Thật ra là trang bị vũ khí Lý Từ Huy chuyển đến rồi, đang ở Tu Long Trại.
Thằng Ngô Cẩm cũng đã công phá Ma Lật Pha từ lâu, chỉ là dao mổ Trâu cắt tiết gà, 2 ngàn Ô Di, Bạch Di ở đây đều bị Ngô Cẩn xử cả, đứa nào kháng cự là đi chầu tổ tiên hết , không kháng cự thì bình tĩnh đi Thăng Long nghe sắp xếp.
Sở dĩ Ngô Cẩm phải mang cả hơn vạn binh đi Ma Lật Pha vì nhiệm vụ của hắn còn liên quan Đỗ gia ở Vị Long.
Cái vùng này nằm ngoài vùng pháp luật lâu quá rồi, cần phải xử thôi.
Quay lại với bữa họp mặt nhanh coi như là tiền lập quốc Tây Di, cả một đám Di lão lúc này đã qua cơn tăng huyết áp, đau tim mà là đi vào giai đoạn hưng phấn thời kỳ.
Việc lúc này quan trọng là phân trang bị, chỉnh đốn quân đội.
Chuẩn bị đánh Tân Long..
Đây đã là đất Lão Bạch.
Tân long cao nguyên bằng phẳng có nhiều hồ nước lớn đủ để chăn nuôi trồng trọt.
Diện tích có thể canh tác bằng cả Văn Sơn, Nghiễn Sơn nhân hai lần.
Đây là nơi màu mỡ gần sánh ngang với Côn Minh xếp trên cả Hồng Hà của Hồng Lô bộ.
Hai vạn bộ giáp lưới nhiều quá.
Nộ Lô làm gì còn chiến binh? Vơ vét được 1,2 vạn tinh binh là căng, nô lệ binh cho dùng giáp da, giáp mây rồi, chẳng nhẽ giờ lại phủ giáp lưới bên ngoài giáp mây cho nô lệ binh? Chơi vậy có hơi trội quá không?
Tất nhiên việc phân chia giáp lưới có tranh chấp, ngay cả tội đồ Phượng Thái Kỳ Minh cũng tranh chấp kịch liệt.
Vì Võ Vương đã trừng phạt, tội đã nhận rồi, cho nên không tính là người có tội nữa.
Đã vậy phải tranh, đây là mệnh của binh sĩ không đùa được.
“ Ta giữ lại một vạn hai từ từ ban xuống sau, nói thật Nộ Lô cũng không có chỗ dùng, chẳng nhẽ dùng cho nô lệ binh? Nhưng nếu chia hết, sau này Hồng bộ, Thai Bộ đầu nhập vào, rồi Phượng bộ, Thính bộ lập công..
ta lấy cái gì chia đây?” Chuyện này Ngô Khảo Tích không can thiệp để cho lão Nộ Văn Cổn Long làm Tây Di quốc chủ mội chút nếm nếm mùi ngon.
Tích thì ngồi thiền thiền mắt lim dim ngủ gà ngủ gật, khá giống Ký lúc thiết triều không có việc gì quan trọng.
“ Quốc chủ nói đúng , ta ủng hộ nhưng cớ gì Thính bộ có chỉ được ba ngàn , Phượng bộ vào sau lại năm ngàn?”
Thính Nghiễn Bá Phong, tranh chấp..
“ Bá Phong huynh, quân tinh nhuệ của ngươi có bảy ngàn, trong đó 4 ngàn đã mặc tốt nhất chiến giáp, thêm ba ngàn giáp lưới là hết quân rồi, chẳng nhẽ ngươi đem giáp lưới cho nô lệ? Lại nói Kỳ Minh lão đệ tuy trước phạm sai nhưng thánh Vương đã phạt coi như trắng án, giờ quân hắn cũng bảy ngàn, có hai ngàn thiết phiến giáp, còn lại năm ngàn vẫn là loại giáp cũ không an toàn, cho hắn năm ngàn giáp để toàn quân mạnh lên, giờ chúng ta là đồng bọn, phải biết chia sẻ đúng không?” Nộ Văn Cổn Long giải thích ánh mắt khẽ liếc Ngô Khảo Tích.
Chỉ thấy Khảo Tích rung rung nhẹ đầu có lẽ rất vừa ý cách giải quyết này..
đủ tinh thần đồng đội.
“ Cảm ơn Nộ quốc chủ, Bá Phong Vương, quân tôi chỉ còn hơn sáu ngàn, tôi để lại một ngàn giáp lưới cho ngài, coi như chúng ta chấm dứt chuyện này?” Kỳ Minh nhường một bước, trong lúc bị Cao Thăng Thái âm thì quân của hắn đến chân thành Nghiễn Sơn, bị Hồng- Thính hai đám này vây công tinh binh chết ngàn rồi.
