Vương Mân hay Bắc Mân của họ Vương sứ thần đã đến được Đại Việt Thăng Long.
Đội tàu Vương Mân đến Liêm Châu đã mua được thuốc nổ mạnh ở nơi này.
Đây là nơi chung chuyển, tập kết hàng hoá của quân Đại Việt cho nên chưa bao giờ thiếu hàng.
Tuyến đường vận tải của Đại Việt đó là từ Thăng Long bên cảng Đấu Hồ đi qua Sông Hồng ngược Luy Lâu đến Bạch Đằng giang ra biển.
Từ đó đến Vân Đồn.
Từ Vân Đồn đi Liêm Châu , đây là thuỷ hải lộ tầm 12 ngày do các loại thuyền buôn, thuyền vận tải bắt đầu lắp chân vịt.
Tiếp theo từ trạm chung chuyển Liêm Châu đi Khâm Châu, tiếp Đến Ung Châu rồi đi đến Liễu Châu tiền tuyến, vì đang có tuyết nên phải 15 ngày.
Nếu không có ngựa , bò , trâu mua từ Liêu Đông thì còn lâu mới có tốc độ này.
Vì vậy chỉ cần có thư, đủ ấn tín của Ngô Khảo Tích thì có thể mua một lượng thuốc nổ tạm đủ dùng nơi này.
Đoàn thuyền Vương Mân chia hai, một nửa đem thuốc súng về, một nửa làm sứ đoàn chạy đi Thăng Long.
Sứ đoàn dẫn đầu là Thân Vương Vương Triều Hanh em trai quốc vương Bắc Mân, thân phận đủ quan trọng.
Nói thật lần này hắn đi tí chết, giữa biển gặp bão may mà có thấy đèn hải đăng mò vào vịnh Cửa Lục mới sống được.
Hoàn hồn đến được Thăng Long…
Thằng này đen, bão thường là vào khu Tân Bình Lộ và Chiêm Thành, có vào Bắc Bộ mà ít, thường bão từ tháng 4- 10 ( nông lịch) giờ đã tháng 12 gặp bão là hiếm thời này có bão là ở biển Hoa nam là chính.
Nhưng mà thời tiết ai nói được.
Cho nên Bố Chính ấy mà, một năm ăn 3 cơn bão thành quen, dân Bố chính cày cấy rất chăm nhưng mà mất mùa cũng không khóc lóc.
Họ có ngàn lẻ một cách kiếm tiền mua lương thực nơi đây, nông nhàn là đi làm công nhân xưởng, công nhân xây dựng cả, kiếm đủ tiền nuôi ăn cả nhà còn dư ra.
Lương thực Bố Chính vẫn là nhập chính, Từ Lavo nhiều nhất, giờ tuy thông cảng Thăng Long nhưng vẫn nhập Lavo gạo, không gì khác, gạo thời này càng nhiều càng tốt, không ăn xây kho tốt trữ ấy, không mất được.
Cho nên nói cái thằng Triển Hanh đến được Thăng Long là tổ tiên nhà nó phù hộ ghê gớm lắm không là chết lâu rồi.
“Nhớ vào trầu thượng quốc việc lớn nhất là thuốc nổ.
Nhưng việc mấy ngọn đèn biển kia quan trọng không kém, có nó mới thuận lợi giao thương cùng Thượng quốc.
Thuận lợi giao thương nội địa… nhớ nhắc ta đấy”
Triển Hanh nhắc nhở phụ tá.
“ Bẩm Vương gia xin yên tâm , thuộc hạ nhớ kĩ”
“ Cha mẹ ơi sao nhiều thuyền vậy?”
Sứ thần đoàn Vương thị đến Luy Lâu thì trợn mắt há mồm nhìn thuyền bè tấp nập nơi đây.
Chiết Giang khi xưa cũng là ổ của buôn lậu thế gia Tống nhưng không thể nào sợ hãi trước cảnh tắc đường ở Hà Nội… nhầm cảnh tàu xe tấp nập ở cảng Luy Lâu.
Quan Viên Thiên Đức phủ đã nhận tin nên ra đây tiếp đón sứ thần….
“ Ha ha… Sứ thần mời lên bờ…”
“ Ô ô không cần nói tiếng hán, chúng ta nói được tiếng Việt” Vương Triều Hanh bập bẹ được mấy câu tiếng Việt, nhưng trong đoàn của hắn tự có người giỏi tiếng Việt phiên dịch, Đi đến thượng quốc nói tiếng Thượng quốc, nếu còn dùng Tống tiếng đó là không hay.
“ Ồ… cái này là vôi sao?” Vương Triều Hanh bất ngờ để ý lại bến cảng Luy Lâu đã đổ bê tông.
