Trường Sóc Liêm binh ( Liên Sóc là lưỡi thương có móc câu) đau đớn quỵ gối gục gã , hắn ôm bả vai với cánh tay trái đứt lìa , hắn đang chờ đợi một lưỡi đao quyết định lướt qua cổ.
Hắn đã quá mệt , mắt đã mờ đi, hắn đã không thể chiến đấu thêm nữa rồi..
“ mẹ…”
Hắn thì thào … thứ duy nhất hắn nghĩ tới lúc này là mẫu thân của hắn ở quê nhà...
Phập….
Máu tươi tung toé nóng hổi dội lên mặt hắn.
Trường Sóc Liêm binh hơi tỉnh táo lại, hắn run rẩy theo bản nằng giơ lên cánh tay muốn vuốt đi thứ nhâu nhớm tanh tanh trên mặt.
Tay không còn..
Không để ý nhiều, hắn cố mở mắt.
Nghe người khác nói khi bị chém đầu, đầu lâu bay lên trong khoảnh khắc đó có thể nhìn thấy thân thể không đầu của bản thân đâu.
Trường Sóc Liêm binh không tin , nhưng ai lại đi thử thứ này, cho nên đáp án mãi không có, nhưng lần này hắn có cơ hội rồi, phải nhìn chứ….
Ọc ọc ọc…
Trường Sóc Liêm binh mở mắt, trước mặt chính là tên Tống binh đã chặt đi cánh tay của hắn.
Nhưng tên này nào còn vẻ hung tàn như ban nãy.
Một lưỡi Sóc Liêm đã xé mở họng của hắn.
Tên Tống binh điên cuồng bịt cổ họng nhưng máu vẫn tuốn phun, phun thẳng vào mặt của Trường Sóc Liêm binh.
Thằng này sống không được.
Lưỡi Trường Sóc Liêm kéo lại, móc câu lại quay một vòng kéo thằng Tống binh ngã xấp.
“ A Cường … còn sống không? Còn sống con mẹ mày lui lại ngay..”
Trường Sóc Liêm binh cảm thấy vai hắn bị kéo về sau, theo phản xạ kỹ năng huấn luyện như đã thành bản năng hắn chồm dậy quay người bò vè phía sau.
Sinh tồn bản năng khiến hắn có sức mạnh tuyệt đối.
Hắn phải sống, dù tàn tật vẫn có thể báo hiếu.
Thì ra đồng đội đã hỗ trợ nhau, quân Trường Sóc Liêm của Mân càng đánh càng thấy áp lực giảm nhanh.
Không giảm sao được khi mà Đao Thuẫn binh cùng Cung thủ Tống làm gi có trợ giúp.
Đã nói rồi, Tích là một kẻ cẩn thận, đã làm gì phải chắc chắn, tỉ mỉ chính xác.
Không đánh nổi thì hắn làm rùa, không ra cùng lắm tiêu hao chiến.
Đây là Tích triết lý.
Không cần thắng đẹp, không cần thắng đậm mà càn vạn thắng.
Ai biết cái cờ hắn cắm trên lưng các phương trận là gì? tự nhiên cắm cho vui?
Dễ điều khiển, dễ nhìn thấy thiệt hại của phương trận.
Nhưng quan trọng nhất là để pháo binh có thể nhìn thấy, phân biệt địch ta mà bắn.
Ngô Khảo Tích đã chủ đích, trận này lấy pháo làm cơ sở để thắng, tức là pháo sẽ mở ra lợi thế nhiều nhất để các vũ khí lạnh kết luận trận chiến.
— QUẢNG CÁO —
Khi đã có cơ sở lý luận, cơ sở kế hoạch thì mọi chuẩn bị đều theo hướng này mà làm.
Ví như trải đinh là không để pháo phân tâm hai cánh.
Lập trận rút lui để pháo địch hết tác dụng còn pháo ta ở đỉnh phong.
Chuẩn bị dân phu.
Chuẩn bị pháo tự hành do mộc tộc đóng.
Chuẩn bị Lưỡng trọng nỏ thương binh chặn hậu.
Chuẩn bị nổ pháo phá hủy tạo giả tượng.
Có người lại hỏi Tích quá sơ hở, giả dụ lúc đó Lưu Bân chơi ăn chắc mặc bền không đuổi theo Ngô Khảo Tích mà cho quân diệt Trương Bá Ngang rồi ba cánh quân Tống góp lại đập Ngô Khảo Tích thì sao?
Vẫn biết Trương Bá Ngang là mồi, nhưng nhỡ may cá chỉ ăn mồi không đớp câu thì sao?
Đầu tiên phải xét đến tâm lý, làm chính trị hay đánh trận việc hiểu tâm lý đối phương rất quan trọng.
Ở đây người vội là phe Tống không phải Mân hay Tích.
Chuyện Thăng Long Lý Từ Huy cùng Ỷ Lan cãi vã không một tia liên quan Tích.
Cho nên cùng lắm Ký về.
Tích ở đây đấm nhau thêm 3 năm cũng được.
Còn Tống thì không chờ được.
Triệu Húc sắp chết, thái tử chưa lập triều đình chi tranh.
