Lý Triều Bá Đạo Phò Mã


Thẩm Tông Cồ.

Ngô Khảo Ký sẽ nhớ cái tên này.
Rất đàng khen cho một phản ứng có thể nói là như chớp điện, không phải dày dạn chiến tướng, không phải kẻ am hiểu chơi pháo không thể nào trong thời gian ngắn có thể vạch ra hoàn hảo sách lược như vậy.
Chắc mọi người vẫn chưa nhìn ra chỗ đáng sợ của Thẩm Tông Cồ, Ký không phải tự kiêu nhưng hắn tin đến tám phần chiến tướng Đại Việt đi theo hắn lần này cũng nhận không ra bố trí rất khéo của họ Thẩm.
Tưởng tượng Trung quân Đại Việt – Trại Tống- thành Hành Dương là ba đỉnh tam giác.
Vì sông chảy quanh cho nên không bao giờ quân Đại Việt có thể hình thành thế bao vây Hành Dương.

Do vậy ai cũng phải đánh chủ ý tấn công nhổ trại trước.
Đây là dương mưu, ai cũng phải làm.

Trại này Thẩm Tông cồ bố trí từ sớm chứng tỏ hắn là kẻ nhìn xa trông dộng.
Điểm hay của Thẩm Tông Cồ đó là hắn canh chỉnh thời gian rất tốt và cũng rất hiểu pháo binh Đại Việt.
Hắn có chiến hạm, có kỵ binh nhưng không tìm cách tấn công quấy nhiễu bất kỳ gì Đại Việt từ đầu đến giờ mặc cho Đại Việt ép trại.
Đến khi quân Đại Việt chiếm ưu thế gần như hoàn toàn ở Trại Tống, đưa quân ép sát Trại Tống thì họ Thẩm mới lộ răng nanh.
Hắn cho chiến hạn có pháo cơ động tập kích sau lưng quân Đại Việt nhóm công thành.

Ai chịu nổi.

Lại cho kỵ binh đứng chờ ngoài tầm pháo để làm gì? Để đánh lén vào quân công thành Đại Việt lúc này?
Xin thưa không, hắn muốn báo với Đại Việt là “ mày đưa thêm quân đến trại Tống đánh với tao? Bởi vì đám quân này mà hỗn loạn chạy về là bố dí kỵ binh theo lao thẳng trận địa mày.”
Nếu thật cho rút chỗ binh đang công Trại, Tống quân trong trại ùa ra đánh kỵ binh theo đuôi.

Pháo Đại Việt phỏng còn tác dụng khi tàn binh mang theo kẻ thù quay về trận?
Tức là Thẩm Tông Cồ ép chiến, ép Đại Việt phải đưa quân cứu viện nhánh quân công Trại, đồng thời phải huỷ bỏ trận địa pháo mà chuyển pháo đi lên tấn công chiến hạm quân Tống.
Như vậy hai quân bu một chỗ Trại, có thể pháo Đại việt đánh lui được Chiến Hạm nhưng mất tác dụng vì phải đứng đó canh, vì chiến hạm là pháo cơ động , tiến có thể công , lui có thể chạy.
Đến lúc hai quân nhao vào nhau ở Khu trại Tống thì Pháo mạnh của Đại Việt mất tác dụng.
Nếu đúng như dự tính của thằng này thì quân Đại Việt mất đi 30-40% sức mạnh ưu thế.
Thằng này là ai mà có thể cáo vậy? Là ai mà có thể hiểu quân Đại Việt đến vậy?
Khó hiểu.
Thật sự có thể trong một buổi sáng cho ra kế sách lạo hoàn toàn Đại Việt binh sức mạnh hoả tháo thì thằng này cực cực khủng.

Vì sao cảm giác Thẩm Tông Cồ không có bao nhiêu danh tiếng ở Đại Tống vậy.
Ký lần này hết sức dè chừng, thật người tài đâu đâu cũng có, tộc nào cũng có.
Thật ra Ký chỉ đoán được 70% kế hoạch của phe Tống mà thôi.


Hắn còn phải bất ngờ nữa.