Hắn lạ lùng mặc kệ thân phận ngồi xuống sờ mó, lây tay dõ, thậm chí rút chuôi kiếm gõ, không được hắn đỏ mặt định rút đao ra chặt.
Quan viên Đại Việt xám mặt.
Đám người Mân này quá dã một chút đi.
Xi măng mà, có gì to tát?
Họ quên rằng chính bản thân họ sau bày tháng trước cũng y như mấy thằng này vậy thôi.
“ Thượng quốc quan, cái này là thứ gì có thể kết nối gạch đá, mà lại còn chắc như đá vậy… thật thần kỳ quá” Vương Triều Hanh tò mò đứng dậy phủi phủi tay hỏi.
“ Đây là xi măng, là thứ để xây dựng, chỉ có Đại Việt mới có… các ngươi đừng cố tìm hiểu làm gì, phỏng chế không nổi đâu.
Phủ Doãn Thiên Đức phủ vểnh mặt tự hào.
“ Ha ha… nào dám so sánh cùng thượng quốc, tiểu quốc nào dám.
Chỉ là muốn hỏi mua một chút về xây phủ mà thôi” Vương Triều Hanh cười… nói điêu..
rõ ràng muốn mua về xây thành trì… — QUẢNG CÁO —
Phủ Doãn Thiên Đức bĩu môi thầm mắng “ khốn kiếp Mân người dám lừa bản quan, muôn mua, không cửa, thứ này Đại Việt còn thiếu để dùng đâu”
Nghĩ vậy nhưng lễ tiết lịch sự vẫn có, hắn mời Vương Triều Hanh lên xe ngựa để về thành nghỉ ngơi chờ thông báo Thăng Long mới có thể tiếp kiến.
“ Chu choa, xe ngựa kiểu gì lạ lẫm… trục nhỏ như vậy ngồi không gãy sao? bánh xe bằng thép lại có mấy que thép xuyên xuyên… Ô bọc gỗ, bọ da bên ngoài… lạ lùng quá”
Lần này không chỉ Vương Triều Hanh mà toàn bộ phái đoàn Bắc Mân quay vào nghiên cứu xe ngựa.
Nói chung mấy vùng lân cận quan viên đều có xe kiểu này.
Chính vì để đi cho tiện đám quan này rất chăm sửa đường… thật là một công đôi việc.
Phủ Doãn Thiên Đức cùng quan viên phủ Thiên Đức đầu đầy mây xám ruồi muỗi bay vo ve quanh đầu….
lũ này đến Đại Việt để nghiên cứu xi măng cùng xe ngựa? Có thiên lý không.
Tại nơi nghỉ ngơi cho sứ đoàn.
Cả đám người mân lại vây quanh đèn bão, đây không phải đèn dầu mà Bố Chính bán đến Hoa Hạ.
là đèn bão chất lượng cao trang trí cực gắt các nhà giàu mới chơi được.
“ Thượng quốc nhiều thứ thần kỳ quá, không phải vì Bắc Mân đang lâm nguy ta còn muốn ở lại tìm hiểu học hỏi” Vương Triều Hanh cảm khái…
Thật đúng như dự tính, khi sứ thần Bắc Mân tới Thăng Long thì họ kinh hoàng với những con đường màu đen thẳng tắp trộng rãi trải dài tít tắp, không một tia bùn đất, bẩn thỉu.
Lại xuống xe gõ gõ ..
đập đập.
“ Ối cảnh vệ quân, có người phá đường”
Lập tức có người dân la lớn chạy đi.
Một lát sau có một đội cảnh vệ tầm chục người phóng moto phân khối lớn lao đến… khị khị nhầm là phóng ngựa.
“ Các ngươi là ai thanh thiên bạch nhật tàn phá của công” Đội trưởng cảnh vệ mặc phục sức riêng của Cảnh Sát lên tiếng quát.
Quân sĩ Đại Việt đi theo hộ tống đoàn sứ thần vội ra giải thích.
“ Là bọn hắn tò mò không biết đường làm từ gì nên gõ gõ tìm hiểu không phá hoại, có chúng ta canh, vị cảnh vệ đội trưởng yên tâm…”
“ Là sứ đoàn? Làm ơn cho xem công văn giấy tờ” Đội trưởng cảnh vệ không vì có binh sĩ Đại Viêt dẫn đường mà nể mặt.
Đội trưởng bên phe quân đội vội vàng lôi giấy tờ trình báo.
Quân đội cùng Cảnh Vệ ( cảnh sát) là, hai hệ thống khác nhau đã chuyên môn hoá ở Đại Việt.
