Tích được cứu là cánh phải cứu.
Quân Tống có chết cũng không thể ngờ có một loại pháo hoả lực mạnh mà cơ động như pháo cối.
Họ không hề có kiến thức vấn đề này.
Nếu Tống đứng lại không công vào cánh phải của Bắc Mân, chờ đợi cánh phải Bắc Mân buộc phải tiếp viện cho trung quân sau đó ép sau mà đánh có lẽ Tống đại phá quân Bắc Mân.
Nhưng vấn đề là họ không.
Tống lựa chọn đột kích khi pháo lớn của Mân mất tầm và đang bận.
Cho nên đội hình tấn công vốn chỉnh tề của quân Tống bị 70 khẩu pháo cối hành hạ.
Pháo cối muốn di chuyển không dễ nhưng không khó.
Hai người mang vác 50kg súng 2 người mang vác 40kg đế.
2 người mang hòm đạn dễ dàng di chuyển đủ 200-300 m mới thấm mệt.
Do đó trận địa pháo cối được tái bố trí thuận lợi, họ không khai hoả vội mà chờ quân tống vào khoảng 300m mới khai hoả đánh vào các hàng sau của quân Tống với khoảng cách 400m.
Pháo cối có 4 mức đặt nòng cơ sở 500m 400m 300m và 250m.
Muốn bắn gần hơn phải thay loại tử pháo đặc biệt ngắn ít thuốc phóng.
Đây là loại đế gỗ, chỉnh khẩu độ nòng theo mức định sẵn dễ chế tạo hàng loạt, cơ động.
Thậm chí nếu đào hơi nghiêng nơi đặt pháo có thể bắn góc 30 độ đạn là bay gần thẳng.
Nếu không để bố trí pháo này chỉ cần gạt đật cho phẳng 50x70cm là đủ một cái xẻng công binh chỉ một loáng là được.
Cho nên quân Tống cánh này rất thảm.
Họ không nghĩ mình vòng xa vậy mà quân Bắc Mân vẫn có thể bố chí pháo.
Đan nổ rơi đám đông là kinh hoàng sát thương.
Không thể nào lệch được vì người quá đông.
Một quả đạn ít nhất giết chết tầm 3 người làm mất sức chiến đấu 7-9 người.
Đây là còn tính sơ sài.
Gần 2kg thuốc nổ không phải thường, mảnh gang xé tung bay tứ tán.
Nếu không nằm xuống né đạn thì chân bị cắt đứt là bình thường, trúng bụng trúng ngực đảm bảo chết thảm.
Cối mới bắn nhanh.
Một người dùng que móc lôi ra tử pháo một người cầm tử pháo mới nhét vào là có thể tiếp tục phát xạ.
Chỉ chậm hơn một chút so với Phật Lãng Cơ thôi.
Tại sao?
Phật lãng cơ tuy nạp tử pháo sau nòng nhưng có các linh kiện khoá ép tử pháo sát vào mẫu pháo.
Sau mỗi lần bắn phải rút bộ chêm đệm ra cho nên đâu có nhanh hơn dùng que khều tử pháo của cối bao nhiêu?
300m chưa thể tăng tốc đôi bộ binh, một là sẽ loạn phương trận, hai là hụt hơi nếu chạy quá nhanh.
Tầm này chỉ có thể bước nhanh mà không thể chạy.
Bước nhanh theo nhịp trống trận.
Nhưng chính vì vậy mới đáng chết.
Pháo cối tốc độ cao ta hồ trút xuống, chỉ trong chốc lát bên cánh trái của quân Tống tán loạn.
Số ít xông lên được khoảng cách 100m thì bị đội nỏ thủ Genoa tặng tên.
Dĩ nhiên quân Mân bên này Vương thế tử Bắc Mân không ngu, hắn hét quân xông lên càn quét.
Thế trận lại đổi một lần nữa.
Trong khi đám giáp sĩ của Tích vẫn có thể cầm cự tạm thời chưa bét hẳn thì cánh trái của Tống bại như núi đổ.
Vậy là Bắc Mân Thế Tử tách ra 5000 binh chọc vào cánh của trung quân Tống.