Tất nhiên người Tống cũng ăn bất ngờ.
Nói chung là đôi bên đều là kẻ khủng bố tám lạng nửa cân vậy.
“ Thằng này lấy đâu ra tự tin lấy 2 vạn quân Tống hỗn chiến cùng 3 vạn tinh binh Đại Việt vậy?” Ký vẫn miên man.
Đúng lúc này tiếng pháo nổ lên ầm ầm.

Không phải chiến hạm nổ pháo mà là quân Đại Việt đang công thành lại nổ pháo trước.
Sự việc là thế nào?
Sự kiện Vương Đạo Hàn bin chém đã cách đây mười ba ngày, lúc ấy sơn pháo M2 trọng lượng nhẹ đã tới Quế Lâm rồi theo đường thuỷ đến tay Ký từ lâu.
Số là pháo này nhẹ thậm chí trực tiếp trang lên lưng ngựa có thể chuyển, không cần xe cộ gì cho nên đường thung lũng như đường bằng đi thảo mái.
Ví như hành quân mấy vạn người qua thung lũng thì lâu, ngày đi 10-20km phải dừng.

Nhưng nếu đàn ngựa vận hàng thì ngày đi 50-60 km là bình thường mà chưa khiến ngựa mệt.

— QUẢNG CÁO —
Pháo chỉ nặng 80kg chỉ hơn người trưởng thành.

Chân đến cũng tầm 75 kg mà thôi do vậy hai con.

Ngựa chuyển một bôn pháo là thoải mái di chuyển tốc độ rất nhanh.

Tuyến hàng từ Liêm Châu đi Quế Lâm đã thành hình… cho nên hàng hoá không quá khó lưu thông.

Còn từ Quế Lâm đến Vĩnh Châu lại cành nhanh càng dễ.
Vì vậy lúc này Tích mới nhận được tin Vương Đạo Hàn bị chém thì cũng là lúc Ngô Khảo Ký công Hành Dương ngày.
Pháo 200kg tổng thật sự kéo đâu cũng được, cùng lắm nếu đi xa thì nhét hết lên xe ngựa, còn tầm 1 km di chuyển thậm chí 4 người đàn ông khoẻ nhấc càng kéo đi không khó.
Còn nếu có một ngựa kéo càng tuyệt.
Cho nên Ông mãnh Ký cũng đang câu xem bên địch có cái quái gì quân bài dấu dấu diếm diếm.
Ở đây có xông có bãi khô cho nên nếu quân Tống có bài tẩy chắc cũng là Chiến Hạm hoặc chút kỵ binh tập kích thôi….
Cho nên từ đầu đến giờ ông ấy dấu sơn pháo M1 như mèo dấu kít, chờ cho quân địch thì ông ấy sẽ bun bài sau đó nói ngạc nhiên chưa.
Nhưng Ký ca vẫn không hiểu một chuyện.
Kể cả có chút kỵ bịn kia lẫn Chiến Hạm thì vẫn không thể nào trong hỗn chiến ở trại 2 vạn quân Tống ăn được 3 vạn tinh binh Đại Việt.
Sáng giờ rõ ràng quân Tống phải thám báo.

Trang bị Đại Việt nó khủng như vậy, sao dám cận chiến hỗn chiến phân thắng bại.

“Tự tin của bọn hắn từ đâu mà đến”
“ Sao chúng dám chắc chắn lấy ít địch nhiều thắng được Đại Việt tinh binh?”
“ Vì sao?”
“ Vì sao?”
“ Vì sao?”
Ngô Khảo Ký là loại người thấy lạ luôn đặt câu hỏi, chính vì vậy hắn luôn phát triển luôn hoàn thiện.
Trên đời này rất nhiều kẻ tự cho mình là thông minh , đọc cái gì đó, xem cái gì, nhìn sự việc nào đó cảm thấy khó hiểu cảm thấy sai sai gượng gượng luôn không tìm hiểu kỹ lại mà phán xét luôn, phán như con trời.

Sao không thử đặt một câu hỏi sau đó bình tĩnh suy xét lại vì sao lại có chuyện này, tại sao lại có chuyện đó? Không biết có thể tìm hiểu trước mà.

Tất nhiên khi đặt câu hỏi đừng cố bẻ cong những gì mình thấy mà hãy thành thật với hiện tượng, từ đó sẽ thấy bản chất thôi.
Ký không thể bỏ qua thứ này gợn sóng hắn lật qua lật lại vấn đề.

