“ Đại Ca, thật sự phải đi vùng đất được gọi là Somalia kia sao?” Lê Chính thật không hiểu nổi, Sur đang phát triển mạnh mẽ, không ai quấy nhiễu.
Quan trọng nhất đó là rất lâu rồi Thiên Tử quân mới có thời gian nghỉ ngơi cùng thích ứng thời tiết khí hậu nơi này, chưa ấm chân lại phải đi đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó chiến đấu.
“ Không đi không được, kể cả lần này chiến tranh chẳng có chút lợi ích nào vẫn phải đánh tới” Tống Kiệt cũng chán nản lắc đầu mà nói.
“ Chúng ta đã đến nơi này thì phải theo văn hoá phong tục nơi này mà sống.
Cách nghĩ của Đại Việt , Đại Tống dùng không được ở đây.
Nhị đệ , ngươi không hiểu những con người cuồng tín nơi này, họ chiến đấu vì lợi ích một phần càng nhiều hơn đó là vì đức tin của những kẻ cuồng tín mộ đạo.
Chúng ta có thể nhanh chóng ổn định ở Sur không phải tự nhiên mà có chúng ta muốn thâm nhập thế giới Hồi giáo mà an thân cũng không phải tự nhiên mà có.
Suljuk đã chiếm gần hết các vùng ở đế chế Hồi Giáo cũ trên bán đảo Arab này nhưng vì cùng là theo Hồi Giáo nên ít bị phản kháng.
Suljuk chấp nhận các Calipha ở Bagdag làm chỉnh thể tôn giáo tinh thần.
Các Calipha chấp nhận coi Sultan là lãnh đạo chính phủ.
Nhưng các Calipha có can tâm không?
Tống Kiệt sau nhiều ngày ở nơi này và nghiên cứu tình hình Bán Đảo Hồi Giáo đã dần có nhận định của mình.
“ Không can tâm “ Lê Chính trả lời, họ Lê mất ngôi về tay nhà Lý, hắn là kẻ hiểu rõ nhất, Lê gia khôn bao giờ can tâm.
“ Calipha dĩ nhiên nuôi hi vọng về việc họ quay lại vinh quang xưa kia, vừa là thủ lãnh tinh thần vùa là thủ lĩnh chính trị quân sự của Thế giới Hồi giáo… cho nên đám này muốn mở rộng uy tín, thu nạp các thế lực Hồi giáo có sức lực dưới trướng…
Oman này không thuộc quản lý của Suljuk mà thuộc quản lý của Calipha thành Bagdad “
Tống Kiệt không tiếc công sức dạy bảo Lê Chính vì đây là cánh tay phải về mặt quân sự của hắn.
Nếu Lê Chính quá mù mờ chính trị mà dẫn đến sai lầm thì đáng sợ lắm.
“ Đại ca ta vẫn không hiểu về chuyện này liên quân gì đến Somalia kia?” Lê Chính cảm thấy vấn đề chính trị luôn mệt mỏi tốn thời gian và công sức đi suy ngẫm.
Nhưng hắn biết mình phải học, không học thứ này chỉ có dùng cơ bắp rất dễ dẫn đến sai lầm.
“ Thì vấn đề nằm ở Calipha muốn nâng tầm ảnh hưởng và cần lực lượng Hồi giáo mạnh mẽ thàm gia dưới tầm ảnh hưởng cho nên chúng ta mới có cơ hội thâm nhập vào Sur, ngươi nghĩ bỗng nhiên có được một vùng đất có hai vạn nô lệ sao? Từ trên trời rơi xuống miếng bánh à? Cần phải thỏa thuận cùng trả giá.
Oman là lực lượng mạnh nhất mà các Calipha còn nắm trong tay, nơi này người Suljuk không sờ tới vì liên quan đến địa hình khó tiếp cận , thứ hai chẳng có mấy giá trị kinh thế, và quan trọng người Suljuk còn bận chinh phạt đế chế Đông La Mã.
Nhưng các Calipha không muốn dừng lại ở đây, họ muốn các thị tộc Arb Hồi giáo vùng Mecca- Abha- Sana’a quy thuận”
Tống kiệt chỉ vào bản đồ mà giải thích, đây là một đám thị tộc Hồi giáo tách ra từ Đế Quốc Hồi giáp Arab sau khi bị Seljuk thôn tính.
Khu vực này là dọc bờ biển phía Tây của bán đảo Arab nay thuộc bờ biển các quốc gia Ả Rập Xê-út ( Saudi Arabia)- Yemen.
Bọn họ lập nên các tiểu quốc Arab dòng Sunni, không quy thuận Suljuk lại càng không quy thuận nhà Fatimid Hồi giáo Shia ở Bắc Phi.
