn cũng chỉ 18 tấn trong sáu tháng thôi, đồ hộp cũng không có bao nhiêu nặng nề cả.
Sở dĩ mang đến nhiều vậy là còn dự trù tình huống có thêm nô lệ gia nhập đội ngũ.
Còn lại 250 tấn khả năng chứa hàng thì phần lớn là xi măng, thép , các linh kiện máy móc, trong đó nặng nhất và nhiều nhất là xi măng lên tới cả 900 tấn tổng năm thuyền.
Không có xi măng thì thời gian đầu xây dựng sẽ rất vất vả.
Nhưng có xi măng tạo nên những xưởng sản xuất tại chỗ thì công việc về sau sẽ nhàn hạ hơn nhiều.
Đây là ưu thế công nghệ tuyệt đối khiến Đại Việt bắt đầu tự tin đi khai khá cùng khai thác ...!thuộc địa kiểu mới.
Nơi nào họ đặt chân với đội thuyền như Ngô Khảo Bình lúc này thì nơi đó sẽ biến thành tiểu công xưởng rồi từ tiểu công xưởng biến thành đại công xưởng nhà máy khai thác.
Tài nguyên có thể cứ thế cuồn cuộn chảy về Đế Chế Đại Việt.
Và cũng theo cách này các bến càng tiếp liệu của Đại Việt sẽ lấn dần vươn rộng ra thế giới, áp đặt sự ảnh ưởng của Đại Việt lên khắp nơi.
Đây mới chính là ý nghĩa của kiến thức , công nghệ mang lại lợi ích thiết thực.
Bởi lương thực mang lại lợi thế, bởi Samoai và Paete đều là những kẻ thông minh và biết điều, phối hợp rất tốt, cho nên cái khu trại bé bé với diện tích san lấp mặt bằng 500x500m có mấy chốc mà hoàn thành đâu.
Hơn vạn lao động nam nữ đấy.
Quân Đại Việt cùng các kỹ sư công nhân lên bờ chỉ có 1500 người còn 1000 người vẫn ở trên trọng tải thuyền mà chia đều mỗi thuyền 200 người canh chừng.
Với sự giúp sức của người Maliwoa cả vạn lao động, chẳng bao lâu các xưởng nung vôi, dập đá, nghiền Pozzolan thành hình.
Máy ép khuôn gạch thì xây xa hơn ở khu vực có đất sét.
Xi măng vẫn còn thừa đến 500 tấn bắt đầu xây dựng nền móng pháo đài hình tròn đường kính 100m.
Lúc này Ngô Khảo Bình đã tổ chức ngàn nô lệ đi khai thác tro đá lửa ở ngon núi lửa ngay đường vào trong vịnh, đi thuyền chỉ 20km, chở nhân công đến, xây bến cảng tạm bằng gỗ..
cấp dụng tụ thức ăn, yêu cầu bọn hắn khai thác đá tro xốp núi lửa ở chân núi sau đó tập trung thành bãi.
Mười ngày thuyền sẽ qua lấy nguyên liệu một lần.
Đá tro núi lửa xốp mềm dễ khai thác có ngựa thồ có xe rùa kéo một người một ngày 40- 50kg mà bình thường.
Tốc tộ 400-500 tấn trong mười ngày thừa đủ phục vụ xây dựng.
Đến lúc này Ngô Khảo Bình mới ngồi xuống bàn bạc việc cung cấp vũ khí cùng việc sở hữu các mỏ quặng nơi này.
“ Như đã nói, không những ta có thể giúp hai vị đánh bại hai bộ lạc Makatila và Maliao, tôi còn có thể giúp các vị thôn tính 10 bộ lạc trăm bộ lạc khác.
Để hai vị một Đông một Tây thành lập nên những siêu cấp bộ lạc hùng mạnh chưa từng có.
Cũng thêm vào đó tôi cũng hứa cung cấp lương thực đủ ăn cho các người.
Nhưng trên đười chuyện gì cũng có cái giá của nó.” Ngô Khảo Bình ung dung ngồi trên ghế rung nhẹ chân mà nói.
“ Đại Việt Đế Quốc thủ lĩnh ngươi nói đi, cần chúng ta làm gì?” Paete quyết định rồi, đã khuất phục thì cũng không cần méo mó gây sự nữa.
Thuận theo mà làm thôi.
“Trên lãnh địa của các ngươi nếu phát hiện mỏ vàng hay các loại mỏ khác sẽ thuộc về chúng ta khai thác, dĩ nhiên mỏ sắt, đồng thì hai bên cùng khai thác và chia đôi.
Tất nhiên chúng Đế quốc không rảnh cử người đến khai thác, vậy các ngươi sẽ làm, ta sẽ dùng lương thực, đồ vật , vũ khí, áo giáp để trả công xứng đáng” Ngô Khảo Bình công phu sư tử ngoạm.
“ Được, ta đồng ý… “ Samoai ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Paete cũng hùa theo đồng ý.
Ngô Khảo Bình méo mặt.
Không trả giá sao? Ta đang hét giá mà, tại sao các ngươi không thử trả giá… đây là chuyện gì vậy?
Bình nào biết người dân Austronesia trên đảo Philippines vẫn là thời kỳ đồ đồng, vũ khí sắt của họ thi thoảng có được từ tàu trôi dạt, từ việc họ cướp biển, họ nào tự chế được đồ sắt?
Còn vàng chỉ là trang sức, họ chỉ xem nó quý vì nó đẹp chứ mức thực dụng không cao.
Thay vì đeo vàng, đeo một thanh kiếm Gladius còn thích thú hơn.
Vậy là cuộc trả giá khôi hài diễn ra.
Tất cả sai biệt nằm ở chỗ nhân sinh quan khác nhau, thứ ngươi coi là rẻ rách người khác lại coi là vàng.
Thứ người khác bỏ đi ngươi lại coi nó là trân bảo.
Đây là ví dụ điển hình về vợ của thằng hàng xóm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...