Trong tình huống đang lộn xộn đan nhau mà có phương trận dàn hàng thương dài chọc đến đó là chí mệnh.
Lúc này cánh phải quân Bắc Mân free.
Dưới sự trợ giúp của binh lình khoẻ đội pháo cối lại di chuyển một lần nữa đến vị trí thuận lơi nhất để tấn công vào phía sau cùng của trung quân Tống.
Lần này bắn là khoản cách xa nhất 500m.
Lúc này không quản địch ta phân biệt.
Chỉ biết chủ quan pháo binh trên cao nhìn thấy chỗ đó nhiều Tống ít Mân lại có soái kỳ của Tống nên phải đánh.
Dù đánh nhầm thương vong quân ta nhưng có thể cứu lại là cả một thế trận , cứu lại là cả vạn sinh mệnh nên phải đánh.
Vậy là pháo binh cối lại đánh.
Đây là thùng pháo thứ ba truyền đến rồi, họ đã hết tử pháo dự trữ , bắn xong bảy quả chỉ có lui mà thôi.
Lần này còn kinh khủng hơn sát thương… vì người đứng quá chật hẹp.
Rơi xuống là cả vùng thanh không máu tươi be bét.
— QUẢNG CÁO —
Bắc Mân Vương tử không truy tàn quân của Tống bên cánh này, hắn cho 7000 quân đánh dí để chúng không tụ tập lại được thôi.
Còn lại 3 ngàn hắn đích thân ở lai bảo vệ pháo binh.
5 ngàn cho thân tướng chỉ huy lao vào hỗn chiến.
Em rể đã dặn, thắng thua hay không ở pháo binh, chỗ này pháo binh bị tập kích thì không thể nào gượng được.
7 ngàn kỵ binh ban đầu của Đại Tống bị đánh tàn nhưng vẫn còn tầm hơn ngàn có thể chiến đấu.
Lúc này trong chiên trường hỗn loạn chúng đã nhìn ra pháo cối binh tác quái cho nên xông về tập kích nơi đây mà không cứu viện đám tàn bộ binh đang chạy.
Vương Đoan Vĩnh cắn răng hò hét quân trường thương lập hàng rào phòng thủ, quân nỏ thủ đứng sau chuẩn bị xạ kích.
Lúc phát hiện kỵ binh Đại Tống thì chúng đã đến tầm 300m không kịp chình cối rồi.
Đơn giản lúc này có thể nói là chiến trường siêu cấp hỗn loạn, người người lấy mệnh ra bác đấu.
Ngô Khảo Tích hít một hơi sâu lấy lực, hắn đột nhiên thấy bên phải như giảm áp lực cho nên hò hét thân binh mở đường máu đánh qua hướng phải.
1000 thân binh full trọng giáp còn có tầm 700 người, nhưng lúc này lại tỏ ra hết hiệu quả ở chiên trường, chém bọn hắn, bọn hắn chưa chắc chế, nhưng để bọn hắn chém lại thì chắn ngươi chết liền.
Nhiều thằng khiên đã rơi, chiến giáp méo mó cả đầy vết đao kiếm nhưng vẫn có thể chiến đấu.
“ Vương Khôi… Vương Khôi … Đại Kỳ đâu..”
Trong kinh hoàng ồn ào của gào thét, của tiếng binh khí chạm nhau , của tiếng kêu rên nức nở của tiếng máu tươi òng ọc chảy.
Một tiếng gầm hớn như hổ dữ vang lên.
“ Vương ta… đại kỳ còn tại”
Vương khôi không thể giơ cao đại kỳ nhưng hắn vẫn cầm vững chống đỡ thân hình lung lay… hắn quá đuối rồi, chiến giáp Ma Lã đã lỗ trõ vết thủng thậm chí có một lưỡi kiếm còn vướng trên vai áo hắn kéo ra không được, máu tươi từ đó phún phún mà ra…
Hắn gào lớn nhất có thể để Vương của hắn nghe thấy.
“ Đưa … đại kỳ đây” Ngô Khảo Tích len tới, hắn vẫn là Ngô gia tử, sức mạnh tuy kém Ngô Khảo Ký nhưng vẫn dũng mãnh hết sức phi thường.