Từ đó đây là một tập hợp các thế lực mạnh mẽ rời rạc mà Calipha muốn nhắm vào.
Vậy nhưng muốn đám này cúi đầu khó, ngoài ngoại giao cần có sức mạnh, lại cũng khó lấy vũ lực hoàn toàn đàn áp, mà chỉ có thể dùng ngoại giao chính trị cùng võ lực mạnh mẽ khiến họ quy thuận.
Tống Kiệt với một thỏa thuận sẽ ảnh hưởng lên các cùng Mecca hay Abha- Sana’a khiến bọn họ hướng về Calipha.
Chính vì thỏa thuận này Tống Kiệt mới có thể đứng lại Sur một cách dễ dàng đó chứ.
Công việc đầu tiên mà Calipha giao cho con cẩu mới thu nhận của mình đó chính là tới Ziela vùng đất của người Somalia cứu vớt một tiểu quốc có tên Alda tại vùng này.
Họ dang bị người bản địa Somalia đàn áp và đuổi đi.
Đám Hồi giáo tại Alda đã cầu cứu Yemen và Mecca nhưng đám này không đáp trả cho nên chỉ có cách cầu cứu Calipha.
Calipha lại muốn chứng tỏ khả năng của mình trước các thị tộc Mecca và Yemen nên đồng ý.
Và Tống Kiệt tồn ý nghĩa tồn tại chính là vậy.
Quá nhức đầu, quá rắc rối.
Đối với cái não ngắn cùng nửa vời của Lê Chính đúng là không thể hiểu nổi kiểu lắt léo này.
Hắn chỉ nghĩ đánh nhau là chiếm tài nguyên, là lợi ích v.v….
Làm sao có thể hiểu được đánh nhau vì chính trị và tôn giáo như vậy.
“Đại ca ta đã hiểu, phải đánh là đúng rồi, nhưng vì sao gấp gáp… không thể chờ đợi cho Sur ổn định hơn sao?” Lê Chính phàn nàn.
“ Không thể chờ nữa, người Alda sắp bỏ thánh địa Masjid al-Qiblatayn của họ mà chạy đi cầu cứu Đế Quốc Abyssinia ( Etiopia), nếu đám này Hồi Giáo mà quy phụ hồi giáo Shia thì đó là nỗi nhục tuyệt đối của các Calipha, chúng ta đừng hòng được ở lại Sur nữa” Tống Kiệt quả quyết đưa ra quyết định.
Ở khu này có ba – bốn dòng tín ngưỡng.
Kito, Hồi giáo Shia, Hồi Giáo Sunni.
Kito lúc này và Hồi Giáo Shia là bọn có tư tưởng cực đoan đáng sợ Tống Kiệt không dám dây, Do Thái thì nào có quốc gia mà nhờ vả, hắn chỉ có con đường Hồi giáo Sunni khá ôn hòa mà thôi.
Do đó nếu bị Calipha xua đuổi thì coi như Tống Kiệt hết chỗ dùng chân chắc đi Châu Phi chơi với mấy bộ lạc Đa thần….
nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Cho nên giúp đỡ Alda chắc chắn phải làm.
Thì ra là lý do này, nếu liên quan đến tương lai nơi ăn trốn ở thì chắc chắn phải hết sức cẩn thận đối đãi rồi.
“ Đại ca, ngươi thật thông minh, làm thật nhiều chuyện… ta đúng là một thân võ phu ngu dốt, không có ngươi lãnh đạo thực ta sẽ như con ruồi mù bay qua bay lại” Lê Chính lắc đầu lè lưỡi.
“ Ngươi chớ hạ thấp mình, ta nếu không có ngươi vị tướng quân này chỉ huy thì cũng như cụt chân cụt tay làm gì được? Chúng là chính là tách không nổi nhau.
… ha ha ha” Tống Kiệt cười vang.
“ Hai người khen nhau đủ chưa, đã quyết đánh rồi thì bàn đánh ra sao đi, ngồi đó mà khen nhau… “ Lê Thường ngồi một bên bĩu môi coi thường nhìn hai thằng đàn ông lông lá bá vai bá cổ.
Buồn nôn qué.
“ Đây, lần này xuất chinh ta và lão nhị đi , lão tam ở nhà canh.
Thời gian vừa rồi ta huấn luyện ngươi buôn bán quản lý buôn bán.
Cũng đã được chút thành tựu cứ theo đó mà làm , đừng mở rộng làm lớn hơn mà duy trì là được, an toàn của chị dâu và hai cháu giao cả cho ngươi đó” Tống Kiệt an bài.