“ Quốc chủ nói phải chúng ta lúc này cần bão đoàn lấy nhau, ngàn giáp này tôi không cần , ông giữ đi, lựa chọn một số người mới bổ xung tinh binh bảy ngàn.” Bá Phong cũng là ngươi hiểu chuyện…
“ Tốt… Di lão có hi vọng” Chợt Ngô Khảo Tích nói lên.
“ Lần này chiếm Tân Long thì xây Kinh đô Tây Di tạm thời ở đó..
chờ Đại Lý có biến tấm công quá Côn Minh.
Trong thời gian đó liên hệ Hồng Lô, Thai Lô, hi vọng Hồng Lô biết điều nếu không… hừ hừ…” Ngô Khảo Tích hừ Mạnh.
“ Võ Vương..
thật sự việc xây thành rất phức tạp… chúng tôi sợ khó trong thời gian ngắn có thể thành” Nộ Văn Cổn Long nói ra khó khăn.
“ Không cần phải lo, ba tháng là đủ, các ngươi nhìn Đại Việt xây Bình Tây Quan và Di Mã Thành là hiểu,” Ngô Khảo Ký cười…
“ Vậy tốt quá vậy tốt quá, cảm ơn Đại Việt Đế Quốc, cảm ơn Võ Vương…” Nộ Văn Cổn Long lại phải chắp tay cảm ơn, đúng là người Đại Việt đã giúp ngừoi Di, giúp hắn Nộ Văn Cổn Long này quá nhiều.
“ Không cần khách sáo” Ngô Khảo Tích cười cười.
Mọi công việc đã được an bào tính toán.
Nộ Lô, Thính Lô, Phượng Lô gấp rút trang bị quân đội, tái tổ hợp cùng huấn luyện quân đội ba bộ theo sự hướng dẫn tận tình của các chuyên gia quân sự Đại Việt.
Đường sông Phần long kéo dài đến tận Văn Sơn lúc này cũng được tui bổ, đào lấp nạo vét để thuyền hàng có thể nhanh chóng vận chuyển đồ đến Văn Sơn, không có gì khác chính là bộ bo bo nghiền, chiến tranh đồng nghĩa không có canh tác được do đó không có lương thực chống đỡ chính là chết.
Nhân số của Mã Di Thành cùng Tu Long Trại đủ để sản xuất một lượng lớn Pozzolan tại chỗ, lại thêm Lao Cai bổ xung một phần cho nên thời gian này pozzolan ở vùng Tây Bắc là tự sướng không cần Thăng Long quan tâm làm gì.
Thật ra lương thực cũng sắp vào vụ thu hoạch bo bo đầu tiên của Mã Quan, chỉ là Tu Long còn phải chờ đợi.
Cho nên vấn đề lương thực lại cũng sắp không cần phải quan tâm tới.
Tình hình Tây Bắc rơi vào tạm thời yên ắng trong ngắn ngủi.
Lúc này Ngô Khảo Ký đã tới Thiệu Hưng.
Nơi này đã là lãnh thổ chính thức thứ tư không có tiếp xúc với lục địa chính của Đại Việt rồi.
Vương Triều Tiến không nói nhiều bán luôn Thiệu Hưng cho Đại Việt.
Bởi vì Thiệu Hưng không có bất kể ý nghĩa gì đối với Bắc Mân mà chỉ có đem lại phiền phức cho Bắc Mân.
Đây là con đường nhanh nhất và khó phòng thủ nhất khiến Đại Tống có thể thâm nhập Bắc Mân nếu có chiến tranh.
Kinh sư của Bắc Mân chuyển về Nam Xương đã xa cách hẳn với vùng Chiết Giang.
Việc duy trì quân đội ở nơi xa như vậy lại cách núi cách sông khiến khả năng tự lập cao và còn dễ bị Đại Tống mua chuộc, lợi dụng.
Cho nên nếu bán cái mảnh đất nho nhỏ này cho Đại Việt thì tự nhiên có một cường lực bảo vệ ở trước cửa.
Đại Tống muốn xâm nhập chỉ có thể vòng theo đường biển đến cảng Ninh Ba, mà đánh nhau trên biển thì Bắc Mân chưa từng ngán Đại Tống.
Cho nên coi như mặt phía Đông của Bắc Mân vô lo, chỉ cần nhìn mặt phía Tây.