Trong giây lát đầu óc hắn hoạt động hết công suất.

“ Nếu nghĩ ngược lại một chút thì sao?”
“ Nếu quân Tống thực sự có gì dựa vào để ăn được đội quân sắt thép Đại Việt mới khiến chúng tự tin đến vậy”
“Nghĩ theo hướng này một là quân tống có cực kỳ đông quân, hai là chúng nó phải có loại quân khắc chế Đại Việt, hoặc là cả hai dạng trên”
“ Nhiều quân? Trong thành đã thám thính chỉ có 1,5 vạn, 5 000 trong trại, lấy đâu ra thêm quân? Quân ở đâu? Quân khắc chế được Đại Việt quân lúc này chỉ có lượng lớn Kỵ Binh.

Hành Dương lấy đâu ra?”
“ Ở đây còn có ai đâu?”
“ Không đúng….”
“ Chết tiệt tình báo…”
— QUẢNG CÁO —
“Chết tiệt Tống cờ Hó”
Ngô Khảo Ký mặt co quắp.
Bên trong thành là Địch Viễn cùng kỵ binh của Địch Viễn.

Chỉ có thể hắn đang đánh An Nhân mà chạy qua đây.
Không phải chạy lúc có báo động mà là qua đây từ sớm mà trong khe hở thời gian thám báo không phát hiện.
Chỉ có như vậy mới giải thich được sự quỷ quái nơi này.
Địch Viễn đến Tích cũng kiềng hắn không tầm thường.
Nếu như vậy hướng suy nghĩ thì sẽ thông.


Quân Tống có một lượng lớn không xác định kỵ binh trong thành.

3000 kỵ đứng cổng kia chỉ là đánh lạc hướng.
Nếu Tích đã kiềng Địch Viễn thì ít nhất thằng này phải bằng hoặc hơn Tích.
Nếu bằng hoặc hơn Tích thì không chỉ có bố trí như vậy.
Phía sau sẽ là gì?
“ Không ổn… truyền lệnh bỏ trận địa pháo, tám người làm một tổ đòn gánh khiêng pháo đi, vứt giá pháo ở lại… nhanh nhanh”
Ngô Khảo Ký điên cuồng ra lệnh.

“ Truyền lệnh cho Lý Kế Nguyên, đội tàu của hắn không đi Hành Sơn.

Vòng quanh bao vây Hành Dương thành cho ta”
Kỵ sĩ cấp tốc quay ngược về bờ sông phía sau.
Tình thế ở Hành Dương bỗng chốc quá quỷ dị.
Lúc này ở Bắc Mân Vương thị.

Chính thê Thái thị Vương Phi đang khóc lóc trước mặt Vua Mân đòi báo thù cho con trai.
Bịch…
Một đạp khiến ả lăn lột đến tận góc điện.
“ Họ Vương Bát đản dám đánh ta, con trai bị người giết không biết thẹn thùng còn nhận giặc làm cha? Thái thị chúng ta chưa bao giờ chịu ức hiếp đến vậy.

Hàn nhi là hi vọng sống của ta.

Ngươi không báo thù Thái thị ta báo”
Soái thị Vương Phi Mân Quốc điên cuồn gào lớn.
“ Thái thị rất cường sao? Bản vương lúc này lại muốn xem Thái thị các ngươi có bao cường? Hả.

Bấy lâu bản Vương từ Chiết giang phải chạy vào Giang Tây mà định, Thái Thị ngươi ở Giang tây địa đầu xà ở đó hống hách đủ nhiều… đây Là Bắc Mân.

Ta là Bắc Mân chi chủ, các người Thái Thị chỉ là thần… thần không ra thần lộng hành… đến lúc Thái thị nên có câu trả lời rồi” Vương Triều Tiến nào có vẻ mặt hì hì hà hà thường ngày.
Hắn lúc này gương mặt đầy lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Thật ra lần này nếu không có Đại Việt chen vào khả năng cao Vương Đạo Hàm lại hồi vị và Vương Đạo Vĩnh sẽ bị hất ra.
Thật ra Bắc Mân không phải một nhà họ Vương độc đại mà là 3 nhà.

Bắc Mân hay vùng đất Mân quốc thời Ngũ Đại Thập Quốc bao gồm một phần Giang Tây – Chiết Gang và Phúc Kiến.