Hắn một tay có thể dương lên lớn đại kỳ mà người thường phải hai tay giơ mới đặng, vẫn một thân chiến giáp nhốm toàn máu tay phải cầm chiến phủ tay trái cầm đại Kỳ giơ lên.
“ Thân binh tất cả nghe theo ta hét lớn… một hai ba đẩy”
Rập rập uỳnh uỳnh.
Bên cạnh chỉ có tầm 40-50 người nghe rõ nhưng họ đã đáp lại.
“ MỘT HAI BA ĐẨY”
Rập rập rập.
Lấy thân trọng giáp như khiên mà ép, nếu ai còn khiên thì lấy khiên giơ lên mà ép.
40 người hô lớn đẩy….
Lan ra 100 người hô lớn đẩy..
“ MỘT HAI BA ĐẨY”
“ MỘT HAI BA ĐẨY”
“ MỘT HAI BA ĐẨY”
Bảy trăm thân binh đẩy, đẩy cả quân ta lẫn quân địch về hướng áp lực giảm mà Tích cảm nhận.
Cảm nhận không sai, quả nhiên có thể đẩy tới.
Ngô Khảo Tích mồm văng bọt máu hoà cùng dòng người hô lớn.
“ MỘT HAI BA ĐẨY”
“ MỘT HAI BA ĐÂM” — QUẢNG CÁO —
Ngàn người như tuyết lăn lại có càng nhiều binh Mân bên cạch mặc kệ tất cả dựa dưới cờ mà lên.
“ MỘT HAI BA CHÉM”
Khẩu hiệu đã đổi vì lúc này đã đẩy được một vùng chân không.
Theo hiệu lệnh chém đâm.
Một hai ba đúng nhịp.
Lúc này mỗi quân đều tán loạn không thể có nhóm nào đỡ được kiểu đồng loạt công phá này.
Tích dùng chiến phủ ViKing vì hắn thấy rất phù hợp với người Ngô gia cao to.
Dĩ nhiên kị chiến hắn sẽ dùng thương nhưng bộ chiến phải là viking rìu.
Nhưng tay hắn tê rồi, hắn nào nhớ được mình đã vung bao nhiêu rìu bổ bao nhiêu quân tống.
Không biết thân binh nào đã dằng lấy Đại Kỳ thay hắn nhấc.
Không biết thân binh nào đã dúi cho hắn một tấm khiên.
Mắt mờ rồi không nhận ra thân binh nào đàn xốc nách hắn tiến lên.
Loạn..
rất loạn.
“ Chống được ta chống được… cho Tống Kỵ Binh mà hay sao… bố mày giết hết” Máu me chật vật đứng lên cả người lấm lem bụi đất.
Hắn ba ngàn chống lại được một ngàn kỵ Tống, đây là chiến công không thể nào không khắc ghi.
Điều này rất là hiếm.
Cũng bởi vì chiến trường quá loạn kỵ binh tiến lên tốc độ không như ý.
Genoa nỏ binh đủ bắn ba đợt hạ sát không ít, Trường thương binh của Vương Đoan Vĩnh chiến đấu khá kiên cường, cho nên hai bên lưỡng bại câu thương.
Vương Đoan Vĩnh không chết chỉ bị thương nhẹ, dù sao nhóm này có tới 2 ngàn là thân binh tinh nhuệ của hắn.
Đánh lưỡng bại câu thương là được… pháo binh còn tại thì còn hi vọng.
Bỗng nhiên trong khói bụi mịt mù hắn nhìn thấy… cái gì đó.
Móc ra ống nhòm để cho thân binh làm kiệu cho hắn ngồi cao lên.
“ Mẹ ơi là Vương kỳ em rể…”
“ Pháo binh ngưng ngưng….
Tây An Vương đang tiến tới chỗ các ngươi pháo kích..” Vương Đoan Vĩnh hét lớn…
Thủ lĩnh đội pháo Đại Việt nhìn qua phía mà Vương Đoan Vĩnh chỉ hắn cũng có ống nhòm.