Bỏ đi 8 ngàn km vuông nhưng đổi lại cả trăm mấy chục ngàn km2 không lo nghĩ.
Cả Bắc Mân triều đình vỗ tay khen hay, nói thật lần chiến tranh vừa rồi Mân bị Tống đánh sợ quá rồi, kinh tế gần như sụp đổ, quân sự bị chết không biết bao nhiều tinh binh, muốn khôi phục lại còn lâu lắm.
Nếu không có Đại Việt thì Mân đã đầu hàng lâu rồi.
Thậm chí nhiều người còn đề nghị mua bán gì mất tình cảm.
Nhưng bên phía Đại Việt kiên quyết trả tiền , tiền giao cháo múc sau này đỡ lôi thôi 2 triệu lượng bạc, quy ra tiền đồng mệnh giá Bắc Mân trả gấp.
Đối với Đại Việt lúc này hai triệu lượng tuy không bé nhưng chẳng to, mỗi năm Tống vẫn phải cung phụng một triệu lượng, còn về kinh tế thì một năm riêng Thăng Long thu nhập tầm 16-17 triệu lượng là bình thường.
Thị trường của Tống quá khủng khiếp, bao nhiêu hàng nhét vào cũng không đủ.
Mà các mặt hàng chất lượng của Đại Việt ngày càng nhiều, cạnh tranh mạnh mẽ với cả Đại Tống.
Không nhắc đến mấy dòng độc quyền như thuỷ tinh, rượu, đường, xà phòng, thuốc lá v.v….
Các mặt hàng mĩ nghệ, vải, tơ lụa, gốm sứ đã lấn lướt Đại Tống.
Có hai vấn đề gây nên hiện tượng này, thứ nhất hàng Đại Việt tốt thật do kế hoạch rút ruột chất xám các quốc gia lân bang của Ký.
Thứ hai dẫn đến đó là Đại Việt Đế quốc về quân sự, văn hoá , chính trị đã áp lên các quốc gia khác, ngay cả người Tống vốn tự hào văn minh rực rỡ khinh thường xung quanh lúc này cũng phải cúi đầu thừa nhận mình kép phát triển hơn.
Chính vì thế tư tưởng hàng Đại Việt luôn tốt, luôn chất lượng, dùng hàng Việt là trending đã xâm nhập các quốc gia, do đó cho dù cùng chất lượng thì hàng Việt vẫn được ưu tiên mua bán.
Đây là bi ai của ngành sản xuất nội địa các quốc gia trên.
Tất nhiên Ký không đi thương hại làm chi.
Đây là thu nhập của Thăng Long , chỉ làm việc riêng cùng Đại Tống Bắc Nguyên – Nhật Bản – Bắc Mân – Bắc Việt đã có con số kể trên.
Một mình Đại Tống sức mua cân cả con đường tơ lụa trên biển phía Bố Chính.
Bố Chính thì làm ăn cùng Medang, Lavo, Pahang.
Tam Phật Thề.
Chola.’ Mà Chola là đại diện cho Ai Cập, Hồi Giáo Seljuk và xa hơn là Châu Âu.
Vậy mà cộng tổng lại không bì được Đại Tống.
Một năm thu nhập Bố Chính chỉ là 8-9 triệu lạng.
Đã rơi xuống hạ hạ phong so với Thăng Long.
Lại nói tiền như vậy mua một ít đất đai sao cần nghĩ nhiều làm chi.
Có mua có bán sau này con cháu mới dễ nói.
Chính phủ Đại Việt đã đặt cơ cấu tại Thiệu Hưng, xây bến cảng thương nghiệp từ ba tháng trước, lúc này đã hoàn công.
Nơi này người Mân chiếm 63% người Hán 20 %, còn lại là Nhật Bản và các dân tộc khác.
Luật Đại Việt bắt đầu phổ biến.
Phần lớn thế gia tiểu thế gia nơi này đã tòi, vì đây là nơi Tống chiếm đón trong bốn năm đưa dân di cư qua.
Cuối cùng bị Minamoto Lưu Cầu cướp được trả cho Mân theo hợp đồng.
Mân thế gia nào dám ra đây ở , lởn vởn lại mồ xanh cỏ.
Cho nên nơi này toàn nông hộ chài lưới cỡ 3 vạn người.
Thành thành thật thật xếp hàng chào mừng Đại Việt tiếp quản.
Ký đến nơi này lệnh không dón trống khua chiêng, hắn dẫn thân binh một mạch đi lên núi Kỳ Sơn, lại lần nữa chui vào cái hang kia tìm kiếm căn phòng nọ.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng căn phòng đúng là đã trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...