Lúc này là lúc có thể tranh thủ lợi ích.
Cũng như là lúc có.
Thể bị cướp lợi ích, ai còn muốn bên ngoài đánh trận? Phải tìm đúng phe, đúng cánh còn đứng chứ.
Cho nên người vội người gấp là Lưu Phụ.
Đã gấp sẽ muốn một đòn kết liễu nếu đối phương sơ hở.
Và Tích cho Lưu Phủ cái cơ hội đó.
Đoán không sai cá cắn mồi và mắc câu.
Dĩ nhiên có thể cá không mắc.
Không mắc thì Tích đành hú thằng em trai ra thôi.
Hú thằng này ra là hoà cả làng, ai về nhà ấy tiếp tục tiêu hao chiến.
Vậy trường hợp Ký không tại.
Ký không tại mà để lại Lam Long Kỵ thì Tích vẫn chơi như cũ.
Nếu Ký mang đi Lam Long Kỵ dĩ nhiên Tích không điên mà cho Trương Bá Ngang ngu ngu công lên.
Tích ít quân hơn hắn cứ thủ đây giỏi thì Lưu Phủ công lên.
Không công lên hả.
Hoà , giải tán.
Cho nên đừng nghĩ Tích đi binh nước hiểm, ai có thể đi binh nước hiểm, Tích không bao giờ đi.
Cùng lắm là lật bàn không chơi cờ nữa, ai về nhà đó vào mai rùa đấm nhau chơi.
Lại nói Pháo binh Tống xây công sự hớ hênh lại không có nghi binh che chắn này nọ.
Nhìn Tích này.
Công sự pháo nhan nhản trong đó một nửa toàn khúc gỗ.
Đằng này các ông Tống xuống xe là đuổi bộ binh ra xa một vòng để các ông ấy xây công sự.
Tích phát hiện chuyện này méc pháo binh , chỉ huy sĩ quân Culverins nòng dài Thăng Long liền nói : “ Sếp cứ để em”
Trèo kên ngắm lần nữa vì dù sao sĩ quan pháo binh mới là chuyên gia xác định hướn cùng khoảng cách.
Cho bắn thử hai lượt là tìm ran gay góc bắn cùng hướng bắn chính xác.
Nên nhớ bắn pháo đạn đặc dễ hơn bắn đạn nổ thời này nhé.
Đạn nổ bắn mục tiêu xác định rất khó.
Vì nó nổ lúc nào vẫn chỉ là ước đoán mà không xác định.
Cơ chế giây cháy chậm 1cm/s đó là ước tính mà không phải tuyệt đối.
Đôi khi chưa đên mục tiêu đã nổ.
Đôi khi văn đi đâu mới nổ.
Còn đạn đặc là căn đúng hướng.
— QUẢNG CÁO —
Bắn dò đường, Chỉnh sao cho đạn rơi thẳng mục tiêu hoặc rơi trước mục tiêu từ 10-40m đều được.
Sau đó đạn nó điên cuồng lăn lộn nhảy nhót làm công việc tàn phá.
Vì thế mấy anh báo binh Đại Tống mới đào được công sự thì bị pháo dàn bốn mươi thanh cứ như không cần chú ý ai mà tập trung ở đây bắn phá.
Bốn mươi khẩu pháo mà nó dí một khu vực là ghê lắm.
Lại được thằng chỉ huy pháo binh vắt vẻo trên cột hò hét.
Tăng một độ… 35 độ bắn… đây là bắn chỉnh trong phạm vi hẹp.
Cùng lượng thuốc nổ tăng một độ ở 30-40 độ thì pháo Thăng Long điểm xê nhích tầm 10-20 m tầm xa.
Mẹ nó cày, nó bắn dò vậy thì cái khu vực này thanh không.
Mấy ông pháo tống chết một đám, một đám lại vác pháo lên xe ngựa chạy chỗ khác tìm nơi xây công sự.
Mà khổ chạy gì xe ngựa của các ông đã bị đánh dấu.
Ống nhòm nó soi, hễ dừng lại chuẩn bị xây lại bị bắn dò, sau đó là màn pháo binh Tống và pháo binh Đại Việt cách không dí nhau.
Công nhận Đao Thuẫn binh Tống mạnh, không ai nói gì, cũng công nhận bộ cung của Tống phải thuộc dạng bá ở khu vực.
Cũng phải thôi, Tống Béo nhà giàu, đầu tư cung xịn sừng phức hợp.
Tỉ mẩn chế tạo mỗi cây 3-4 tháng mới xong không xịn mới lạ.
Vả lại công nghệ chế tạo cung của Tống rất khá…từ thời Hán đã khá rồi.
Nhưng khá thì thế nào.
Lại với nỏ Genoa dàn đâu?
Mấy ông Tống là ô luyện 3-4 năm mới bắn nổi ra hồn.
Mất ông mân Đao Thuẫn Thủ binh mới tuần trước cầm cung tạch cái dây đi tên ở lại.
Sau một tuần bắn nỏ ầm ầm.
Chỉ cần có nỏ, Mân muốn bao nhiêu lính viễn trình có bấy nhiêu.