“ Đại ca ngươi yên tâm, bao ở ta, tưởng lần này được đi với nhị ca đánh nhau kìa…” Lê Thường chẹp chẹp miệng tiếc nuối…
“ Lần này ta không đi không được, không chỉ là chiến tranh, còn có nhiều mục đích chính trị khác mà hai ngươi không đảm đương nổi” Tống Kiệt lắc lắc đầu nói, hắn đã 39 tuổi rồi, nào nuốn đi xa, thế nhưng không thể không đi vì hắn còn có mưu đồ.
Đoàn chiến hạm Sur chập rãi đi khỏi bờ..
cuộc chiến này Tống Kiệt huy động 5 ngàn thiên tử quân, 3 ngàn Mân binh, 3 ngàn nô lệ trèo thuyền, 5 ngàn Ghulams binh nộ lệ, trùng trùng điệp điệp lên đường.
Trong khi Thánh Chiến Thập Tự Chinh chưa ra đời thì phiên bản Thánh Chiến nhỏ hơn được Tống Kiệt làm.
Đây là cuộc chiến Tống Kiệt gọi là Thánh Chiến Khuyết Nguyệt Chinh.
Lúc này cơ cấu Calipha ở Bagdad tương tự như Giáo Hoàng ở Roma.
Do đó Tống Kiệt trước khi xuất binh đã lấy một bản tuyên ngôn từ Calipha, hợp thức hoá cuộc Thánh Chiến này.
Do đó chặng đường đội quân khoác áo choàng Trăng Lưỡi Liềm Ngôi Sao này đi qua các tiểu quốc Arab Hồi Giáo dọc bờ biển bán đảo Arab không hề gây khó khăn, ngược lại còn giúp đỡ nhiều.
Thậm chí với tai hùng biện cùng thuyết phục của mình, lại thêm nâng tầm quan trọng của một cuộc giải cứu tiểu quốc Alda thành một cuộc Thánh Chiến, từ đó có không ít Tiểu quốc Hồi giáo góp quân vào đội quân vốn đã không nhỏ của Tống Kiệt.
Cho đến khi cập cản Ziela thì quâm đội Tống Kiệt từ 1 vạn 3000 chiến binh tăng thành 4 vạn người.
Người Mecca, Yemen rải rác thêm vào nhiều nhóm cộng lại đông như kiến.
Trên đường đi một trong những đội chiến hạm của Ajuuraan Kingdom.
Một trong những bản địa vương quốc thuộc tập hợp Somalia đã đụng độ Hải Quân Sur trên biển.
Dĩ nhiên mọi người biết kết quả ra sao.
Thằng khốn Tống Kiệt với pháo lớn, thuyền mạnh hắn là vua vùng biển này.
Tống Kiệt chỉ e ngại đánh nhau trên bộ thôi.
Hạm đội Sur đánh tan nát gần năm mươi chiến hạm của Ajuuraan Kingdom trước ánh mắt thán phục sợ hãi của liên quân các tiểu quốc Hồi Giáo Arab.
Danh tiếng Tống Kiệt và quân Sur bỗng nhiên nổi như cồn trong thế giới hồi giáo khu vực này.
Ahmad al-Kawneyn chính là quốc vương tiểu quốc Alda lúc này.
Yusuf bin Ahmad al-Kawneyn hãy chỉ còn là một đứa trẻ mười tuổi.
Hai cha con cùng nhau điên cười sung sướng bở bên cảng Ziela đón mừng liên quân Hồi Giáo.
Nói đùa sao Ahmad al-Kawneyn cầu cứu Calipha ở Bagdad với hi vọng mong manh.
Trong lịch sử là Ahmad al-Kawneyn chạy đi Etiopia nương nhờ đế quốc này, đến đời Yusuf bin Ahmad al-Kawneyn thằng nhóc con mới mười tuổi lúc này trưởng thành hắn mới đánh ngược về Alda và một lần nữa xây dựng Vương quốc Hồi giáo ở đây.
Nhưng lúc này Ahmad al-Kawneyn khỏi phải chạy.
Chỉ cần 1 vạn tinh binh hắn khả năng cao sẽ giữ được Aldad.
Nhưng lúc này niềm vui ngoại ý, nào phải một vạn binh mà là bốn vạn.
Trong đó có một vạn “ siêu cấp tinh binh của “ Vua Sur.
Kẻ vừa nhấn chìm hơn năm ngàn hải quân của Ạuuraan trên biển đỏ.
Lúc này vấn đề đó là Aldad sẽ chiếm bao nhiêu đất của Somalia các tiểu quốc , không còn là vấn đề bảo vệ Alda và thánh địa Masjid al-Qiblatayn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...