Thì ra Tây An Vương Kỳ từ dần dần tiến lúc này đã dũng mãnh tiến đên Soái Kỳ của đối phương… đây là chém tướng đoạt kỳ..
“ Ngưng bắn… ngưng bắn….
lũ chó này ngưng bắn…” Thủ lĩnh đội pháo Đại Việt vội vã nhảy xuống nhăn cản pháo chinh hạ thủ, còn hạ thủ thì chính Tây An Vương sẽ ăn đạn.
Tích mơ mơ màng màng được thân binh dìu đi, kéo đi.
Hắn chỉ dựa vào bản năng, cảm nhận của lão tướng sa trường mà phát hiện hướng có thể công thôi, làm gì biết đó là Soái Ký đối phương.
Cho nên hắn tiến.
Mọi người tiến theo.
Hắn bị thương , hắn mẹt mỏi cho nên lúc này mọi người kéo hắn theo.
Bỗng nhiên Tích hai mắt lờ mờ như thấy hai hàm răng nhuốm máu nhe ra trước mặt hắn.
“ Vương gia, bắt được chó tống này là chỉ……”
Tích tai ù không nghe rõ tiếng gào thét.
“Vương của ta ngươi chém đi”
Ù ù không rõ..
Hắn bản năng giơ lên chiến phủ … phập…
“ Hoan hô”
Tiếng hoan hô dạy sóng…
Tiếng la hét vui mừng…
Tích ngất rồi.
— QUẢNG CÁO —
Hắn nằm đủ 3 ngày mới tỉnh, tỉnh dậy đã ở Tân Dư… trên người chằng chịt vết thương..
Nghe kể lại hôm đó đội hắn chém tướng đoạt cờ.
Quân Tống loạn cào cào rút.
Binh bại như núi đổ.
Nhưng quân Mân cũng thương thảm trọng và mệt mỏi vô lực tiến lên.
Chủ tướng bị chém tại trận.
Quân Tống mất hết nhuệ khí lui binh 30 dặm về sát Trương Đàm thành.
Sợ hãi…
Tích kém chút chết nơi đó.
Quá sơ ý rồi.
Quân Mân sao có thể như quân Đại Việt mà có thể điều khiển như tay chân.
Tổng kết quân Mân phải chết đến vank người bị thương mấy ngàn.
Tất cả mệt mỏi phải tĩnh dưỡng thời gian.
Quân Tống thì chết nhiều hơn nhiều.
Mới vào đã bị diệt 4000 kỵ ..
sau đó có lợi thế giết quân Mân tơi tả.
Nhưng sau khi cánh trái của họ chết đến gần 7-8 ngàn cho nên vỡ cánh thì lại đến lúc quân Mân trào lên đánh.
Cho nên Tống quân phải chết ít nhất 20-23 ngàn người còn bị thương thì vô khối.
Sơ sót quá.
Tích cố vặn người ngồi dậy cả thân băng bó vải trắng.
Thút thít
Thút thít
Lại gì nữa.
Là Vương Hi Quân.
“ Ngươi không chịu tang cha chồng thay ta về đây làm gì” Tích Tức giận quát lên.
“ Hu Hu hu..
là Tỷ Tỷ nói nàng một mình chịu tang lão công, ngày ngày không lười đọc kinh niệm phật.
Ta về đây vì lo kẻ khác chăm ngươi không chu toàn.
Ta cũng ngày ngày chăm chỉ lên hương đọc kinh cho lão công nào lười biếng..
hu hu quát ta” Vương Hi Quân bụm mặt khóc.
Vuốt ve vuốt ve…
“ Đừng khóc nữa, ta xin lỗi, vì cha mất tính ta đột biến, không cố ý quát ngươi, là ta ngu dốt hiểu nhầm ngươi..”
Tích xoa xoa tóc nàng.
Vương Hi Quân nhu thuận như mèo quỳ dưới giường đầu tựa vô chân Tích mà ngước mặt hỏi.
“ Đau sao?”
Tích ánh mắt như biết nói nhìn xa xa ngoài cửa xổ.
“ Đau ..
không phải thân xác đau mà tâm đau”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...