Vương thị dĩ nhiên đứng đầu Vương thị vùng hoạt động là vùng Chiết Giang Hàng Châu – Tô Châu- Ninh Ba- Ôn Châu, nơi đây thương nghiệp phát triển và cực giàu có.

Kế đến là Thái Thị ở Giang Tây, mọi người vẫn nhớ Thái Mạo thời Tam Quốc chứ? Chính là tổ tiên của họ Thái ở Giang Tây.

Họ Thái vốn xuất thân ở Kinh Châu sau này với về Cửu Châu Giang Tây mà lập nghiệp sau đó ở vùng Giang Tây là một nhà độc đại.


Vương thị khởi nghiệp không phải một mình, bọn hắn có hai đồng minh là Thái Thị cùng Trương thị.

Trương thị thì độc đại ở Phúc Kiến nhưng thế lực vừa phải so với hai nhà trên, thiệt thủy chiến, đóng tàu và là lực lượng thủy binh quan trọng hàng đầu của Bắc Mân lúc này.

Nhưng Vương Mân đánh thua ở Hàng Châu, Ninh Ba, chỉ có thể rút về Giang Tây để lại quân ở yếu tắc Kim Hoa chặn quân Tống.

Đường Kim Hoa khó đi, quân Tống ở Hàng Chây, Tô Châu lại luôn bị thủy binh mạnh hơn của Phúc Kiến quấy cho nên không tiến đường này được.

— QUẢNG CÁO —
Bắc Mân chuyển Kinh Sư về Nam Xương Giang Tây cho nên Thái Thị nước lên thuyền lên.

Vương Triều Tiến có một vợ cả họ Lã cũng có một người con trai trưởng với Lã thị, nhưng sau này vẫn là chọn Thái thị con là Vương Đạo Hàn làm kế tộc tương lai, đây vừa là lợi ích chính trị vừa là Vương Đạo Hàm cũng có tài năng.

Người con cả cùng Lã thị biến mất trong lịnh sử không hiểu giờ ở đâu.

Lã thị chỉ là thành mai trúc mã với Vương Triều Tiến gia cảnh thì chỉ là thế tộc bình thường cho nên khó cạnh tranh.

Nhưng Vương Đạo Hàn bị Ngô Khảo Ký ép dùng thuốc phiện để tra khảo đến ngơ ngơ ngẩn ngẩn điên điên dại dại một thời gian dài.

Thầy thuốc ở đây chẩn đoán Vương Đạo Hàn não hỏng cho nên phế rồi, Vương Đoan Vĩnh con trai Vua Mân và Trương thị lên thế vào.
Thái thị căm lắm nhưng chịu, không thể nào để thằng điên lên kế vị đúng không.
Nhưng dạo gần đây Vương Đạo Hàn bình phục.
Vương thị mới sáu năm ở Nam Xương vẫn cần Thái thị giúp sức nhiều mới vững được nên khả năng Vương Đoan Vĩnh bị phế cao lắm.
Thật ra Vương Triển Tiến cũng rất căm Thái thị lộng hành nhưng không làm gì được.

Đành nhịn.
Nhưng âm thịnh dương suy, Tích xuất hiện làm cho Vương Triều Tiến có suy nghĩ.
Hắn cần cường lực ngoại lực để ổn Nam Xương thì mới mong Vương thị tồn.

Vì hắn chết đi nơi này là Vương hay Thái còn khó nói.
Thật Vương Triều Tiến chưa muốn gõ Thái Thị nhanh vậy, vì ngoại sâm vẫn còn.

Chỉ là cho Vương Đạo Hàn làm con tin vẫn chưa gây nhiều mâu thuẫn , thậm chí Thái thị có thể tự ra tiền chuộc về.

Đây là Vương Triều Tiến muốn gõ nhẹ cái thôi.
Nào ngờ thằng chó này qua Đại Việt lại dở ra dâm tà ý với Đế Việt.

Đây là ngại ông thọ sống lâu?
Lần này về có đầy đủ siêu chiến giáp, vũ khí khủng trong tay thì Vương Thị hắn ngại chó gì ai nữa , dĩ nhiên vẫn sợ Đại Việt một phép.

Cho nên Thái thị muốn nháo, hắn chiều luôn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui