Có Thành Chủ Synda bảo kê, Benjamin Huy Tuấn còn sợ cái lông.
Hắn điên cuồng bán ra một lượng lớn đường Ấn loại thường đã tích trữ bấy lâu ra khắp bốn phía thu được tới 1200 đồng bạc Dinar.
Đây là tiền của Seljuk phát hành để thay thế cho đồng Rilkis của đế chế Hồi giáo trước đó.
Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Giờ đã chơi với Batukan thì Benjamin Huy Tuấn sẽ chơi đồng Dinar thôi.
Phải nói đồ trang bị võ trang ở vùng đất này đắt đến vô lối.
Một bộ giáp Lamellar chỉ đủ che ngực và vai tay một chút đã có giá tới 40 đống bạc Dinar, thành thử ra với số tiền 1200 Dinar bạc tưởng nhiều nhưng tính đi tính lại chỉ đủ trang bị giáp cho 10 chiến binh.
Vì còn phải mua lạc đà, ngựa, vũ khí.
Số còn lại chỉ mặc áo vải bình thường thôi.
Benjamin dẫn đội quân chính thức coi như là đầu đời của mình tiến về Damascus.
Quân của Benjamin tuy không thể trang bị hoàn toàn giáp nhưng cũng coi là đẹp đẽ đồng phục với áo choàng trắng ngà bên ngoài có thêu biểu tượng đại bàng hai đầu của Seljuk Đế Chế, bên cạnh đó phía dưới nhỏ hơn là Ngôi Sao David biểu tượng của người Do Thái.
Song song cùng Ngôi Sao David là huy hiệu gia tộc Batukan.
Nói chung như vậy cũng hay, tuy rườm ra nhưng ít nhất còn có ý nghĩa quân Do Thái trong đó.
Điều này chưa từng có trước đây trong 300 trở lại.
Tuy chỉ là phụ thuộc, nhưng Người Do thái đã được đặt một cái nền móng từ đây.
Eitan nhìn lá cờ phất phới trong gió mà khóc , lão lệ tung hoành, hắn làm gì để ý Quốc Huy cùng gia huy của Batukan, trong mắt hắn chỉ có ngôi sao David bay trong gió mà thôi.
Toàn là lão bịn trên ba lăm tuổi, nhưng cả đám tinh thần đều hạnh phúc sáng láng, họ hùng dúng tiến lên dưới lá cờ David phấp phới, không ngờ chỉ một chút thủ đoạn , lập lờ vặt vẹo của chủ nhân nhỏ tuổi.
Do Thái chính thức quân đội đã được thành lập.
Tuy chỉ mới có 25 người ở đây, nhưng ai biết sau này sẽ là bao nhiêu?
Một trăm, một ngàn, mười ngàn , trăm ngàn? Không biết, nhưng họ tin người chủ nhân nhỏ kia sẽ dẫn họ về được Jerusalem thánh địa.
Một dân tộc nhưng cũng là một tôn giáo.
Do Thái giáo, Do Thái dân tộc.
Làm người Do Thái?
Benjamin Huy Tuấn không có sự lựa chọn vì hắn sinh ra kiếp này vốn à Do Thái giáo với linh hồn Đại Việt.
Trước khi muốn tới Đại Việt và giải phóng dân tộc hắn phải có được sự ủng hội của người Do Thái và thống nhất họ , chỉ có như vậy hắn mới có đủ thực lực.
Vấn đề là thức ă Do Thái khó nhằn quá.
Cấm lung tung hết cả.
Thức ăn Kosher cấm rất nhiều loại động vật có tốc độ sinh trưởng nhanh khiến protein nơi này bổ xung khá chật vật.
Một số con vật ăn được là chỉ ăn những con vật có móng chẻ, ăn cỏ và nhai thức ăn lại như bò, dê, cừu.
Các con vật không ăn được là lợn, ngựa, và lạc đà.
Lợn tuy có móng chẻ nhưng không nhai lại, còn ngựa, lạc đà tuy ăn cỏ nhưng không có móng chẻ.
Liên quan gì móng chẻ cơ chứ… rất đau đầu nhưng mà đã là luật phải chịu thôi.
Ăn các loài có cánh như gà, vịt, ngỗng, bồ câu… Không ăn các loài chim ăn thịt như diều hâu, chim ưng, đại bàng.
Cái này thì được vì … bói đâu ra đại bàng mà ăn.
Ăn các loài cá có vây và vẩy như các hồi, cá ngừ, cá trích… Không ăn các con cá không vảy như lươn, các trê, cá tầm, tôm, tép, nghêu sò, ốc hến, các loài bò sát, côn trùng.
Hêy da… mất hết tôm cua tép đồ hải sản rồi… Huy Tuấn muốn chết.
Chỉ có thể ne né bắt tôm cua ăn đỡ thèm.
Chỉ uống sữa và các vật phẩm chế biến từ sữa của các con vật Kosher như bò, dê, cừu.
Chỉ được dùng sữa và các vật phẩm chế từ sữa 6 tiếng sau khi dùng thịt, hoặc 30 phút trước khi ăn thịt chứ không được ăn, uống đồng thời.
Đồ chế biến sữa và thịt, kể cả chậu rửa bát nhất thiết phải dùng riêng.
Không ăn nội tạng động vật hay gia cầm; không ăn phần phía sau của con thú và không ăn thịt, cá đồng thời.
Khi ăn thịt phải lấy hết sạch máu và người chế biến phải học cách giết con vật sao cho con vật chết nhanh nhất, không đau đớn, nhưng lại ra được hết tiết.
Thậm chỉ còn phải rửa sạch và ngâm miếng thịt trong nước 30 phút trước khi chế biến để ra hết máu.
Lạy hồn, chơi này cấm chắc Đại Việt toi mạng hết, đói chết nhăn răng.
Atakan quan tài vụ của thành Synda và cũng là tôi tớ nhà Batukan, hắn dang cáu có chịu đựng lang thang giữ sa mạc.
Đây là một bãi sa thạch cách Damascus tầm 20 km về phía nam, sa thạch rắc rối rất dễ nhầm đường.
Nhưng Atakan xem ra nhóm này người Do Thái thông thạo.
Có lẽ đôi bên đi lại nhiều lần rồi.
Atakan rất làu bàu với thành chủ, chỉ cần liếc mắt sẽ hiểu cái giá đó làm sao thấp hơn được.
Đường Ấn nhập vào tại Damascus đã là 150 đồng Dinar một kg.
Đường thuỷ tinh đặc biệt giá 190 đồng Dinar là đúng rồi cần gì kiểm tra? Thêm nữa mật ong nhân tạo kia quá rẻ rẻ đến mức sôi máu.
Người ta đi từ Đông Ấn đến đây phải có lãi chứ? Mật ong thật giá 1 Dinar một kg nguyên chất.
Thứ này bán 200 đồng một kg đã là quá sức hời, mỗi kg chỉ cần bán ½ giá mật ong thường thì đã ngồi đống vàng rồi.
Ở đó mà đi dò giá đồng bạn làm ăn?
Thể hiện quá không tin tưởng nhau như vậy khó hợp tác.
Thật ra Atakan đang dùng lý do che dấu thôi, quân Do Thái có 25 người.
Atakan tính sơ sơ số hàng sẽ trị giá tầm 400 ngàn Dinar.
Đây là con số sợ hãi với 25 người, bất kỳ nhánh cướp nào biết cũng sẽ mạo hiểm tấn công.
Rất đáng sợ….
Atakan không tin tưởng đám Do Thái già khú đế này có thể bảo vệ hắn cho nên thằng này vừa đi vừa trách móc thành chủ.
Phù đến được nơi giao dịch rồi, nhanh nhanh làm việc rồi về Damascus thôi.
Gửi thư cho thành chủ bảo hắn đưa quân đến Damascus đón hàng về.
Atakan hắn không dám bồi đám người Do Thái này nữa.
Quá liều mạng.
— QUẢNG CÁO —
Đóng giả thương nhân Ấn là nô lệ ấn thực sự.
Nhưng bọn này đã được giao hẹn chỉ cần câm miệng làm đúng kế hoạch sẽ được cho tiền trả tự do về Bagdad sau đó tự tìm đường mà về.
Hai bên thực hiện giao kèo rất nhanh.
Benjamin lấy ra giấy biên nhận đã giao tiền trước sau đó nhận hàng.
Nhưng dị biến chợt nổi nên, một tên Ấn “thương nhân” bỗng nhiên chỉ về phía Atakan sau đó như thì thầm nói gì đó với nhau.
Tiếp theo là “ Thương nhân” Ấn kéo Benjamin ra một góc trò chuyện thân mật.
Atakan thấy như bọn họ cãi nhau dữ dội , lần này quan tài vụ sợ té đái.
Nếu vì phát hiện hắn mà người Ấn thôi giao dịch.
Mất đi thương vụ làm ăn lâu dài này thì có khi Thành chủ treo cổ hắn mất.
Hai chân run Atakan không đứng vững nổi nữa rồi.
Một lúc sau Benjamin hậm hực vẻ mặt đi về.
“ Ngài Benjamin , tình hình thế nào?” Atakan vội hỏi.
“ Bọn hắn nói ông không phải người Do Thái, là ta lừa bọn hắn cho nên muốn cắt đứt làm ăn, vấn đề là bọn này trữ hàng gấp 10 lần chỗ này ở gần Bagdad, nếu chúng giao hàng cho người khác thì chúng ta thiệt 4 triệu Dinar đó” Benjamin càu nhàu bực bội.
Bốn triệu Diar, bán cả nhà hắn đi cũng không đền được Atakan cảm giác bị treo cổ đến nơi rồi.
“ Ta đã nói không cần đi theo, đồng bọn làm ăn tin nhau là chính, là ngươi cùng thành chủ cố tình đẩy ta đến đây, chuyện này không hiên quan ta” Atakan nhayd dựng lên trối trách nhiệm.
“ Được rồi, để ta quay lại nói chuyện lần nữa với bọn họ” Benjamin Huy Tuấn làm ra vẻ quay lại nói chuyện cùng đám Nô lệ Ấn độ trong sự thấp thỏm của Atakan.
Cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết, vấn đề là Benjamin Huy Tuấn cùng người Do Thái phải vượt sa mạc đi Bagda nhận hàng.
Benjamin làm mặt như quả mướp, Atakan thì cười trên đau khổ người khác.
Còn giao dịch là tốt, nhận hàng ở đâu là chuyện người Do Thái các ngươi, liên quan đếch gì bố đây.
Hàng được chuyển rời lên 25 con lạc đà sau đó đi về Damascus.
Lần này Benjamin Huy Tuấn ước tính sẽ lãi tầm 200 Dinar bạc đủ để hắn chuộc một hồi nô lệ rồi tái trang bị, Nhưng hắn sẽ xin phép Thành Chủ Synda lập trại đóng quân ở dãy núi Hermon ngăn cách giữa Damascus và Synda.
Lý do đóng quân ở đây tiện cho việc đi lại tới Bagdad.
Mà dã được đóng quân ở nơi này, quay lại doanh trại hắn muốn làm gì bên trong làm, ai quản được?
Mấy tháng sau còn phải giả vờ đi Bagdad về có đủ lượng sản phẩm đấy.
Theo thoả thuận Benjamin sẽ giao hết hàng cho Batukan, sau đó hai bên định giá bán lời chia 50% cho Benjamin.
Batukan cũng chơi đẹp, từ giá gốc nâng lên 70% sau đó chia ½ cho Benjamin.
Tức là chính xác 500 ngàn Dinar đồng.
Benjamin được hưởng 35% trong đó tức là 175 ngàn Dinar đồng.
Benjamin biết thừa thằng này thành chủ sẽ còn bán cao hơn 70% , đây là hàng độc quyền.
Muốn bán sao bán.
Nhưng Benjamin chịu, thứ nhất giá 500 ngàn dinar là hắn đã ăn một lần lãi rồi.
Tổng nguyên kiệu đầu nhập có 300 ngàn thôi.
Tính tổng hắn ăn gần 500 ngàn đã no lắm rồi.
Thứ hai người dưới mái hiên phải có giác ngộ.
Hắn còn phải dựa vào Batukan gia tộc nhiều.
“ Đồng bọn Benjamin, lần này ngươi làm rất tốt.
Nhanh chóng tổ chức người Do Thái đầy đủ đi Bagda lấy hàng” Batukan vui vẻ cười ha ha,
Nằm không có tiền rơi vào đầu ai chả thích thú.
Nhưng lần này cho hắn một bài học nhớ đời.
Atakan đã kể lại, xém chút là mối làm ăn đổ bể.
Nói chung không cần quá nghĩ, giá gốc nắm rồi, mà quân Do Thái cũng dưới sự quản lý của hắn.
Cho nên không cần quá khắt khe.
“ Thật đi thì đi được ngay, ta có thể ra chợ nô lệ mua người Do Thái về lập quân, nhưng đám ấy là lính mới, đi Bagdad đầy giặc cướp tôi sợ không ổn.
Có một số chiến binh Do Thái từ hồi chiến đấu với người La Mã nhưng muốn chuộc họ ra lại cần Thành Chủ ra mặt” Benjamin nói ý định.
Thật ra ở thành Synda còn khoảng 500 chiến binh Do Thái bị nô lệ khắp nơi, không phải lúc nào chủ nô cũng muốn bán.
Cho nên cần Batuka ra mặt mới được.
“ Nói có lý, an toàn hàng hoá trên hết… vậy đi ngươi lên danh sách, chuẩn bị tiền chuộc, ta giúp ngươi chuộc về” Batukan không coi vào đâu, mấy trăm tên Do Thái phiến quân thôi mà, đến đâu lợi hại.
Nhưng mà vậy cũng đủ đi thồ hàng đấy.
Tấy cả vì giấc mơ nằm trên núi tiền lần này Batukan thật ra sức , đích thân ra mặt chuộc người.
Ép mua ép bán cứu được 412 nô lệ Do Thái chiến binh.
Toàn người già cả , Batukan nhìn mà ái ngại, quân đội như đám rẻ lau thế này đi thồ hàng liệu ổn không.
Bantakan rất quan ngại, nhiều lần yêu cầu Benjamin đừng tiếc tiền đi mua trẻ tuổi Do Thái nô lệ.
Nhưng mà Benjamin cũng thuyết phục thành chủ, 35-40 tuổi vẫn có thể phục vụ 1-2 năm lúc ấy đổi không sao.
Giờ tuyến thanh niên không biết đánh đấm gì cả.
Lúc có cướp thật thì chạy sạch làm ăn gì? — QUẢNG CÁO —
Benjamin nói cũng có lý nên Batukan nghe vậy.
Có điều Benjamin mượn vũ khí, đây là mượn thật, mua nô lệ, mua lạc đà đội hắn hết tiền cho nên tạm thời mượn vũ khí mấy tháng để… rèn luyện.
Hắn có đi Bagdad đâu?.
Trốn trong núi 2 tháng sau ra ngoài mang theo sản phẩm đến thành Synda là được.
Batukan ờ thì cho mượn 100 cây thương dài.
200 cái khiên.
Cung tên và kiếm đắt không cho mượn được.
Vậy là quân Do Thái bùng nổ lên gần 500 người trùng điệp lạc đà đoàn trở theo vật dụng giả vờ là hàng hoá tiến vào dãy Hermon..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...