Lên dây nỏ lại không mệt, bắn không mỏi.
Bắn cung cứng ông nào thử 20 phát liên tục tôi xem, tay lại lẩy bẩy ko chùi được … ấy.
Cho nên đấu tên một hồi là Tống yếu.
Thêm vào đó Culverins Sơn Pháo M1 và Cối pháo bắn liên tục không nghỉ, tích tiểu thành đại, đục vào thân của cả Đao thuẫn thủ lẫn cung thủ Tống.
Ai chịu nổi.
Tuy mấy hàng đầu của Đao Thuẫn thủ Tống không sao và tấn công ác liệt.
Nhưng sau lưng họ bị đánh tan hoang rồi.
Nhất là Culverins Sơn Pháo M1 không hổ là sơn pháo chuyên đánh khoảng cách gần.
Điểm rơi của đạn thì thằng này hoàn toàn tính chuẩn được trong sai số ±15m.
Có cờ trên lưng của Trường Sóc Liêm binh làm cữ thậm chí bọn hắn nếu liều vẫn có thể tấn công được Đao thủ Binh Tống ngay phía trước quân Mân.
Cho nên dù Đao Thẫn thủ Đại Tống rất cừ, nhưng họ không có hỗ trợ hay bổ xung nhiều.
Trong khi đó lũ khốn hàng năm của Trường Sóc Liêm binh đã sắp tiến lên tuyến đầu thay thế đồng đội bị thương.
Nhưng vấn đề là bọn khốn nạn này tay trái cầm Trường Sóc Liêm tay phải cầm cái gì đó nghiêng ngiêng đầu cắn cắn…
Tống binh xa xa ngach nhiên.
“ Ngáo Mân ra trận ngay tiền tuyến vẫn còn ăn uống được?”
Mân binh “ Ư… ư..ư..”
Răng đang cắn chặt thứ gì đó thì sao trả lời được….
Phực phực phực………
Xèo……….xèo……….
Ném…… — QUẢNG CÁO —
Lựu đạn cực ít… đến Thăng long cong đít làm cũng chỉ đủ cho bọn Miêu Phá, cho nên ở cái vùng này Lựu đạn là khí tài mang tính chiến lược, có mệnh lệnh cấp trên mới được dùng….
Hàng năm sáu cầm lưu đạn lúc này chen lên….
Ném….
Ầm ầm ầm ầm….
Đây gọi là cọng rơn cuối cùng đè sập con lạc đà… Cả vạn tiên phong binh của Đại Tống bị bỏ rơi lại nhưng cảm tử cũng trụ không được bao lâu, phía sau bắt đầu bỏ chạy tán loạn….
Phía trước phân tâm một chút là bị Trường Sóc Liêm binh lao lên đâm chọc.
Lúc này Pháo binh không dám bắn , nói đúng hơn là mấy ông cối chỉ có 4 cái tùy biến góc không dám bắn vì Trường Sóc Liêm binh bắn đầu đẩy mạnh.
Lại nói về mấy anh kỵ binh to cao đẹp zai công tử nhà giàu của Tống, sau khi lao vào bãi vôi trắng thì như gặp độc xà, bỏ lại mầy trăm kỵ tìm đường khác.
Cũng may vì quân Khương kỵ giải đinh là giải cả vôi bột tránh quân Mân dẫm nhầm cho nên dễ phát hiện mà né.
Như ông Ký trải ban đêm mà quân Đại Việt đi nhăng cũng chết.
Lâm Thương thì không phát hiện ra chỗ nào có đinh chỗ nào không, mấy lần xông chết cả ngàn kỵ… đen.
Kỵ Tống chạy một vòng phát hiện ra công hai cánh không được, muốn công vào hậu phương.
Nhưng ở đây đã chuẩn bị kỹ, thương đội nỏ tên , cung tên chờ.
Còn có 3500 Kỵ xông hai lần còn lại 3 ngàn giết được 300 chết 500, mấy anh kỵ Tống cũng nản.
Kỵ Tống đang muốn tìm đường khác thì nhận được tin rút đi, mừng húm chạy biến dạng.
Tin Lam Long Kỵ Doanh đến đây cũng đã đến tai Lưu Phủ, hắn không dám hội quân Lưu Hữu Thế nữa, qua đó không có pháo, Long Lam Kỵ công đến thì hắn chỉ có tử nạn.
Vậy là Lưu Phủ dẫn tàn binh tầm 1 vạn rưỡi hơn chạy về Tây Bắc muốn hội quân cung Thái Miễn.
Lúc này Ngô Khảo Tích quân cũng chỉ mơi vừa đột phá được vạn quân cảm tử Đao Thuẫn Thủ của Tống mà thôi.
Vạn người chứ không phải vạn con kiến, nói đánh bại là bại được đâu.
Thông tin Lam Long Kỵ Doanh sắp tới cũng bay vào tai tích rồi.
Pháo hiệu nổ tung kiến lòng Ngô Khảo Tích đại định, trận này thắng hoàn toàn.
Giờ đuổi theo Lưu Phủ đánh chó dưới nước nhỉ?
( Thật muốn viết tắt cho xong quá thôi ).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...