Quân sĩ mà lởn vở phạm pháp ngoài quân doanh là bị hốt ăn cơm ngục ngay, không dám đùa đâu.
“ Ồ ..
xin mời thông chốt.
Các vị đừng đứng lại như vậy cản trở giao thông.
Lần này bỏ qua”
Cảnh vệ vẫn nể tình không dừng xe giữa đường cao tốc là ốm đòn đi kho bạc nộp tiền rồi.
“ Luật Thượng quốc quá nghiêm” Vương Triều Hanh sợ hãi.
Thật nơi này quá mới mẻ.
“ Không nghiêm tất loạn.
Sứ thần mời đi nhạn cho, lần sau dừng xe vô cớ kiểu này dễ bị phạt lắm” Đội trưởng phe quân đội lên tiếng, lương hắn cả tháng chắc đủ đền một vụ như vậy, không dỡn được.
“ Khủng khiếp ngựa xe….
Nơi này ai cũng có loại xe này sao?” Vương Triều Hanh thò đầu ra ngoài không thể tưởng tượng được cái xe ngựa kiểu thần kỳ này lại đông như mắc cửi ở Kinh Sư Thượng Quốc.
Nói đùa Thăng Long tập trung toàn bọn có tiền, mà giờ này thương nhân thợ thủ công có địa vị rồi, xắm xe lượn ầm ầm còn hơn quan lại, thuế đường? Đóng, cầu phà, không những đóng còn quyên tiêng quyên sức giúp triều đình xây, có mấy thứ ấy bọn họ kiếm tiền dễ hơn.
Lúc này Tuyên Đức diện Lý Từ Huy đang tiễn vợ chồng mấy đứa em nhận về.
Mấy đứa nhỏ quấn bác gái mếu máo khóc ầm ỹ hết cả điện nhốn nha nhốn nháo.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này Lý Từ Huy lại gọi Daksamavamca ra dặn dò:
“ Dumai đất ngươi tặng anh chị chúng ta rất cảm ơn, nhưng lúc này đúng là Đại Việt không quản nổi, ta chỉ có thể cử một số ít người qua đó lập Đô Hộ Phủ.
Còn cần ngươi quan tâm bảo hộ.” Lý Từ Huy thâm tường dặn.
Mảnh đấy là Daksamavamca hứa tặng cho Ngô Khảo Ký vẫn ở đó, Daksamavamca vẫn giup quản lý và khai thác dầu thô lộ thiên nơi này.
Nhưng mãi cũng không phải cách cho nên làn này Daksamavamca đề cập đến việc Đại Việt quản lý nơi đó.
Cho đất là thiệt?
Không không không.
Lavo còn đang tìm chỗ nào ngon ngon đê tặng Đại Việt mà Lý Từ Huy không lấy kìa.
Bọn này tặng đâu đơn giản, có tính toán cả, đó là dự hơi Đại Việt.
Ví như Daksamavamca tặng Ngô Khảo Ký có một dẻo ở phía nam gần bờ biển có mỏ dầu có mấy ngọn núi khô ngoài ra đếch có mẹ gì, Nhưng nếu Đại Việt đóng cứ nơi đây, cả miền Nam của Medang coi như yên.
Palembang dám đánh úp phía nam hắn? tất nhiên phải đi qua vùng Dumai của Đại Việt.
Chẳng lại bị Đại Việt đem quân đến diệt quốc luôn ấy chứ.
Bọn này tính hết đấy bà con, của biếu là của lo, của cho là của nợ.
Lavo cho đất chẳng ngoài gì khác Đại Việt đỡ một phần áp lực Pegang cho họ.
Sao đơn giản được.
“ Còn nữa, dầu giảm xuống khai thác ½ công suất lúc này thôi, quay qua khai thác thứ này… tên nó gọi là đá phiến dầu”
“ Chị dâu, cái này chỗ ta cũng có, dân dùng làm thức đốt nhưng mùi quá đáng sợ, chị dâu cần nhiều ta khai thác cả hai nơi đem về Đại Việt?” Daksamavamca ngửi thấy mùi làm ăn sáng mắt ngay, lại có tiền.
Vì Medang đã cho Ngô Khảo Ký Mumai cho nên dầu ở đây Daksamavamca chỉ ăn tiền vận chuyển và tiền nhân công, còn cái mỏ dầu lộ thiên khác hắn có thì khai thác ít quá không ra tiền.
Cho nên nếu thứ đá vô dụng này có thể bán được thì hắn trúng mánh, vì thứ này ở Medang nhiều lại dễ khai thác vận chuyển hơn dầu.
Lý Từ Huy trợi mắt, mẹ nó đúng là Indonesia sao lắm tài nguyên thế.
Đại Việt dầu toàn ngoài khơi khai thác không nổi.
Đá Phiến nghe đâu VN cũng có mà chỗ nào nàng quên, rất khó khai thác, không nư bọn Medang này hốt lên là có.
Còn có Tây Vực cũng lắm thứ này mà Đại Việt với không có tới, chịu thôi.
“ Ngươi khai thác đi, có bao nhiêu chị mua bấy nhiêu” Lý Từ Huy nói.
Vì sao Lý Từ Huy quan tâm đá phiến? Đá phiến này từ đâu ra?
Nói lại phải nói thằng Daksamavamca tặc thông minh, hắn trong đầu luôn nghĩ cách làm ăn gì với Đại Việt -Bố Chính cho Medang giàu hơn nữa mạnh hơn nữa.
Đá phiến mỏ của Medang là nhiều.
Cháy rừng vô tình đá cháy , dân thấy lạ lấy đốt quả nhiên cháy , từ đó có một ít dân lấy làm thứ đốt nhưng mùi và khói quá gớm, cho nên đốt củi còn thoải mái hơn.
Daksamavamca trong một lần tuần tiễu tình cờ thấy dân hắn đốt thứ này, mùi khen khét như mùi dầu đốt.
Thế là thằng này thông minh nghĩ ra ý tưởng.
Nếu dầu đen có thể sản xuất dầu tinh khiết đốt cháy thuyền địch, thắp sáng.
Thì đá đen này có thể làm ra dầu tinh khiết không? Thế là lần này đến Đại Việt hắn cầm theo hàng mẫu hỏi Lý Từ Huy.
Lý Từ Huy dĩ nhiên nhận ra đây là đá phiến.
Thứ này hoàn toàn có thể triết tách dầu, nếu chỉ là dơn thuần triết tách theo công nghệ cổ như lò A.C.Krik nàng biết qua qua, vì sao biết, thì lại nói đến mơ mộng Lý Từ Huy đọc tiểu thuyết nghĩ mình xuyên mà chuẩn bị tuy nhiên đọc ký mấy cái chưng cất dầu thô nhưng không đọc chưng cất đá phiến mấy, nhưng huy biết nếu xây dựng lò A.C.Krik còn dễ gấp vạn lần lò chưng cất dầu thô.
Vấn đề tại sao nàng lựa chọn đá phiến trong khi có dầu thô.
Đơn giản vì sản phẩm phụ của đá phiến dầu chưng cất là khinh hoàng số lượng nhựa đường.
Mà Thăng Long –Bố Chính- Đại Việt cạn nhựa đường rồi.
Sáu năm chưng cất dầu thô đã dùng hết.
Nếu chỉ dựa vào chưng cất dầu thô thì còn khuya mới đủ trải đường full cho Tâm bình lộ các tuyến chính đừng nói phục vụ Thăng Long.
Nhưng có đá phiến thì khác.
Thằng này một tấn đá phiến được 30 lít dầu là khóc lậy trời.
Năng lượng đốt chiết tách thì hao tổn vô cùng.
Nếu là tương lai hoàn toàn khó cạnh tranh dầu thô chưng cất.
— QUẢNG CÁO —
Ở thời hiện đại đâu đâu chả phát hiện mỏ đá phiến.
Ở Việt Nam còn ước tính 2180 tỷ m3 đá phiến nhưng ông nào dám khai thác? Vì ở thời hiện đại nếu 1 tấn đá phiến không cho ra được 37 lít dầu trở lên là lỗ chổng vó vì năng lượng tiêu hao.
Trữ lượng Việt Nam nhiều nhưng toàn dưới 32 lít/tấn.
Không ai dám đầu tư mạo hiểm.
Ví như với công nghệ hiện đại 1 tấn thu được 30 lít đâu thì lò lò A.C.Krik thu được 20 lít là cao.
Nhưng Lý Từ Huy cóc quan tâm vì cái nàng cần là xây lò dễ , mở rộng lò đốt tăng tổng năng suất.
Cái nàng cần là khổng lồ sản phẩm phụ nhựa đường.
Còn năng lượng và không kinh tế khi so dầu thô?
Ai ở đây cạnh tranh nàng mà kinh tế mới không.
Dầu hoả giờ có dành chiến tranh đâu? Không tốn còn chất đầy kho sợ cháy nổ kìa.
Cho nên đá phiến đến Đại Việt niềm vui bất ngờ.
Có điều nàng vắt óc nghĩ không ra 2180 tỷ m3 đá phiến Việt Nam ở đâu để tự khai thác mà không nhớ được, hi vọng Ký biết đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...